• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng, tôi có thể khổ sờ nhưng không thể hèn mọn thấp kém, nếu ngay cả thứ tình cảm tôi đang nâng niu trên tay cũng hèn mọn thấp kém thì lòng kiêu hãnh của tôi còn lại những gì?


Nhìn thấy người xuất hiện trước mặt mình là Vu Dương chứ không phải là Anne Bạch, La Thanh Phong hiểu ngay đã xảy ra chuyện gì. Anh quá tin tưởng vào Anne Bạch nên một lần nữa quên mất một sự thật, Vu Dương là bạn thân của Anne Bạch.

La Thanh Phong cảm thấy không vui nhưng khách ngồi trong phòng uống cà phê trên tầng hai khách sạn không đông, Vu Dương đã nhìn thấy anh. Nếu lúc này anh quay người bỏ đi thì quá thất lễ.

“Cô tìm tôi?” La Thanh Phong ngồi xuống đối diện với cô, giọng điệu có vẻ không vui, “Vì sao phải mượn danh nghĩa của Anne Bạch?”

Vu Dương cười, hỏi anh: “Anh muốn uống gì?”

La Thanh Phong lắc đầu.

Trời đã bắt đầu chuyển lạnh, mặc dù nhiệt độ trong khách sạn không thấp nhưng nhìn thấy cốc cà phê đá trước mặt Vu Dương, La Thanh Phong vẫn khuyên cô theo thói quen: “Dạ dày của cô không tốt, không nên uống nhiều đồ lạnh.”

Đôi mắt to như búp bê của Vu Dương chớp chớp, “Anh vẫn còn nhớ dạ dày của tôi không tốt sao?”

La Thanh Phong cười khổ sở, “Nói chuyện hà tất phải căng thẳng như thế sao?”

Vu Dương nhìn xuống nghĩ ngợi rồi nói nhỏ: “Gần đây tôi luôn nhớ đến những ngày trước khi chúng ta về đây. Leo, nếu chúng ta ở Đức, mọi việc sẽ không xảy ra như bây giờ phải không?”

La Thanh Phong không nói gì.

“Tôi đã hẹn bác gái lát nữa đi dạo phố, anh đi không?” Vu Dương chủ động chuyển chủ đề.

“Rốt cuộc cô tìm tôi có việc gì?” La Thanh Phong không muốn kéo dài câu chuyện nữa. Sau khi hai người tranh cãi nhiều như thế, giờ kéo cờ hòa bình ngồi nói chuyện phiếm, giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra không phải là một điều quá lạ lùng sao?

Trong ánh mắt của Vu Dương hiện lên suy nghĩ gì đó nhưng anh không hiểu được, điều này khiến anh cảnh giác theo bản năng. Nhưng Vu Dương chỉ đặt cốc xuống rồi ngẩng đầu nhìn anh, nói một cách thẳng thắn: “Chúng ta quay về thôi.”

“Gì?” La Thanh Phong ngạc nhiên, “Quay về?”

Vu Dương gật đầu rất dứt khoát, “Chúng ta quay về Đức, không quay lại đây nữa. ở đó anh có phòng làm việc, có đối tác làm ăn rất tốt. Anh có tài, có thể tạo dựng sự nghiệp cho mình. Nhưng ở đây... Thổ nhưỡng ở đây không hợp với anh.”

La Thanh Phong sau khi kinh ngạc định thần lại, cúi đầu cười, “Cô thấy như vậy sao?”

Vu Dương gật đầu, trong lòng đầy hy vọng.

Động tác gật đầu của cô quá chắc chắn khiến La Thanh Phong không biết nên tiếp tục nói gì. Yên lặng hồi lâu, cảm giác lạc lõng khiến ánh mắt của Vu Dương trở nên buồn bã, “Anh không muốn sao?”

La Thanh Phong vẫn không nói gì. Có những điều không cần nói hai người đều có thể hiểu, hà tất phải nói ra từng chữ khiến người ta bị tổn thương?

“Nhưng... không phải bác trai bác gái đều đi sao? ở đây...” Vu Dương không nói tiếp, chưa bao giờ cô nói nhỏ nhẹ với người khác như vậy. Con người này luôn khiến cô phải vượt quá giới hạn hết lần này đến lần khác. Nghĩ đến đây, cảm giác giận dữ trong lòng đột nhiên trỗi dậy, “Vì cô ta sao?”

