Lâm Vĩnh An nhìn môi nàng mấp máy, không thèm phản ứng chỉ liếc nàng một cái.
Tần Mạch nhíu mày thở dài cũng không để ý thái độ lạnh lùng kia mà đỡ hắn dậy. Lướt qua giỏ trúc đựng đầy hoa cúc đeo trên lưng hắn, nàng trực tiếp lột xuống rồi chồng lên giỏ trúc của nàng, đeo lên vai.
Tần Mạch xem xét xung quanh rồi đỡ hắn ngồi xuống một phiến đá sạch sẽ, móc trong ngực ra chiếc khăn tay màu xám bằng vải bố. Vết thương kia vẫn rỉ máu, Tần Mạch nhẹ nhàng lau sạch vết máu, dùng khăn tay buộc lên vết thương, động tác rất nhẹ nhàng.
Dưới ánh mặt trời, Lâm Vĩnh An ban đầu còn hờ hững không để ý đến Tần Mạch, lúc này lại cúi đầu nhìn nàng, giọt mồ hôi lấp lánh, ánh mắt nghiêm túc, bỗng hắn vươn tay ra dùng ống tay áo lau mồ hôi cho Tần Mạch.
Động tác này khiến hắn kinh ngạc, Tần Mạch cũng kinh ngạc !
Tần Mạch buộc xong vết thương, ngẩn lên nhìn hắn : " Không sao rồi !" Nói xong nàng liền cười một cái, nàng lại quên mất hắn không nghe được.
Lâm Vĩnh An vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, dời tầm mắt nhìn về hướng khác.
Tần Mạch định đỡ hắn về nhưng sợ vết thương chảy máu nên ra hiệu cho hắn đợi nàng một chút, nàng nhanh chân chạy xuống dưới núi mượn một chiếc xe ba gác, trên xe còn phủ một ít rơm rạ đỡ cho chân hắn bị xóc nảy.
Lâm Vĩnh An mím môi nhìn đống rơm rạ trên xe ba gác, bình thản leo lên.
Thời điểm nàng đẩy xe tới nhà Lâm Vĩnh An, Lâm phu lang vội vã chạy ra, khuôn mặt biến sắc : " Vĩnh An ! A Mạch, đây là...?" Lâm Vĩnh An tuy bị câm điếc nhưng Lâm thị và Lâm phu lang chỉ có một đứa con là hắn nên bình thường đều không cho hắn làm việc nhà, cả ngày chỉ ngồi thêu hoa hoặc dệt vải, nay hắn bị thương dĩ nhiên Lâm phu lang rất sợ hãi.
" Hắn bị thương ở chân, để ta dìu hắn vào, Lâm bá phụ đừng lo lắng." Tần Mạch thuần thục đỡ Lâm Vĩnh An dậy, đưa hắn vào phòng.
Căn phòng rất đơn giản, một cái giường, một cái tủ và một bộ bàn ghế. Trên bàn là khung thêu, chỉ màu và một chiếc khăn tay đang thêu dở.
Lâm phu lang đã bình tĩnh hơn một chút, nhìn vết thương được băng bó bởi chiếc khăn tay màu xám thì kinh ngạc, hỏi Tần Mạch : "A Mạch, cái này...là do ngươi buộc sao ?"
Tần Mạch gật đầu : "Ta đã lau sạch vết máu, xem chừng hắn bị trật chân vẫn nên mời đại phu băng bó lại."
Lâm phu lang trợn mắt nhìn nàng như muốn nói gì đó lại thôi, mím môi :" Ngươi trông chừng hắn một chút, ta đi tìm Diệp đại phu." Dứt lời Lâm phu lang đã vội vã rời đi.
Tần Mạch cũng không ở lại trong phòng mà đi ra ngoài sân để tránh lời dị nghị. Đương lúc nhìn mấy con gà con đến xuất thần thì Lâm phu lang trở về còn mang theo Diệp đại phu. Tần Mạch thấy mọi chuyện đã ổn thì để lại giỏ hoa cúc rồi chào Lâm phu lang một tiếng, tiếp tục lên núi.
Đi khoảng một khắc (15 phút ), Tần Mạch liền nghe tiếng lá trúc xào xạt, một cỗ hương thơm thanh mát truyền tới, nhìn rừng điền trúc xanh ngát, bên dưới là mấy cụm măng xuân hạ to bằng cổ tay hài tử mười tuổi, Tần Mạch bất giác nở nụ cười.
Măng điền trúc rất quý, ăn vào thanh nhiệt, thơm ngon. Nàng đánh giá mấy cụm măng rồi lấy cái cuốc ra, tìm vị trí hạ cuốc.
" Tần Mạch tỷ, tỷ cũng hái măng sao ?"
Thanh âm thanh thúy truyền tới, Tần Mạch quay lại nhìn thấy có một tiểu cô nương tầm 13, 14 tuổi đang đi tới, trên tay cầm cuốc và mang giỏ trúc giống như nàng. Tần Mạch suy nghĩ một hồi mới mở miệng : " A, Tiểu Phúc ? Mấy ngày trước nghe trưởng thôn nói măng vừa vặn nên tỷ đi đào một ít, vừa có thể ăn lại đem lên trấn trên bán."
Cước bộ Lâm Tiểu Phúc ngày càng nhanh, hé miệng cười để lộ chiếc răng khểnh tinh nghịch : " Mấy ngày trước muội nghe A Lan nói tỷ bị thương, đúng lúc phải thu hoạch đậu phộng nên không đến thăm tỷ được, tỷ đã khỏe hẳn chưa ?"
Tần Mạch cười đáp : " Chút vết thương nhỏ, đã không sao rồi."
Lâm Tiểu Phúc gãi gãi đầu, lại nói : " Lúc A Lan nước mắt nước mũi chạy đến tìm muội, muội còn tưởng tỷ có việc gì. May là không sao !" Lúc này nàng ta đi đến trước mặt Tần Mạch, dường như áy náy vì không đến thăm nàng được.
Tần Mạch hiểu ý vỗ vãi nàng ta : " Muội nhìn xem, ta vẫn khỏe mạnh đây ! Mấy ngày nay hết cấy mạ lại thu hoạch hoa màu, ai mà chẳng bận rộn." Nói xong liền hỏi, " Hoa màu nhà muội thua hoạch xong chưa ?"
" Vừa vặn xong, còn hai mẫu ngô hai ba hôm bữa mới thu hoạch được." Lâm Tiểu Phúc thấy vậy liền đáp, nụ cười cũng tươi tắn hơn, " Cha muội đang mang thai nên thèm ăn măng, nhân lúc rỗi lên núi đào một ít đem về làm măng chua."
Tần Mạch "a" một tiếng, cười nói : " Muội lại sắp có muội muội rồi à ?"
Lâm Tiểu Phúc bĩu môi, lắc đầu : " Hai nha đầu điên nhà muội đã đủ đau đầu rồi, tốt nhất là một đệ đệ ngoan ngoãn như A Lan." Nhắc tới A Lan bất giác tai nàng ta trở nên hồng hồng.
Tần Mạch liếc Lâm Tiểu Phúc, ngầm hiểu trong lòng, nhớ tới Tần Lan đã mười hai tuổi, cũng xem như một nửa thiếu niên rồi.
Hai người trò chuyện một lúc mới bắt đầu đào măng, măng xuân hạ dễ đào hơn măng mùa đông nhưng khó hơn măng mùa hạ, cuốc hạ xuống nếu nhẹ quá thì không đủ lực để tróc gốc măng sẽ khiến nó bị hư tổn còn nặng qua lại ảnh hưởng tới gốc điền trúc. Bất quá đối với người quen tay như Tần Mạch, việc này tương đối dễ dàng.