Nhưng sau này cậu lại nghĩ, nếu như Thẩm Mạn Di chết trong sự cố hỏa hoạn đó thì mẹ cậu cũng không sống nổi. Sẽ chỉ càng thêm áy náy, sau đó dứt khoát treo cổ hơn.
Cho nên bất kể thế nào, mẹ cậu đều sẽ phải chết vì đó chính là số mệnh.
Ông trời thật sự không công bằng.
Cậu thường cảm thấy căm phẫn vì chuyện này, nhưng mà cậu biết cách kiềm chế không biểu hiện ra mặt. Ngặt nỗi Lý tiên sinh luôn soi mói những việc lặt vặt của cậu.
Gã nói cậu tính tình hẹp hòi không rộng lượng. Nói cậu luôn nhìn nhận sự việc một cách tiêu cực, cho rằng người khác xấu xa, không chịu nhìn rõ người khác. Nói thẳng ra thì gã cảm thấy cậu là một kẻ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Theo cậu thấy thì những nhận định này sẽ đổi khác tùy theo từng đối tượng. Nếu người có suy nghĩ âm trầm là Thẩm Mạn Di hoặc Thẩm Mạn Thăng, chắc chắn Lý tiên sinh sẽ vỗ tay khen hay, khen bọn họ cẩn thận chu đáo, không dễ dàng bị người ta lừa gạt.
Cho nên vẫn không công bằng chút nào.
Quản gia là con buôn khéo đưa đẩy, suốt ngày chỉ biết đến tiền và sổ sách. Ngoài miệng thường nói ‘A Tuấn khổ lắm’, ‘Đây là nhà cháu, chúng ta đều là người một nhà’, nhưng cũng chỉ là nói mồm mà thôi.
Coi một nơi nào đó thành nhà mình vốn là một câu nói thuận miệng. Càng hay nói thì rõ ràng là bỏ cậu ngoài phạm vi người một nhà rồi.
Ngay cả bà vú nấu cơm cũng đáng ghét. Bà ta ngoại trừ nấu cơm ra thì suốt ngày lải nhải mấy chuyện vớ vẩn. Nói chụp ảnh là đoạt hồn người, nói phải đốt đèn trường minh để bảo vệ mọi người bình an, kết quả chẳng bao lâu mẹ cậu đã thành một con quỷ đoản mệnh.
Cho dù như vậy bà ta vẫn không chịu tắt ngọn đèn. Cho rằng mẹ cậu số khổ, muốn niệm kinh cầu phúc cho bà ấy, để bà ấy sống tốt ở thế giới bên kia, còn khăng khăng lôi kéo cậu niệm kinh cùng.
Ra vẻ bên ngoài mà thôi, người chết cũng chết rồi.
Cho nên cậu ghét từ trên xuống dưới người nhà họ Thẩm. Mỗi ngày cậu sống ở đây đều không được vui vẻ, chỉ cảm thấy bực bội ngột ngạt.
Dây cung của cậu luôn bị kéo căng, cuối cùng vào ngày giỗ của mẹ mình thì không còn căng được nữa.
Chỉ trách Thẩm Mạn Di không biết chọn thời gian, cố tình chọn hôm đó kéo cậu chơi trò chơi, làm trò hề chẳng hề đáng cười với cậu, còn cười khanh khách chạy khắp nhà.
Cậu muốn chị ta ngậm mồm yên tĩnh đừng cười nữa, nhưng lại không kiểm soát được sức lực.
Có một số chuyện chính là như vậy, một khi đã thực hiện thì không rút lại được.
Cậu giấu đi Thẩm Mạn Di mãi mãi không thể làm ồn được nữa, dù sao tính cách của vị tiểu thư này rất tùy hứng. Trước kia thỉnh thoảng cũng tự nhốt mình ở trong phòng vài ngày, đồ ăn đặt trước cửa, không được làm phiền chị ta.
Nhưng cậu vẫn sợ sau này khó giải thích, thế là mô phỏng theo chữ Thẩm Mạn Thăng viết nhật ký, sau đó cất cuốn sổ đi.
Đối với cậu, những trang nhật ký ấy cực kỳ dễ bắt chước. Bởi vì Thẩm Mạn Thăng vốn có thú vui bắt chước chữ cậu. Thời gian lâu dài không thay đổi được thói quen nữa.
Có lẽ đây chính là báo ứng.
Đáng nhẽ mọi chuyện tới đây là kết thúc, nhưng Lý tiên sinh lại không chịu an phận, cứ phải ép cậu vào đường cùng.
Có lần một sẽ có lần hai.
Sau đó cậu lại mô phỏng nhật ký lần nữa.
Cậu thừa biết thế gian này không công bằng. Cậu và Thẩm Mạn Thăng cùng làm một chuyện sẽ cho ra hai kết quả khác nhau. Một người chị ngu dại và một tiên sinh dạy học cỏn con chẳng là gì so với tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm.
Nhưng cậu ta nhanh chóng phát hiện ra bản thân có sơ hở ——–cậu viết ngày tháng thành năm 1913, thế mà cậu lại chậm chạp không phát hiện ra.
Nhìn đi, thì ra Thẩm Mạn Di đã khiến cậu ta cũng kẹt ở năm đó không được giải thoát.
Không được giải thoát.
Ngày đó cậu tự dưng cảm thấy cuộc sống chẳng còn nghĩa lý gì. Phải xu nịnh bấu víu như lũ ruồi nhặng và trốn tránh giấu giếm. Thế là cậu lẻn vào căn phòng nhỏ mà bà vú nấu cơm thờ cúng đèn trường minh, lặng lẽ khóa cửa rồi ngồi nguyên một đêm trước ngọn đèn.
Cậu không biết vì sao bản thân lại ngồi đó, nhưng nhìn mãi liền cảm thấy tên của mình được đặt ngang hàng với tên thiếu gia như Thẩm Mạn Thăng, lại còn bị kẹp giữa đám người nhà họ Thẩm trông thật chướng mắt và không hài hòa.
Cậu muốn xóa sạch mấy bảng tên đó, nhưng không cẩn thận đánh đổ ngọn đèn cầy.
Âu cũng là cái số.
Hoặc cũng không phải do cậu không cẩn thận, cậu chỉ không muốn tiếp tục sống như thế, muốn chấm dứt tất cả mọi chuyện mà thôi.
Khoảnh khắc da thịt khô héo, cậu chợt nhớ tới đôi mắt trợn trừng trước khi chết của Thẩm Mạn Di, ánh mắt chứa đầy đau đớn và tủi hờn, không chớp nhìn chằm chằm cậu.
Chị ta há miệng nhưng lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Cậu biết chị ta muốn nói gì, chị ta định nói: Đau quá.
Thật ra lửa cháy lên người cũng rất đau, chẳng kém gãy cổ là bao. Nó không phải là chuyện diễn ra trong nháy mắt, mà là kéo dài, dù làm thế nào cũng không thể thoát khỏi cơn đau ấy.
Cậu nghĩ mình đối xử với Thẩm Mạn Di vẫn còn tốt chán.
“Chị nhìn đi.” A Tuấn xông tới trước mặt cô gái nhỏ nói, “Tôi khiến tất cả mọi người tới bầu bạn với chị rồi, chúng tôi đều giống chị, đều kẹt ở năm đó không lớn lên được nữa.”
Dứt lời, lớp da tái nhợt trên người cậu ta lỏng lẻo như quần áo tuột xuống đất, chỉ còn sót lại một cơ thể cháy đen cứng đờ.
Thẩm Mạn Di mở to hai mắt như trước khi chết nhìn chằm chằm cậu. Không biết là khổ sở, tủi hờn hay là không dám tin.
Tiếp theo, tròng mắt cô bé khẽ đảo quanh một vòng, dừng lại trên người Lý tiên sinh và đám xác chậm chạp cháy đen kia.
Cô bé ngơ ngơ ngác ngác, cho tới bây giờ mới nhận ra được bọn họ là ai.
Quái nhân chảy nước mọc rêu xanh đầy người kia là vị tiên sinh dạy bé nhận biết mặt chữ, dạy bé cách đọc sách, dạy bé đừng vội vàng sốt ruột, cứ chậm rãi lớn lên là được.
Khúc cây khô bị cháy đen khó phân biệt kia là bà vú đã nấu cơm, đeo yếm dãi và bón cơm cho cô bé. Là quản gia bế mình trên vai khi còn nhỏ, lớn rồi thì dặn không được chạy lung tung, cẩn thận người xấu. Là hai cô em gái giống như con vịt nhỏ theo sau đuôi mình chạy tới chạy lui, chơi trốn tìm và mặc kệ cô bé trang điểm theo ý mình.
Là nhà của cô bé.
Thẩm Mạn Di ngây ngốc đứng đó, sau đó siết chặt ngón tay, nước mắt màu máu nhuốm đầy trên gương mặt, bắt đầu thét chói tai.
Điên cuồng gào thét.
Từng tấm gương trong hành lang vỡ vụn, mảnh thủy tinh bắn tung tóe, vụn bay khắp trời.
Sự bạo phát và tan vỡ của cô bé ảnh hưởng tới những người khác, Lý tiên sinh, quản gia, bà vú nấu cơm, Thẩm Mạn Xu, Thẩm Mạn San….Trên người bọn họ cũng bắt đầu tràn ra sương đen dầy đặc.
Giống như đập nước bị đóng kín lâu ngày đột nhiên mở rộng hết các cửa xả, oán niệm như con sóng lớn cuồn cuộn ập tới.
Đám người kêu lên, tiếp đó bị sương đen đậm đặc bao phủ toàn bộ. Ngay cả Đại Đông hoảng hốt đã lâu cũng đột nhiên tỉnh táo lại bởi vì đau đớn.
Sương đen của một người quét qua da thịt sẽ giống như bị lưỡi dao mỏng cứa lên, sẽ để lại chằng chịt vết thương nhỏ. Huống chi ở đây có nhiều người như vậy!
Bọn họ thực sự đang bị chôn sống trong núi đao.
A Tuấn cũng không có bất cứ ý định ngăn cản nào, bởi vì cậu ta mới là chủ lồng lớn nhất, Thẩm Mạn Di cũng được mà Lý tiên sinh cũng thế, tất cả tồn tại trong lồng đều thuộc quyền kiểm soát của cậu ta.
Cũng giống như hiện tại, bọn họ tủi hờn, giận dữ, oán hận, nhưng họ không động tới cậu được. Tất cả mọi công kích đều là với bên ngoài, càng điên cuồng thì càng khiến những người ngoài xâm nhập vào lồng không thể chống đỡ.
Chu Húc cuộn mình trong bóng đêm không thấy rõ năm ngón. Huống chi nó cũng không vươn tay ra được, nó nghi ngờ khắp người đã chẳng còn chỗ nào lành lặn nữa, sắp bị cắt sống đến nơi rồi.
Nó gào lên giữa đám sương đen: “Đại Đông!”
Nó hy vọng Đại Đông có thể bộc phát tiềm lực giống như ban nãy, thả ra một con đại bàng Kim Sí đàng hoàng.
Kết quả nó trông thấy nơi nào đó lóe lên ánh vàng, lập lòe chưa tới nửa giây đã tắt ngóm như ngọn đèn trong gió.
“Không được!” Tiếng Đại Đông vang ngay bên cạnh, nhưng lại như cách một bức tường gió, “Mẹ nó, không thả đại bàng ra được đâu! Phải tiêu trừ sương đen!”
“Vậy anh tiêu trừ mẹ đi còn đợi gì nữa!!!!” Chu Húc sụp đổ kêu.
Sau đó lại nghe thấy giọng Đại Đông trầm hơn: “Đây không phải là một người, nếu muốn tiêu trừ tất cả cùng lúc thì mày có biết là khái niệm gì không hả?”
Giờ phút này Chu Húc chẳng muốn biết, nhưng Đại Đông vẫn nói tiếp: “Nhà họ Thẩm bao gồm cả chủ lồng là tám người, tương đương với việc phải giải tám cái lồng cùng một lúc đấy.”
Đây là cảnh tượng Đại Đông chưa từng nhìn thấy bao giờ, điều đó khiến Chu Húc tuyệt vọng vô cùng.
Với một số phán quan mà nói thì việc tiêu trừ oán khí của một người thôi đã là cố gắng lắm rồi, nói gì tới tám người. Làm không tốt thì chính là hòa tan thất bại, ngay cả bản thân phán quan cũng trở nên bẩn thỉu cùng cực, từ đó về sau đừng mong giải được lồng nữa, cuối cùng rơi vào kết cục bị xóa tên.
“Vậy có thể khiến bọn họ tạm đừng công kích chúng ta được không?!” Chu Húc lại kêu lên, trong cái khó ló cái khôn mà tìm được cách khác cho Đại Đông, “Không phải anh có thể buộc dây rối cho Thẩm Mạn Di sao?! Anh biến bọn họ thành con rối đê, tạm khống chế bọn họ trở thành người phe mình ấy!”
Đại Đông cũng bị nó làm cho tuyệt vọng: “Lúc ấy cô ta còn chưa phát điên! Trói cũng chỉ là buộc dây tượng trưng thôi, tao buộc thì buộc được. Nhưng giờ phát điên thế kia, anh mày muốn khống chế thì cũng ngang ngửa với điều khiển đại bàng Kim Sí. Nếu tao có thể khống chế cùng lúc hai người thì làm gì đến nỗi phải làm đệ cho người khác?!”
Bọn họ chả ai nhìn thấy ai, cuộc cãi vã chí chóe lại trở thành sự giải tỏa và giảm bớt đau đớn do đám sương đen mang tới. Nhưng cũng chỉ được mấy giây mà thôi.
Chớp mắt tiếp theo, bọn họ bị oán niệm mạnh mẽ như cắt thịt khoét xương che phủ, rốt cuộc không nhịn được nữa thi nhau kêu au áu.
Ngay khi bọn họ kêu ầm lên, chợt nghe thấy tiếng vật lớn phá mây lao tới. Đằng Xà của Văn Thời mang theo mùi khói lửa thiêu đốt và mùi gỉ sắt của xiềng xích khổng lồ mở ngoác miệng, rít gào lượn một vòng trong màn sương.
Một vòng gió xoáy hình thành ở nơi nó trườn qua, bọn Chu Húc được đặt vào trong như rồng hút ngược nước thẳng lên trời cao, tránh phải chịu nỗi đau khổ da thịt.