La Thanh Phong nhìn cô, ánh mắt điềm tĩnh nhưng Vu Dương có thể nhìn thấy vẻ không vui trong đó. Thái độ của anh giống như một cơn lốc thổi bùng lên ngọn lửa tức giận trong lòng, “Tôi ngốc, thật ra anh cũng ngốc! Thậm chí anh còn không bằng tôi, ít nhất tôi cũng chưa bao giờ tự lừa dối bản thân mình!”

Mặt La Thanh Phong biến sắc.

Ánh mắt sắc lạnh của Vu Dương nhìn anh đầy oán trách, “Nhìn xem, quả nhiên là anh biết. Anh biết tôi nói gì, đúng không?”

Đầu ngón tay của La Thanh Phong hơi run, ánh mắt anh trở nên trầm tư.

“Quả nhiên vật họp theo loài, người chia theo bầy, có câu nói như vậy đúng không?” Vu Dương liếc nhìn anh, cười lạnh lùng, “Cô gái đó thật ra cũng đang lừa dối chính mình. Rõ ràng là rất lo lắng cho vết thương của anh tôi, nhưng lại...” Nói đến đây, Vu Dương giữ tay La Thanh Phong lúc đó đang định bỏ đi, nhấn mạnh từng chữ, “Thật ra anh hiểu rõ hơn ai hết đúng không? Anh rất nhạy cảm với những việc anh để ý đến.”

La Thanh Phong gạt tay cô, “Đây là việc riêng của tôi!”

“Việc riêng.” Vu Dương lạnh lùng hừ một tiếng, “Nói như thế... Tôi bây giờ không còn nằm trong phạm trù việc riêng của anh nữa sao?”

La Thanh Phong không nói gì. Trong quan niệm của anh, đàn ông không thể tranh cãi với phụ nữ, đặc biệt là ở nơi công cộng.

“Đã từng như thế phải không?” Vu Dương hỏi dồn, “Phải không? Phải không?”

La Thanh Phong quay người bỏ ra ngoài.

“La Thanh Phong, anh không muốn thừa nhận, hay không dám thừa nhận?” Giọng Vu Dương lạnh như băng, cô không nói to nhưng anh có thể nghe rõ từng chữ, “Nếu ngay cả dũng khí anh cũng không có thì anh đừng trách tôi...” La Thanh Phong không nghe những lời tiếp theo, cũng không cần phải nghe. Người phụ nữ này lúc phát điên luôn nói ra những lời mà cô ta cũng không hiểu nổi, anh đã sớm được lĩnh giáo điều này.

Qua lời kể của mẹ, Hàn Hiểu biết bố mẹ của La Thanh Phong đang ở thành phố T. Đương nhiên, cuộc gặp gỡ tình cờ không hề vui vẻ giữa hai bà mẹ cũng được mẹ Hàn Hiểu kể không chỉ một lần.

Không có ai muốn nhìn thấy bố mẹ bị tủi thân vì mình. Nhưng cô không thể giải tỏa tâm sự này với La Thanh Phong. Hàn Hiểu không biết nên làm gì, cô chỉ có thể tránh nhắc đến vấn đề nhạy cảm này trước mặt anh.

Vì thế, một lần nữa Hàn Hiểu nhận ra rằng, cô đã hình thành một thói quen mới trong tính cách của mình khiến người khác cảm thấy không vui, đó là tự lừa dối. Không hiểu rõ nên cố tình trốn tránh rồi điềm nhiên nhận ra những điều mình cảm nhận mơ hồ biến mất sau khi cố tình quên.

Đáng tiếc cuộc sống luôn đem đến những điều bất ngờ, đột ngột khiến người ta không kịp trở tay.

Ví dụ như lúc này.

Đang ngồi trong xe, Hàn Hiểu nhìn thấy La Thanh Phong bước ra từ cửa khách sạn, không biết Anne Bạch hẹn anh ấy đến nói chuyện gì khiến mặt anh

xầm xì như trời mưa.

Hàn Hiểu mở cửa xe, vừa mới gọi một câu: “Thanh Phong, anh...” thì nghe thấy phía sau có tiếng gọi rất nghiêm khắc: “Thanh Phong, sao con lại ở đây?”

Hàn Hiểu quay đầu lại nhìn vị “phu nhân họ La” đã được nghe kể.

Quả nhiên giống hệt miêu tả của mẹ cô: mặt đầy sát khí. Hàn Hiểu đang thầm than thở sao vẻ mặt của một người lại có thể sinh động như thế, bỗng nhiên cô nhìn thấy người xuất hiện sau lưng La Thanh Phong, mặc một bộ đồ màu xanh ngọc bích nho nhã nhưng rõ ràng không phải là Anne Bạch.

Vì sao La Thanh Phong phải nói dối cô?

Hàn Hiểu dừng bước, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh ấy và Vu Dương chưa bao giờ cắt đứt hoàn toàn liên lạc, cô luôn biết điều đó, nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy buồn như thế. Thật ra cô đã luôn nhẫn nhịn chuyện này. Vì sao cô có thể ở bên anh ấy, cố gắng giả vờ như không hề nhận ra sự thật - đúng là tự lừa dối chính mình.

Cảm giác đó chưa bao giờ khiến cô căm ghét mình như thế.

“Đàn ông phóng túng trước khi kết hôn, điều này mẹ có thể hiểu.” Sau lưng cô, Trương Ngọc mặt đằng đằng sát khí lạnh lùng như băng nói: “Nhưng vô đạo đức như thế này, người quen nhìn thấy sẽ không hay.”

Đầu ngón tay Hàn Hiểu bắt đầu run rẩy. Lúc trước, chắc chắn bà ấy đã dùng những lời lạnh lùng như vậy làm đau lòng bố mẹ cô. Mẹ cô là người rất tự trọng, cả cuộc đời luôn hiếu thắng và chưa bao giờ bị ai đả kích!

Hàn Hiểu gạt tay La Thanh Phong, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đắc ý của Vu Dương rồi nhìn sang điệu bộ khổ sở của La Thanh Phong, thở thật sâu để có thể nói thật bình tĩnh, “Cháu luôn nghĩ, một người đàn ông như La Thanh Phong chắc chắn sẽ có xuất thân từ một gia đình có giáo dục, thấu tình đạt lý. Bây giờ nhìn lại mới biết cháu đã nghĩ sai.” Nhìn thấy mặt Trương Ngọc biến sắc, trong lòng Hàn Hiểu cảm thấy rất thoải mái nên cô tiếp tục nói thẳng thắn, “ Cháu không để ý đến thái độ của bác, phu nhân La, bởi vì cháu không thích bác gấp nhiều lần.”

“Cô nghĩ nhiều quá,” Trương Ngọc kéo tay Vu Dương, sắc mặt đen lại, “Với người không có liên quan đến họ La chúng tôi, không cần nói đến thích hay không thích. Hơn nữa, gia đình chúng tôi cũng không thể qua lại với gia đình không có giáo dục.”

Hàn Hiểu biết Trương Ngọc đang nhớ đến cuộc gặp không vui vẻ gì với bố mẹ cô lần trước, ai cũng có quyền không vui vẻ, nhưng cách nói của bà ta khiến Hàn Hiểu vô cùng tức giận.

Hàn Hiểu bất giác bước lên phía trước liền bị La Thanh Phong giữ tay lại, sa sầm nét mặt, “Hiểu Hiểu, em đừng như vậy.”

Hàn Hiểu gạt tay anh ra, trong lòng cảm thấy đau đớn. Làm khó gia đình anh ấy khiến anh ấy khó chịu, vậy lúc trước anh ấy không nghĩ đến việc bố mẹ của người khác cũng có thể buồn sao?

Bỗng nhiên cô nghĩ, sau khi xảy ra chuyện không vui đó, La Thanh Phong chưa bao giờ xin lỗi, chưa từng nói chỉ một câu “đừng để bụng” với bố mẹ cô.

Lẽ nào... chỉ vì tôi thích anh, dày mặt theo đuổi anh mà cả gia đình tôi bị anh khinh thường sao?

Căn cứ vào đâu?!

Bỗng nhiên Hàn Hiểu cảm thấy lạnh lẽo.

Cô không phải là chiến sỹ, cũng chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày cô lại nghênh chiến với cả gia đình của một người đàn ông nào đó. Cuộc sống gia đình trong tưởng tượng của cô chưa bao giờ như thế.

Một lần nữa, Hàn Hiểu gạt tay La Thanh Phong, cô bỏ đi không quay đầu lại.

Sau lưng, La Thanh Phong gọi tên cô, giọng có vẻ hơi tức giận, “Hiểu Hiểu!”

Hàn Hiểu nghĩ, nếu là trước đây, chắc chắn cô sẽ cảm kích lao lại bởi vì anh chủ động lên tiếng giữ cô lại khi cô bỏ đi.

Nhưng bây giờ... cô không còn một chút vui mừng nào nữa.

Cô nghĩ: Tôi đã thích anh không tính toán, thích từ rất lâu, rất lâu rồi... Nhưng sở thích của tôi đã thay đổi. Khi tôi vượt qua mọi thứ, muốn chạm đến sự thật đằng sau viễn cảnh trước mắt, vận mệnh đã mở nhầm cửa, đưa một người đàn ông khác đến trước mặt tôi.

Tôi luôn nghĩ tôi có thể sửa chữa sai lầm này. Nhưng... không được, tôi không làm được. Lúc tôi dối diện với mẹ anh, cuối cùng tất cả mọi thứ đều hiện lên trước mắt tôi, khiến tôi không có cách nào tiếp tục tự lừa dối mình nữa.

Tôi thật sự thích anh. Hàn Hiểu nghĩ, tôi thật sự muốn thích anh mãi như vậy... vì khi tôi gặp anh, cảm giác thích anh đã trở thành một thói quen thâm căn cố đế.

Nhưng, tôi có thể khổ sờ nhưng không thể hèn mọn thấp kém, nếu ngay cả thứ tình cảm tôi đang nâng niu trên tay cũng hèn mọn thấp kém thì lòng kiêu hãnh của tôi còn lại những gì?

Hồ Đồng mở cửa văn phòng, thấy có rất nhiều linh kiện đặt bừa bãi trên bàn làm việc, ông rất ngạc nhiên, cười nói: “Bộ phận giám sát kỹ thuật của chúng ta biến thành cửa hàng tạp vụ từ lúc nào thế?”

Hai người đang vùi đầu vào làm việc ngẩng đầu lên, một người là Lưu Thành bên thi công, một người là Hàn Hiểu. Hàn Hiểu vẫn ngậm tua vít trên miệng, thấy ông vào, gật đầu chào rồi lại tập trung lên vỏ đồng hồ.

“Tôi vừa lấy về chưa đến hai tiếng đồng hồ đã bị hai người mổ xẻ thành tám mảnh rồi, chà chà, nhanh tay quá.” Hồ Đồng kéo ghế ngồi xuống, quay đầu hỏi anh Lưu, “Không bận sao?”

Tuổi của Lưu Thành khoảng từ bốn mươi đến năm mươi, vì suốt ngày chạy ngoài hiện trường nên da mặt cháy nắng, đôi mắt rất có hồn. Anh nhận lấy điếu thuốc lá Hồ Đồng đưa cho rồi cười nói: “Đưa người đến nhận đồng hồ, đúng lúc gặp Tiểu Hàn đang tháo ra xem. Đây là đồng hồ mới mà, chưa thấy bao giờ nên mở ra cùng xem.”

Theo quy định, tất cả mọi máy móc thiết bị của hệ thống đều do bên Hải Công mua, lúc lắp đặt bên thi công mới tới nhận từ kho của Hải Công. Anh Lưu là nhân viên kỹ thuật của bên thi công, việc đến lấy đồng hồ theo tiến độ công trình do anh phụ trách.

Hồ Đồng nghe thấy thể liên tục lắc đầu, “Tiểu Hàn, tôi không ngờ gan cô to thế, chưa nhìn thấy bao giờ mà dám tháo ra...”

Hàn Hiểu bỏ chiếc tua vít ra khỏi miệng, không bộc lộ cảm xúc gì thản nhiên nói: “Không phải là có sách hướng dẫn sử dụng sao?”

Hồ Đồng tiếp tục lắc đầu, “Trên sách hướng dẫn sử dụng không có ký hiệu vị trí của từng con ốc. Lại để trên chiếc bàn lớn như thế này, nếu mất vài linh kiện thì...”

Hàn Hiểu không kiềm chế được mím miệng cười, “Căn cứ theo kinh nghiệm tháo đồng hồ rất nhiều lần của cháu, thông thường không thể rơi linh kiện được, khả năng lớn hơn là sẽ thừa ra vài linh kiện.”

Lưu Thành cũng cười, “Đúng. Sau khi lắp lại, thường là sẽ thừa ra vài thứ...”

Hồ Đồng bị hai người trêu, lắc đầu không biết phải nói gì: “Hơn một trăm ngàn...” Mới nói được nửa câu, Hàn Hiểu lấy ra một thứ to bằng lòng bàn tay trên vỏ đồng hồ, giơ lên trước mặt Lưu Thành, “Giá trị báo động được cài đặt thông qua hai nhóm dây này.”

Hồ Đồng vội vàng tiến lại gần hỏi: “Nhiều nhất có thể thêm mấy điểm?”

“Tám.” Anh Lưu trả lời câu hỏi này hộ Hàn Hiểu, anh vừa mới đọc qua sách hướng dẫn.

“ Có cổng mã B C D không?” Hồ Đồng lại hỏi.

“Chỉ có hai model A, C mới có, cái này không có.” Hàn Hiểu lắc đầu, “Khi nào chúng ta lấy model c tháo ra xem thế nào?” Nửa câu sau là cô nói riêng với Hồ Đồng.

Hồ Đồng cúi đầu suy nghĩ một lát, “Không phải là không được, dù sao đều có hàng dự phòng...” Ngẩng đầu lên đã thấy Hàn Hiểu đang cười trộm với Lưu Thành nên vội vàng bổ sung, “Này, có thể tháo ra nhưng phải lắp vào nguyên xi cho tôi, nếu không tôi sẽ không có cách nào nói chuyện với bên cung ứng đâu...”

Hàn Hiểu vội vàng gật đầu liên tục.

Hồ Đồng không yên tâm nhấn mạnh, “Không được thừa ra linh kiện nào! Đương nhiên cũng không được thiếu!”

“Không sao!” Hàn Hiểu vội nói, “Chỉ cần lắp lại nguyên xi thôi mà.”

Cô trả lời rất nhanh khiến Hồ Đồng thở phào nhẹ nhõm, “Được, cô hãy thu dọn đống đồ này đi, cũng đến giờ về rồi, tôi tiện đường đưa cô về.” Nhà của ông ở khu vực thành phố, lại có xe nên nếu trùng giờ, Hàn Hiểu cùng mọi người trong văn phòng thường đi cùng xe ông về nhà.

Dù sao cũng là ngày đầu tiên cô quay về công ty làm, ngồi suốt nên cảm thấy hơi mệt, nếu đứng lâu vết thương ở chân vẫn đau. Hàn Hiểu đang lo lắng không biết đi xe buýt có chỗ ngồi không, gặp Hồ Đồng thật đúng lúc.

“Hôm khác cháu mời chú ăn cơm!” Hàn Hiểu cảm kích.

“Được, nhưng tôi không dám.” Hồ Đồng cười, “Nghe nói bạn trai của cô rất giỏi, có máy bay trực thăng riêng, trực tiếp đến sàn thi công đón người. Sau này biết cô mời tôi ăn cơm, nổi cơn tức giận ra tay với tôi thì sao?”

Hàn Hiểu không biết nên nói thế nào, đành cười một cách ngốc nghếch.

Nghỉ phép một tháng, sau khi quay lại với nhận ra, chuyện liên quan đến tình cảm của mình đã được đặt ra đến N giả thiết...

Giả thiết một: Người đàn ông của Hàn Hiểu là người đứng đầu xã hội đen, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn gia thế có gia thế... về việc vì sao chọn Hàn Hiểu... không rõ nội tình.

Giả thiết hai: Hàn Hiểu thật ra là người tình của ông chủ xã hội đen, kết quả cô lại đi bao bọc một người khác, bị ông chủ xã hội đen cảnh giác nên cho trực thăng đến đón đi để trừng phạt, về việc vì sao ông chủ xã hội đen để ý đến một người bình thường như Hàn Hiểu... xem giả thiết một.

Giả thiết ba: ông chủ xã hội đen không phải là bạn trai của Hàn Hiểu mà là chủ nợ. Nghe nói, Hàn Hiểu vay ông ta một số tiền rất lớn với lãi suất cao, chủ nợ sợ cô trốn nợ nên tìm mọi cách để bảo vệ sự an toàn cho cô. về số tiền nợ là bao nhiêu... cũng không rõ.

Hàn Hiểu dở khóc dở cười. Vì sao sức tưởng tượng của mọi người lại lớn đến thế?

Khi xe của Hồ Đồng chạy ra khỏi cổng Hải Công, Hàn Hiểu nghĩ, những người chưa đi làm dự án đều nghĩ xấu cho người khác, đúng là nhàn rỗi quá nên gây sự.

Lúc Hàn Hiểu xuống xe ở đầu đường, Hồ Đồng lại đặc biệt dặn dò cô một lần nữa: “Lúc cô lắp đồng hồ tôi đã thấy thừa ra hai con ốc và một thanh gì đó, ngày mai cô phải lắp lại. Nếu không, tôi sẽ báo lên trên cắt tiền thưởng của cô!”

Lại lôi tiền thưởng ra nói chuyện!

Hàn Hiểu lườm một cái, “Chú yên tâm, ngày mai cháu sẽ đến sớm lắp lại!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK