Bởi người thợ mộc và vợ đã chia tay từ lâu nên quan hệ giữa ông ta với người ở quê ở cũng không tốt, Ký Thanh và Trương Triều tìm hỏi khắp nơi, câu trả lời nhận được đều là không biết, hoặc kêu bọn họ đi hỏi ai ai ai đó.
Xưa nay Ký Thanh vốn chẳng kiên trì nổi với cái việc lặp đi lặp lại kiểu này, thế là liền bắt đầu làm biếng, ngày thường miệng lúc nào cũng liến thoắng, giờ lại câm như hến.
Trương Triều thì quen làm việc một mình rồi, hắn không ngại phiền phức, cứ hỏi thăm từng người từng nhà bằng mấy câu hỏi tương tự.
Nhưng đã hỏi thăm hết cả con hẻm rồi, kết quả vẫn là phải sang chỗ khác hỏi tiếp, người trong hẻm đề xuất cho hắn hai chỗ, một là nhà của một người thợ mộc khác chơi thân với ông ta, một là nhà họ hàng đã lo liệu lễ tang cho ông ta.
Hai người đành phải đổi đường, trước tiên đi đến nhà người thợ mộc kia, lúc đi qua phố chính Ký Thanh tiện tay mua hai xâu kẹo hồ lô, Trương Triều không ăn, cậu liền ăn cả hai xâu, trái một xâu phải một xâu, thỉnh thoảng còn lân la ghé vào mấy hàng quán nhỏ ven đường.
Trương Triều thấy cậu lề mề quá, bèn lên tiếng thúc giục: “Chính sự quan trọng, đệ muốn mua gì thì để lần sau trở lại mà xem.”
Ký Thanh nghe vậy liền đứng dậy từ quầy bán miến, đi tới bên cạnh Trương Triều, nói bằng giọng ngập ngừng không quá phù hợp với ngoại hình của mình lắm: “Huynh nói thế là sai rồi, như này gọi là mài đao không lỡ việc đốn củi, ta nhớ kỹ bài học hôm qua nên đang quan sát xem có kẻ bám đuôi chúng ta không.”
Trương Triều tưởng cậu ta là một thiếu niên vô tư tùy hứng, không ngờ cậu còn biết phòng ngừa chu đáo như vậy, việc Giang Thu Bình gặp nạn đã cho Trương Triều một mối lo tất yếu, hắn gật đầu tán đồng, thấp giọng đáp: “Vậy đệ có phát hiện gì không?”
Ký Thanh ngậm một viên sơn tra, nói ú ớ: “Tạm thời chưa có, đi thôi.”
Trương Triều đi chưa được hai bước thì nỗi tò mò càng nặng thêm, trước kia Giang Thu Bình từng rỉ tai hắn tiểu tử này có lai lịch gì, giờ chỉ có hai người bọn họ, Trương Triều là người thẳng thắn dứt khoát, bèn quay sang hỏi Ký Thanh: “Ký Thanh, nhà đệ là làm gì vậy?”
Câu hỏi quá đỗi đột ngột, Ký Thanh giơ hai xâu kẹo, má phải phồng một cục, nghiêng đầu ngơ ngác trả lời: “Hở? Đang dưng huynh hỏi cái này làm gì?”
“Hiếu kỳ thôi,” Trương Triều thẳng thắn nói, “Ta thấy tác phong của đệ không giống như người hầu kẻ hạ, cho nên cảm thấy lai lịch của đệ không đơn giản.”
Ký Thanh sao chịu nổi câu nịnh này, cậu ngại ngùng cười hề hề bảo: “Không có gì không đơn giản cả, nhà ta chỉ đi thu phí mãi lộ thôi ấy mà, huynh hiểu không?”
Cậu cứ thế nói huỵch toẹt ra, chẳng hề lấy làm hổ thẹn vì xuất thân của mình, mà Trương Triều thì tim hẫng một nhịp.
Ý trên mặt chữ thì hắn hiểu được, nhưng điều Trương Triều không hiểu chính là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, thổ phỉ trên núi nào mà lại có thể sinh ra con trai làm quan cơ chứ!
