• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta tìm đến bọn buôn người, những kẻ chuyên bán nam nữ trẻ tuổi của Chu triều sang Bắc Địch.

Kẻ cầm đầu cười cợt:

"Người đời đồn rằng đại tiểu thư Tô gia có lòng Bồ Tát, hóa ra là thế này, mặt như Quan Âm, tâm như rắn rết."

Ta không để tâm. 

Tô Lạc Lạc không sai, nhưng ta cũng không sai. 

Ta chỉ muốn sống.

Hội chùa năm ấy, ta cố ý bỏ rơi nàng giữa đám đông, đứng trên lầu cao nhìn xuống, thấy nàng hoảng hốt tìm kiếm rồi bị người ta bịt miệng, kéo vào hẻm tối.

Ta siết chặt khăn tay, cố nén cảm giác tội lỗi trong lòng.

Ta mở Mệnh Thư, chữ trên đó không những không biến mất, mà còn nhanh chóng khô lại, thậm chí còn xuất hiện thêm một hàng chữ:

Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó

"Tô Vân Khê đã gieo ác nghiệp khi nàng sai người bắt cóc Tô Lạc Lạc."

Ta kinh hãi. 

Hóa ra "ác giả ác báo" chính là điều này!

Ta vội vã đuổi theo bọn buôn người, muốn chúng thả Tô Lạc Lạc ra.

Nhưng một tên trong số chúng bị quân lính phủ tướng quốc b.ắ.n ch/ế//t ngay trước mắt ta. 

Bọn chúng vì mất đồng bọn mà nổi giận, không chịu thả người nữa.

Ta cắn răng:

"Ta đi theo các ngươi, các ngươi thả nàng ta ra."

Vì ta muốn hại Tô Lạc Lạc, chữ "bị bán làm nô lệ Bắc Địch" đã khô mực, không thể thay đổi. 

Nếu đã như vậy, ta liền thuận theo mệnh số, đổi lấy một con đường sống, tránh khỏi kết cục "bị làm nhục đến ch/ế/t".

Ta đẩy Tô Lạc Lạc về phía quân lính, còn mình thì bị bán sang Bắc Địch.

Trên đường đến biên cảnh Bắc Địch, ta gặp một bé gái bị bệnh nặng. 

Ta cho nàng chút dược thảo, nhưng nàng vẫn không qua khỏi. 

Trước khi tắt thở, nàng nài nỉ ta chăm sóc con thỏ nhỏ của nàng.

Nhìn con vật bẩn thỉu, ta thấy g/h/ê t/ở/m, định cự tuyệt, nhưng bỗng nhiên có một toán thổ phỉ xông tới.

Chúng g.i.ế.c người, cướp của, đốt phá mọi thứ.

Một tên thổ phỉ răng vàng khè vừa xoa bụng dưới vừa tiến về phía ta.

Ta mở Mệnh Thư, thấy dòng chữ "bị làm nhục đến c/h/ế/t" đã khô mực.

Hắn đá ta một cú vào ngực, xé toạc váy áo của ta.

Chợt, ta liếc thấy trên sườn núi xa xa, có một toán kỵ binh đang lạnh lùng quan sát thảm kịch này.

Lúc này, Mệnh Thư hiện thêm một dòng chữ mới:

"Lần đầu tiên Ô Lặc Hoài nhìn thấy Tô Lạc Lạc, nàng đang ôm một con thỏ nhỏ, van xin hắn cứu lấy nó."

Con thỏ nhỏ? 

Sao trong Mệnh thư lại đột nhiên nhắc đến Ô Lặc Hoài, vị quân vương tương lai của Bắc Địch?

Ta không kịp nghĩ nhiều, vội vàng vùng vẫy, chạy đến chỗ bé gái kia.

Nhưng nàng đã tắt thở. 

Ta ôm lấy con thỏ nhỏ, định bỏ chạy thì lại bị bắt.

Hai tên thổ phỉ giữ chặt ta, miệng cắn lên cổ ta, hai tay xé rách y phục ta.

Giữa lúc ta giãy giụa trong tuyệt vọng, bảo vệ con thỏ trong lòng, một ánh kiếm lóe lên.

Hai tên thổ phỉ gục xuống, cổ họng bị cắt đứt, m/á/u b.ắ.n tung tóe lên mặt ta.

Ta ngước lên.

Trước mắt là một thiếu niên cưỡi ngựa, trường kiếm trong tay vẫn nhỏ máu.

Sau lưng hắn, ánh dương rực rỡ như vạn trượng hào quang.

 

Trường ủng, mã khố, y phục hoa mỹ của Bắc Địch thêu hình ưng tuần.

Ngũ quan sắc nét, dưới đôi kiếm mi là cặp mắt thâm trầm, đầy dã tính và sát khí.

Dưới vẻ lãnh khốc, sát phạt ấy, thiếu niên vẫn mang chút khí chất mềm mại của tuổi trẻ.

Ta biết, hắn chính là Ô Lặc Hoài.

Ta chợt nhớ đến lời tiên tri trong Mệnh thư về lần đầu gặp gỡ giữa hắn và Tô Lạc Lạc.

"Thiếu nữ ngước nhìn hắn, vẻ mặt thiên chân vô tà, dè dặt hỏi liệu hắn có thể cứu con thỏ nhỏ của nàng hay không."

 

Như có ma xui quỷ khiến, ta siết chặt con thỏ nhỏ trong tay, ngập ngừng cất lời:

"Ngài có thể… cứu lấy thỏ con của ta không?"

 

Trên Mệnh thư, ba chữ Tô Lạc Lạc biến mất, thay vào đó là Tô Vân Khê.

Lần sơ ngộ vốn thuộc về nàng ta, nay đã đổi thành ta và Ô Lặc Hoài.

Vì giả làm Tô Lạc Lạc, ta đã khiến hắn mềm lòng, giữ ta lại làm nô lệ của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK