"Hay là cho em đứng ở đó luôn nhé?" Trình Châu Hoàn cân nhắc cười cười.
Hai má Hà Tân Dương đỏ lên: "Em...!Em không thể mặc quần áo như vậy đâu ha?"
Lúc này Trình Châu Hoàn không sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu, làm bộ cực kì đau đớn: "Em như vậy đứng trước quầy tiếp tân, khách hàng đến sẽ nói trình độ của sở chúng ta không tốt, ngay cả nhân viên cũng không nuôi nổi, vậy sẽ phải đóng cửa rồi."
Hà Tân Dương hơi hạ khóe miệng, nhớ lại Tăng Tích ăn mặc rực rỡ, lại cúi đầu nhìn bộ đồ vận động cũ của mình, trong lòng giật thót một cái.
Nếu làm mất mặt cả văn phòng, chỉ sợ cả thẻ ngân hàng của cậu cũng không đền bù nổi.
Cho nên vẫn đừng tới quầy tiếp tân hỗ trợ nữa thì hơn...!
Nhưng ngày đầu tiên đi làm đã từ chối hình như không ổn cho lắm.
"Chiều nay tôi sẽ hỏi lại chị Lưu, nếu thật cần em đến hỗ trợ thì chị ấy phải phát chút phí để chuẩn bị trang phục cho em." Trình Châu Hoàn nói dối mặt không đỏ tim không đập: "Đứng trước quầy tiếp tân là bộ mặt của cả văn phòng, không thể qua loa được."
Hết giờ nghỉ trưa, Hà Tân Dương bắt đầu làm việc.
Một nhân viên đưa nước đến công ty đặt ở ngoài cửa văn phòng, Tăng Tích ở bên cạnh vừa tìm phiếu nước vừa tìm đồng nghiệp nam tới bê nước giúp.
Hà Tân Dương nghe thấy vội ra khỏi phòng của Trình Châu Hoàn, thuần thục vác một bình lên vai, tay còn lại kéo một bình khác.
Trình Châu Hoàn cũng ra ngoài, ngăn cản: "Một lần bê hai bình nước làm cái gì?"
Tư thế này của không giống nhân viên vừa rồi mang nước đến, cổ tay và mu bàn tay đã hiện lên gân xanh, vẫn cố sức nói: "Em khỏe lắm, em có thể bê được."
"Có thể cũng làm dần dần, bê từng bình một." Trình Châu Hoàn đến gần, xoa xoa tay phải của cậu: "Trước hết buông xuống đã."
Ngoài cửa có vài đồng nghiệp đến phụ giúp bê nước, Hà Tân Dương ngượng ngùng buông xuống, vác một bình nước lên vai đi đến đặt vào máy uống nước.
Viên Đông coi như là thanh niên Sơn Thành tiêu chuẩn cũng phải cố hết sức mới bê được một bình nước, vừa đi được hai bước đã than một tiếng, nói với một đồng nghiệp gầy gò bên cạnh: "Một lần vác hai bình nước, như thế mà vẫn còn là người hả trời?"
Trong lòng Trình Châu Hoàn hơi lên men, dựa theo tiêu chuẩn "làm người" của đa số thành phần tri thức ở đây, trước kia có lẽ Dương Dương phải trải qua tháng ngày "không còn là người".
Hà Tân Dương nhanh chóng quay lại, không nghỉ ngơi chút nào tiếp tục bê một bình nước nữa.
Bảy bình thì có đến bốn bình là do cậu bê.
Trình Châu Hoàn thở dài không nói gì, quay lại văn phòng của mình.
Buổi chiều Hà Tân Dương không có việc làm.
Trong sở ai cũng có việc của mình, nói chuyện với nhau cũng toàn từ chuyên ngành cậu nghe không hiểu.
Hà Tân Dương không có việc làm nhưng cũng không dám quấy rầy người khác, ngượng ngùng đi lại trước đại sảnh.
Cũng may Tăng Tích cũng rảnh rỗi đến buồn chán, kéo cậu tới nói chuyện cả buổi.
Từ những gì Tăng Tích nói, Hà Tân Dương biết được luật sư Trương từng bị cậu làm mất văn kiện năm trước đã từ chức rồi, hiện giờ đang làm việc ở một doanh nghiệp nhà nước.
Trợ lý Tiểu Dương tuổi còn rất trẻ, không có thầy dạy dỗ càng ngày càng sa sút, không bao lâu sau cũng từ chức, nghe nói là làm MC cho game thể thao điện tử, thu nhập một tháng cũng cao hơn lúc còn là trợ lý nhiều.
Trước khi đến đây Hà Tân Dương vẫn lo lắng nếu gặp luật sư Trương và trợ lý Tiểu Dương sẽ phải nói gì, lại xấu hổ không dám hỏi Trình Châu Hoàn.
Hiện giờ nghe nói hai người đã rời đi, công việc cũng rất tốt, Hà Tân Dương nhẹ nhàng thở ra.
Lúc gần đến giờ tan làm, Trình Châu Hoàn gọi mấy người đi vào phòng họp.
Phòng họp có hai mặt là thủy tinh, một mặt là tường đá, một mặt là cửa sổ.
Khi có người sử dụng thì hai lớp mành sẽ kéo xuống, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy bàn chân.
Nhưng mành cửa sổ thì gần như không ai kéo xuống.
Hà Tân Dương quét dọn bên ngoài vừa vặn có thể nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy tình hình bên trong căn phòng hội nghị nhỏ.
Đối diện với tầm mắt của cậu là sườn mặt của Trình Châu Hoàn, anh đang mở văn kiện trao đổi gì đó với nhóm luật sư.
Cửa sổ thủy tinh ngăn cách, Hà Tân Dương không nghe thấy thanh âm bên trong, chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của Trình Châu Hoàn.
Thái độ kia rõ ràng là nghiêm túc, thậm chí còn mang chút lạnh lùng, khác một trời một vực với thái độ ôn hòa bình thường khi nói chuyện với cậu.
Hà Tân Dương vô thức dừng động tác trên tay, thật cẩn thận bước tới gần.
Trong phòng không ai chú ý tới cậu, mọi người đều chăm chú nhìn vào tài liệu trong tay, thỉnh thoảng lại có người mở miệng nói, có lẽ là phân tích, có lẽ là đề nghị.
Trình Châu Hoàn tựa lưng vào ghế yên lặng nghe, khi thì gật đầu, lúc thì lắc đầu, có khi sẽ viết sơ sơ vào sổ, có lúc sẽ trực tiếp điểm danh ai nêu ý kiến.
Hà Tân Dương nhìn khuôn mặt chợt trở nên sắc bén của Trình Châu Hoàn, tim bỗng chốc đập nhanh hơn.
Lại chỉ cho rằng do mình nhìn lén nên mới lo sợ không yên.
Năm rưỡi chiều là đến giờ tan tầm rồi.
Tăng Tích là người đầu tiên chấm công rồi ra về, diện đồ xinh đẹp như công chúa sắp đi dự tiệc.
Đại sảnh cũng lục tục có người đứng dây, chưa đến mười phút mọi người đã về hơn nửa.
Nhưng nhóm luật sư trong phòng họp dường như chưa có ý định kết thúc.
Tất nhiên Hà Tân Dương sẽ không đi, vừa bật app ngồi học từ mới vừa đợi Trình Châu Hoàn.
Mùa đông lạnh lẽo đã qua, bầu trời Sơn Thành tối đen như mực, mặt trời đã ngả về Tây nhưng hình như vẫn luyến tiếc lặn xuống.
Ghế mây phơi nắng cả buổi đã khô ráo ấm áp, Hà Tân Dương thoải mái dựa vào, cả buổi lại chỉ nhớ được vài ba từ.
Tâm trạng không yên vẫn luôn nhìn vào phòng họp.
Ánh mắt dính trên người Trình Châu Hoàn, hết nhìn một cái rồi lại nhìn tiếp, thế nào cũng không thu tầm mắt về được.
Mãi đến khi mặt trời khuất hẳn cuộc họp mới đi tới phần cuối.
Trình Châu Hoàn khép sổ ghi chép lại lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, Hà Tân Dương đang nhìn thất thần nhất thời không kịp trốn tránh.
Ánh mắt kia rõ ràng là kinh hoảng nhưng lại mang theo chút khát khao đâm thẳng vào trái tim Trình Châu Hoàn, khóe môi lạnh lùng cả buổi nhẹ nhàng giương lên, ánh mắt sắc bén on hòa trở lại, trở thành bộ dáng ôn hòa hàng ngày mà Hà Tân Dương quen thuộc.
Nhưng Hà Tân Dương không còn tâm tư thưởng thức nữa, nhìn lén ông chủ họp còn bị phát hiện, trong lòng quẫn bách làm hai má bất an đỏ lên.
Trình Châu Hoàn vẫy tay về phía cậu, dùng khẩu hình nói: "Tan tầm rồi."
Cơm chiều hai người ăn ở cửa hàng phụ cận văn phòng.
Hà Tân Dương vốn tưởng sẽ về nhà nấu cơm, đã chuẩn bị sẵn mấy trăm tệ tiền điện nước mua đồ ăn, Trình Châu Hoàn lại nói sau này hôm nào cũng ăn ở nhà, nhưng hôm nay không được.
Bởi vì hôm nay "luật sư trưởng" của phải mua đồ mới cho "Bộ mặt của cả văn phòng".
Hà Tân Dương được dẫn đến một trung tâm thương mại, trộm nhìn giá cả của mấy thương hiệu này đã khiếp sợ run rẩy hai tay.
Trình Châu Hoàn như mang radar, thu thập hết phản ứng của cậu vào mắt, lại làm bộ như không phát hiện ra gì cả, tiếp tục dốc lòng chọn lựa quần áo.
Lúc chọn ra một bộ tây trang nhỏ không quá cứng nhắc, Trình Châu Hoàn nói chị Lưu đã phê duyệt "phí mua trang phục" này rồi, tất cả chi phí hôm nay đều do sở chi trả.
Hà Tân Dương thay tây trang, dáng vẻ hơi mất tự nhiên, bước đi cũng không tự tại cho lắm, đôi giày thể thao dưới chân có vẻ không hợp với bộ đồ.
Hai mắt Trình Châu Hoàn hơi cong, khóe mắt hẹp dài, con ngươi sâu thẳm.
Tay phải anh chống cằm, ngón tay chạm vào môi dễ dàng che đi ý cười bên miệng.
Hà Tân Dương hồi hộp hỏi: "Anh Trình, trông thế nào?"
Trình Châu Hoàn chỉ vào gương: "Tự mình nhìn xem."
Hà Tân Dương bước tới trước gương, hai mắt bỗng nhiên trợn to, đáy mắt hơi lóe, trước mắt một mảnh sáng ngời.
Trình Châu Hoàn thong thả đi đến, thay cậu sửa lại áo và cà-vạt, đứng phía sau cậu làm biểu cảm ok.
Hà Tân Dương nâng cà-vạt lên, hết nhìn Trình Châu Hoàn lại nhìn gương, chỉ cảm thấy thanh niên có khí chất trước mặt không phải là mình.
Trình Châu Hoàn còn đang lắc đầu, tháo cà-vạt xuống, lẩm bẩm: "Không hợp, trông già dặn quá."
Trước đó anh đã biết cái này không hợp với Dương Dương, thử một lần chỉ vì thỏa mãn cảm giác mong chờ muốn "sửa lại cà-vạt cho Dương Dương".
Hà Tân Dương lại xoay hai vòng trước gương, hết nhìn trái lại nhìn phải, lúc này mới xác nhận người trong gương thật sự là mình.
Trình Châu Hoàn quét thẻ trả tiền, Hà Tân Dương đứng một bên nhỏ giọng hỏi: "Có tiêu quá số tiền dự định không?"
"Không đâu, vẫn còn nhiều lắm." Trình Châu Hoàn cười: "Đổi một đôi giày luôn đi, giày thể thao không hợp với tây trang."
Hà Tân Dương cúi đầu nhìn đôi giày sạch sẽ nhưng cực kỳ cũ của mình, khóe miệng lại hạ xuống.
Đôi giày này mua lúc cậu mới đến Sơn Thành, chỉ hơn 100 tệ, lúc mới đi cảm giác rất mềm mại, hiện giờ đã bị mài mòn cả rồi, mùa đông đi chân vẫn còn thấy buốt.
Hà Tân Dương cũng sớm nghĩ đến việc mua một đôi giày khác rồi, nhưng giày thể thao chất lượng tốt hơn chút đều 500-600 tệ, cậu vừa nhìn giá tiền đã nản lòng, vì vậy vẫn đi giày cũ, nghĩ chờ mùa đông qua là tốt rồi, nếu thật sự quá lạnh thì đi hai đôi tất cũng miễn cưỡng chống đỡ được.
May là Hà Tân Dương không bị nẻ da, buổi tối dùng nước ấm ngâm chân là hôm sau có thể tiếp tục giao hàng trong thời tiết rét lạnh mùa đông.
Anh Trình nói muốn dùng "Tiền của công" mua giày giúp cậu, cậu cực kì muốn nói "mình mua một đôi giày thể thao được không".
Có điều yêu cầu vô lý như vậy tất nhiên chỉ có thể giữ trong lòng.
Trình Châu Hoàn chọn một đôi giày da giá cả cũng phải lên tới bốn con số cho Hà Tân Dương.
Lúc cậu xỏ vào luôn cảm thấy không được tự nhiên, cơ mà đúng là mu bàn chân cảm thấy thoải mái cực kì.
Thanh niên tuổi của Hà Tân Dương không cảm nhận được đi giày da thoải mái thế nào, chỉ một lòng muốn mua giày thể thao chạy nhảy dễ dàng kia.
Khi nào có tiền thì mua một đôi giày Nike giảm giá là tốt rồi.
Dĩ nhiên là Trình Châu Hoàn hiểu được tâm tư của Hà Tân Dương, mua xong giày da lại dẫn cậu đi đến khu chuyên bán đồ vận động.
Hà Tân Dương hỏi: "Vẫn mua nữa ạ?"
Trình Châu Hoàn nói: "Em không thể suốt ngày mặc một bộ đồ đi một đôi giày đúng không? Đứng trước quầy cũng không phải ngày nào cũng cần mặc tây trang, thỉnh thoảng đổi gió mặc đồ tự do cũng được."
Lúc về đến nhà đã là mười giờ tối, hai người xách túi lớn túi nhỏ vào nhà, Hắc Ca chạy ra đón thấy vậy còn tưởng mua đồ ăn cho mình.
Hà Tân Dương cầm quần áo đi ngâm nước, tiện thể mang đồ Trình Châu Hoàn thay ra giặt cùng nhau luôn.
Trình Châu Hoàn đang đùa với Hắc Ca ở ban công thấy cậu mang quần áo bị vắt kiệt nước trở nên nhăn nhúm ra ngoài, nhìn kĩ mới phát hiện áo sơ mi mặc bên trong của mình.
Dương Dương giúp anh giặt quần áo, cả quá trình dùng lực rất lớn, vải dệt đắt tiền cũng bị cậu vắt thành vải cũ.
Khóe miệng Trình Châu Hoàn hơi kéo, nghĩ thầm, thôi được rồi, vải cũ thì vải cũ vậy.
Người trẻ tuổi đúng là dư thừa sức lực, Hà Tân Dương đi làm một ngày, đi dạo phố mấy tiếng, về nhà giặt đồ xong nhưng không ngủ luôn mà nghiêm chỉnh ngồi vào bàn học, hết sức chăm chú làm bài.
Trình Châu Hoàn nhìn đến trong lòng ngứa ngáy, chạy đến tủ lật tìm một hồi, cầm một cặp bàn chải đôi trước kia mua đồ được tặng đặt lên trên bồn rửa mặt, của mình ở bên trái, của Dương Dương thì ở bên phải.
Làm xong hết mới quay lại thư phòng xử lý văn kiện.
Thư phòng không lớn, hai người mỗi người một một góc không ảnh hưởng đến nhau.
Ánh đèn vừa phải chiếu ra không khí dịu dàng, yên lặng ngăn cản bóng tối ở bên ngoài.
Giống như Trình Châu Hoàn tỏa sáng vò Dương Dương của anh.
Hai hôm sau quần áo mới mua đã khô hết, Hà Tân Dương cũng đã thích ứng công việc tạp vụ.
Nhóm đồng nghiệp đối xử với cậu không tồi, không tới mức vô cùng thân thiết nhưng ít nhất là không có ai chỉ trỏ sau lưng cậu.
Trưa nào cậu cũng sẽ tập hợp lại thực đơn của mọi người rồi đi đặt cơm trước giờ nghỉ nửa tiếng, một mình chạy đi chạy lại vào chuyến mang hết đồ ăn lên để mọi người không phải lo lắng đợi chờ cơm trưa.
Lúc nghỉ trưa cậu sẽ đến phòng đọc sách của Trình Châu Hoàn làm bài tập.
Từ lúc Hà Tân Dương đến, trên giá sách đầy tác phẩm tư liệu về án kiệu rõ ràng nhiều thêm mấy quyển《Đề thi thử ba năm và đề thi đại học năm năm》*, trông cũng vui tai vui mắt.
Thể lực Trình Châu Hoàn cũng rất dồi dào, từ trước đến nay chưa từng ngủ trưa.
Trước đây là vùi đầu vào làm việc, hiện giờ thì là vừa làm vừa chần chừ, thường xuyên nhìn sang Hà Tân Dương.
Công việc của tạp vụ ở sở luật sư rất nhiều, nếu trợ lý bận quá không đến thì sẽ rơi xuống đầu Hà Tân Dương.
Một tuần làm việc năm ngày, trừ ngày đầu tiên mới đi làm, thứ năm và thứ sáu ngày nào cũng phải ra ngoài một chuyến.
Gửi tài liệu không khác trước đây cậu giao hàng là bao, chẳng qua là giao hàng thì có lộ tuyến nhất định, còn bây giờ gửi tài liệu gần như là phải đi hết thành phố, mỗi lần lại là một địa điểm mới.
Chiều thứ sáu Viên Đông giao cho Hà Tân Dương một phần văn kiện.
Cậu nhìn thử, là khu vực Bắc Thành từ trước đến giờ cậu chưa từng đến.
Viên Đông nói: "Hơi xa nhưng mà có tàu điện ngầm, tới nơi hỏi thăm một chút chắc là sẽ tìm được."
Hà Tân Dương gật đầu bảo đảm: "Không thành vấn đề."
Đến trạm dừng của tàu điện ngầm, Hà Tân Dương đứng trước một đống tòa nhà văn phòng nhất thời há hốc mồm: Tòa nào mới là Hỏa Tinh vậy?
Mấy năm trước Sơn Thành quy hoạch mạng lưới internet, mấy chục tòa nhà văn phòng ở Bắc Thành xa xôi đặt tên theo chủ đề vũ trụ, mỗi tòa lấy tên một hành tinh.
Ví dụ như Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ; hoặc là Song Ngư, Song Tử, Kỳ Lân chẳng hạn.
Công ty Hà Tân Dương cần giao tới chính là Hỏa Tinh..
Danh Sách Chương: