Muốn hỏi Tô Nghiên còn có gì lưu luyến hoặc là tình cảm gì với nhà họ Tô hay không thì cũng chỉ còn lại người anh hai này, anh ấy là người duy nhất đối tốt với cô ở nhà họ Tô, nếu như không có Tô Hiểu Phong thì không biết hai mươi năm qua Tô Nghiên chịu đựng thế nào.
Lúc nhỏ, Tô Tĩnh Ngâm không vui, đánh chửi dạy dỗ con gái thứ ba, đều là con trai ra mặt ngăn cản.
Thân là con trai duy nhất trong nhà, Tô Hiểu Phong vẫn có tiếng nói nhất định ở nhà họ Tô. Cũng bởi vậy, cho dù cô cả có ám chỉ thế nào thì bọn người làm của nhà họ Tô cũng không dám công khai bắt nạt cô ba.
Có một việc khiến Tô Nghiên cảm động nhất đó là lúc cô mười bốn tuổi, mẹ đã qua đời, trong nhà cũng không có người phụ nữ nào quan tâm đến cô.
Lần đầu tiên có kinh nguyệt, trên quần lót dính đầy vết máu, nhìn thấy chất lỏng đỏ tươi không ngừng chảy ra từ trong thân thể của mình kia cô đã sợ ngây người sợ choáng váng, cho là mình sắp chết rồi.
Là anh hai phát hiện ra cô không ăn cơm tối một mình trốn ở trong phòng nên tới quan tâm cô, lúc ấy Tô Hiểu Phong cũng chỉ là một cậu bé choai choai mới lớn.
Biết Tô Nghiên chỉ đang trong kỳ kinh nguyệt không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng lại không biết nên xử lý như thế nào.
Thế là anh ấy chỉ có thể đi nhờ vả Tô Hiểu Tinh, ký kết một số hiệp ước thua thiệt bất bình đẳng mới biết được cách xử lý như thế nào đối với tình trạng quẫn bách này.
Cũng là anh ấy đi siêu thị giúp Tô Nghiên mua các sản phẩm chăm sóc vệ sinh, cũng là anh dưới sự giúp đỡ của đầu bếp nữ đã nấu trà gừng cho Tô Nghiên, kiên nhẫn che chở chăm sóc cho cô em gái nhỏ của mình.
Sau khi tốt nghiệp trung học, Tô Hiểu Phong liền bị đưa đến nước Mỹ để đào tạo chuyên sâu, vì để hoàn thiện bản thân mình mà bận rộn thậm chí ngay cả nghỉ đông và nghỉ hè cũng rất ít trở về.
Sau này Tô Nghiên chuyển ra khỏi nhà họ Tô, mấy năm nay bọn họ cũng chưa từng gặp nhau lần nào, Tô Nghiên còn tưởng rằng anh hai sẽ bỏ lỡ hôn lễ của mình.
Không ngờ lần gặp mặt này lại là ở trong tình huống này.
Tô Tĩnh Ngâm đi đến trước mặt con trai, mang trên mặt nụ cười như hồ ly: “Hiểu Phong, quả nhiên là con vẫn chạy về, cố ý vội vàng trở về để tham gia hôn lễ của em gái con à?”
Nói xong, còn liều mạng nháy mắt với con trai bảo bối.
Tô Hiểu Phong không quan tâm, chỉ là lớn tiếng chất vấn: “Vì sao, vì sao lại như thế này? Ba đã đồng ý với con rồi mà.”
Trên khuôn mặt tuấn tú dịu dàng giống với Tô Tĩnh Ngâm giờ phút này lại hiện đầy đau khổ, khó chịu và hối hận.
Một đôi mắt to đen nhánh trợn thật lớn, phẫn nộ nhìn vào người trước mặt, giống như có hận ý sâu đậm với người đó.
Nhận thấy tình thế không tốt, Tô Tĩnh Ngâm cũng không còn giữ được dáng vẻ ưu nhã nữa, một tay dùng sức bắt lấy cổ tay Tô Hiểu Phong, trên mặt hiện đầy vẻ lo lắng: “Con nói cái gì vậy, có phải do đi máy bay quá mệt mỏi rồi không? Như vậy đi, con chúc mừng bọn họ một câu sau đó đi về nghỉ ngơi trước đi.”
Tô Hiểu Phong không phục, đang chuẩn bị mở miệng: “Con… ”
“Hiểu Phong, chú ý thân phận của con, con là anh hai của Tô Nghiên, là anh trai thương yêu con bé nhất.” Tô Tĩnh Ngâm ngắt lời anh ấy, ánh mắt cảnh cáo.
Chú ý chừng mực, hai người là anh em, thật sự muốn làm ầm ĩ đến tình trạng không thể vãn hồi sao?
Không, không phải, con…
Thật ra Tô Hiểu Phong rất muốn nói ra chân tướng, thế nhưng anh sợ, sợ sẽ ảnh hưởng đến cục diện bây giờ.
Cũng không phải vấn đề hiện tại của nhà họ Tô, trước khi trở về anh ấy cũng đã nghe ngóng và biết được tình hình hiện tại của nhà họ Tô không tốt, liên hôn với nhà họ Lăng thật ra là vì muốn được đối phương trợ giúp.
Nếu như anh ấy phá hỏng hôn lễ này, có thể đoán được ba anh ấy sẽ oán hận thế nào, nhưng anh ấy cũng không quan tâm, không có nhà họ Tô, dựa vào bản thân mình, anh ấy cũng có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Để cho Tô Hiểu Phong ngậm miệng không nói, chỉ là bởi vì, hạnh phúc của Tô Nghiên.
Vừa rồi lúc anh ấy mới đi vào, rõ ràng đã nhìn thấy được nụ cười xán lạn trên mặt Tô Nghiên.
Anh ấy cũng đã được nghe một số tin đồn về cuộc hôn nhân này, cho dù sự thật có phải như thế hay không nhưng có một việc anh ấy có thể chắc chắn, đó là em gái anh thật lòng với người đàn ông kia.
Chẳng lẽ bọn họ thật sự không còn cơ hội nữa, chỉ có thể mãi mãi làm anh em?
Tô Hiểu Phong vô cùng bất đắc dĩ, có phải anh ấy không nên vì tiền đồ mà để ba đưa ra ngoài hay không?
Nhìn thấy con trai hiểu chuyện ngậm miệng, Tô Tĩnh Ngâm hài lòng, chính là vì sợ thằng nhóc này sẽ làm ầm ĩ lên nên mới không thông báo trước chuyện kết hôn của Tô Nghiên cho nó, không ngờ cuối cùng vẫn để nó biết được đồng thời chạy về đúng lúc này, may là cũng không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng.
Tô Hiểu Phong nói ra lời chúc phúc của mình với em gái, sau đó rất nghiêm khắc cảnh cáo chú rể: “Phải đối xử thật tốt với Nghiên Nghiên, nếu không thì tôi sẽ cho anh biết tay.”
Giờ phút này, trên gương mặt nghiêm túc của Lăng Tiêu Quân mới có một nụ cười, nhưng ở trong mắt của Tô Hiểu Phong lại giống như là khinh miệt xem thường, nếu không phải bị ba mình lôi kéo thì suýt chút nữa anh ấy đã xông lên đánh chú rể rồi.
Những chuyện sau đó tiến hành rất thuận lợi, chú rể hôn cô dâu, sau đó trao nhẫn, sau đó đám người cùng dự tiệc cưới.
Có cái danh thủ trưởng ở đó, người nào không sợ chết dám tới rót rượu náo động phòng của cô dâu chú rể? Chỉ cần kính rượu cho ba mẹ hai bên, chuyện tiếp theo đều giao hết cho phù rể phù dâu, sau đó chú rể liền mang theo cô dâu nhanh chóng đi về phòng tân hôn của bọn họ.
Vừa rồi lúc Lăng Tiêu Quân trông thấy Tô Hiểu Phong xuất hiện liền lửa giận đầy mình, nói là anh trai nhưng có người anh trai nào sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn em gái của mình?
Người phụ nữ ti tiện đáng chết này, suốt ngày chỉ biết trêu ghẹo ong bướm, ngay cả anh trai của mình cũng không tha.
Được, nếu cô đã thích đàn ông như vậy thì tôi sẽ cho cô một đêm động phòng hoa chúc cả đời này không thể quên được, Lăng Tiêu Quân hung hăng suy nghĩ, mắt lộ ra vẻ dữ tợn.
Mọi chuyện sao có thể như ý muốn, cho dù Lăng Tiêu Quân có dựng râu trừng mắt giả vờ hung thần ác sát nhưng vẫn có một hai người không sợ chết, muốn làm ồn ào.
Đặc biệt là đám chiến hữu cùng thời kỳ với Lăng Tiêu Quân, mấy ông tướng nhỏ trong bộ đội, anh em tốt vui đùa, ngày bình thường cũng khó có được cơ hội như vậy.
Bọn họ lái xe đi theo phía sau cùng nhau trở về phòng tân hôn, muốn náo động phòng.
Sau khi Trương Cường lái xe hoa đến chỗ ở của Lăng Tiêu Quân, thật ra thủ trưởng vô cùng có hứng thú, thế mà ôm ngang Tô Nghiên bước ra khỏi xe hoa trực tiếp đi vào thang máy đi lên lầu.
Chiến hữu của anh ồn ào cười to, tiếng huýt sáo vang trời.
“Tôi nói này thủ trưởng Lăng, anh vội vàng ôm cô dâu mới vào động phòng như vậy à, không thể chờ đợi được sao?”
Lăng Tiêu Quân cũng không buồn để ý tới, nhanh chân đi về phía trước. Người thường xuyên rèn luyện thân thể đúng là tốt, ôm một người phụ nữ đi lên mấy tầng lầu mà mặt không đỏ hơi thở không gấp.
“Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, tôi mới không thèm ầm ĩ với các người đâu.” Bịch một cái, Lăng Tiêu Quân trực tiếp đóng cửa lại, từ chối đám khách khứa muốn đi vào kia.
Đám người hai mặt nhìn nhau, vẫn là Trương Cường nhanh trí kịp phản ứng đầu tiên: “Thủ trưởng muốn cùng phu nhân trải qua thế giới của hai người, các vị nỡ quấy rầy sao? Không phải chỉ là uống rượu thôi à? Được, tôi uống với các vị.”
“Chạy được hòa thượng không chạy được miếu, hôm nay bỏ qua cho anh đấy, hừ, dù sao anh cũng phải dẫn chị dâu tới ra mắt chúng tôi đúng không?”
Thế là, một đám người cười đùa đi tới phòng làm việc của anh.
Trong phòng, Lăng Tiêu Quân đã buông Tô Nghiên ra, lẳng lặng chăm chú nhìn vào cô gái đáng yêu trước mặt, cô có một khuôn mặt cổ điển, đường nét khuôn mặt thanh tú, lông mày xinh đẹp nho nhã, đôi mắt to đen nhánh sáng ngời tràn đầy thần thái, nhất là khi cô trừng mắt chờ anh sáng ngời rất có thần.
Bởi vì kết hợp với váy cô dâu nên tóc của cô được cuộn lại sau đầu, làm lộ ra phần cổ mảnh khảnh và bờ vai trắng nõn hoàn mỹ da thịt non mềm, vô cùng quyến rũ.
Dáng người Tô Nghiên không phải nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng khi đứng ở trước mặt anh cũng chỉ cao đến bả vai của anh mà thôi, có một gương mặt đẹp kết hợp với dáng người tốt, bộ ngực lớn vừa phải, eo nhỏ và một cặp đùi thon dài đẹp.
Tưởng tượng ra cảnh bị cặp chân dài kia quấn chặt lấy, bộ vị dưới hông Lăng Tiêu Quân lập tức liền có phản ứng, anh híp hai mắt lại đánh giá người phụ nữ trước mắt, rốt cuộc là cố có sức hấp dẫn gì mà có thể tuỳ tiện kích phát hormone của anh?
Quả thật đúng như lời Hiểu Tinh nói, phong tao mềm mại đáng yêu đến tận xương nhưng lại là người âm hiểm xảo trá, chỉ nhìn bề ngoài một cách đơn thuần thì ai có thể biết được đây là một cô gái độc ác chuyên bắt nạt chị gái của mình?
Phụ nữ ấy à, theo kinh nghiệm từ trước đến giờ của anh đều không phải là thứ tốt, trong ngoài không giống nhau, người chân thật nhất trong lòng anh cũng chỉ có cô gái nhỏ từng cứu anh trước đây thôi.
Dưới ánh mắt nóng bỏng đang chăm chú nhìn mình của anh, Tô Nghiên cũng cảm thấy xấu hổ, thời gian dần trôi qua cô cũng dần cúi thấp đầu xuống. Lăng Tiêu Quân cười thầm, anh sẽ trừng trị cô thật tốt, để cô biết, làm như thế nào mới là một một cô gái tốt.
Sau khi nghĩ rõ ràng chuyện này rồi, việc đầu tiên cần làm trước mắt chính là thay đổi thái độ của mình.
Đầu tiên Lăng Tiêu Quân mỉm cười một cách vô cùng quyến rũ với Tô Nghiên, sau khi làm cho đầu óc của cô choáng váng rồi liền kéo cô vào lòng thỏa thích hôn cô. Tô Nghiên quá khác biệt với vẻ quyến rũ nữ tính thường ngày khiến hoocmon đàn ông của Lăng Tiêu Quân càng thêm thịnh vượng.
Cánh tay dài duỗi ra kéo một cái, một khắc sau, Tô Nghiên đã ngồi ở trên đùi của anh, hai người cùng nhau ngã ngồi ở trên ghế sofa.
Cánh tay thân mật ôm lấy eo nhỏ của cô, cái trán đầy đặn áp lên trên người cô khiến cô lập tức cảm nhận được sự thay đổi của thân thể anh vào lúc này.
Không hề báo được bị một người đàn ông ôm vào trong lòng, Tô Nghiên thở nhẹ một tiếng, tay nhỏ vô thức bám lên cánh tay rắn chắc của anh, tay kia thì đang chống đỡ lên bộ ngực vạm vỡ, vừa rồi rõ ràng trong lòng cô đã hơi thả lỏng nhưng lập tức lại vì hành động thân mật quá mức này của hai người mà đỏ bừng mặt.
Ngay cả bây giờ khi hai người đã kết hôn, cho dù Tô Nghiên vẫn luôn ái mộ Lăng Tiêu Quân, thì cô vẫn cảm thấy hoàn toàn xa lạ với người đàn ông này.
Thậm chí bọn họ còn không hề nói chuyện với nhau, mỗi lần, đều chỉ là tiếp xúc thân thể mà thôi.
Lăng Tiêu Quân nhìn qua người phụ nữ đang đỏ bừng mặt ở trong ngực, vẻ phong tình này đã từng bị những người khác trông thấy chưa?
Chỉ cảm thấy không thể nào nhẫn nại được nữa, cánh tay anh duỗi ra, lại lần nữa túm cô vào trong ngực, không đợi cô kháng cự liền cúi đầu xuống ngậm chặt bờ môi đỏ bởi vì kinh hãi mà hơi hé ra của cô.
Đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại linh hoạt xâm nhập vào khoang miệng mềm mại của cô, hút lấy dịch mật ngọt ngào, anh khéo léo chặn miệng của cô lại, bàn tay lại giữ chặt ở eo của cô, không cho cô có ý đồ phản kháng.
“Ừm…” Đôi môi nóng rực của người đàn ông hút mất linh hồn của Tô Nghiên, cướp đi mất cả hô hấp của cô.
Đầu cô trống rỗng, tay nhỏ vô thức bám chặt lấy bờ vai dày rộng của anh, trực giác đáp lại lửa nóng xâm lược kia, trong mê loạn không tự chủ được phát ra từng tiếng ưm ưm.
“Thân thể của cô nói cho tôi biết, cô thích đàn ông.” Lăng Tiêu Quân thấp giọng cười khẽ, nhưng nụ cười kia lại mang theo sự khinh miệt, nhìn phản ứng trong ngoài không đồng nhất của Tô Nghiên.
“Tôi… Không…” Lời thanh minh ngắn ngủi kết thúc khi bàn tay linh hoạt của anh chui vào trong vạt áo lỏng lẻo của cô.