• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vốn dĩ đột nhiên Tô Nghiên cảm thấy trời đất xoay chuyển, cô sợ hết hồn, sau khi tỉnh táo lại mới thấy mình đã ở một nơi hoàn toàn khác.

Không phải khi nãy cô còn đang ở trong nhà ăn sao?

Không biết kể từ lúc nào, cô không ngờ Lăng Tiêu Quân lại bế bổng mình lên, hai người đã lâu không gặp nhau rồi, hôm nay lại xảy ra chuyện kinh hồn táng đảm như thế.

Đột ngột tiếp xúc với lồng ngực vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này khiến cho Tô Nghiên ngượng ngùng, cô vội vàng chôn đầu mình vào ngực của người nào đó.

Nhưng mùi xạ hương nam tính nồng tỏa ra từ người anh lại khiến cho cô cảm thấy hỗn loạn.

Mui hương ấy xộc vào mũi, dục vọng mạnh mẽ toát ra từ người anh khiến cho Tô Nghiên cảm thấy kinh ngạc, cơ thể nằm trong lồng ngực anh của cô không khỏi run rẩy.

Tô Nghiên chưa từng nhìn thấy một Lăng Tiêu Quân như thế này, chắc chắn anh là người tình rất đỗi dịu dàng.

Anh ôm Tô Nghiên về phòng, nhưng lại là phòng ngủ của anh rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, giống hệt như đối đã với một con búp bê dễ vỡ vây.

Tô Nghiên đánh giá anh bằng mắt một chút, căn phòng này rất hợp với tính cách của thủ trưởng đại nhân, màu sắc chủ đạo chỉ có trắng và đen, bài trí hết sức đơn giản, ngoại trừ chiếc tủ đầu giường và chiếc ghế ra thì chỉ còn lại mỗi chiếc bàn đọc sách thôi. truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

“Đau không?” Lăng Tiêu Quân cất tiếng hỏi, giọng nói của anh dịu dàng khiến cho Tô Nghiên cảm thấy hơi không quen.

Thậm chí còn thấy kinh ngạc khi được chiều chuộng.

Cho đến khi bàn tay của anh dịu dàng vuốt ve gò má của cô, Tô Nghiên mới sực nhận ra anh đang hỏi cái gì.

Tô Nghiên có thể nhận ra sự thương tiếc trong giọng nói của anh nhưng cô lại không quen với việc anh dịu dàng như thế, chỉ gật đầu ‘ừm’ một tiếng xem như trả lời.

Cánh môi của anh dừng lại trên gò má cô, nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại quyến rũ trái tim của Tô Nghiên một cách lạ lùng.

“Tiêu Quân, tôi…”

“Tô Nghiên, xin lỗi.”

Gần như hai người lên tiếng cùng một lúc, tối nay gần như Tô Nghiên đã ngạc nhiên đến độ bão hòa rồi, không ngờ thủ trưởng cao cao tại thượng vênh váo tự đại này lại nói xin lỗi cô?

Lăng Tiêu Quân chống một tay lên giường, đặt ở bên người cô là vì không muốn sức nặng từ cơ thể mình đè nặng lên người cô vợ nhỏ.

Còn một tay kia lại lướt trên làn da mượt mà: “Tôi không biết, trước kia chị cả của cô nói…Tô Nghiên, xin lỗi, tôi không biết trước kia cô lại bị đối xử như vậy trong nhà họ Tô.”

Nhớ lại cảnh tượng mà anh vừa nhìn thấy ban nãy, đúng là vô cùng nguy hiểm.

Phân biệt rõ ràng ân oán đúng sai, đây là tác phong làm việc của Lăng Tiêu Quân. Anh thật sự cảm thấy mình đã hiểu nhầm Tô Nghiên, hơn nữa nghĩ đến việc phải sống yên ấm với vợ mình

Bởi thế anh mới phá lệ nói nhiều hơn với cô.

Mặc dù khó lòng mở lời nhưng cũng phải nói cho rõ, hy vọng cô đừng phụ sự xem trọng của anh.

Lăng Tiêu Quân nói với vẻ mặt thản nhiên: “Tôi và Hiểu Tinh đã quen biết với nhau từ nhỏ, sau đó vì một vài lý do mà phải tách nhau ra, lần này trùng phùng nên hai người đều cảm thấy vui vẻ. Cộng với việc ông nội không được khỏe, thường bắt tôi phải tái hôn, vốn dĩ tôi định cưới cô ấy.”

Tô Nghiên gật đầu, hóa ra anh muốn nói cho cô biết mối quan hệ giữa anh và chị mình.

Mặc dù ngoài mặt cô vẫn ráng tươi cười, nhưng thực chất trong lòng cảm thấy hết sức buồn bã.

Có là người con gái nào cũng sẽ không bình tĩnh nổi khi nghe chồng mình kể về quá trình yêu đương với người con gái khác đâu nhỉ? Huống hồ chi người con gái đó lại là cô chị hết sức gần gũi với mình.

Chậm đã, lời nói của Lăng Tiêu Quân có ý gì, quen nhau từ khi còn nhỏ sao? Tô Nghiên ngạc nhiên, theo như tài liệu mà cô có được, lúc còn nhỏ Lăng Tiêu Quân và Tô Hiểu Tinh có qua lại gì với nhau đâu.

Lẽ nào, lẽ nào giữa bọn họ còn có chuyện gì mà mình không biết sao, giở trò?

Tô Nghiên cắn răng suy nghĩ, Lăng Tiêu Quân không biết bây giờ trong quả đầu nhỏ nhắn của vợ mình đang suy nghĩ lung tung cái gì, anh vẫn nói ra những chuyện mà anh nghĩ mình nên nói một cách rõ ràng như thể đang báo cáo với cấp trên.

Giọng điệu hết sức bình tĩnh, thật ra anh cho rằng không cần phải báo cáo chuyện riêng của mình cho người khác biết. Nhưng mà phụ nữ lại phiền phức như thế đó.

“Nhưng mà lại bị cô… tôi rất ghét cảm giác bị người khác tính kế, bởi thế mới nổi nóng với cô. Dù có thế nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng đã kết hôn rồi, sau này phải sống êm ấm với nhau.”

Câu nói này là mệnh lệnh, không giống như đang hỏi ý kiến, Tô Nghiên gật đầu trong vô thức, nhưng lời muốn nói trôi lên đến miệng nhưng vẫn không thốt nổi thành lời.

Bây giờ nói cho anh biết thật ra cô cũng không tự nguyện mà bị người khác tính thế, thế thì anh có tin hay không? Cô có thể nhận ra ấn tượng của anh về Tô Hiểu Tinh rất tốt.

Sợ rằng bây giờ có nói thế cho anh biết cũng bị anh cho là giảo biện mà thôi, nói là cô ‘ghen tị’ với chị của mình.

Tô Nghiên không muốn bầu không khí hòa hoãn hiếm hoi giữa hai người bọn họ bị phá vỡ. Hơn nữa giống như những gì anh đã nói đó, chuyện qua rồi thì cứ để cho nó qua luôn đi.

Nụ cười trên gương mặt cô tươi tắn như một đóa hoa, khuôn miệng cũng trở nên ngọt nào: “Cảm ơn anh, Tiêu Quân, cảm ơn anh vì đã về sớm.”

“Tôi phải tăng ca làm xong nhiệm vụ mới có thể về sớm được đấy.” Vẻ mặt của Lăng Tiêu Quân giống hệt như một đứa trẻ đang đòi kẹo.

“Thế…Thế anh muốn…” Giọng nói của Tô Nghiên mỗi lúc mỗi nhỏ đi, cho đến khi không còn nghe thấy nữa.

Ánh mắt của anh trở nên nóng bỏng, nếu như nói không hiểu ánh mắt này của người đàn ông có nghĩa là thì thì đúng là giả tạo. Cô nhấc cổ tay lên trong vô thức, che đi gương mặt của mình.

Cô biết chắc chắn bây giờ trông mình rất tệ hai, mặc dù đã dùng một ít kem che khuyết điểm nhưng làm sao có thể che được năm dấu ngón tay đỏ bừng ấy nổi?

“Cô biết mà.”

Cánh môi của Lăng Tiêu Quân đáp xuống cổ tay cô, nóng bỏng và ẩm ướt, còn trêu chọc cô mà mút mát với từng tí một.

Sự ấm áp từ cánh môi của anh làm cô sợ hãi, Tô Nghiên duỗi tay đẩy anh ra, muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người nhưng cô lập tức thấy hối hận ngay.

Bởi vì Lăng Tiêu Quân nhanh chóng đè cô xuống dưới thân mình, cơ thể của bọn họ dán sát vào nhau, Tô Nghiên cảm nhận được sự áp bức và chiếm hữu mãnh liệt.

Đôi mắt đen láy chất chứa đầy dụa vọng của anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô chăm chú, mỗi một vẻ mặt của Tô Nghiên đều không thoát nổi ánh mắt của anh, khuôn mặt cô nóng bừng, hàng lông mi dài run rẩy.

“Trước kia tôi đã không đối xử tốt với cô, nói cho tôi biết, phải làm sao thì mới bù đắp cho cô được?” Lăng Tiêu Quân thì thầm vào tai Tô Nghiên.

Hơi nóng hổi phả vào trong tai cô, cô nghiêng đầu trốn tránh, cảm thấy tê tê ngứa ngứa quấn quít lấy trái tim cô.

“Đừng…đừng mà…”

“Đừng cái gì, không cần bồi thường à? Được, cô yên tâm, cô là vợ tôi, sau này tôi sẽ đối xử tốt với cô ở bên ngoài.”

Tô Nghiên mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy trong lòng rất vui vẻ nhưng cô lại không để ý, câu nói của Lăng Tiêu Quân là ở bên ngoài!

Tất nhiên Lăng Tiêu Nhiêu có sự tính toán của mình, có điều bây giờ chuyện anh muốn làm nhất là yêu thương người phụ nữ xinh đẹp này một hồi. Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bạn đang đọc tại truyen.one

Đôi môi của anh gần như ngậm hẳn vành tai của cô, giọng nói đượm vẻ đùa bỡn.

Người xưa thường nói đàn ông môi mỏng bạc tình, bây giờ ánh mắt của Lăng Tiêu Quân đang dán sát vào người phụ nữ sắp sửa mềm nhũn như bột mì này.

Cơ thể của anh lại hạ thấp xuống đôi phần, khiến cho Tô Nghiên cảm nhận được nguồn dục vọng mãnh liệt của anh.

Tô Nghiên thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc, gương mặt cô đỏ bừng, hơi thở trở nên gấp gáp, chỉ cảm thấy rằng mình sắp sửa bị anh đè đến nỗi không thở được nữa

Lăng Tiêu Quân nhìn gương mặt giống hệt như con mèo ở dưới thân mình, anh quan sát từng sự thay đổi một của cô, kết quả suy nghĩ của anh cũng giống hệt như con mèo, muốn trêu chọc chú chuột nhỏ nhắn vô tội đáng yêu.

Để nhận được khoái cảm của sự chinh phục từ gương mặt của nó.

“Có thể cảm nhận được anh không?” Lăng Tiêu Quân mỉm cười đẩy người lên, anh húc vào đùi cô một cách gian xảo.

Tô Nghiên thở dốc, đôi mắt trong trẻo của cô đượm vẻ sợ hãi và tuyệt vọng: “Anh, anh muốn làm gì?”

Mặc dù bọn họ đã thân mật với nhau vô số lần, nhưng lần này cô cũng không thích ứng với hành vi bạo lực của anh, hơn nữa còn cảm thấy hơi sợ hãi.

Mặc dù sau đó cô cũng không nhịn được mà đắm chìm vào trong đó, chết mê chết mệt.

“Tôi muốn làm gì à?” Lăng Tiêu Quân thấp giọng cười: “Cô không biết tôi muốn làm gì sao? Tô Nghiên, tôi muốn ăn cô, bây giờ cô là vợ của tôi, tôi hoàn toàn có thể sử dụng quyền của người chồng, cô cũng phải hoàn thành trách nhiệm của người vợ, lẽ nào cô không hiểu đạo lý này hay sao, hả?”

Âm cuối của anh cao vút lên thay lời kết thúc, rõ ràng cô phải cảm thấy vui mới đúng, nhưng bây giờ Tô Nghiên lại hơi ngột ngạt.

Cũng có thể đây là ảo giác của cô, làm sao thủ trưởng đại nhân lại có thể đau khổ âu sầu cho được?

Anh cúi đầu xuống hôn lên cổ cô, vừa cắn lại vừa mút như ác quỷ, khiến cho Tô Nghiên bắt đầu cảm thấy sợ hãi, gần như một giây sau, anh sẽ dùng hàm răng sắc nhọn của mình để cắn đứt yết hầu của cô vậy.

Nhưng không có, chỉ có chiếc lưỡi ấm nóng của anh thi triển ma pháp trên cổ cô, cảm giác tê dại không ngừng lan tỏa ra khắp cơ thể.

Gần như máu trong người Tô Nghiên đang sôi trào, mỗi một huyết quản trong người cô đều đang chảy cuồn cuộn giống như bùng nổ vậy.

Quần áo của cô đã bị Lăng Tiêu Quân cởi xuống từ đời nào rồi, không, đáng lý phải nói là bị anh xé rách sạch sẽ. Lăng Tiêu Quân hôn cô, đốt cháy lên ngọn lửa mỗi khi khi anh lướt xuống.

Cơ thể Tô Nghiên càng lúc càng nóng, cô chỉ cảm thấy choáng váng, khô nóng khó chịu vô cùng.

“Cô, có thể không?” Lăng Tiêu Quân vẫn còn giữ được chút lý trí cuối cùng, anh nhìn vết đỏ trên vai Tô Nghiên mà không khỏi cất tiếng hỏi.

“Cái…Cái gì?”

Bộ dạng mơ màng đê mê của cô như thể đang chờ đợi anh chiếm đoạt, người đàn ông ấy không chịu đựng nổi nữa mà bắt đầu thô lỗ hơn.


Trưa tròn bóng, trời nắng chói chang.

Đường Ngọc Sở mặc áo cưới trắng tinh đứng trước cửa tiệm áo cưới nhìn đôi nam nữ đang ôm hôn thắm thiết trong chiếc xe Cayenne ven đường, cô chỉ cảm cả người rét lạnh thấu xương.

Hôm nay là ngày cô hẹn chồng chưa cưới đi thử áo cưới. Hai người đã hẹn gặp nhau ở tiệm áo cưới, nhưng không ngờ cô đợi cả nửa ngày lại gặp được cảnh tượng như vậy.

Người đàn ông quay lưng về phía cô đang hôn người phụ nữ ấy đến quên cả trời đất. Người phụ nữ kia vừa cuồng nhiệt đáp lại anh ta vừa liếc nhìn Đường Ngọc Sở qua cửa kính xe với nụ cười dương dương tự đắc.

Đường Ngọc Sở đứng sững như trời trồng, cô không sao ngờ được người phụ nữ đang quấn lấy chồng chưa cưới của mình lại chính là chị gái của mình.

Nước mắt trào ra, Đường Ngọc Sở cắn môi, tâm trạng vừa xấu hổ vừa tức giận.

Cô thật khờ!

Năm phút trước, Bùi Hằng Phúc gởi tin nhắn cho cô nói anh ta đang rất nôn nóng muốn nhìn thấy dáng vẻ mặc áo cưới của cô nên cô không chút nghĩ ngợi liền chạy xuống lầu chờ anh ta. Nhưng hiện tại, chiếc áo cưới trên người cô đã trở thành trò cười lớn nhất.

Ngay lập tức, Đường Ngọc Sở liền hiểu rõ tin nhắn kia là do Cố Ngọc Lam gởi cho cô, muốn cô nhìn thấy cảnh tượng này để ra oai.

Người phụ nữ kia và mẹ của cô ta cướp ba cô đi còn chưa đủ bây giờ đến cả chồng sắp cưới của cô, họ cũng không tha.

Nhưng chuyện khiến Đường Ngọc Sở thất vọng nhất chính là Bùi Hằng Phúc lại phản bội cô.

Anh ta biết rõ cô cực kỳ ghét Cố Ngọc Lam nhưng lại bắt tay với cô ta đâm sau lưng cô một dao.

Đường Ngọc Sở cảm thấy bản thân đang mơ một cơn ác mộng, sợ bản thân sẽ không thể khống chế được mà làm ra chuyện mất lý trí cho nên cô đành nhanh chóng rời khỏi nơi đó trong tâm trạng rối bời trước khi Bùi Hằng Phúc phát hiện ra mình.

Không lâu sau Cố Ngọc Lam gọi điện thoại tới, giọng nói tràn ngập sự khoái trá và khiêu khích: “Em gái thân yêu của chị, em đã thấy hết rồi chứ? Người mà Bùi Hằng Phúc yêu luôn là chị vì thế anh ấy sẽ không kết hôn với em đâu. Hơn nữa chị cũng không thể nào để cho anh ấy kết hôn với em, anh ấy là của chị, em hãy ngừng hy vọng đi!”

Suốt cả buổi chiều Đường Ngọc Sở đi trên đường như kẻ mất hồn. Cô kéo lê chiếc áo cưới, nước mắt nhạt nhòa, hoàn toàn dửng dưng với ánh mắt của những người qua đường đang đổ dồn về phía mình.

Lúc đi ngang qua một câu lạc bộ, cô bước vào trong gọi rất nhiều rượu, vừa uống vừa khóc lóc thảm thiết, muốn mượn rượu để làm đầu óc tê dại.

Đêm đó Đường Ngọc Sở uống đến say khướt, nằm bò lên sofa trong phòng bao ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau Đường Ngọc Sở bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cô mơ mơ màng màng nhận điện thoại, chưa kịp mở miệng đã nghe được giọng nói giận dữ của Bùi Hằng Phúc truyền tới: “Đường Ngọc Sở em đang ở đâu? Em có biết hôm qua anh đã đợi em ở tiệm áo cưới hết cả buổi chiều không? Nếu em đã không xem trọng chuyện này thì anh thấy cuộc hôn nhân này không cần nữa đâu!”

Đường Ngọc Sở đột nhiên bừng tỉnh, trong lòng vừa thấy xót xa vừa thấy mỉa mai.

Từ hôm qua… cô đã không còn cần cuộc hôn nhân này nữa rồi.

Đường Ngọc Sở tắt máy, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt sau đó rời khỏi phòng bao chuẩn bị tính tiền.

Khi cô đi tới hành lang thì bắt gặp một bóng dáng cao lớn đang tiến tới.

Đường Ngọc Sở vốn cũng không chú ý tới đối phương, mãi đến khi người đàn ông kia lại gần thì cô nghe được trợ lý phía sau anh ta cung kính nói: “Tổng giám đốc, chủ tịch đã dặn, lịch trình chính của anh trong hôm nay là đến ủy ban nhân dân đăng ký kết hôn với cô Hứa và ăn bữa cơm chúc mừng với cô ấy.”

“Không rảnh.” Người đàn ông hơi hé miệng, giọng nói lạnh như băng.

“Nhưng mà… Chủ tịch nói, cuộc hôn nhân này kiểu gì cũng phải thành. Nếu chỉ vì anh không vừa ý người này thì ông ấy có thể chọn cô gái khác cho anh, chọn cho đến khi nào hài lòng mới thôi.”

Trợ lý toát mồ hôi lạnh khi truyền đạt lại lời nói của chủ tịch, giọng điệu cũng hơi dè dặt.

“Hừ, đúng là ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định! Cậu đi tìm đại một người phụ nữ trong đám thiên kim tiểu thư đến đây, chỉ cần không phải là người mà ông ấy khăng khăng đưa tới đều được, tôi muốn ông ấy triệt để chặt đứt suy nghĩ này.”

Người đàn ông “hừ” lạnh một tiếng, tác phong làm việc cực kỳ dứt khoát, cương quyết.

Trợ lý trợn mắt há mồm: “Tổng giám đốc… Anh không nói đùa đấy chứ?”

Người đàn ông liếc anh ta với ánh mắt lạnh băng: “Trông tôi giống nói đùa lắm à?”

Không giống!

Nhưng… Nói gì đi nữa đây cũng là chuyện lớn cả đời, tổng giám đốc làm như vậy có phải quá qua loa rồi không?

Trợ lý muốn nói lại thôi. Anh ta rất muốn khuyên vài câu nhưng thấy dáng vẻ chắc như đinh đóng cột của cấp trên thì không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn im lặng.

Cho đến lúc này Đường Ngọc Sở mới bất giác liếc mắt nhìn sang người đàn ông ấy.

Đó là một người đàn ông cực kỳ xuất sắc, từng đường nét trên khuôn mặt chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật được chính tay Thượng đế chạm khắc, nét nào ra nét nấy, môi mỏng, sống mũi cao, lông mày rậm sắc lẹm, đôi mắt sâu thẳm khó lường.

Bộ đồ vest được thiết kế riêng càng làm nổi bật dáng người cao ráo phong độ của anh.

Khí chất của anh lạnh lùng, cao ngạo, giống như một vương giả không thể xâm phạm. Toàn thân anh vừa toát lên sự lạnh lùng vừa tỏa ra khí tức cấm dục khiến người khác khó tiếp cận, khí thế mạnh mẽ đến độ khiến người ta sợ hãi.

Đường Ngọc Sở nhận ra người đàn ông này. Anh ta chính là Lục Triều Dương, tổng giám đốc của tập đoàn giải trí Hoàng Đình, là ông hoàng được giới giải trí công nhận. Bình thường tác phong làm việc vô cùng khiêm tốn, rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng. Trước đây khi Đường Ngọc Sở còn là phóng viên thực tập đã có may mắn gặp được anh một lần.

Không ngờ hôm nay cô lại được gặp anh ở đây.

Trong lúc suy tư cô và Lục Triều Dương đi lướt qua nhau khiến tim cô bỗng rung động.

Lục Triều Dương muốn tìm người kết hôn còn cô cũng vừa mới bị người chồng chưa cưới của mình phản bội, giữa hai người cũng không có ràng buộc về tình cảm nên hà cớ gì không cùng nhau bắt tay kết hôn.

Quan trọng nhất là cô muốn cho Cố Ngọc Lam biết Đường Ngọc Sở cô cho dù không có Bùi Hằng Phúc thì vẫn có thể tìm được người đàn ông xuất sắc hơn như thường và cô còn muốn khiến cho Bùi Hằng Phúc phải hối hận!

Ý nghĩ vừa trỗi dậy Đường Ngọc Sở đã lập tức mở miệng: “Tổng giám đốc Lục, xin dừng bước.”

Cô đột ngột lên tiếng, Lục Triều Dương và trợ lý đều ngẩn ra, không hẹn mà cùng quay đầu lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang