-Cô dậy rồi à? Ngủ ngon quá nhỉ!
Nó nhìn hắn ngu ngơ hỏi:
-Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây? Anh đã làm gì tôi rồi?
Bất giác nó nhìn xuống, thở phù vì vẫn còn mặc bộ đồ lúc sáng. Hắn điềm tĩnh trả lời:
-Nhà tôi! Tôi đưa cô đến đây! Tôi đã làm gì cô tự biết.
Nó nghe xong như chết đứng à không chết ngồi vì nó đang ngồi trên giường hắn mà. Nó nhìn hắn một cách giận dữ, quát:
-NÓI MAU ĐỒ ÔN THẦN! ANH ĐÃ LÀM GÌ TÔI HẢ?
Hắn lấy tay bịt tai lại nói:
-Cô có im đi không? Tôi chưa bị lãng tai vả lại đây là Mĩ cô không sợ cảnh sát vào bắt cô vì tội gây rối trật tự à?
Lúc này nó im lặng, vì nóng mà quên mất! Nó nói lí nhí đủ cho nó và hắn nghe:
-Tại...anh đó! Đồ ôn thần!
Hắn nói:
-Cô dẹp cái đầu óc đen tối của cô sang một bên được không vậy? Thứ nhất nhà tôi có bác sĩ riêng thì cần gì phải đến bệnh viện ngồi đợi cho mệt? Thứ hai tôi không phải cái loại sở khanh canh con gái ngủ là giở trò đồi bại!
Chưa để nó mở miệng hắn chỉ ngay tô cháo trên bàn vừa mới đem lên nói:
-Cháo đó! Ăn đi!
Rồi hắn bước ra khỏi phòng để nó một dấu hỏi to đùng. Lúc này điện thoại nó reo lên, là Châu nên nó bắt máy:
-Alô! Em nghe nè chị!
Châu nói giọng đau khổ:
-Ông của chúng ta...mất rồi em ạ!
Nó ngạc nhiên không tin vào tin mình vừa nghe và đứng như trời trồng. Cố lấy lại bình tĩnh nó hỏi Châu:
-Ông...mất khi nào vậy chị?
Châu nói:
-Lúc chị gọi em xong thì mười phút sau ông mất!
Nó như chết lần hai. Trời đất! Ông nó mất mà nó không hay biết, nó không có mặt để nhìn ông lần cuối, nó là đứa cháu bất hiếu! Phải, rất bất hiếu. Nó nói giọng lạnh tanh:
-Được rồi! Em biết rồi!
Rồi nó cúp máy. Nó ngồi trên giường, từng giọt nước mắt lăn dài trên má...ông nó đã hứa chờ nó về thăm vậy mà tại sao là không giữ lời? Nó khóc như mưa tiện thể đi lại khóa cửa phòng lại, nó không muốn ai thấy nó khóc và cũng không muốn ai thấy cảnh nó thê thảm như thế này! Nhưng nó không biết được những hành động của nó đã bị hắn thấy vì phòng hắn có camera theo dõi.
Mới đầu hắn không biết nó có ăn cháo hay không nên bật camera lên quan sát từng hành động của nó. Hắn thấy nó khóc nhưng không làm được gì vì hắn biết nó đang cần yên tĩnh.
Về phần nó, nó cứ ngồi nhớ lại những kỉ niệm với ông mình mà khóc nhiều hơn. Nó nhớ lúc còn nhỏ ông và nó hay chơi trò bác sĩ và bệnh nhân, nó làm bác sĩ còn ông nó làm bệnh nhân...
-Ông ơi! Con khám cho ông nhé! - giọng một cô bé vang lên.
Người ông ôn tồn nói:
-Ùm! Con có biết khám không đấy?
Nó cười với ông nói chắc nịch:
-Biết chứ ông! Con là bác sĩ thú y mà!
Ông nó phá lên cười rồi đanh lại hỏi nó:
-Bác sĩ thú y là khám cho con vật! Ông có phải là con vật đâu!
Nó cười nói với ông nó:
-Vậy hả ông? Con đâu biết! Con nghĩ bác sĩ nào cũng là bác sĩ thôi!
Ông nó xoa đầu nó và nói:
-Con ranh con! Không hiểu sao không hỏi ông giải thích cho mà nghe! Hừ!
Nó cười và bắt đầu khám cho ông mình...nó nói:
-Ông ơi! Ông há miệng ra cho cháu xem nào!
Ông nó làm theo rồi nó nói:
-Cổ họng của ông có vấn đề về viêm họng nên con sẽ cho ông thuốc Panadol để chống đau họng.
Ông nó cười lần hai:
-Ha ha! Thuốc đó chữa đau đầu mà con! Viêm họng thì có liên quan gì đến đầu?
Nó nói với giọng chắc nịch:
-Dĩ nhiên là có liên quan rồi! Miệng nằm trên đầu mà ông! Con là bác sĩ, ông tin con đi!
---Trở về thực tại---
Nó bất giác cười chua xót. Thời gian ơi mau quay trở lại, để nó gần ông thêm chút nữa thôi! Nó khóc òa lên như một đứa trẻ con, nhưng rồi nó không khóc nữa mà bước đến cái giỏ xách của mình và rút ra một con dao bấm. Dao này nó dùng để tự vệ khi gặp khó khăn nhưng bây giờ chắc cũng có ích cho việc tự tử của nó nhỉ!
Nó giơ con dao lên định khứa vào tay mình thì cái cửa phòng đột nhiên mở ra. Hắn bước vào, tiến lại chỗ nó đứng giật phăng con dao lại và chửi một tràng cho nó:
-Cô bị điên à? Muốn tự tử thì hãy nghĩ cô đang ở nhà của ai đã chứ! Tôi không muốn nhà mình xảy ra án mạng đâu! Vả lại cô phải nghĩ cho ba mẹ của cô nữa chứ. Vì một chuyện đau lòng mà cô muốn tự tử thì cô quả thật còn tầm thường hơn chữ tầm thường!
Nó im lặng cho hắn mắng mình vì nó không có tâm trạng mà cãi lại...