• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Lan kinh ngạc : " Tỷ thật sự sẽ thú Vĩnh An ca ca sao ?" Ngữ điệu có chút khó tin, trước kia cho dù mẫu thân không thích tỷ tỷ đều lén lút đi tìm gặp Lưu Tử Hỏa hiện tại làm sao có thể muốn thú Vĩnh An ca ca !

Tần Mạch nhìn ba tiểu đệ đều mở to đôi mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên, nhún nhún vai nói : " Lời tỷ nói khó tin vậy à ? Sau khi qua tang kỳ của mẫu thân Vĩnh An ca ca sẽ gả cho tỷ, chuyện này Lâm bá mẫu và Lâm thúc thúc đã đồng ý cả rồi."

Tần Hoa là người reo lên đầu tiên : " Thật tốt ! Tỷ tỷ cưới Vĩnh An ca ca a, thật là tốt !"

Nàng dở khóc dở cười : " Như thế nào lại cao hứng như vậy ?"

Tần Hoa chỉ cười hì hì không nói, thật ra ba huynh đệ bọn hắn vẫn lo sợ Tần Mạch sẽ cưới Lưu Tử Hoa bởi vì trước kia Tần Lan từng nghe được Lưu Tử Hoa trò chuyện với mấy cái nam nhân khác nói sau khi gả đến Tần gia sẽ đem bán bọn hắn.

Bánh chẻo vừa vặn chín, Tần Mạch phân cho ba tiểu đệ mỗi người một dĩa để bọn hắn dễ dàng gấp cũng không sợ nhường nhịn nhau mà không ăn được nhiều. Nàng kẹp một cái bánh nhúng vào nước chấm tỏi, nhân bí đỏ nóng ngòn ngọt kèm theo hương vị ngầy ngậy của thịt heo, ăn vô cùng ngon.

Tần Hoa háo ăn, bên này gắp một cái bánh cải trắng, bên kia gắp bánh thịt heo bí đỏ, vui vẻ đến nỗi mắt híp lại.

Tần Ngọc vốn ăn ít cũng không nhịn được mà ăn nhiều thêm mấy cái, điềm đạm cười : " Tỷ tỷ cán da bánh ăn thực ngon."

Tần Lan gật gật đầu : " Đúng vậy, vừa mềm vừa mịn."

Tần Mạch thấy bọn hắn ăn ngon miệng như vậy lại gắp thêm cho mỗi người một ít, dù sao cả năm không có mấy dịp, bột mì trắng thịt heo ở nông thôn đều là vật quý hiếmchỉ có lễ tết mới có thể ăn được !

Cả nhà bốn người ăn xong còn thừa lại hơn một vỉ bánh, nàng cất vào trong bếp để buổi chiều hấp lại ăn sau đó nàng, Tần Lan và Tần Ngọc lại tiếp tục kết nút thắt. Được một lúc Lâm Vĩnh An cũng đi qua còn mang theo bánh trứng nướng.

Bánh trứng nướng là bánh bột mì nướng với trứng và ngô, rắc thêm hành lá, cũng là món điểm tâm tinh quý ở nông thôn. Ba huynh đệ Tần Lan đã nghe Tần Mạch nói sẽ thú Lâm Vĩnh An nên thấy Lâm Vĩnh An đến so với bình thường còn nhiệt tình hơn, ngại ngùng một chút cũng nhận lấy gói bánh trứng nướng rồi chia ra ăn.

Tần Mạch vừa ăn bánh vừa quan sát Lâm Vĩnh An, suy nghĩ không biết Lâm phu lang đã nói mọi chuyện bới hắn hay chưa. Bất quá nghĩ nghĩ một chút liền thôi, chuyện này nàng và hắn đều là đương sự, cho dù nơi này nữ tử vi tôn nàng vẫn có chút ngượng ngùng. Nàng ra hiệu : "Lâm bá mẫu đã gieo hoa màu chưa ?"

Lâm Vĩnh An nhìn nàng, vốn muốn nói hắn có thể nhìn khẩu hình nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại, hắn khoa tay : " Ngày mai mới gieo."

Nay lúa nước đã gieo mạ xong, hiện tại chỉ còn mấy nhà có ruộng cạn chuẩn bị gieo hoa màu mà thôi. Dĩ nhiên tỷ như Tần Mạch thì nàng phải đợi vài tháng nữa để gieo ngô chứ không trồng xen canh hoa màu. Nghĩ đến nhà Lâm bá mẫu chỉ có thê phu bọn họ, trong lòng vừa động, xem ra ngày mai nàng nên đi sang giúp bọn họ một phen.

Lâm Vĩnh An thấy nàng trầm tư, không biết nàng suy nghĩ cái gì, vừa kết nút thắt vừa lẳng lặng nhìn nàng trong đầu hiện lên hình ảnh ngày hôm qua nàng bảo hộ cho hắn và phụ thân, khuôn mặt hiện lên tia nhu hòa. Song nhớ đến nàng vui vẻ tươi cười với Lâm An Tử, đáy mắt hắn thoáng âm u, nút thắt cũng bị vò thành một cục.

Tần Mạch nhíu nhíu mày, đi tới bên cạnh hắn, biết là nói hắn cũng không có nghe được nên tự mình động thủ, cúi người xuống sửa lại nút thắt kết sai trong tay hắn.

Lâm Vĩnh An giật mình, ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ từ người nàng tỏa ra, hai mang tai lập tức đỏ rực, môi mím thành chữ nhất cuối cùng không nhịn nổi, lập tức bật dậy.

Nàng đang sửa lại nút thắt nên không để ý tới Lâm Vĩnh An, bỗng dưng hắn bật dậy làm nàng cả kinh té về phía sau thật may Lâm Vĩnh An phản ứng kịp kéo nàng lại nhưng khí lực hắn rất nhỏ, Tần Mạch mất trớn lập tực ôm lấy hắn đến khi cả hai lấy lại thần hồn thì môi đã kề môi áp lên bàn gỗ.

Hơi thở Lâm Vĩnh An rất sạch còn thoang thoảng mùi hoa cúc khiến Tần Mạch ngây ngẩn.

Mà diễn biến xảy ra quá nhanh khiến Tần Lan và Tần Ngọc đều há hốc mồm, Tần Lan lập tức che mắt Tần Hoa lại, chính hắn cũng quay đầu đi chỗ khác. Tần Ngọc từng nghe phụ thân nói một cấu : phi lễ chớ thị, vì vậy cũng giống như Tần Lan ngoảnh đầu nhìn trời.

Lâm Vĩnh An mờ mịt nhìn Tần Mạch, mắt đối mắt, mũi đối mũi, gò má đã trở nên nóng rực, thân thủ lập tức đẩy nàng ra, cúi đầu vò góc áo, bộ dáng như nàng dâu nhỏ bị bắt nạt.

Tần Mạch ho khan mấy tiếng, liếc ba tiểu đệ đang nhìn trời trong lòng xấu hổ một trận : " Khụ khụ, tỷ đi tưới rau." Nói xong lập tức chạy ra sau vườn, khuôn mặt quẫn bách. Nàng đường đường là một người hiện đại cho dù không phải là quá mức phóng khoáng nhưng cũng không phải bảo thủ, đời trước hôn qua không ít người vậy mà hôm nay cư nhiên chỉ chạm môi lại làm tim nàng đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực ! Nàng là đang bị bệnh sao ? Bỗng nhiên nhớ tới khuôn mặt thẹn thùng đỏ ửng của Lâm Vĩnh An, trong lòng lại ngứa ngáy. Khụ, nàng như thế nào lại muốn "chà đạp" hắn ?

Mà bên ngoài Lâm Vĩnh An vẫn đang cúi đầu, đôi mắt bỗng lóe lên tinh quang, khóe môi hơi cong lên nhè nhẹ nhìn theo hướng phía sau vườn.

Đến chiều Lưu Tử Hoa lại đến tìm Tần Mạch một lần nữa. Vì chuyện buổi trưa nên nàng đã thay đổi chỗ ngồi, cách Lâm Vĩnh An khá xa. Nghe tiếng gõ cửa, nàng để Tần Hoa đi mở, vừa nhìn đã thấy Lưu Tử Hoa một thân chải chuốc, rõ ràng cách rất xa vẫn nghe được mùi thơm ngấy mũi.

Lưu Tử Hoa không chờ nàng lên tiếng đã tự động uyển chuyển đi vào, liếc qua Lâm Vĩnh An đang ngồi kết nút thắt, đáy mắt lóe lên chán ghét, nhìn nhìn đống nút thắt trên bàn, cười nói : " A Mạch, các ngươi là đang kết nút thắt sao ?" Đôi mắt quét qua đống nút thắt, tính toán quả thật có thể bán trên trăm văn tiền, hai mắt liền sáng rỡ.

Tần Mạch nhíu nhíu mày : " Đúng vậy, ngươi tới tìm ta sao ?"

Thấy Tần Mạch nói chuyện hờ hững, đang định lớn giọng nói lại thì nghĩ tới tin tức sáng nay nghe được liền áp chế tức giận trong lòng, cười yếu ớt : " Ta dĩ nhiên là tìm ngươi. Hôm đó là ta sai lầm làm ngươi tức giận, ngươi sẽ không trách ta chứ ?"

Tần Mạch cười một tiếng : " Có gì mà trách. Ta với ngươi vốn không có quan hệ gì ta làm sao lại vì ngươi mà tức giận rồi trách ngươi." Nàng đang định tìm hắn nói rõ một chút nay hắn tìm tới cửa nàng tất nhiên không khách sáo.

Lưu Tử Hoa mở to mắt, gượng gạo cười : " A Mạch, ngươi là nói đùa a ?"

Tần Mạch phiếm cười, lắc lắc đầu : " Ta không có đùa với ngươi."

Lưu Tử Hoa lập tức trừng mắt, cắn cắn môi cũng không có giả bộ nữa : " Ngươi lẽ nào thật sự muốn cười tên câm điếc này." Hắn vừa nói vừa chỉ vào Lâm Vĩnh An.

Tần Mạch cau mày, cảm thấy chỉ cần người khác nói ba chữ "tên câm điếc" trong lòng liền khó chịu, nghiêm mặt nói : " Hắn gọi là Lâm Vĩnh An."

Lưu Tử Hoa cắn rắng thấy ánh mắt Tần Mạch sắc bén, hơi sợ hãi nói : " Ngươi thật sự muốn cưới Lâm Vĩnh An ?"

Tần Mạch nhướn mày, thản nhiên nói : " Đúng vậy."

Lưu Tử Hoa chợt bật dậy, đôi mắt như phóng ra lửa, hô : " Tần Mạch ! Ngươi cư nhiên muốn cưới hắn, vậy còn ta thì sao ?"

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

Lời tác giả : Có ai cảm thấy Vĩnh An "phẫn trư ăn cọp" không ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK