-Cô bao nhiêu tuổi vậy?
Nó giật mình tự hỏi:"Gì! Cô! Tôi già đến vậy hả?" nhưng rôi nó trả lời:
-Mười tám!
Nói xong nó cố nặn ra một nụ cười phải nói không thể gượng hơn. Em gái của hắn hí hửng đáp:
-Em nhỏ hơn chị hai tuổi hề hề!
[Em gái của hắn: Giang Cẩm Linh. Là em gái cưng của hắn! Tính cách: phá phách giống nó, đanh đá như nó và sau này trở này người giúp nó hãm hại hắn! Ha ha. Khuôn mặt đáng yêu trông rất ngây thơ nhưng thật sự không phải vậy! Linh còn quỷ hơn cả nó. He he.]
Rồi nhỏ nói tiếp:
-Chị tên gì vậy?
Nó cười mỉm đáp:
-Lạc Mỹ Như! Còn bạn?
Cẩm Linh nói:
-Cứ gọi là em đi hì! Em tên Giang Cẩm Linh. Còn người đang lái xe là anh trai em tên Giang Quốc Khôi.
Nó chưa kịp trả lời thì hắn quay xuống nhìn em gái lanh chanh của mình:
-Ai mượn em nói tên anh ra làm gì?
Linh bĩu môi nói:
-Ghớm! Anh tưởng em thích giới thiệu à? Chỉ là tiện miệng thì nói thôi!
Nó cũng chen vào giọng lạnh tanh:
-Anh lái xe đàng hoàng không được à? Cứ hay quay xuống đây làm gì? Muốn tự tử thì đi một mình đừng kéo tôi theo! Tôi bị một chân là quá đủ rồi!
Nói rồi nó nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ để hắn một đống thắc mắc:"Mình là người lái xe, xe này xe của mình mà! Tại sao phải nghe lệnh của cô ta chứ? Cô ta nghĩ vì bản thân đang bị thương mà vết thương do mình gây ra nên thừa cơ hội lên mặt với mình à?".
Nghĩ mông lung thì nghe Linh hét lên:
-Anh hai coi chừng!
Hắn trở về thực tại và...bất động
một giây...
hai giây...
Sau đó hắn lách xe qua khỏi hai chiếc xe tải trước mặt mà nếu không nhờ Linh hét lên cảnh báo chắc xe hắn đã "hôn" xe tải rồi! Sau khi lạng lách một cách điêu luyện, hắn thở phào và nghĩ tiếp:"Đúng là đồ sao chổi! Làm xe mình xui theo!" rồi ném vào nó cái nhìn không mấy thiện cảm.
Dĩ nhiên nó đang ngủ nên không biết, mắt cứ nhắm nghiền mặc ai đó đang nguyền rủa nó cũng không quan tâm. Bỗng, diện thoại nó reo lên. Nó tỉnh giấc tìm điện thoại và bắt máy với giọng ngáy ngủ:
-Alô! Ai vậy?
Người đầu dây bên kia nói:
-Chị là Châu đây!
Nó gật gù nói:
-Chị gọi em có gì không?
Châu hít thở rồi nói:
-À! Không có gì em đang ở đâu vậy?
Nó chẳng hiểu thái độ của chị mình tự nhiên thay đổi 180 độ liền nói:
-Em đang ở chỗ em ở! Nói chứ đang chuẩn bị đi gặp khách hàng nhưng lại gặp xui xẻo!
Hắn nghe ba chữ "gặp khách hàng" mà cũng nhớ ra điều gì đó vội lấy điện thoại ra xem giờ thì...chỉ còn 5 phút nữa thôi! Không kịp nữa khi chỗ hắn đang ở cách công ty cực xa. Đành nhắn tin cho quản lí:
-"Anh thay thôi chủ trì cuộc gặp mặt khách hàng nhé! Tôi có việc phải sang nước ngoài gấp!"
Anh quản lí nhận xong tin nhắn của Tổng giám đốc liền gọi lại định trách tại sao hắn không báo trước nhưng không được vì hắn đã khóa máy. Nên anh đành than cái thân làm công của mình!
Về phần hắn nhắn tin xong thì lái xe tiếp, hắn không chở nó đến bệnh viện mà đến nhà riêng của hắn. Dĩ nhiên điều này nó không biết là nhà hắn có bác sĩ riêng nên về nhà hắn là phải.
Nó thì vẫn nói chuyện với Châu, bàn về chiến dịch sắp tới của cái shop quần áo, mĩ phẩm nho nhỏ của nó ở Việt Nam cũng như tại một số nước lân cận. Mới đầu nó nghĩ chỉ kinh doanh cho vui vì Châu rất mê kinh doanh nên mở shop để Châu thỏa sức kinh doanh còn nó chỉ việc đi kiếm đối tác. Hắn nhìn nó bàn say sưa mà cũng gật gù:"Con nhỏ này cũng hiểu kinh doanh quá nhỉ!"
Nó cúp máy sau một tràn thuyết trình, lúc này nó quá mệt nên chỉ việc ngủ tiếp thôi...
---Trước cửa nhà hắn---
Linh xuống xe ngạc nhiên nhìn hắn có ý hỏi sao không phải bệnh viện nhưng hắn ra hiệu cho Linh im lặng để nó đang ngủ ngon lành trong xe và nói nhỏ:
-Nhà mình có bác sĩ riêng mà! Em quên rồi à?
Linh thấy vậy liền gật đầu và đi vào nhà để nó trong xe và nói với hắn:
-Anh tự cho cho chị ấy nhé! Em lên phòng có việc đây!
Nói xong Linh chạy thật nhanh lên phòng vì sợ hắn sẽ tóm cổ vì tội dám bỏ anh trai ngay lúc khó khăn!
Hắn mở cửa xe và bế nó lên vì không muốn nó tỉnh giấc. Hắn cũng chả biết tại sao lại làm thế với con nhỏ sao chổi này!
Vừa bế hắn vừa càm ràm:
-Ăn gì nặng thế không biết! Muốn tôi gãy xương à?!
Nó vẫn say sưa ngủ nhưng vì nắng nên chui rút vào lòng ngực của hắn. Đứng hình ba giây, tim hắn đập thình thịch trước hành động này của nó.
Đặt nó xuống giường của hắn và gọi bác sĩ đến khám cái chân bầm tím kia. Bác sĩ đến khám xong rồi ra về, nó vẫn ngủ như chết, "chắc chỉ có trời sập cô ta mới thức dậy quá! Đúng là đồ heo lười." - hắn nghĩ thầm rồi bước ra khỏi phòng xuống bếp tự tay nấu cháo cho nó. Hắn cũng đang tự hỏi sao bản thân lại đi làm osin không công cho nó - một người lạ không quen biết nhưng rồi cũng tự trả lời:"Vì mình đụng cô ta mà! Mình có lỗi trước."