Thi thử diễn ra vào thứ năm và thứ sáu.
Sáng thứ tư Hà Tân Dương đã bắt đầu phấn chấn đứng ngồi không yên.
Buổi tối cậu ngồi ở thư phòng chốc chốc lại mở sách vật lý, chốc chốc lại mở đề toán từng làm sai ra để nghiên cứu.
Tiếng lật sách vở vang lên trong căn phòng yên tĩnh, hòa vào tiếng giấy rơi loạt xoạt xuống đất.
Trình Châu Hoàn quan sát cậu, tài liệu đặt một bên cũng lười động vào, phát hiện Hà Tân Dương căng thẳng như vậy rất khó gặp, vừa nhìn đã nhìn tới mê hoặc.
Thi thử hôm ấy, Trình Châu Hoàn lái xe đưa Hà Tân Dương đến trường Trung học Nam Khai, nhìn cậu hòa vào đám học sinh mãi đến khi biến mất trên lầu mới xoay người rời đi, tìm một quán cà phê ở phụ cận vừa làm việc vừa đợi cậu.
Thi ngữ văn xong Hà Tân Dương hơi ủ rũ, cúi đầu đi ra ngoài cổng trường, dáng vẻ đúng kiểu vừa rồi làm bài thi rất không tốt.
Bài lựa chọn từ đều gài bẫy rất nhiều, cổ văn cậu xem không hiểu, đọc cũng không hiểu, lúc viết phải dùng nhiều dấu phẩy lắm mới miễn cưỡng đủ số từ đề bài yêu cầu.
Lập chí cống hiến vì sự nghiệp máy bay chiến đấu cho tổ quốc hiện giờ lại bị môn ngữ văn cản lại.
Trình Châu Hoàn nhét một cốc kem DQ* vào tay Hà Tân Dương, không nói đến cuộc thi nữa mà dẫn cậu đi ăn đơn giản rồi tiễn cậu về trường.
Ban đầu định thuê một phòng ở khách sạn, gọi một bàn đầy đồ ăn ngon nhưng Nghiêm Khiếu lại trêu ghẹo: "Cậu đang làm cái gì vậy? Thật sự nuôi Dương Dương như con trai à?"
Trình Châu Hoàn suy tư một lát, cảm thấy không ổn.
Thuê phòng rồi đưa đón đi thi bình thường chỉ có cha mẹ trưởng bối mới làm vậy.
Thân là "bạn bè", không lâu sau sẽ thành "bạn trai", thời gian này Trình Châu Hoàn rất chú ý phép lịch sự, nếu ít quan tâm thì có vẻ lạnh nhạt, mà quá để ý thì có khi sẽ trở thành ba người ta thật.
Tuy chỉ kém hơn mười tuổi nhưng cũng chưa đạt đến trình độ có thể làm cha người ta.
Hà Tân Dương không có thói quen ngủ trưa, cho dù vừa cơm nước xong cũng không thấy mệt mỏi.
Cậu muốn nắm bắt thời gian để ôn lại kiến thức nhưng đầu óc luôn trong trạng thái căng thẳng hưng phấn, học thế nào cũng không vào.
Vì vậy dứt khoát gấp sách vở đi dạo quanh sân trường thả lỏng tâm tình.
Đang nghỉ trưa nên sân trường không náo nhiệt như bình thường.
Nhưng an tĩnh không có nghĩa là an phận, vài cặp đôi yêu nhau luôn nhân thời gian này lén lút gặp mặt.
Hà Tân Dương vừa bước vào rừng cây nhỏ tránh nắng chợt nghe thấy tiếng vang rất nhỏ.
Theo phương hướng âm thanh truyền lại, cậu nhìn thấy một người đè một người xuống bàn tròn làm bằng gỗ để hôn môi.
Lúc ấy cậu chỉ cảm thấy bên tai nóng lên.
Hai người đều mặc đồng phục, vừa nhìn đã biết là học sinh.
Hà Tân Dương tuân theo nguyên tắc "phi lễ chớ nhìn" lùi về phía sau liên tục, sau đó chạy vội ra khỏi rừng cây, trái tim đập loạn.
Chạy một hồi tới dãy nhà dạy học mới nhớ tới hai bộ đồng phục kia cùng màu.
Đồng phục của học sinh từ trung học đến tiểu học nổi danh là "cũ kỹ", dù là giáo hoa tư thế thướt tha đến đâu hay là giáo thảo đẹp trai như ánh mặt trời thế nào thì cũng đều khoác lên mình đồng phục vận động rộng rãi như vậy, giá trị nhan sắc của ai cũng giảm đi ba phần.
Nếu có tiết tập thể dục theo nhạc thì mấy trăm người đứng trong sân thể dục, từ xa nhìn lại ai cũng như ai, rất khó nhìn ra dung mạo.
Vì vậy đa số trường trung học sẽ dùng màu sắc đồng phục để phân biệt, ví dụ như đồng phục nam sinh sẽ có màu xanh biển, đồng phục nữ sinh sẽ có màu hồng phấn.
Mặc dù đã "cũ kĩ" còn rất "bình thường" nhưng hiệu quả rất rõ rệt.
Nữ sinh tóc ngắn sẽ không bị gọi là "bạn nam phía trước ơi", nam sinh hơi gầy thấp cũng sẽ không có ai gọi "bạn nữ gì đó ơi chờ chút".
Hà Tân Dương giật mình, há hốc mồm nhìn hướng rừng cây vừa rồi, bất tri bất giác phát hiện mình vừa bắt gặp hai người đồng tính hôn nhau.
Hai người đều là nam, người này đè người kia xuống, hôn nhau như chốn không người.
Trung học Nam Khai ngoại trừ nam nữ có màu sắc khác hẳn để phân biệt thì còn chia theo khối.
Học lớp càng cao thì đồng phục sẽ càng đậm.
Đồng phục lớp 12 có màu xanh đậm nhất.
Mà hai nam sinh trong rừng cây vừa rồi, cả hai cùng lắm thì học lớp 10.
Không chừng mới học lớp 9 thôi.
Hà Tân Dương khiếp sợ, bỗng nhiên nhớ tới hồi cấp hai mình bị chặn đường trong wc, lòng bàn tay nóng lên, lưng cũng chảy đầy mồ hôi lạnh.
Nam sinh bị đè phía dưới có phải cũng bị cưỡng ép không?
Nghĩ tới đây cậu lại nảy sinh lòng đồng cảm chạy quay lại rừng cây, chạy được một nửa đã bước chậm lại.
Lúc dừng lại hẳn, Hà Tân Dương nhíu mày nghĩ, cảm thấy nam sinh kia không có phản ứng gì như bị cưỡng ép.
Hai người họ hôn môi, không biết có phải vì vẫn còn ngại ngùng hay không mà cách một khoảng xa Hà Tân Dương vẫn nghe thấy tiếng cười khẽ.
Nếu thật sự là bị cưỡng ép tuyệt đối sẽ không cười, một là liều chết giãy giụa, đánh nhau tới ta chết ngươi sống; hai là nhẫn nhục trở về tìm anh em đến đánh nhau một trận.
Năm đó Hà Tân Dương thuộc trường hợp đầu tiên, mặc dù bị đánh mặt mũi bầm dập nhưng sau đó không ai dám trêu chọc cậu nữa.
Hà Tân Dương thất thần nhìn hướng rừng cây nghĩ, hai người họ hẳn là lưỡng tình tương duyệt.
Đúng lúc này hai học sinh vừa hôn môi đi ra khỏi rừng cây, nam sinh vóc dáng cao hơn vòng qua xoa đầu người còn lại, nhìn trái nhìn phải thấy không có ai lập tức siết chặt, ôm cổ hôn đối phương một cái.
Người xe duy nhất là Hà Tân Dương nhìn đến nỗi cằm sắp rơi xuống, vừa rồi còn đau lòng thay cha mẹ người ta, hiện giờ trong lòng lại có chút rục rịch không nói rõ.
Buổi chiều thi mấy môn khoa học tự nhiên, vật lý là môn Hà Tân Dương giỏi nhất nhưng khi phát đề cậu triệt để trở thành cà tím nướng tỏi.
Trên đường về nhà Hà Tân Dương hít sâu vài lần, Trình Châu Hoàn cười an ủi: "Hiện tại không làm được cũng bình thường, em cũng đừng so đo với mấy bạn cùng phòng.
Tháng sau bọn họ đã phải thi rồi, em còn một năm nữa."
Học sinh cấp ba năm nay kém cậu một tuổi, nhưng năm sau vào đại học lại trở thành đàn anh đàn chị của cậu rồi.
Hà Tân Dương có chút bất đắc dĩ, lại thở dài một hơi: "Không làm được nhiều, có thể ngay cả điểm trung bình cũng không đủ."
"Vậy mới phải đăng ký lớp học bổ túc đó." Trình Châu Hoàn đúng lúc quảng cáo: "Biết mình yếu phần nào kịp thời học bù lại, thành tích sẽ nhanh chóng tốt lên."
Nghe thấy "lớp học bổ túc", Hà Tân Dương không lo lắng như trước nữa.
Mấy tháng nay cậu để dành được không ít tiền, rút ra một chút để đóng học phí cũng không còn khó khăn như trước nữa, gật đầu nói: "Vâng, em định tháng chín sẽ đi đăng ký.
Anh Trình, đến lúc đó anh có thể tìm giúp em lớp phù hợp không?"
Trình Châu Hoàn chỉ đợi những lời này.
Lần trước hại Dương Dương chịu đả kích, sau đó anh không còn nhắc lại chuyện học bổ túc này nữa, muốn đợi khi Dương Dương shock vì kết quả thi thử thì lại nói tiếp.
Hiện giờ còn chưa có kết quả mà Dương Dương đã bắt đầu thở dài, Trình Châu Hoàn cũng thuận nước đẩy thuyền, tương kế tựu kế.
"Được thôi, nhưng tháng chín có thể đã muộn, lớp ôn thi đại học thường bắt đầu từ kỳ nghỉ hè.
Chờ thi đại học xong chúng ta bắt đầu hỏi thăm, không nên chậm trễ."
Hà Tân Dương nghĩ cũng thấy đúng, một lát sau bổ sung: "Anh Trình, 8000 tệ có đủ không ạ? Không cần quá tốt, em chỉ cần đăng ký lớp tầm trung trung là được rồi."
Suy nghĩ đến tương lai, 8000 tệ là con số cao nhất Hà Tân Dương có thể bỏ ra, nếu cao hơn nữa cậu không trả nổi.
Mà đối với Trình Châu Hoàn, những thứ cho Dương Dương đương nhiên phải tốt nhất, "tầm trung" căn bản không cần nghĩ đến.
Nhưng tất nhiên anh sẽ không để lộ bản chất bá tổng của mình ra trước mặt người thương được, chỉ ôn hòa cười đáp: "Yên tâm đi, tôi sẽ nhờ bạn làm bên giáo dục tìm giúp một lớp tầm trung cho em.
Có thể tiết kiệm thì cứ tiết kiệm, có khi còn chưa đến 8000 tệ nữa."
Hà Tân Dương nhẹ nhàng thở ra, sau khi về nhà vẫn như bình thường dắt Hắc Ca đi dạo, ôn tập đến rạng sáng, ngày hôm sau thi toán xong vẫn cảm thán một câu đúng là cá muối chuyển mình*.
Nhưng mà sao khi xong môn tiếng Anh cuối cùng, Hà Tân Dương lại làm sai be bét.
Trình Châu Hoàn cảm thấy vẻ mặt bị kì thi lần này ép không thở nổi của Hà Tân Dương cực kì thú vị, giống như con khỉ bị Ngũ Hành Sơn đè bẹp, mà mình chính là Đường Tăng đến cứu nó.
Đường Tăng trong tiểu thuyết không ăn mặn không gần nữ sắc, cả ngày chỉ lo sợ bị yêu quái ăn thịt.
Còn Đường Tăng Trình Châu Hoàn lại tương phản hoàn toàn, lòng tràn đầy ý niệm làm thế nào để ăn luôn con khỉ nhỏ tên Dương Dương này.
Thi xong hai ngày, trí nhớ của Hà Tân Dương bị tiêu hao nghiêm trọng, ăn cơm chiều chưa bao lâu đã ngủ, Ngủ tới tận nửa đêm Hà Tân Dương đột nhiên tỉnh lại, vừa vén chăn ra đã cảm thấy hai chân ẩm ướt.
Hà Tân Dương phi nhanh xuống giường, luống cuống tay chân cởi quần lót có dính "con cháu" của mình ra, sờ soạng trong bóng đêm nửa ngày.
Cậu không dám lập tức vào phòng vệ sinh, sợ gặp phải anh Trình, chỉ có thể dán tai vào cửa nghe động tĩnh bên ngoài.
Nhưng cái làm cậu vô cùng lo lắng là tiếng tim đập trong ngực vô cùng kịch liệt, tựa như là muốn nhảy ra ngoài.
Cảm giác này làm cậu lúng túng không chịu nổi.
Hà Tân Dương mở đèn đầu giường, tỉ mỉ xem xét vỏ chăn và khăn trải giường, cảm thấy may mắn vì tỉnh lại đúng lúc, chỉ có quần lót bị ướt.
Cậu xé một đoạn giấy vệ sinh rất dài, lau qua loa vài lần giữa hai chân rồi thay quần lót, tạm thời cho quần lót bị bẩn vào túi nilon, giấu ở tủ đầu giường.
Dù sao loại chuyện như nửa đêm tỉnh dậy giặt quần lót thế này, người đồng giới vừa nhìn vào liền hiểu: con gái thì là gặp dì cả, còn con trai chính là bị mộng xuân làm bừng tỉnh.
Thủ dâm hay mộng tinh đều không mất mặt, nhưng Hà Tân Dương lại cố chấp nhận định, nếu anh Trình thấy những thứ này mình nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Huống chi cậu đúng thật là không trong sạch.
Trong mộng vừa rồi, động tác của cậu giống hệt nam sinh vóc dáng cao hồi chiều.
Chỉ là người được ôm còn cao hơn cậu, Hà Tân Dương chỉ có thể kiễng chân lên trông rất buồn cười, ôm lấy cổ người nọ, vụng về hôn lên môi đối phương một cái.
Nhớ đến người nọ là ai, Hà Tân Dương lại xấu hổ không chịu nổi, cả người cũng phát run.
Cậu hung hăng nhéo cánh tay trái một cái thật đau, dùng thanh âm cực nhỏ tự nói với mình: "Hà Tân Dương, mày đang nghĩ gì vậy?"
Khuôn mặt của người trong mộng rất rõ ràng, con ngươi trầm ổn, khóe miệng cong lên cười ôn hòa như ngày thường.
Hà Tân Dương ôm đầu, phiền táo cào cào tóc.
Xấu hổ giống như lửa cháy trên thảo nguyên, gió vừa thổi sẽ cháy lan tràn ra xung quanh.
Cậu chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị thiêu đốt, mà ý niệm tội lỗi trong đầu lại giống như ngọn cỏ ngoan cường, không đợi gió xuân thổi tới đã giãy giụa tìm đường sống.
Không thể lý giải tại sao ý niệm tội lỗi kia lại sinh ra trong đầu, vì vậy khi nó bùng nổ trong mộng làm cậu trở tay không kịp.
Anh Trình...!Hà Tân Dương nhẹ nhàng cầm lấy đầu ngón tay đã phát run, không tin được nghĩ, sao mình lại có suy nghĩ này với anh Trình?
Ôm, hôn môi, còn có...!
Hà Tân Dương đứng bật dậy, hai tay nắm chặt, gân xanh trên cánh tay cũng lộ ra.
Ngốc lăng nhìn cánh cửa đang đóng chặt, nghe tiếng trái tim dồn dập của mình, cậu nghĩ, mình thích anh Trình sao?
Không thích? Vậy sao lại hôn anh ấy trong mơ?
Muốn hôn anh Trình, nhưng thực tại chịu áp lực, mà bản thân lại không nhịn nổi nên mới làm càn trong mộng sao?
Vậy nghĩa là thích?
Nhưng anh Trình là nam mà?
Hai mắt Hà Tân Dương căng chặt, một lát sau mới cố hết sức lắc đầu, vừa hèn mọn vừa điên cuồng nghĩ, mày không xứng.
Hai chữ "không xứng" như một cây kim đâm vào cứu mạng cậu.
Hà Tân Dương ngẩn ra, một lát sau cúi đầu cười khổ, chậm rãi ngồi xuống mép giường hồi thần.
Nhắm mắt lại, ý thức trong bóng đêm miêu tả rõ ràng dáng vẻ của anh Trình.
Cậu nằm nghiêng xuống giường, hai chân cuộn lại vẫn cảm thấy không an ổn, lại sờ soạng với lấy gối đầu ôm vào lòng.
Xấu hổ biến thành áy náy như có con kiến bò đi bò lại trong cơ thể.
Cậu tận lực bình tĩnh, lại nhớ tới vọng tưởng từng làm loạn trong đầu mình: Có phải anh Trình thích mình không?
Hiện giờ Hà Tân Dương có thể viết ra đáp án chính xác cho câu hỏi này rồi.
Không thích.
Cậu hiểu tại sao anh Trình lại đối xử tốt với mình như vậy.
Bảy phần là vì cảm thấy có lỗi, ba phần còn lại là do thói quen.
Cũng không phải là bởi vì thích.
Trước kia cậu chưa hiểu cảm giác thích là gì, cho nên mới chậm chạp không nghĩ ra đáp án.
Hiện giờ đã hiểu rồi.
Thích là muốn ôm hôn, là muốn có được, là muốn chiếm hữu cho riêng mình, giống như hành động tự tung tự tác trong mộng vừa rồi của cậu vậy.
Nhưng anh Trình chưa bao giờ có hành động như vậy với cậu cả.
Anh Trình đối xử với cậu như dòng nước ấm áp, không mảy may có ý gì là muốn chiếm cậu làm của riêng cả.
Lúc cậu nghĩ đến anh Trình lại giống như lửa cháy trên thảo nguyên, khói bốc mịt mù đầy trời.
Anh Trình thật lòng muốn giúp đỡ mình, mình lại bóp méo phần sạch sẽ thuần túy này thành một loại khác, còn càng lún càng sâu, không thể kiềm chế được.
Người cuộn lại càng chặt, hai vai lại càng run rẩy.
Hà Tân Dương mơ hồ ý thức được, chính mình lợi dụng sự xin lỗi của anh Trình, hưởng thụ những thứ anh Trình mang lại, tham luyến an nhàn không thể rời đi.
Không muốn trải qua những ngày không ai quan tâm mình như trước nữa.
Không muốn quay lại phòng trọ nhỏ đơn sơ không an toàn trước kia nữa.
Không muốn đội gió đội mưa giao hàng chuyển phát nhanh như trước, càng không muốn làm việc bận rộn đến tận quán bar như trước nữa.
Không muốn ngồi gặm bánh mì trên xe ba bánh, không muốn một một mùa chỉ có hai bộ quần áo thay qua đổi lại nữa.
Muốn dành đủ tiền học đại học, muốn có thời gian và tinh thần ôn bài, muốn thuận lợi đăng ký được lớp học bổ túc, muốn khi gặp bài khó được nghe anh Trình giảng bài...!
Gặp gỡ anh Trình, cuộc sống của cậu bỗng nhiên có hi vọng.
Mùa đông lạnh lẽo cũng không đáng sợ, đáng sợ là cuối hè đột nhiên sợ mùa đông giá lạnh tới.
Đã quen với chu đáo tỉ mỉ của anh Trình, không muốn tưởng tượng những ngày tháng tương lai không có anh Trình bên cạnh.
Bản thân như vậy, nói là yếu đuối không bằng nói là tâm cơ.
Hà Tân Dương tự giễu thở dài một hơi, ôm chặt lấy gối đầu trong lòng một lần nữa.
Đêm dài không ngủ được, tảng sáng cậu đã nghĩ rõ ràng hai việc..
Danh Sách Chương: