Lúc nhóm Giang Thu Bình hay tin rồi đi tới nhà lao thì Viên Ninh đã yên tĩnh trở lại, hai tay gối hờ sau gáy, gối trái co lại để lộ ra mắt cá chân bên phải, thoạt trông thậm chí còn có phong độ của một hiệp sĩ chán chường bất kham.
Giang Thu Bình bước vào phòng giam, không có ý móc mỉa, chỉ cười thuật lại một sự thật: “Tỉnh rồi hả Viên Ninh đi không thay tên, ngồi không đổi họ.”
Nghe câu ẩn ý sâu xa này, Viên Ninh khẽ nhấc đầu lên khỏi cánh tay, quay qua nhìn chằm chằm Giang Thu Bình, nghĩ bụng sao tên cẩu quan này lại nói vậy.
Giang Thu Bình lặng lẽ đối chọi với gã trong chốc lát, dần dần lộ ra vẻ bình tĩnh được tạo thành từ sự tự tin và bình tĩnh sẵn có. Viên Ninh giờ đã bị người ta nắm trong lòng bàn tay, không hề hay biết việc xảy ra bên ngoài phòng giam, trạng thái ếch ngồi đáy giếng này đã bào mòn sức lực gã, Trương Triều nhanh chóng phát hiện ra sắc mặt gã từ từ trở nên nôn nóng.
“Ồ?” Viên Ninh ngạo mạn nói, “Chư vị đại nhân hiểu rõ tường tận thế này, xem ra đã tra được gốc gác của ta rồi nhỉ.”
Giang Thu Bình không bị ảnh hưởng bởi thái độ ngang ngược của gã, y vui vẻ đáp: “Không dám nhận là hiểu rõ tường tận, nhưng quả thực đã tra được hầu hết nội tình của chư vị rồi. Ngươi, Thanh Lương tự, Giam Lan viện, Lưu Kiều, thậm chí gồm cả những loại thủ đoạn kỳ lạ mà các ngươi dùng để gây án, bọn ta cũng đã nắm được.”
Mỗi lần y nói, sắc mặt Viên Ninh càng tối sầm đi, rõ ràng là bị chọt trúng chỗ đau. Sau khi Giang Thu Bình dứt lời, hai mắt Viên Ninh đã đỏ ngầu, bất thình lình bật dậy trên giường. Nhưng gã quên mất mình đang bị thương nặng, lúc bật dậy vì đau mà người chao đảo đổ xuống giường, phải chống tứ chi bò trên mặt đất.
“Ai nói?” Viên Ninh quắc mắt lườm Giang Thu Bình, những sắc thái phẫn nộ, không tin, hốt hoảng và đau khổ đan xem trên gương mặt, thái dương nổi cả gân xanh. Gã gào lên: “Ai nói cho ngươi những chuyện ấy?”
Giang Thu Bình ung dung đáp: “Lưu Vân Thảo.”
Viên Ninh như bị giáng một cú đau điếng, biểu cảm phức tạp trên mặt cũng bị đông cứng lại. Gã há hốc miệng, ánh mắt khó tin, trong đó ẩn chứa cả vẻ hoang mang mà Giang Thu Bình xem không hiểu.
“Không thể nào, ông ấy……” Viên Ninh nuốt nước bọt, cơn khiếp đảm lúc vừa tỉnh dậy ban nãy khiến gã có dự cảm chẳng lành, gã nhăn mặt ngập ngừng hỏi, “Ông ấy đã nói gì với các ngươi?”
Giang Thu Bình gạt đi: “Những gì cần khai báo y đều đã nói hết, giờ đến lượt ngươi……”
Viên Ninh đột nhiên gắt gỏng ngắt lời y: “Ngươi bị điếc hả? Ta đang hỏi chi tiết cụ thể! Thanh Lương tự, Giam Lan viện, ông ấy đã khai như thế nào?”
