Tốc độ cực kỳ mau lẹ, Hạ Tiều còn chưa kịp phản ứng.
Nếu không phải hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, cộng thêm chưa từng làm thế với người khác. Hạ Tiều có khi sẽ nghi ngờ anh mình thật sự khá nghịch ngợm ấy chứ.
Hạ Tiều yên lặng nhét điện thoại vào trong túi, khen ngợi: “Anh, không ngờ anh còn biết cách tắt điện thoại nữa nha.”
Văn Thời xách con mèo mình run tay làm ra, giọng mỉa mai: “Tôi bị thiểu năng trí tuệ à?”
“Không không không, ý em không phải vậy.” Hạ Tiều vội vàng xua tay, “Ý em là anh chưa dùng điện thoại bao giờ mà cũng biết cách này, đúng là thông minh.”
Văn Thời mặt không cảm xúc nhìn cậu.
Hạ Tiều: “….”
Hạ Tiều: “Em sai rồi.”
Cậu vô cùng tự giác nhận sai, sau đó niềm nở hỏi: “À phải rồi, hay là lát nữa mua cho anh một chiếc điện thoại nhé.”
Văn Thời không có hứng thú: “Tôi cần nó để liên lạc với ai?”
Hạ Tiều há hốc mồm, tiếp đó ngậm miệng.
Cậu đột nhiên nhận ra Văn Thời chẳng có ai để liên lạc ở thế giới này cả, người từng quen đều qua đời hết rồi, chỉ có duy nhất mình cậu, mặc dù ngoài miệng gọi là “Anh” nhưng thật ra quen biết chưa bao lâu.
……Lại còn không phải người thật.
Hạ Tiều ỉu xìu cắn môi nghĩ bản thân đúng là biết nói chuyện, hết chuyện để nói rồi hay sao mà nhắc đến việc này. Nhưng lời đã ra khỏi miệng, không nói tiếp lại càng tệ hơn.
Thế là cậu bắt đầu tán gẫu: “Thế thì anh không biết rồi. Anh tưởng em dùng di động chỉ để gọi điện thoại thôi à? Sai quá sai. Một ngày 24 tiếng, em có thể ôm lấy nó hơn 16 tiếng để làm những chuyện mà em muốn làm, trừ chức năng liên lạc ra.”
Văn Thời: “?”
Hạ Tiều nhìn dáng vẻ bị dao động của anh mình, nhân dịp đối phương chưa kịp phản ứng, cậu lập tức kết luận: “Tóm lại, đó là một bảo bối mà anh nên sở hữu.”
Văn Thời thản nhiên hỏi một câu: “Bao nhiêu tiền?”
Hạ Tiều: “Hừm…”
Văn Thời: “Không mua, không có tiền.”
Hạ Tiều lập tức nói: “Ông chủ Tạ chuyển tới là có tiền ngay thôi.”
Thế là, Tạ Vấn dưới tình huống cái gì cũng chưa làm, lưng gánh một sinh mệnh nhỏ vô tội và một chiếc điện thoại. Hơn nữa trước khi tới cuối tuần, anh ta còn nhận được bốn cuộc điện thoại hỏi thăm ân cần tới tấp của hai vị ‘đồ đệ’ nhà họ Thẩm.
Cuộc điện thoại cuối cùng là vào tối thứ sáu, cũng chưa khuya lắm, có lẽ các gia đình bình thường vừa mới ăn cơm xong.
Hạ Tiều muốn xác nhận lại thời gian gặp mặt ngày mai với Tạ Vấn.
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu mới được bắt máy, người nói chuyện cũng không phải là Tạ Vấn mà là Lão Mao.
Không biết vì sao, giọng Lão Mao thầm thì nhỏ tí dường như đang căng thẳng vì chuyện gì đó.
Hạ Tiều sửng sốt một chút: “Chú Mao, chú sao thế? Ông chủ Tạ đâu?”
Văn Thời ngồi co chân trên sô pha trong phòng khách, trên TV đang chiếu một chương trình tạp kỹ, tiếng khá ồn. Ánh mắt hắn đặt trên màn ảnh, nghe loáng thoáng vài từ ngữ xa lạ, sự chú ý dồn hết sang phía Hạ Tiều.