Đương nhiên Ký Thanh không xem là quan, nhưng cậu ta cùng Lý Ý Lan diễu võ giương….. Không, là truy tra vụ án, quận trưởng thấy cậu còn phải nịnh bợ lấy lòng, không danh nhưng có quyền, còn lợi hại hơn cả mấy viên quan nhỏ lắt nhắt.
Hơn nữa, tam phẩm đề hình quan mang theo tên tùy tùng là thổ phỉ, nếu có kẻ cố ý nhắm vào thì chính là một nhược điểm cực kỳ lớn, chính là quan phỉ cấu kết.
Suy nghĩ của Trương Triều biến chuyển thật nhanh, nhủ thầm may mà hiện tại chức đề hình là một củ khoai nóng bỏng tay chẳng ai muốn nhận, mà mọi người cũng chẳng biết lai lịch của Ký Thanh, tin tức này không phải chuyện đùa, chính hắn cũng không thể hỏi tiếp nữa, bởi vì biết càng nhiều thì nguy hiểm càng nhiều.
Hắn dùng sức nắm vai Ký Thanh, khi cậu nhóc tùy tùng quay sang đối diện với mình, hắn bèn nghiêm túc dặn dò: “Đừng nói cho bất cứ kẻ nào biết lai lịch của đệ, rõ chưa?”
Ký Thanh không phải con giun trong bụng hắn, cho nên chẳng có rõ lắm.
Anh Hùng trại bọn họ tuy là thổ phỉ, nhưng trên đời chẳng có gì là tuyệt đối, trong danh nhân còn có kẻ bại hoại thì trong ổ gà đương nhiên cũng sẽ có phượng hoàng.
Năm Thiên Phụng thứ mười lăm, Anh Hùng Trại có công cứu giá, thái thượng hoàng lúc đó đang cải trang vi hành đã tự tay đề tặng cho trại một chữ “Nghĩa”, bên cạnh còn có dấu ấn ngọc tỷ, chẳng qua cha cậu thích giấu làm của riêng nên không cho phép bọn họ rêu rao ra ngoài mà thôi.
Những việc này Trương Triều không biết, cho nên hắn cảm thấy rất nghiêm trọng, Ký Thanh thì lại chẳng để tâm.
Về phần tránh hiềm nghi, Lý Ý Lan làm quan mà còn dắt theo cậu, chứng tỏ hắn chẳng cảm thấy đây là chuyện to tát gì, Ký Thanh cũng thế, nhưng dù sao Trương Triều cũng có lòng tốt, Ký Thanh nhai nát sơn tra trong miệng, gật đầu đáp qua loa: “Rõ rồi rõ rồi.”
Sau nửa canh giờ, hai người hỏi ra tung tích của vợ người thợ mộc từ chỗ vị thân thích kia, biết được bà ta vốn là người thôn Nhạc Khẩn ở vùng quê Nhiêu Lâm, nếu những năm qua không đi nơi khác mưu sinh thì hẳn bây giờ vẫn sống ở đó.
Thôn Nhạc Khẩn cách thành bốn mươi dặm về phía Tây Bắc, hai người thuê hai con ngựa ở chỗ tuần kiểm cổng thành, tức tốc lên đường hướng đến thôn.
Tiết trời rét đậm, cây cối khô quắt, trong khu rừng gần đường cái ngoài thánh, một con bồ câu đưa thư bay sượt qua đỉnh đầu bọn họ tựa như tiễn đưa.
——
Đầu buổi trưa, trong con hẻm chếch tại phố chính.
Đạo sĩ quay đầu thấy nhà nọ đã đóng cửa rồi, gương mặt bình tĩnh lập tức biến thành hớn hở xảo trá.
Gã móc trong ngực ra bọc tiền được chủ nhà dúi cho trước khi đi, tung hứng áng chừng một phen, cảm giác khối lượng cũng tàm tạm, bèn cảm khái chuyến này thu hoạch khá khẩm, gã cúi đầu dùng hai tay cởi dây buộc ra, chuẩn bị kiểm kê lại thù lao, nào ngờ bả vai đột nhiên trĩu xuống, bất thình lình bị vỗ một cái từ đằng sau.
“Đạo trưởng dừng bước đã, có việc muốn xin thỉnh giáo ngươi.”
Đó là một giọng nam hơi khàn, ngữ điệu có vẻ nho nhã lệ độ, nhưng lực tay đặt trên vai gã thì không hề nhẹ chút nào.
Đạo sĩ có tật giật mình nên nghe câu này là cảm thấy không ổn, bèn hạ vai xuống toan né đi, không ngờ bàn tay của kẻ sau lưng lại phát lực, trực tiếp ép gã ngã khuỵu xuống đất.
Bụi đất trên phiến đá tung bay, đạo sĩ lộn mèo tại chỗ, bấy giờ mới thoát ra được, ngồi xuống liếc nhìn kẻ đánh lén mình.
Đây là một nhóm hai người, kẻ áo đen cách gần hơn, gương mặt mang vẻ bệnh tật, kẻ áo trắng thì đứng cách hơn một trượng, đầu nhẵn nhụi sáng bóng, là một hòa thượng.
Dù uy lực mạnh mẽ của bàn tay ban nãy vẫn còn đó, song khí thế của hai người này vẫn rất văn nhược, đạo sĩ quan sát hai người từ đầu đến chân, gương mặt trở lại với vẻ trấn định.
Gã len lén nhét bọc tiền vào tay áo, hất cằm kiêu ngạo nói: “Thỉnh giáo thì được thôi, nhưng hiện tại bần đạo đang có việc gấp cần xử lý, không rảnh quan tâm chuyện khác, công tử đi hỏi người khác đi.”
“Ôi chao.” Lý Ý Lan kéo dài giọng, tiến lên một bước, người không hiểu cũng biết là hắn đang chặn đường, hắn nở nụ cười sau đó nói, “Không tìm người khác, chỉ hỏi ngươi thôi.”
Đạo sĩ hẳn không am hiểu về công phu nên không nhận ra kẻ đối diện là cao thủ, gã tức giận cười gằn: “Nói là thỉnh giáo nhưng tác phong lại như phường trộm cướp, ta mà chiều theo ý ngươi thì chẳng phải là làm nhục khí khái Đạo gia hay sao! Ngươi khôn hồn thì tránh ra, bằng không đừng trách ta báo quan bắt ngươi.”
Tri Tân là người ngoài, chỉ lặng lẽ đứng ở khúc rẽ, vừa không lo Lý Ý Lan không ứng phó nổi, cũng không cười đại sĩ kia nói khoác chẳng biết ngượng mồm.
Là vị quan lớn nhất ở đây lúc này, Lý Ý Lan chẳng buồn dây dưa với gã, hắn giơ khối lệnh bài tuần kiểm ra, nói: “Đừng tự chuốc phiền toái cho mình, ta chỉ hỏi ngươi mấy vấn đề, hỏi xong ngươi có thể đi, thế nào?”
Đạo sĩ muốn lấy quan ra dọa hắn, không ngờ lại đụng phải hàng thật, khối lệnh bài kia khiến vẻ mặt hắn vừa ảo não vừa xấu hổ, hắn hắng giọng nhún nhường đáp: “Ra là quan gia phá án, sao không nói sớm chứ, ngài hỏi đi ạ.”
Lý Ý Lan đi thẳng vào vấn đề: “Vừa nãy trong sân ngươi làm cách nào khiến ngọn lửa cháy ra hình con rắn được?”
Đạo sĩ không biết thủ đoạn của mình đã bị Tri Tân vạch trần, vẫn đang cố ra vẻ: “Oan quá! Đó là yêu quỷ hiện hình dưới pháp lực của bần đạo, làm gì có cách gì.”
Lý Ý Lan lườm hắn, nhận thấy gã chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vì vậy hắn không nói hai lời, lập tức áp sát tới trước mặt gã, vươn ngón tay đâm vào ngực gã.
Đầu tiên đạo sĩ thấy hoa mắt, tiếp đó thân thể mất khống chế, không thể động đậy nổi, gã hoảng sợ kêu lên: “Ê! Hỏi thì hỏi chứ làm cái gì vậy hả?”
Lý Ý Lan ngoài cười nhưng trong không cười: “Nghe nói tiên gia đắc đạo có bản lĩnh thông thiên, nếu đạo trưởng có thể khiến cho yêu quỷ hiện hình thì chi bằng cũng cho ta mở mang kiến thức, chiêm ngưỡng tuyệt kỹ chui đất xuyên tường. Ta thấy tường ở nhà lao cũng đủ dày đấy, đáng để đi xuyên qua một lần xem sao”
Nói rồi, hắn túm lấy cánh tay trái của đạo sĩ, thực hiện động tác “kéo”.
Đạo sĩ tuy không thể động đậy nhưng ngũ giác thì vẫn đầy đủ, gã cảm nhận rõ ràng lực kéo nơi cánh tay kéo cả người gã ngã chúi xuống, bị mất thăng bằng khiến gã hoảng loạn, nghĩ bụng lừa đảo chịu phạt dù sao cũng còn đỡ hơn là tống giam.
Sau khi cân nhắc lợi và hại xong, gã kêu lên: “Rồi rồi, ta nói ta nói, ngài buông ta ra đã.”
Lý Ý Lan đẩy gã đứng thẳng lại như đẩy cọc gỗ, hắn không nói gì, chỉ chìa tay ra, ra hiệu hắn có thể bắt đầu.
Vẻ mặt đạo sĩ ủ ê như đưa đám, trước tiên không sợ trời giáng sét đánh mà thề thốt rằng mình không phải người xấu, chỉ dựa vào bản lĩnh để kiếm chút sinh hoạt phí thôi, sau đó mới bằng lòng khai báo thành thật.
“……Giấy vàng đã được xử lý từ trước, dùng bút lông sạch nhúng vào tiêu thủy rồi vẽ hình con rắn, chờ nước khô thì hình sẽ biến mất trên giấy, hơn nữa giấy vàng cũng thô ráp, thuận tiện che giấu dấu vết giấy từng ngâm nước. Tiêu dễ cháy, khi tiếp xúc với lửa thì sẽ cháy nhanh hơn những vị trí khác……” (Tiêu thủy là kali nitrat hoặc natri nitrat. Tiêu ở đây là đá tiêu, một loại đá dễ cháy.)
Nói tới đây, hắn lo sợ liếc nhìn Lý Ý Lan, khúm núm nói: “Thế là, thế là rắn liền xuất hiện.”
Lý Ý Lan không chỉ không xụ mặt như gã dự liệu mà trái lại, hắn bày ra vẻ mặt suy tư, nói: “Ừm, vậy nếu mở tờ giấy ra mà chữ viết trên đó tự dưng biến mất thì là làm cách nào?”
Tri Tân lặng lẽ tiến lại gần hắn, muốn mở mang tầm mắt một phen.
“Hề hề, người khác có lẽ không biết, nhưng quan gia hỏi ta thì là tìm đúng người rồi đấy.” Đạo sĩ đắc ý nói, “Cái này cũng chẳng có gì khó, bí quyết đều nằm ở mực.”
“Mực này làm từ rễ cây tần giao và lưu châu, nhựa cây tần giao vừa đen vừa không dính vào da, lưu châu sau khi đem ra khỏi hầm lạnh không lâu thì sẽ mất đi hình dạng, trộn lẫn hai thứ này với nhau theo tỷ lệ bất đồng, thời gian hiện rõ sẽ có hơi khác nhau, nhưng cuối cùng đều sẽ biến mất sạch sành sanh.”
Lý Ý Lan gật đầu hỏi tiếp: “Có cách khôi phục lại không?”
“Không có ạ.” Đáp xong, thấy hắn đăm chiêu suy nghĩ gì đó, đạo sĩ vội nói, “Ờm, quan gia, ta có thể đi được chưa?”
Lý Ý Lan giải huyệt đạo cho gã: “Chờ chút, ta vẫn còn một câu hỏi nữa.”
Đạo sĩ lấy lại được tự do, chợt cảm thấy lòng mình như bị đao cắt, những thứ này đều là ngón nghề mà gã chuyên tâm nghiên cứu nhiều năm, giờ lại kể hết cho quan viên, lỡ tên này báo lên trên thì gã chỉ có nước đi uống gió Tây Bắc thôi.
Song gã lại sợ Lý Ý Lan bắt gã đi xuyên tường, cho nên đành ảo não thưa: “Xin ngài cứ hỏi ạ.”
Lý Ý Lan đột nhiên đổi chủ đề, nở nụ cười hiền hòa hỏi: “Ngươi hành tẩu khắp nơi như vậy, mỗi tháng kiếm chác được bao nhiêu?”
Đạo sĩ nghệt ra, tưởng là hắn muốn lấy tang vật nên cuống quýt nói dối: “Khởi bẩm quan gia, lúc khấm khá nhất thì một tháng cũng chỉ kiếm được năm, năm lượng bạc thôi.”
“Vậy ta trả ngươi mười lượng một tháng, thuê ngươi giúp ta giải đáp vấn đề những chữ viết này biến mất và xuất hiện.” Tác phong của Lý Ý Lan như thể kiểu giàu nứt đố đổ vách, ấy thế nhưng thái độ của hắn thì chẳng hề vênh váo trịch thượng, hắn cười hỏi: “Ngươi đồng ý không?”
Mắt đạo sĩ sáng lên, nghĩ bụng biết thế lúc nãy báo nhiều một chút có phải hơn không, tuy nhiên mười lượng cũng coi như lớn rồi, gã bèn gật đầu vâng dạ liên hồi.
“Bây giờ ngươi theo ta đến phủ du kích tướng quân trước, ta viết một tờ công văn cho ngươi, ngươi cầm đến huyện nha tìm Giang Thu Bình Giang tiên sinh.” Lý Ý Lan ngó tay áo hắn, quay sang đùa với Tri Tân, “Còn về chút tiền nhỏ này, nếu lấy thì thật bất nghĩa quá, thôi thì lấy được từ chỗ nào thì trả về chỗ ấy đi, đúng không đại sư?”
Tri Tân trả lời như một kẻ xun xoe nịnh bợ: “Lý huynh nói gì cũng đúng.”
Đạo sĩ nghe đến “Phủ du kích” và “Huyện nha” thì cuống hết cả lên, mà nom có vẻ chức quan của hắn còn rất to, gã cũng không dám cò kè mặc cả, bèn cung kính đáp vâng rồi đi đến bức tường nhà của người phụ nữ nọ, ném bọc tiền kia vào trong, cuối cùng còn vờ vịt niệm một câu.
“Vô Lượng Thiên Tôn.”
——
Giờ Ngọ khắc ba, đầu cầu Lịch Tứ tại thành Phù Giang.
Lữ Xuyên bỏ ra một lượng bạc, mua chuộc ông cụ bày sạp bán lọ sành để ông ta cho mình mượn sạp hàng một ngày. Hắn ngồi bệt xuống đất, mở cuộn vải kẹp dưới nách ra, giả vờ bày biện sạp hàng.
Hắn đang bày sạp bán dao, các loại dao được xếp ở ngoài, trên miếng vải trước sạp có dùng mực viết một bài vè.
Có Lữ Lão Ngũ của Khoái Tai môn,
Đã từng giết heo đã từng chém hổ,
Những dao từng dùng đều bày ở đây,
Không con nào là quá hai đồng rưỡi.
Lý Ý Lan bảo hắn chạy đến Doãn Xuyên, hắn lại chạy đến quận thành lân cận bày sạp, đây không phải là Lữ Xuyên bỏ bê nhiệm vụ, mà là sau khi ra khỏi thành Nhiêu Lâm, trên đường đi hắn bỗng nhiên nghĩ ra một biện pháp.
Doãn Xuyên cách cả ngàn dặm, tạm chưa nói đến chuyện hắn không có thiên lý mã, chỉ riêng đi đường thôi cũng mất tới ba, bốn ngày rồi, mà chưởng giáo Khoái Tai môn trăm công ngàn việc, không phải hắn muốn gặp là gặp được, lỡ như mà xui xẻo trễ nải thì Lữ Xuyên chẳng biết bao giờ mình mới về được.
Hắn thì chẳng sao, nhưng Lý Ý Lan phụng mệnh thánh thượng thì không chờ được, Lữ Xuyên nghĩ tới nghĩ lui, quyết định nán lại thành lân cận một ngày để thử cái biện pháp thô kệch của mình.
Suy nghĩ của hắn rất đơn giản, Bạch Kiến Quân là người kiêu ngạo, tác phong của môn hạ cũng chẳng giống thường nhân, Lữ Xuyên liền giả mạo lừa gạt, nếu gặp kẻ nôn nóng hấp tấp thì hắn có thể lập tức tìm được người của Khoái Tai môn.
Đến lúc đó đánh thẳng từ bên trong sẽ dễ hơn là đứng ngoài nhón chân quan sát nhiều.