Trương Triều thấy gã là phạm nhân mà tỏ thái độ kiểu này là quá kiêu ngạo, hắn sầm mặt định quát lên, song Giang Thu Bình đã âm thầm xua tay với hắn, ra hiệu cho Trương Triều bình tĩnh đừng nóng.
So với lúc trước bị đánh mà không chịu hé răng, Giang Thu Bình càng muốn Viên Ninh vô lễ bất kính thế này hơn, gã tức giận thì chứng tỏ nha môn đang tiến gần tới bí mật của gã.
Giang Thu Bình mừng thầm, buông lời châm chọc Viên Ninh: “Ngươi hỏi lạ thật đấy, tất nhiên là sự thật như thế nào thì y khai báo như thế ấy, chẳng lẽ tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc mà y còn bịa chuyện lừa bọn ta hay sao?”
Tuy lòng đang nóng như lửa đốt nhưng thần trí Viên Ninh vẫn còn bình tĩnh, gã nghe vậy thì biết ngay tên thư sinh này ra vẻ cẩu quan để đùa bỡn mình. Gã hít sâu một hơi để nén giận, quay đi nhìn chằm chằm vào khe gạch dưới mặt đất, ý nghĩ trong đầu cuộn trào hỗn loạn.
Gã nghĩ bụng tiên sinh thì có thể khai ra gì được chứ? Tiên sinh chỉ là một người chung đường nhưng khác lòng…… không đồng ý giúp đỡ mà thôi.
“Lưu Vân Thảo đâu?” Viên Ninh chậm chạp ngồi dậy dựa vào mạn giường, ngẩng đầu lên nhìn mạng nhện phất phơ ở góc tường, nói, “Ta muốn gặp ông ấy, các ngươi để ta gặp ông ấy một lần, ta sẽ khai hết tất cả.”
“Không phải ta không muốn thỏa mãn yêu cầu nhỏ này của ngươi.” Giang Thu Bình tiếc nuối nói, “Chỉ là hiện giờ y đã không ở Nhiêu Lâm nữa rồi.”
Lúc khâm sai tới Viên Ninh đang hôn mê nên gã không thể nào phỏng đoán được hướng đi của Lưu Vân Thảo, Viên Ninh ngỡ ngàng nhìn Giang Thu Bình: “Thế ông ấy đang ở đâu?”
Giang Thu Bình bỗng dõi mắt về hướng Bắc, đáp: “Tính thời gian thì giờ này vị tiên sinh của ngươi đã cùng đề hình đại nhân của bọn ta đến kinh sư rồi.”
Đêm qua trước khi lên đường, Lý Ý Lan xét thấy Lưu Kiều hành tung bất định, e sợ chậm trễ sẽ sinh biến nên đã đổi chủ ý, thuyết phục Hồng Chấn để lại một thuộc hạ âm thầm đưa Lưu Vân Thảo đi. Vị “khâm sai” ngủ gục trên bàn ở trạm dịch Ngọ Châu chính là Lưu Vân Thảo giả trang, giờ khắc này phòng giam chữ Thần ở Nhiêu Lâm đã không còn bóng người.
Ngoại trừ hưng binh vấn tội, Viên Ninh không nghĩ ra lý do nào khác mà cần phải vào kinh ngay trong đêm nữa. Gã không biết Lưu Vân Thảo đã nói gì với quan phủ, không biết y rốt cuộc nghĩ thế nào, điều duy nhất gã biết là bản tính người này quá mức cổ hủ, nếu như cần đổ máu thì người đầu tiên đứng ra chắc chắn chính là y.
Viên Ninh hận rèn sắt không thành thép, đập mạnh xuống nền đất hai lần, nắm đấm dội xuống nặng nề, người nghe vào tai chỉ có tiếng xích sắt loảng xoảng.
Viên Ninh hạ quyết tâm, đưa ra một quyết định không thể vãn hồi, gã cười khẩy: “Các ngươi dẫn ông ấy đến Giang Lăng, hẳn là đi nhận tội nhỉ? Nhưng mà đáng tiếc, người này không đồng lòng với bọn ta, cho nên ông ấy không biết được những chuyện cơ mật nhất đâu.”
Giang Thu Bình và Trương Triều cùng ngớ ra, không biết lời gã nói có mấy phần thật giả.
Giang Thu Bình giấu đi sự kinh ngạc, đanh mặt dò xét: “Ngươi là con nuôi của Lưu Vân Thảo, nói đỡ cho y là đương nhiên, bản quan nể tình ngươi không quên ơn nghĩa nên không chấp nhặt lời lẽ vớ vẩn của ngươi.”
“Hết thảy lời khai của Lưu Vân Thảo đều phù hợp với sự thật, ngươi mà còn ăn nói ngông cuồng nữa thì chớ trách bản quan không khách khí với ngươi”
“Phù hợp cái gì mà phù hợp?” Viên Ninh ngửa mặt lên trời mà cười, cất giọng vừa suy yếu vừa khinh bỉ, “Không thể hoàn toàn tin tưởng lời nói phiến diện, các ngươi là người phá án, chẳng phải nên hiểu điều này nhất sao?”
Giang Thu Bình nghe y phản bác mà không nói lại được câu nào, bởi vì từ khi hết kỳ hạn cho đến nay, trong nha môn quả thực chỉ có lời khai một phía của Lưu Vân Thảo. Hơn nữa chủ mưu đại án cũng đâu phải thứ gì tốt đẹp khiến người người tranh giành, theo lẽ thường thì xưa nay chỉ có kẻ thà chết không chịu nhận tội chứ mấy ai ôm hết tội danh vào mình, cho nên mới chẳng một ai hoài nghi Lưu Vân Thảo.
Mà lý lẽ của Viên Ninh cũng xem như hợp lý, Giang Thu Bình liền hỏi: “Vậy ngươi hãy cho bọn ta nghe lời giải thích “không phiến diện” của ngươi xem nào. Ta hỏi ngươi, chủ mưu của bạch cốt án là ai?”
Viên Ninh nhìn thẳng không hề tránh né, gã nói: “Là Chương Trọng Lễ, Lâm Khánh, Lưu Cật và ta.”
Gã loại trừ Lưu Vân Thảo và Vương Kiều ra khỏi lời khai của Lưu Vân Thảo và thêm chính mình vào, Giang Thu Bình không khỏi nghi ngờ gã muốn gánh tội thay Lưu Vân Thảo hoặc rất thân thiết với Vương Kiều, bèn nói: “Thế này không giống như Lưu Vân Thảo đã khai, chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ trong hai ngươi, có ít nhất một kẻ đang nói dối.”
“Mà bản thân Lưu Vân Thảo đã trải qua Bình Nhạc cung biến, nói thật thì dưới góc độ của ta, Lưu Vân Thảo có động cơ gây án hơn ngươi đấy.”
Viên Ninh cười gằn: “Không có can đảm, chỉ có động cơ thì có ích gì? Lưu Vân Thảo hèn nhát cả đời nên mới phải chịu đau khổ mất đi người yêu, nhẫn nhục sống chui nhủi. Chứ nếu không với bản lĩnh của ông ấy, đã có lòng muốn báo thù thì đâu cần chờ thêm mười năm.”
“Chỉ cần đi qua bất cứ biên thành nào ở Tây Cương, Bắc Vực, Đông Cảnh, Nam Hương, báo ra tên của người đúc nên cung Bài Vân, ắt sẽ có phiên bang bí mật chiêu hiền đãi sĩ, đến lúc đó đúc ra thiên binh, chế nên lợi khí cho nước khác, khiến cho Đại Thụy phải đau xót hối tiếc.”
“Nhưng ông ấy không làm được, trong lòng ông ấy không tích lũy nổi hận ý.” Viên Ninh tức tối nói, “Ông ấy là một kẻ nhu nhược chỉ biết chịu đựng!”
Giang Thu Bình nhíu mày, y mới bắt đầu oán thầm trong lòng thì Trương Triều đã nói thẳng ra ý nghĩ của y, cứ như có thần giao cách cảm.
“Dù cho Lưu Vân Thảo có thiên phú chế tạo binh khí nhưng ngươi cũng nghĩ y thần thánh quá rồi đấy, ngươi tưởng một mình y có thể đối chọi với trăm vạn kỵ binh của triều ta ư? Hoang đường!”
“Vả lại nếu y thực sự có bản lĩnh lớn như vậy, lẽ nào triều đình Đại Thụy ta sẽ ưu tiên một hậu phí năm nào cũng có thể bổ sung hơn một kỳ tài có thể chế tạo binh khí ngăn cản vạn quân ư?”
“Người không biết không hẳn vô tội, nhưng người không thể thay thế thì có thể lấy công chuộc tội, đạo lý này bề trên hiểu rõ hơn ngươi và ta. Cho nên lời giải thích của ngươi hoàn toàn chẳng hợp lý.”
“Ha ha ha ha.” Viên Ninh phá ra cười, tiếng cười từ lớn đến nhỏ dần, cuối cùng hóa thành nước mắt lã chã, hắn quắc mắt hỏi vặn, “Thật không? Người không thể người thay thế sẽ lấy công chuộc tội ư? Không, ngươi sai rồi, người không thể thay thế chỉ có nước chết không minh bạch thôi, xưa kia Viên thúc đã chết như vậy đấy.”
Giang Thu Bình và Trương Triều chỉ biết Viên Kỳ Liên chết vì thông dâm với hậu phi, song nghe gã nói vậy thì xem ra chuyện này còn có ẩn tình khác. Hai người trao đổi ánh mắt, rồi Giang Thu Bình dò hỏi: “Tại sao Viên thái bộc lại chết không minh bạch? Ngươi nói rõ xem.”
Y xưng bằng thái bộc với ý đồ rút ngắn khoảng cách với Viên Ninh, Viên Ninh quả nhiên trúng bẫy, không biết tự dưng gã cười cái gì rồi nói: “Một kỳ tài có hai quê hương, các ngươi nghĩ ông ấy nên cống hiến cho bên nào? Là Thụy triều nơi phụ thân sinh ra hay là Lộ Tô quốc cố hương của mẫu thân? Hoặc là chẳng quan tâm đ ến cả hai bên, ẩn mình nơi phố thị đông đúc, làm một thợ rèn bình thường?”
Giang Thu Bình bỗng ngộ ra, cuộc đời Viên Kỳ Liên là một câu chuyện thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội. (Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Chỉ những người vô tội nhưng chỉ vì có thứ tài hoa, quý giá mà thành mang tội.)
Trương Triều trả lời chắc như đinh đóng cột: “Ông ta không thể cống hiến cho bên kia, đồng thời cũng không làm một thợ rèn bình thường được.”
Viên Ninh liếc hắn một cái với vẻ tán thưởng, rồi bỗng nhiên giơ tay trái lên làm động tác bóp nát: “Cho nên ông ấy mới chết, chết một cách chẳng hề vẻ vang.”
Giang Thu Bình nghe mà thấy bức bối trong lòng, liền lên tiếng thắc mắc: “Vậy thực tế là ông ta không thông dâm với hậu phi, đúng không?”
Viên Ninh buồn cười nói: “Chẳng có lấy một chút tình ý nào thì thông dâm cái quái gì chứ, người mà Viên thúc kính yêu vẫn luôn là……”
——
Cuối giờ Tuất, Tam Bảo đường tại Giang Lăng.
Một câu nói hờ hững của Cao Canh khiến Lý Ý Lan chết lặng hồi lâu vẫn chưa thể bình tĩnh nổi.
Hắn tự hỏi vị hoàng thượng này biết đến oan tình từ bao giờ, biết từ lúc vụ án xảy ra hay sau này trải qua điều tra mới biết được sự thật.
Sau một hồi suy nghĩ, Lý Ý Lan lựa lời hỏi khéo: “Vậy, làm sao mà hoàng thượng biết được ạ? Là do sau một thời gian dài, xuất hiện manh mối mới, nên ngài đã sai người đi điều tra kiểm chứng sao? Mà nếu ngài đã biết, vậy thì tại sao đến nay Viên thái bộc…… vẫn là kẻ mang tội?”
Cao Canh chớp mắt khẳng định: “Đúng vậy, năm xưa sau khi thái bộc tự sát trong ngục, phụ hoàng trải qua nỗi đau mất đi cả ái phi lẫn đại tài nên tâm tính thay đổi chóng mặt, chỉ cần nghe ai phê phán chuyện này là sẽ nổi trận lôi đình. Thượng thư bộ Hình vì hùa theo ý bề trên nên chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã ký lệnh lưu đày, khiến toàn bộ những kẻ đứng ở đầu sóng ngọn gió đều biến mất khỏi kinh thành.”
“Đến khi tỉnh táo lại, phụ hoàng mới cảm thấy việc này xảy ra quá chóng vánh vội vàng, nhưng thái bộc và Chương quý phi đều đã qua đời, ngay cả hài cốt cũng không biết đi đâu mà tìm.”
“Phụ hoàng hối hận khôn cùng, bí mật ra lệnh cho Kim Ngô vệ tra rõ việc này, vào cái ngày biết được chân tướng, ông ấy ngồi trong Bình Nhạc cung hoang phế, buồn rầu dõi về phía Quân Khí giám ở hướng Bắc suốt cả đêm. Đến hôm sau khi trẫm gặp lại phụ hoàng thì ông ấy đã trở nên già nua tiều tụy.”
“Ông ấy nói cho trẫm biết chân tướng, đồng thời cũng truyền lại ngai vàng này, còn bản thân thì khăng khăng cố chấp đến Từ Bi tự cạo đầu làm tăng lữ.”
“Cho nên trẫm bảo ngươi thay trẫm hẹn gặp Tri Tân đại sư, kỳ thực là muốn hỏi thăm đại sư về tình hình của ông ấy dạo gần đây.”
Cao Canh lúc thường lời vàng ý ngọc, nói một không nói hai, chẳng bao giờ phí lời nhiều thế này. Thế nhưng Bình Nhạc án là một vụ án oan mà hắn bó tay bất lực, hắn có rất nhiều nỗi cảm khái về vụ án này, cho nên nói vòng vo cả buổi vẫn không thể nói đến điểm mấu chốt.
Khi biết hắn tìm Tri Tân là vì đạo hiếu, Lý Ý Lan nhanh chóng buông bỏ nghi kỵ, tập trung vào vụ án.
Lý Ý Lan bị Cao Canh nhử đủ rồi nên bây giờ không nhịn nổi nữa, bèn hỏi: “Thưa hoàng thượng, vậy chân tướng của Bình Nhạc án năm đó rốt cuộc là gì? Vi thần điều tra bạch cốt án lâu như vậy, nhưng hiểu biết về nội tình của Bình Nhạc án chỉ giới hạn trong nội dung khắc trên bộ xương ở vụ án thứ sáu, mà đó là thật hay giả thì…… chẳng dám đi kiểm chứng, vi thần cứ có cảm giác dốc sức mà chẳng chạm được tới đâu.”
“Trẫm hiểu nỗi khó xử của ngươi.” Cao Can nói không đầu không đuôi, “Thực ra trẫm và phụ hoàng cũng giống như thế thôi.”
“Chủ mưu thực sự đứng sau Bình Nhạc án không thể nói là một người hay vài người nào đó, mà nó dây mơ rễ má rất rộng, nếu đào bới tận gốc thì có khi một nửa triều đình này đều dính dáng vào, do đó phải gọi là đảng mới đúng, Phùng đảng và Liễu đảng.”
“Chỉ trong vòng vài năm, thái bộc Trường Nhạc dựa vào sức một người để leo đến vị trí cao ngất mà kẻ khác mất cả đời cũng chẳng với tới, cho nên ông ta bị ghen ghét căm hận là lẽ đương nhiên.”
“Mà nếu chỉ là căm ghét thì vẫn chẳng ảnh hưởng đến toàn cục, vấn đề là vinh quang của ông ta cản trở con đường kiếm tiền và làm quan của rất nhiều người.”
“Ông ta chế ra càng nhiều quân khí tốt thì chiến công của tướng quân sẽ càng hiển hách, vậy thì ai nên hiển hách và ai nên tụt xuống phía sau đây? Cho nên sự ép buộc dụ dỗ cũng theo đó mà tới, nhưng thái bộc là người kiêu ngạo, không muốn bị ai quản chế, thành ra đều đắc tội với những kẻ mà mình từ chối.”
“Nói xong về danh tiếng rồi thì sang vấn đề tiền tài đi, vũ khí của ông ta càng sắc bén thì tiền lương triều đình trả cho thợ chế tạo cũng cao hơn, xuất hiện thêm nhiều chi phí như vậy thì cũng phải khấu trừ từ những khoản khác.”
“Triều đình to lớn này chính là một con quái vật khổng lồ có hai cái miệng, bao nhiêu cái miệng há ra như thế, ngươi không cho nó ăn thì làm sao trông chờ nó làm việc cho ngươi? Xưa nay tìm kiếm trăm dặm cũng chẳng có lấy một vị quan thanh liêm, ngươi nói xem miếng ăn đã đến miệng rồi còn phải nhổ ra, ai mà chịu cho nổi?”
“Lại nói đến vương triều Lộ Tô, có một vương thất ăn cây táo rào cây sung, chăm chăm dúi chuôi đao vào tay kẻ địch để đâm vào tim tổ tiên mình, bọn chúng có thể để cho ông ta sống lâu được ư?”
“Cho nên năm đó thái bộc gặp chuyện, chỉ có thượng thư hai bộ Công, Binh đứng ra cầu xin cho ông ta, vì sao? Bởi vì việc tăng sắt thêm đồng chủ yếu giao thiệp với hai bộ này.”
“Có quá nhiều kẻ muốn thái bộc chết, thành ra dù vụ việc thông dâm này có bị dàn dựng vụng về đến mấy thì cũng bị người ta thêm mắm dặm muối thành thật.”
“Mà vì được em trai của Chương quý phi nhờ vả nên việc thái bộc từng vài lần vào Bình Nhạc cung là sự thật không thể chối cãi.”
“Lộ Tô cũng thừa cơ mà lên, lan truyền tin đồn trong kinh thành rằng Viên Kỳ Liên cũng coi như có lương tâm, rõ ràng tạo ra được pháo quân giới tam tài mới, nhưng do không nỡ khiến cố hương của mẫu thân rơi vào cảnh núi thây biển máu mà vẫn nhịn đau cắt thịt, đốt rụi xe pháo và bản vẽ.”
“Phụ hoàng liên tiếp chịu đả kích từ cung biến và phản bội, nghe người ta nói này nói kia đến nỗi mụ đầu nên mới đánh mất lý trí, gây ra sai lầm lớn.”
“Về chủ mưu của vụ việc thông dâm, cuối cùng có hai kẻ lĩnh tội, một là đại cung nữ bên cạnh thái hậu, một vị nữa là tiểu thái giám cách nhiều tầng quan hệ với Phùng các lão.”
Hoàng thượng đều thích bỏ lửng giữa chừng, Cao Canh nói đến đây thì đột nhiên kết thúc đề tài một cách đầu voi đuôi chuột: “Chân tướng của Bình Nhạc án đại khái chính là như vậy.”
Phàm là âm mưu, lúc ở trong cuộc sẽ không nhìn thấu được, nhưng sau này nhìn lại sẽ dễ dàng hiểu ra ngay, chỉ cần xem ai là kẻ cười cuối cùng thì chín phần mười chính là “chim hoàng yến”.
Nhìn lại thế cục sau Bình Nhạc án, Quân Khí giám độc sủng hoàng ân bị diệt trừ tận gốc, mà Phùng các lão và Liễu thái sư thì cân sức ngang tài.
Lý Ý Lan không thích đánh đố mập mờ như Cao Canh, hắn trực tiếp hỏi: “Cho nên chủ mưu của Bình Nhạc án nhìn thì có vẻ là hoàng thái hậu như được viết trên bộ xương, song thực tế lại là Phùng các lão và Liễu thái sư ư?”
Cao Canh cười hắn suy nghĩ không chu toàn, liền chỉ điểm: “Kẻ thu lợi lớn nhất chính là hai người họ, nhưng âm mưu này chắc chắn không phải do bọn họ bày ra. Ngươi phải hiểu một việc rằng, một nhân vật lớn có thể đứng vững trên địa vị cao suốt mười năm, thậm chí hai mươi năm, thì ngoại trừ tài hoa và thủ đoạn, kẻ đó còn cần phải có đức hạnh, bằng không sẽ chẳng chống đỡ được bao lâu.”
“Trẫm suy đoán chủ mưu thực sự của Bình Nhạc án hẳn là một nhân vật nhỏ trung thành tận tâm thuộc đảng phái đông đảo của bọn họ, dựa vào đại thế mà thành sự.”
Lý Ý Lan không hiểu: “Hoàng thượng biết rõ còn có ẩn tình, tại sao không tiếp tục đào sâu đến cùng, trả lại sự trong sạch cho Viên thái bộc và Chương quý phi?”
Cao Càng cười như không cười: “Ngươi bảo trẫm tự tay đẩy mẫu thân của mình lên đài thị phi, nắm thóp đảng phái của các lão và thái sư trong tay, muốn gạt bỏ chi cành nào là gạt bỏ ư?”
“Nói thật cho ngươi biết, trẫm không thể, không nên, sẽ không, và cũng không dám. Hoàng đế không toàn năng như các ngươi tưởng đâu, nếu như hoàng đế còn muốn ổn định và hoà bình lâu dài.”
Ngay cả một chức quan tam phẩm Lý Ý Lan còn không đảm đương nổi, càng không thể nào hiểu được đạo tung hoành của đế vương, hắn lặng thinh một hồi, cuối cùng vẫn không hỏi xem vị hoàng thượng này muốn mình điều tra đến bước nào.
Hắn không hỏi, trong lòng không bị ràng buộc thì sẽ có thể làm theo theo ý nguyện của mình.
Mà Cao Canh cũng vui vì Lý Ý Lan không hỏi, bản thân hắn không tiện hạ thủ làm xáo động cục diện trong triều, nhưng dựa vào Lý Ý Lan để đánh vào cái đuôi to đang ngày càng to lớn khó vẫy của Phùng đảng và Liễu đảng thì cũng không tồi.
Đêm nay khi Lý Ý Lan rời khỏi hoàng cung, Kim Ngô vệ đang kiểm tra mọi ngõ ngách trong thành, mà trong nhà lao Nhiêu Lâm, Giang Thu Bình và Trương Triều lại nghe Viên Ninh khai ra một chân tướng khác.
“……Người mà Viên thúc kính yêu vẫn luôn là Lưu tiên sinh.” Viên Ninh cười mỉa mai, “Xin hỏi một kẻ đoạn tụ thì sao tự dưng lại chạy đi thông dâm với phi tử của hoàng đế được chứ?”