• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vì sao anh hôn em lại khiến em đau thương như thế?”


“Đây không phải là lý do.” Hình Nguyên lạnh lùng hừ một tiếng, “Chuyện tình cảm đơn giản như vậy sao? Cậu ta ăn thịt chán rồi, giờ lại muốn ăn dưa chuột cho đỡ ngán sao?”

Anne Bạch vặn vẹo đầu ngón tay không nói gì. Sự thật có lẽ không phải như vậy, nhưng cô không biết rốt cuộc mối quan hệ giữa La Thanh Phong và hai người phụ nữ này như thế nào, huống hồ cậu ấy không còn là một đứa trẻ cần có người chăm sóc nữa, cô không có tư cách nào để biện minh hộ cậu ấy.

“Chỉ cần anh để Hàn Hiểu về, có thể coi như em đã làm xong việc cậu ấy nhờ.” Anne Bạch thở dài, “Về vấn đề giữa hai người, em cũng không định hỏi, dù sao em cũng không phải là Nguyệt lão...” Nói đến đây, ánh mắt của Anne Bạch đầy ý vị, “Này, anh đang theo đuổi cô ấy đúng không?”

Hình Nguyên không vui trợn mắt nhìn cô, “Từ khi em đi theo Thanh Thụ, em càng ngày càng hay nói lung tung.”

“Vậy sao?” Anne Bạch không để ý đến lời kêu than của anh, hai mắt cô sáng long lanh, “Sáng nay em đã gặp Hàn Hiểu trong sân, ánh mắt của cô ấy nhìn em... chậc chậc...”

“Gì?” Hình Nguyên dồn hỏi.

Anne Bạch dương dương tự đắc làm mặt hề trêu anh, “Em không nói cho anh.”

Hình Nguyên tức giận, ngẩng đầu ra ngoài cửa hét: “Johnny, Johnny! Gọi điện thoại cho La Thanh Thụ, bảo anh ấy mau đến đón cô gái ngốc nghếch nhà anh ấy!”

“Em là bác sỹ điều trị chính của anh!” Anne Bạch cười to, “Bệnh nhân chưa khỏe em chưa được phép đi.”

“Em vẫn còn biết rằng em là bác sỹ sao?” Hình Nguyên ôm lấy ngực, “Lại có người bác sỹ nào không có đạo đức nghề nghiệp như em sao?”

Anne Bạch vội vàng xua tay, “Đừng tức giận, không dễ gì em mới vá được vết thương trên vai anh. Em bảo anh này, anh không được xúc động, ánh mắt của cô ấy nhìn em không được thân thiện lắm. Em đoán là cô ấy đang... ghen!”

Ánh mắt Hình Nguyên thoáng ngạc nhiên.

Anne Bạch giả bộ sờ cằm vẻ nghĩ ngợi, “Em đoán, chắc chắn không có ai nói cho cô ấy biết em là bác sỹ Johnny mời đến. Cô ấy chỉ biết em là Anne Bạch... nhân vật nữ chính vượt ngàn dặm đến thăm nhân vật nam chính tạo ra một vụ scandal... Chà chà, một vở kịch tình yêu thật lôi cuốn hấp dẫn...”

“An... ne... Bạch!”

“Hình tiên sinh, anh đừng dọa em.” Anne Bạch vỗ ngực, “Vài ngày nữa, em sẽ đi thành phố T. Nếu anh dọa em, lúc đó có thể em sẽ nói ra điều gì đó khiêu khích cô ấy, sau đó việc theo đuổi của anh sẽ càng khó khăn hơn. Em không dọa anh đâu.”

“An... ne... Bạch!”

“Có em!” Anne Bạch cười hi hi tiến lại gần, “Ông chủ có gì muốn dặn dò?”

Hình Nguyên trợn mắt nhìn cô, không nén được thở dài, “Em đi thành phố T thật sao?”

Anne Bạch gật đầu, trong lòng mong chờ những gì Hình Nguyên sẽ nói tiếp, nhưng anh lại yên lặng.

Anne Bạch vỗ vai anh, “Người anh em, anh đừng gò ép bản thân nữa, muốn theo đuổi cứ theo đuổi. Nếu anh theo đuổi được cô ấy, Thanh Phong cũng sẽ ở lại bên Vu Dương.”

Nét mặt Hình Nguyên lộ vẻ ngạc nhiên, anh không ngờ cô ấy có thể đứng cùng một phía với mình trong vấn đề của Vu Dương.

Dường như Anne Bạch biết được anh đang nghĩ gì, thái độ cô rất bình tĩnh, “Vu Dương là người bạn đầu tiên em quen sau khi xuất ngoại. Lúc đó em không hiểu gì, ngoại ngữ cũng không giỏi, nếu không có cô ấy, em không biết mình có thể tốt nghiệp được không. Hơn nữa...” Cô nhìn Hình Nguyên, ánh mắt rất dịu dàng, “Em đã nhìn thấy cô ấy khóc. Một cô bé kiêu ngạo như thế có thể khóc như một đứa trẻ chỉ vì một câu nói của Thanh Phong...”

“Có lẽ cách biểu đạt của cô ấy có vấn đề, nhưng em biết là cô ấy thích cậu ấy.” Anne Bạch nhún vai, “Cô ấy là bạn tốt nhất của em, em không muốn nhìn thấy cô ấy khóc. Chỉ đơn giản vậy thôi.”

Hình Nguyên vẫn không nói gì, anh cũng không biết nên nói gì. vốn dĩ anh không hiểu tình cảm giữa phụ nữ với nhau. Lúc định thần lại anh thấy Anne Bạch đang ngồi ở bên giường nhìn mình, mắt chớp chớp, không có vẻ gì là tử tế.

Hình Nguyên cảnh giác ngay lập tức, “Em định làm gì?”

Anne Bạch cười lới, “Anh yên tâm, em sẽ không làm gì đâu. Em chỉ đang nghĩ, đợi em quay về thành phố T, chắc chắn em phải đi thăm “món điểm tâm ngọt ngào” của anh.”

“Anne Bạch, anh cảnh cáo em...”

Anne Bạch cười hi hi đứng dậy, rõ ràng không buồn quan tâm đến thái độ uy hiếp của anh, “Cảnh cáo em? Anh tự làm sao, dù sao hai ngày nữa em cũng đi rồi.”

Hình Nguyên chau mày định nói gì đó, Anne Bạch đã tiến lại gần, thái độ bình tĩnh hơn bao giờ hết, “Anh Hình, anh muốn làm gì hãy mau khỏe lại. Anh có dám đánh cược với em không? Em đoán lúc này “món điểm tâm ngọt ngào” của anh đã gặp Thanh Phong rồi, có khi đang tay trong tay tuôn rơi nước mắt nữa.”

Sắc mặt Hình Nguyên tối sầm lại, một tay ôm vai, thở gấp, “Có bác sỹ như em sao? Sợ bệnh nhân của mình không chết nhanh! Không biết vì sao tên ngốc nghếch Thanh Thụ lại yêu em được!”

Anne Bạch bĩu môi, “Lần nào muốn trốn tránh vấn đề anh đều công kích anh Thanh Thụ nhà em!”

Hình Nguyên hừ một tiếng, nằm xuống gối, nhắm mắt lại.

“Này,” Anne Bạch không giống bác sỹ mà trở thành một phóng viên lắm chuyện, “Không phải anh bắt Hàn Hiểu đến đây sao? Vì sao trong thời điểm quan trọng này lại giả vờ làm người tốt để cô ấy đi?”

Hình Nguyên giả vờ như không nghe thấy.

“Em cứ nghĩ anh sẽ cưỡng gian...” Anne Bạch thở dài thất vọng, “Làm người tốt sẽ chịu thiệt thòi, vì thế cần phải làm người xấu. Đây không phải là câu nói của anh sao? Vì sao anh thay đổi nhanh thế?”

Hình Nguyên không nhịn được nữa, “Johnny! Gọi điện cho La Thanh Thụ! Bây giờ! Ngay lập tức!”

Anne Bạch cười hi hi chạy mất.

Hình Nguyên thở dài, tự hỏi lòng mình: Vì sao lại để cô ấy đi vào lúc này?

Chính là vì vào lúc này mới cần phải để cô ấy đi.

Con người luôn luôn có lòng tham. Trước đây anh tìm mọi cách để người này xuất hiện trước mặt mình, chỉ xuất hiện trước mặt mình thôi. Dù sao anh cũng là lưu manh, trực tiếp ra tay là được...

Nhưng khi cô ấy thực sự xuất hiện trước mặt anh hàng ngày, anh lại bắt đầu cảm thấy không hài lòng. Nếu bây giờ anh bị thương như thế này còn giữ cô ấy lại...

Anh nghĩ, nếu nhìn thấy anh bị thương, trong lòng cô ấy liệu có cảm giác không nhẫn tâm với anh không? Cô ấy có ôm chú cún nhỏ đến bên anh và chăm sóc cho anh không?

Nhưng, làm như vậy không phải là anh lợi dụng lòng lương thiện của người ta để bắt nạt sao? Hình Nguyên cho dù có xấu xa đến mức độ nào cũng không bỉ ổi đến mức đó.

Hình Nguyên cầm điện thoại trên tủ phía đầu giường, do dự một lát rồi ném lại chỗ cũ. Anh vừa giả vờ làm người tốt trong chốc lát đã hối hận, việc này là thế nào?

Lúc nằm xuống gối, Hình Nguyên nghĩ: Không phải mình vốn là lưu manh sao? Bắt đầu từ lúc nào... ngay cả việc gọi điện thoại quấy rối cũng không làm được?

Anh có cảm giác hơi buồn bã.

Hình Nguyên nhắm mắt lại, nặng nề thở dài một tiếng.

Đứng dưới vườn hoa trước khu nhà có hai người đang hút thuốc, không cần nhìn kỹ, Hàn Hiểu cũng nhận ra một người là Lưu Đông Pha, người còn lại... đương nhiên là La Thanh Phong.

Dường như cảm thấy có xe tiến đến gần, La Thanh Phong đang cúi đầu hút thuốc đột nhiên quay đầu nhìn về phía họ. Khoảng cách hơi xa và nắng chiếu vào mắt nên Hàn Hiểu hoàn toàn không nhìn rõ thái độ trên khuôn mặt anh ấy, nhưng nhìn thấy anh thật sự xuất hiện trước mặt mình, trong lòng Hàn Hiểu có cảm giác trống rỗng kỳ lạ.

Ôm lấy Vodka vừa tỉnh dậy, xe đã đi vào thành phố T, Hàn Hiểu không kiềm chế được việc bắt đầu đoán già đoán non các tình huống gặp mặt La Thanh Phong. Thậm chí cô còn nghĩ, sau khi về nhà ngủ một giấc, cô sẽ gọi điện cho anh...

Việc gặp anh xảy ra sớm hơn cô dự đoán, hơn nữa cô vẫn không thể nghĩ ra nếu anh hỏi đến những việc đã xảy ra trong thời gian vừa qua, cô nên trả lời như thế nào, nên giải thích với anh như thế nào về việc cô hoàn toàn có thể gọi điện cho anh nhưng cô đã không gọi...

Hàn Hiểu vuốt cổ Vodka, đầu óc hoang mang. Những câu hỏi chưa có lời giải đáp đè nặng trong lòng cô như một đám mây đen khiến Hàn Hiểu không sao thở được.

Bà Hàn hừ nhẹ một tiếng, quay sang nói với ông Hàn: “Cậu ta vẫn còn mặt mũi đến đây sao?”

Hàn Hiểu liếc nhìn bà, không nói gì.

Lúc mới đến Du Viên, bà Hàn đã kể cho Hàn Hiểu nghe về cuộc gặp gỡ tình cờ không vui vẻ với mẹ của La Thanh Phong ở thành phố T. Đáng lẽ câu chuyện này sẽ khiến cho Hàn Hiểu tức giận, nhưng trong lòng cô chỉ có một cảm giác mơ hồ. Cô hơi buồn nhưng không hề cảm thấy đau đớn.

Gặp anh lúc này... không giống với dự đoán của Hàn Hiểu lúc ban đầu. Nhưng cô hoàn toàn không thể hiểu được vấn đề là ở đâu.

La Thanh Phong mở cửa xe, khi một chân Hàn Hiểu vừa bước xuống đất, anh đã ôm cả người cô vào lòng. Mùi hương quen thuộc, cái ôm quen thuộc, ngay cả lực từ hai cánh tay của anh cũng rất quen thuộc. Dường như có một dòng nước ấm chảy qua tim Hàn Hiểu khiến cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không muốn mở mắt ra nữa. Ngay cả cô cũng không hiểu được vì sao cô lại cảm thấy mệt mỏi khi dựa vào lòng người đó?

Vodka cảm thấy không thoải mái rúc vào người cô, chống cự một cách yếu ớt.

Hàn Hiểu lui người lại, cúi đầu nhìn đôi mắt tròn long lanh như hai giọt nước của Vodka, an ủi nho nhỏ: “Về nhà rồi, đợi một lát tao sẽ cho mày uống sữa.”

La Thanh Phong ngạc nhiên nhìn con vật nhỏ trắng như bông trong lòng cô hỏi với vẻ kỳ lạ, “Đây là...”

Hàn Hiểu vuốt tai Vodka, cẩn thận giơ nó lên, “Đây là chú chó Pomeranian của em, tên nó là Vodka.”

La Thanh Phong càng ngạc nhiên hơn, “Vì sao lại gọi là Vodka.” Nghe cái tên này, một người hoàn toàn không hiểu về rượu cũng không tránh được cảm giác lạ lùng.

Hàn Hiểu vừa vuốt lông chú cún vừa nghiêng đầu nghĩ, “Ừ, có lẽ vì nó là một cô cún, muốn được nhiều người yêu quý. Không phải đàn ông đều thích uống rượu sao?”

Cảm giác ngạc nhiên của La Thanh Phong dường như lên đến đỉnh điểm, Hàn Hiểu vốn có một cuộc sống khép kín, không biết từ lúc nào bắt đầu cảm thấy được nhiều người thích là một vấn đề quan trọng?

Lưu Đông Pha chào bố và mẹ của Hàn Hiểu, lúc quay đầu xe còn nhìn Hàn Hiểu rồi cười lớn: “Quả nhiên là hồi phục rất tốt! Tôi nghe có người về nói, viện điều dưỡng đó có phong cảnh đẹp như tranh. Đợi bao giờ có cơ hội, tôi cũng phải xin đến đó một lần!”

Hàn Hiểu cười, “Cũng không tồi. Nhưng cháu không muốn đến đó nữa, đi làm thú vị hơn.”

Lưu Đông Pha lại cười, “Mọi người và Hồ Đồng muốn đến thăm cô nhưng tôi ngăn lại. Cô nghỉ ngơi thêm vài ngày, có thời gian chỉnh sửa lại bản vẽ. Bao giờ làm xong, cô liên lạc với Hồ Đồng. Tôi nói muốn để cô đi làm dự án ở lục địa, Hồ Đồng có vẻ không muốn rời xa cô. Việc này đều phụ thuộc vào câu trả lời của cô.”

Hàn Hiểu vội nói: “Cháu vẫn làm ở sàn thi công thôi. Không phải chú đã từng nói sao? Bị ngã ở đâu phải đứng dậy ở đó. Cháu hai lần lên sàn thi công đều không ở đó đủ hai mươi tám ngày, giống như đào ngũ vậy, chưa đâu vào đâu.”

Lưu Đông Pha cười lớn, “Tốt! Đợi sau này cô lấy chồng, chắc chắn tôi sẽ ưu tiên cô về làm dự án ở lục địa. Thế nào, Thanh Phong? Chú nói thế cháu yên tâm rồi chứ?”

La Thanh Phong chau mày, không phải vì lời nói của Lưu Đông Pha mà vì từ lúc xuống xe, Hàn Hiểu không hề ngẩng đầu nhìn anh.