Nghe thấy giọng Hạ Tiều, hắn liếc mắt quay đầu nhìn sang.
Hạ Tiều vô cùng tự giác đổi thành chế độ loa ngoài.
Giọng nói ngập ngừng của Lão Mao vọng ra từ điện thoại: “Ông chủ…ông chủ bận chút việc.”
Lại có việc?
Văn Thời nhớ lại cảnh tượng khi mình tới Tây Bình Viên lần trước, Tạ Vấn nói anh ta lạnh quá nên không muốn ra ngoài gặp ai cho nên mới dặn Lão Mao đuổi khách như vậy.
Nhưng nghe điện thoại thì đâu cần ra khỏi cửa?
Cứ thần thần bí bí.
Văn Thời nghĩ thầm.
Đầu bên kia điện thoại, không biết là Đại Triệu hay Tiểu Triệu loáng thoáng gọi một câu: “Lão Mao ông nhanh lên coi——–đang làm gì thế?”
“Nhận điện thoại.” Lão Mao vội vàng xuống tầng, chân đạp lên bậc thang bằng gỗ phát ra tiếng ‘cộc cộc’, nhưng sau đó hắn nhanh chóng ép nhẹ tiếng bước chân.
“Điện thoại của ai?”
Lão Mao chậc một tiếng.
Có lẽ ngón tay hắn không cẩn thận ấn vào nút ghi âm, câu nói tiếp theo vừa ấp úng vừa mơ hồ, hoàn toàn nghe không rõ. Chỉ cảm thấy không khí bên đó có hơi kỳ quái. Như thể….rất cẩn thận.
Hình như Văn Thời nghe thấy tên của mình, nhưng vì quá mơ hồ nên không chắc chắn lắm, có thể là nghe nhầm, dù sao hắn cũng chưa từng nói tên của mình cho người ngoài.
Qua một lúc lâu, điện thoại truyền tới vài tiếng sột soạt, Lão Mao áp điện thoại lên tai lần nữa, nhỏ giọng bảo: “Thật sự ngại quá, có lẽ phải phiền hai người tối nay…..”
Hắn còn chưa nói xong đã bị một giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng ngắt lời: “Lão Mao, đưa điện thoại cho tôi.”
Là Tạ Vấn.
Hình như Lão Mao bị dọa giật mình, bật thốt ‘Ối trời ơi’. Mãi nửa ngày sau mới nói: “Ông chủ….ngài tỉnh rồi ạ?”
“Ừ.” Tạ Vấn nhận điện thoại, “Đi làm việc đi.”
Lão Mao ồ một tiếng rồi chạy biến.
“Alo.” Tạ Vấn nói.
Giọng nói của anh ta khàn đặc, ngữ điệu không cao. Có thể là do không còn ý cười thường ngày nên có vẻ hơi xa cách.
“Ông chủ Tạ….” Không hiểu vì sao Hạ Tiều hơi sợ. Cậu quay sang nhìn Văn Thời, vội ném củ khoai lang nóng bỏng tay này đi, “À thì….anh tôi tìm anh.”
Văn Thời: “…..”
Hắn cảm thấy thằng ngốc Hạ Tiều này chán sống rồi.
Điện thoại không kịp trở tay rơi vào tay Văn Thời, đúng lúc Tạ Vấn hỏi một câu: “Anh cậu đang ở bên cạnh à?”
Văn Thời lạnh lùng đáp: “Tôi đây, nó chạy xa rồi.”
Tạ Vấn bị phản ứng của hắn chọc cười, anh trầm giọng cười nhẹ một tiếng.
Văn Thời ấn tắt loa ngoài, đưa di động lên sát tai liền nghe thấy tiếng cười trầm ấm gần trong gang tấc, trong lòng như bị thứ nhỏ bé mềm mại nào đó cào một chút.
Đám diễn viên tạp kĩ trên TV mồm năm miệng mười, hắn đột nhiên cảm thấy hơi ồn bèn cầm điền khiển từ xa tắt đi.
“Lão Mao bảo anh đang bận?” Xung quanh trở nên yên tĩnh, Văn Thời hỏi.
Tạ Vấn lười biếng ‘Ừ’ một tiếng, lát sau bổ sung: “Cũng không phải đang bận, đang ngủ thôi. Lúc tôi ngủ tính tình rất xấu nên bọn họ không dám gọi.”
Văn Thời nhớ lại bầu không khí dè dặt bên kia đầu dây ban nãy, trong lòng thầm nghĩ tính khí phải xấu tới mức nào cơ chứ?
Hắn thất thần một lúc, trong điện thoại cũng an tĩnh. Tạ Vấn vẫn lắng nghe, không hề giục hỏi lý do hắn gọi điện thoại.
Hạ Tiều chạy tới bên tủ lạnh cầm hai hộp sữa bò, cậu đưa một hộp cho Văn Thời tạ tội, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Ngày mai chừng nào ông chủ Tạ tới ạ?”
Văn Thời lúc này mới hoàn hồn, hỏi người ở đầu dây bên kia: “Ngày mai mấy giờ anh qua?”
Tạ Vấn: “Buổi chiều đi.”
***
Nói là buổi chiều, nhưng thực tế lúc anh ta đến đã là chạng vạng tối.
Cơn mưa tạnh từ hai ngày trước, nhiệt độ ở Ninh Châu tăng lên, vọt thẳng tới 30 độ. Văn Thời sợ nóng, điều hòa không khí trong nhà bật xuống mức thấp nhất, là kiểu có thể quấn chăn ăn kem ấy.
Tạ Vấn vừa vào cửa đã cười.
Trực giác Hạ Tiều mách bảo anh ta đang tức.
“Các cậu đang trải nghiệm mùa đông tại nhà à?” Tạ Vấn hỏi.
“Nóng.” Văn Thời nhả ra một chữ lời ít ý nhiều, sau đó đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một lượt, “Sao anh mặc còn dày hơn cả mấy ngày trước thế?”
Tạ Vấn vẫn đeo đôi găng tay màu đen kia, trên cổ tay đeo chuỗi ngọc. Trời nóng như vậy mà anh ta mặc áo sơ mi và quần dài, trên khuỷu tay còn vắt một chiếc áo khoác.
Khác với chiếc áo đen không cánh mà bay lần trước, cái này của anh ta màu đỏ thẫm.
“Bởi vì đoán được cậu không có lòng tốt, âm mưu để tôi bị đông lạnh chết ở đây.” Tạ Vấn nói đùa, “Tôi không thể phòng ngừa chu đáo để đảm bảo tính mạng chắc?”
Lúc ngồi xuống ghế sô pha, anh ta mặc luôn áo khoác lên người.
Người bình thường mùa này mặc áo màu đỏ vào nhìn nóng nực muốn chết. Tạ Vấn lại là trường hợp ngoại lệ, có vẻ anh ta rất hợp với gam màu này.
Chắc do cổ áo lộ ra một đoạn sơ mi trắng, cũng có thể vì màu đỏ này vừa khéo trung hòa trạng thái bệnh tật triền miên này của anh ta.
Hạ Tiều trông thấy liền sững sờ.
Mãi đến khi Tạ Vấn rút một cây bút từ chiếc hộp trên bàn trà, gõ nhẹ một cái lên mặt bàn bằng đá. Cậu mới giật mình tỉnh táo, nhanh chóng chạy về phòng cầm vài xấp giấy ra.
“Hợp đồng ở đây, ông chủ Tạ, anh xem qua đi.” Hạ Tiều kéo một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống phía đối diện, cậu cầm một cây bút, “Anh, anh cũng qua xem đi.”
“Không xem, mấy người tự quyết đi.”
Văn Thời cong người ngồi ở đầu bên kia ghế sô pha, sát gần nguồn gió thoát ra của điều hòa nhất. Gió mát bị mình hắn độc chiếm, vừa lười biếng miết vành tai vừa giám sát hai người nọ.
Hai bên ít nhiều có mối quan hệ cùng nhau vào lồng, hợp đồng chỉ là hình thức mà thôi. Hạ Tiều hỏi Tạ Vấn vài câu để đối chiếu thông tin, anh vô cùng phối hợp trả lời đơn giản.
Văn Thời ngồi nghe một hồi, khóe mắt vô thức liếc chiếc áo khoác màu đỏ. Lúc Tạ Vấn nói chuyện, góc cằm nhọn của anh ta sẽ hơi chuyển động.
Loại cảm giác đã từng quen biết kia nháy mắt trỗi dậy, nhẹ nhàng cào lên trái tim hắn.
Văn Thời cụp mắt, duỗi tay sờ yết hầu.
Một lát sau, hắn đứng dậy lê dép đi ra ngoài.
Văn Thời lấy từ trong tủ lạnh ra một lon coca, bật nắp lon dốc vào miệng hai ngụm. Hắn xoay người lại, phát hiện Tạ Vấn ngước mắt lên khỏi bàn trà từ bao giờ, đang nhìn mình.
Động tác ngửa đầu uống nước của Văn Thời chững lại, khóe mắt liếc qua chạm mắt với đối phương.
Tiếp đó, hắn xách theo lon coca quay về phòng khách, cầm điều khiển tắt điều hòa, hỏi Tạ Vấn đã thu lại tầm mắt từ lâu: “Anh uống gì không?”
Ánh mắt Tạ Vấn rơi vào đồ uống trong tay hắn: “Chỉ có đồ lạnh thôi à?”
Hạ Tiều đang điền số phòng và tiền thuê, nghe thế trợn tròn mắt ngẩng mặt lên, không hiểu vì sao hai người này đột nhiên lại nhắc đến chuyện đồ uống rồi?
“Cũng có nước ấm.” Văn Thời nói.
“Cậu rót cho tôi chứ?” Tạ Vấn cười nói, ánh mắt lại trở về trên bàn trà. Anh ta chỉ vào số ‘1’ mà Hạ Tiều viết, sửa lại: “Viết sai rồi, tôi thuê hai phòng.”
Hạ Tiều: “Hả???”
Tạ Vấn: “Không phải cậu rao thuê hai phòng à? Tôi muốn cả hai.”
Câu nói ‘Anh tự đi mà rót’ trôi đến cửa miệng liền bị Văn Thời nuốt ngược vào. Một lát sau, trên bàn trà xuất hiện thêm một cốc nước ấm.
Tạ Vấn có hơi bất ngờ.
Anh ta ngẩng đầu, nghe thấy Văn Thời lầu bầu: “Nể mặt tiền thôi đấy.” Sau đó cầm lon coca rời đi.
Tạ Vấn nhìn bóng dáng cao ráo của hắn quẹo vào góc rẽ, đi về phía phòng ngủ, tiếp đó duỗi tay đóng cửa. Vài giây sau, trong phòng ngủ vang lên tiếng ‘Ting’ mơ hồ, chắc là tiếng khởi động của điều hòa.
Anh thu tầm mắt mở nắp bút, kí tên lên trang cuối hợp đồng, sau đó thấp giọng nói: “Học được cái tướng tham tiền ở đâu không biết.”
“Học gì cơ?” Hạ Tiều không nghe rõ.
“Không có gì.” Tạ Vấn đặt bút xuống, cầm cốc thủy tinh lên uống một ngụm nước ấm, từ tốn bảo, “Không nói cậu.”
“Ồ.” Không có Văn Thời ở bên cạnh, Hạ Tiều hơi sợ Tạ Vấn, cậu trưng ra bộ dạng ngoan ngoãn khép nép, “Ông chủ Tạ, hôm nay anh có thể chuyển vào ở rồi.”
“Cho nên toàn bộ tầng hai đều thuộc về tôi phải không?” Tạ Vấn xác nhận lại lần nữa.
“Đúng vậy.” Hạ Tiều thẳng thắn nói.
“Vậy tôi bảo bọn họ thu dọn đồ đạc mang qua, có thể hơi nhiều đấy.”
Đợi tới khi bọn Lão Mao ngồi trên một chiếc xe ngựa vất vả chạy qua, Hạ Tiều mới hiểu được ‘hơi nhiều’ có nghĩa là gì.
Văn Thời bị tiếng động lịch kịch làm ồn tới mức phải mò ra khỏi phòng ngủ.
Mấy người thợ bốc vác đang chuyển một thứ gì đó bọc lụa đỏ lên tầng hai…
Văn Thời tránh sang một bên, trông thấy Tạ Vấn đang khoanh tay tựa người ở cửa bếp.
“Anh chuyển cái gì thế?” Hắn nhíu mày hỏi.
“Một gốc cây.” Tạ Vấn đáp.
Văn Thời: “Gốc gì cơ?”
Tạ Vấn: “Cây.”
Văn Thời: “……Anh thuê phòng cho cây ở đấy à?”
Anh bị điên à?
“Đừng âm thầm chửi người.” Tạ Vấn liếc mắt nhìn thấu lời trong lòng của hắn, cười cười dựa vào cửa: “Không phải cậu từng thấy rồi à? Cái cây ở tầng hai Tây Bình Viên ấy, bên đó đặt được thì ở đây cũng đặt được.”
Văn Thời nhanh chóng phát hiện mình chửi vẫn còn hơi sớm.
Nối tiếp sau cái cây còn một cặp núi đá giả, hoa cỏ các loại, cái tổ không biết dành cho con gì sống và….hai con rùa nhỏ.
Đây nào phải chuyển đồ, đây là bứng cả khu vườn ở tầng hai Tây Bình Viên qua bên này mà.
Nhìn tình cảnh này, Văn Thời suýt nữa tưởng anh ta bỏ cửa hàng chuẩn bị chạy trốn ấy chứ. Cũng may không chuyển cả mấy thứ ở tầng một sang, vẫn có chút dáng vẻ của ông chủ.
Sau khi chuyển xong tất cả mọi thứ đã là hơn 10 giờ tối.
Lão Mao thanh toán tiền công cho đám người và tiền xe xong mới ưỡn bụng đi vào nhà, ngoan ngoãn đứng thành một hàng với Đại Triệu và Tiểu Triệu ở cạnh cửa, con mắt chớp chớp nhìn Văn Thời và Hạ Tiều.
Hạ Tiều sợ gần chết.
Văn Thời thoáng nhìn lên tầng hai, mặc dù đám người chuyển nhà tạo ra tiếng động khá lớn, nhưng tay vịn cầu thang, tường, sàn nhà đều lành lặn, không hề trầy xước mài mòn, mặt đất cũng sạch sẽ.
Đương nhiên, đó đều là do Lão Mão, Đại Triệu, Tiểu Triệu dọn dẹp, Tạ Vấn bày ra dáng vẻ mười ngón không dính bụi, mặt dày khoanh tay đứng nhìn, cuối cùng còn phủi đám bụi không hề tồn tại trên tay áo.
“Tất cả đồ đạc của anh đang ở tầng hai rồi chứ?” Văn Thời hỏi xác nhận.
Tạ Vấn nghĩ ngợi nói: “Chưa, còn ba cái chưa chuyển lên.”
Văn Thời quét mắt một vòng: “Đâu?”
Tạ Vấn chỉ tới cạnh cửa.
Văn Thời nhìn sang—-Lão Mao, Đại Triệu và Tiểu Triệu.
Hắn nghi ngờ hỏi: “Anh với Lão Mao một phòng, Đại Triệu với Tiểu Triệu một phòng?”
Ông chủ tốt tính thế, chịu ở chung phòng với nhân viên cửa hàng?
Tạ Vấn: “Không phải, tôi một phòng.”
Văn Thời càng không tin nổi.
Hắn yên lặng một lúc lâu không nhịn được nữa: “Một mình anh một phòng, Lão Mao với hai cô gái ở một phòng?”
Hạ Tiều: “???”
Bốn vị khách trọ do Tạ Vấn cầm đầu dường như chưa từng suy xét về vấn đề này. Sau khi bị Văn Thời chỉ ra, vẻ mặt nháy mắt trở nên trống rỗng.
Chuyện này quá lạ lùng.
Hạ Tiều nhịn không được nói: “Mấy người trước kia sống như thế nào?”
Tiểu Triệu khịt mũi: “Có ổ là được.”
Đại Triệu đánh cô nàng một cái, “Dù sao chỗ lớn hay nhỏ cũng đều để ngủ cả, ghép ghế tựa là thành giường thôi.
Hạ Tiều không nghe nổi nữa, cậu nói: “À….trên tầng còn có một phòng sách, kéo ghế sô pha làm giường cũng được.”
Hai cô gái lập tức nói: “Được, cứ quyết vậy đi. Cậu thật thông minh, thế không phải là đủ chỗ ở rồi sao.”
Hạ Tiều được khen tới mức mặt đỏ bừng.
Lão Mao lại nói: “Vậy tạm thời làm phiền hai người, mong được quan tâm nhiều hơn.”
Hạ Tiều xua tay: “Không có không có, việc nên làm thôi.”
Đêm nay khá bận nên ai cũng mệt mỏi. Chủ yếu trông Tạ Vấn hơi uể oải, giống như buồn ngủ đến díp cả mắt. Sắp xếp xong xuôi chỗ nghỉ, đám người chào hỏi nhau rồi ai về phòng nấy đi ngủ.
Tầng trên tầng dưới đều có nhà vệ sinh riêng, tắt đèn cái là như thành hai thế giới riêng biệt, không hề quấy rầy không gian của nhau.
Lúc ngã vật xuống giường, Hạ Tiều cảm giác ngày hôm nay trôi qua có hơi ly kỳ, biệt thự vốn hiu quạnh đột nhiên lấp kín người, có vẻ không được chân thật cho lắm, giống như đang nằm mơ vậy.
Một giây trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu nảy ra một suy nghĩ kỳ quái——cậu thế mà lại cảm thấy chuyện này lâu lắm rồi mới lặp lại.
Văn Thời không chìm vào giấc ngủ nhanh như cậu. Hắn nghe tiếng bước chân sàn sạt trên tầng, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Trong khoảng thời gian này hắn liên tục giải hai cái lồng, hòa tan sương đen trên cơ thể ba người dẫn đến cơ thể hắn cũng xảy ra biến đổi.
Thật ra quá trình hòa tan này vốn rất nguy hiểm.
Càng là người sạch sẽ thì càng dễ hòa tan những thứ đó. Cho nên những phán quan đời đầu luôn cố gắng để bản thân có được linh tướng thuần khiết nhất, người này tu hành khắt khe nghiêm túc hơn cả người kia.
Đến đời sau, ít người noi theo như vậy, bởi vì thật sự khó quá. Nhất là mấy thế hệ gần đây, phán quan lấy vợ sinh con đã trở thành chuyện thường tình, không còn khắt khe như trước kia nữa.
Linh tướng của bọn họ tuy rằng sạch sẽ hơn người thường nhưng cũng không thể bằng tổ tiên được, cho nên độ nguy hiểm lúc hòa tan cũng nhiều hơn một chút.
Nếu như thành công, thứ được hòa tan sẽ trở thành một phần của bọn họ. Chậm rãi giúp người đó trở nên mạnh hơn, thuần khiết hơn, kéo dài tuổi thọ.
Đây cũng được coi như một kiểu tu hành, tu đến trình độ nhất định thì tương đương với bán tiên.
Nhưng nếu như lần hòa tan đó không thành công, những oán khí sát khí chuyển dời lên người bọn họ cũng vẫn trở thành một phần của cơ thể, nó được gọi là ăn mòn hoặc ô nhiễm.
Nếu như liên tục thất bại, trải qua tháng ngày tích lũy…… Vậy thì chỉ có thể rơi vào kết cục bị xóa tên mà thôi.
Bản thân còn không cứu được thì sao có thể giúp người khác.
Văn Thời được xem như trường hợp đặc biệt trong số đó——-
Hắn không có linh tướng, chỉ có cái vỏ rỗng cho nên sẽ không bị ăn mòn.
Nhưng đồng thời, việc hòa tan thành công cũng không có ích lợi gì cho hắn. Hắn tựa như một bộ xương khô, ăn cái gì cũng trôi tuột qua khung xương trống rỗng, chỉ bù đắp được chốc lát chứ chẳng có tác dụng gì khác.
Nhưng lần này hắn lại cảm nhận được sự thay đổi, dường như đang dần khôi phục về trạng thái ngày xưa.
Đương nhiên, chỉ là một chút thôi.
Có lẽ vì chút biến hóa nho nhỏ này, đêm nay hắn mơ một giấc mơ lâu rồi chưa gặp, mơ thấy một số chuyện trước đây, cũng mơ tới một người.