Lưu Đông Pha dặn dò Hàn Hiểu vài câu rồi vội vàng chào tạm biệt.

Có lẽ vì không còn người ngoài ở đó nên bà Hàn bắt đầu không che giấu thái độ của mình với La Thanh Phong. Rõ ràng bà vẫn không quên cuộc gặp gỡ không vui vẻ ở nhà hàng lần trước, lần này gặp lại La Thanh Phong, bà giữ thái độ không lạnh nhạt không nhiệt tình nói với anh một vài câu rồi khoác tay ông Hàn bước lên nhà, vừa đi vừa bắt đầu than

thở, than thở thời tiết, than thở không có cửa bảo vệ, nhà vệ sinh rò nước, than thở căn nhà của Hàn Hiểu quá nhỏ, họ phải đến nhà nghỉ gần đó ở...

Thái độ của bà khiến Hàn Hiểu và La Thanh Phong đi phía sau bất giác nhìn nhau cười.

La Thanh Phong cố ý đi chậm lại, nhẹ nhàng cầm tay Hàn Hiểu. Bàn tay anh ấm nóng nắm chặt tay Hàn Hiểu, bóp nhẹ lên đầu ngón tay cô.

Hàn Hiểu nhìn xuống cái đầu xinh xắn của Vodka rồi ánh mắt dừng lại trên hai bàn tay đan vào nhau.

Cô biết bàn tay của La Thanh Phong rất đẹp, ngón tay thon dài tao nhã, đặc biệt là lúc anh cầm vật gì đó trong tay. Được bàn tay ấy cầm tay mình là điều mà Hàn Hiểu luôn mong đợi từ rất lâu, lâu đến mức không thể đếm được thời gian nữa.

Hàn Hiểu rất muốn nắm chặt lấy tay anh, kìm nén những đau thương, cảm giác bất an không biết phải làm gì xuống tận sâu ký ức, xóa tan những băn khoăn trong mọi góc khuất không thể chạm đến của con người cô để thế giới của cô trở lại đơn giản, chỉ có hai bàn tay đan lấy nhau, chỉ còn lại người mà cô đã mong chờ từ rất lâu.

Nhưng cô cầm tay anh rất yếu ớt. Cô muốn cầm chặt hơn nhưng không được, cảm giác này khiến cô chua xót, ánh mắt cô như có một lớp sương mờ bao phủ.

Người này là La Thanh Phong, cho dù tóc anh rối, ánh mắt anh có tia đỏ, nhưng anh ấy đúng là La Thanh Phong bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt cô. Hàn Hiểu rất muốn chạm lên mặt anh, nhưng một tay cô bị tay anh nắm lấy, một tay đang ôm Vodka nên cô không thể làm như thế.

Dường như nhận ra cô muốn làm gì, ánh mắt La Thanh Phong mỉm cười, bàn tay anh xiết chặt lấy tay cô rồi cúi người xuống, cẩn thận hôn lên môi cô.

Hàn Hiểu không động đậy. Nhưng chỉ có cô biết, khi anh tiến sát lại gần cô, cô muốn trốn tránh. Cảm giác này hoàn toàn lạ lẫm khiến cô hoảng hốt. Vì vậy, Hàn Hiểu kiễng mũi chân, nép sát người vào lòng anh. Cô dùng đầu lưỡi chạm lên môi anh rồi không do dự hôn anh thật sâu khiến anh thở gấp và nhắm mắt lại.

Cô không muốn anh nhìn thấy đôi mắt tỉnh táo của mình nên tiếp tục làm như thế.

La Thanh Phong hơi lùi lại, dịu dàng dựa đầu lên trán cô. Hàn Hiểu tựa vào ngực anh, bất giác cúi đầu. Ánh mắt của anh khiến cô không dám đối mặt.

“Vì sao?” Ngón tay La Thanh Phong nhẹ nhàng chạm lên môi cô, giọng nói buồn bã, không biết đang hỏi cô hay hỏi chính mình, “Vì sao anh hôn em lại khiến em đau thương như thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK