• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Phi Phàm đứng ở trước cửa ra vào đợi hơn nửa tiếng, rốt cục cũng thấy được một tên lưu manh giở giọng nói không có thời gian, cùng với ba người lòe loẹt đi vào quán bar.

Hắn dẫn Nhan Húc qua cửa, vì sợ bị phát hiện nên ôm chặt eo lấy cậu, để Nhan Húc dán sát vào trong lòng mình.

Nhan Húc run rẩy dựa vào hắn, cảm giác Trình Phi Phàm như biến thành người khác, mái tóc được tạo kiểu vuốt ngược ra sau, lộ ra gương mặt bình đạm tự nhiên, lúc kiểm tra thẻ căn cước còn ái muội hôn lên cần cổ Nhan Húc một cách thân mật, động tác rút tiền thanh toán không chút do dự, cứ như một vị khách quen thường xuyên tới đây ăn chơi sa đọa.

Sau khi kiểm tra xong, trong lúc bước lên bậc thang, Nhan Húc đơ người không dám động, thấp giọng hỏi: “Tại sao cậu lại hôn lên cổ tôi?”

Trình Phi Phàm nghiến răng: “Tôi sợ họ sẽ nhận ra thân phận của chúng ta là giả.”

“Vậy giờ tụi mình đi chỗ nào đây?”

“Tôi không biết.”

Hai người bước lên đi xuyên qua hành lang đỏ sẫm, đứng xung quanh hầu hết đều là những chàng trai ăn mặc rất thời thượng, có vài người tụ tập với nhau hút thuốc nói chuyện phiếm, có người thì đơn độc dựa vào tường uống rượu, chơi điện thoại, thỉnh thoảng thì ngẩng đầu nhìn ngó khắp nơi….

Có ai đó chợt thấy hai cậu đẹp trai thì huýt sáo một tiếng, rồi đi về phía họ.

Trình Phi Phàm nhìn có vẻ bình tĩnh tự nhiên nhưng thật ra cái tay không biết đặt đâu cho phải, hắn không quan tâm tới những người khác, sợ lạc mất Nhan Húc, dặn: “Cậu nhớ bám chặt lấy tối đấy.”

Nhan Húc nhanh chóng gật đầu, theo sát Trình Phi Phàm.

Hiện tại trong quán bar không quá đông người, không gian lại rất rộng, âm nhạc đinh tai nhức óc, hai người lần đầu tiên vào đây thật sự không xác định được phương hướng.

Trình Phi Phàm không thích tình cảnh hỗn loạn ồn ào nơi này, vẻ mặt giả vờ bình tĩnh của hắn đã có chút không vui, so với ban đầu thì càng ngày càng lạnh lẽo.

Hắn tìm tới chỗ có ghế dài, để Nhan Húc ngồi ở đây chờ, trước khi đi vẫn không yên tâm mà dặn dò, “Cậu ngồi yên ở đây, đừng quan tâm đến người khác, cũng đừng tùy tiện uống thứ bọn họ đưa cho, tôi sẽ quay lại ngay.”.

Nhan Húc ôm một cái gối mềm vào trong ngực, níu tay Trình Phi Phàm: “Cậu đi nhanh lên đó.”

Trình Phi Phàm đi rồi, Nhan Húc một mình ngồi trên ghế dài màu đen, tay ôm gối mềm giống như cái bánh gatô ngon miệng, vị ngọt không mùi lại hấp dẫn bao nhiêu ánh nhìn.

Một bên khác.

Trong lúc Tần Thâm đang xem xét sổ sách của Nhị Quán thì thấy một bức ảnh, lão tam gần đây phải đi thi đấu, Dương Mục Tâm thì muốn làm ăn kinh doanh một số thứ, nên công việc của Nhị Quán đều do Tần Thâm giải quyết.

Hôm nay hắn có nhắn tin cho Nhan Húc nhưng không thấy cậu trả lời.

Xem đồng hồ thì đã hết giờ học rồi.

Tần Thâm cũng không gọi điện, chỉ thỉnh thoảng ngó điện thoại vài lần kiểm tra.

Ban đầu là đang làm hai việc trong cùng một lúc*, tới khi thấy màn hình điện thoại sáng lên, hắn liền buông sổ sách trong tay xuống.

*Ý câu đó là Tần Thâm vừa xem sổ sách vừa để ý điện thoại nha:)).

Người trong ảnh bị đám đông ngăn cách, Tần Thâm phải nheo mắt nhìn kỹ mới thấy rõ, sau đó bàn tay đang cầm điện thoại đột nhiên siết chặt, từ mu bàn tay đến cánh tay đều nổi lên gân xanh.

Hắn lái xe đến, Chu Văn Cẩm đang theo dõi bên ngoài vội vã ôm cặp sách chạy tới, vẻ mặt hoảng hốt chỉ nơi mà hai người Trình Phi Phàm đã vào.

Trình Phi Phàm tạo một kiểu tóc, phần tóc xịt keo chải ngược ra sau khiến người khác suýt không nhận ra hắn, mà trong ngực của hắn chính là Nhan Húc xinh đẹp ngất ngây, nét dịu dàng mềm mại trở nên thật sống động, ánh sánh và âm thanh xập xình xung quanh đung đưa chiếu lên đôi mi mỏng của cậu.

Ngay khi hai người vừa bước vào quán bar, tiểu tử Trình Phi Phàm kia còn cúi đầu hôn lên cổ Nhan Húc đang ngoan ngoãn nhu thuận dựa vào trong ngực hắn, điệu bộ rất thành thục tự nhiên.

“Lão đại, này, này….Bọn họ đang chơi gay sao?”

“Là tới tìm Dương Mục Tâm.” Tần Thâm phải dùng lực rất lớn mới nhịn xuống ý định muốn bẻ gãy tay Trình Phi Phàm, hơi thở nghẹn lại nơi yết hầu, trầm giọng nói: “Cậu về trước đi. Tôi sẽ đưa hai người họ ra.”

Chu Văn Cẩm sợ sệt dùng hai tay hai chân bắt taxi đi về.

Tần Thâm hít sâu một hơi rồi nhanh chân đi qua đường, chỉ mất ba phút so với hai người Nhan Húc lúc bước vào quán bar.

Tần Thâm là lần đầu tiên tới chỗ này, một người đàn ông thân cao mét tám, mày kiếm mắt sáng, dáng người cứng rắn, khí chất mạnh mẽ, cương trực quyết đoán, xuất hiện ở nơi đây thật không khác gì miếng thịt mỡ làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

Đối tượng ở quầy vé liếc mắt đưa tình với hắn, còn tặng kèm cho hắn một ly nước trái cây.

Vào thời điểm đó, những người hiếu kỳ hiếm lạ đến gay bar rất ít, cho nên ở đây hầu hết đều là người trong giới với nhau, vì vậy khi hắn bước vào thì có không ít đối tượng muốn bắt chuyện, lúc hắn chưa vào quán bar, với nơi tin tức luôn nhạy bén thì có nhóm quý cô nhận được một tin nhắn trên điện thoại.

“Wow –!! Anh này ngon quá!”

Sau đó Tần Thần không biết gì đã lọt vào vòng vây của một đám người mang suy nghĩ “Đêm nay người ngủ với anh ấy chính là bà đây.”

Trong vòng ba phút, ở chỗ ghế dài Nhan Húc đang ngồi đã có người tiếp cận.

Cậu không hiểu nổi sự náo nhiệt ồn ào xung quanh, cảm thấy rất mờ mịt ngỡ ngàng, nhưng vì có một ông chú khoảng ba mươi tuổi ngồi kế bên nên cậu đành giả vờ bình tĩnh, lại không biết rằng gã ta đang từ từ tiếp cận mình.

Lúc Tần Thâm đi tới, liền nghe thấy Nhan Húc đang hung dữ đuổi người, “Nếu ông còn quấy rối tôi, coi chừng bạn trai tôi đánh ông.”

Gã ta đùa giỡn cậu như đùa con mèo nhỏ, thoải mái cười: “Chỉ tán gẫu thôi mà, em coi chỗ trống đâu còn nữa, mọi người đều tùy ý ngồi. Tôi đi thì người khác cũng tới thôi, thay vì đuổi tôi thì cứ để tôi ngồi đây. Với cả tôi cũng có bạn trai rồi.”

Nhan Húc rất khó chịu, tức giận không biết làm sao nhìn điện thoại, muốn gọi điện cho Trình Phi Phàm, nhưng thấy thời gian mới trôi qua có mấy phút, có khi ngay cả đường ở nơi đây Trình Phi Phàm cũng chưa tìm ra.

Trình Phi Phàm khổ sở, cậu cũng khổ sở, cả hai đều không có được tình yêu của mình.

“Nhan Húc.”

Nhan Húc giật mình, lập tức ngẩng đầu, không biết từ khi nào bên cạnh mình lại có nhiều người đến thế, mà tình yêu của cậu thì đang đen mặt nhìn chằm chằm vào cậu.

Các quý cô đang chờ cơ hội chưa kịp săn bắt anh trai ngon cơm cơ bắp ấy, thì thấy người ta thoáng cái đã quay đi với bạn trai nhỏ của mình mất rồi.

Cái radar be bé trong lòng Nhan Húc mẫn cảm nhận ra vài ánh mắt bất thiện của mấy kẻ xung quanh, Tần Thâm xụ mặt không để ý, cảnh giác giữ chặt lấy cậu rời khỏi nơi tạp nham này, Nhan Húc thở dài một hơi mới kịp phản ứng: “Phi Phàm còn ở trong đó anh!”

“Anh gọi cho lão tứ rồi, cậu ấy sẽ đưa người ra.” Tần Thâm không nhìn cậu, lôi đi, làm cổ tay cậu phát đau.

Giọng nói của Tần Thâm đang kìm nén lửa giận, khiến Nhan Húc sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt.

Bây giờ Tần Thâm rất nóng nảy, không muốn lái xe trong tâm trạng dễ bị kích động, càng không muốn để người khác thấy cái bộ dạng như vậy của Nhan Húc, nên đi tới khách sạn gần đó thuê phòng.

“Rầm!” Cánh cửa thô bạo đóng sầm lại.

“Anh Thâm, em chỉ cùng Phi Phàm đi tìm tứ ca thôi, em sai rồi, từ nay về sau em sẽ không bao giờ tới nơi đó nữa đâu.”

Tần Thâm xoay người nhìn Nhan Húc đang nhận lỗi, từ dưới ống tay áo ngắn có thể nhìn thấy toàn thân cơ bắp rắn chắc của hắn, rất muốn mắng cậu nhưng khi đối diện với gương mặt kia đành nhịn xuống, lần đầu tiên hắn tức giận tới nỗi không nói nên lời, hai mắt sung huyết đỏ ngầu.

Hắn vẫn chưa nói gì, nhưng Nhan Húc thấy hắn như vậy không biết do sợ hãy hay vì điều gì, đôi mắt to tròn bỗng nhiên ứa nước, làn da non mềm quanh mắt ửng đỏ cả lên.

Cậu chợt khóc khiến Tần Thâm suýt chút nữa mất bình tĩnh, giơ ngón cái lên lau mặt cho cậu, vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói cũng âm lãnh theo: “Em oan ức lắm sao? Không được khóc.”

Nhan Húc cúi đầu thút thít, như đứa trẻ khóc lóc om sòm: “Em đã giải thích với anh rồi, anh còn giận, còn hung dữ với em. Em khóc đó, em khó chịu lắm!”

Sự khó chịu này cậu đã nhẫn nhịn biết bao lâu, Tần Thâm không an ủi cậu thì thôi, chỉ biết đứng đó, Nhan Húc càng nghĩ càng tủi thân, lại sợ Tần Thâm bỏ đi, vươn tay níu lấy góc áo hắn không buông.

Nhan Húc cảm thấy hôm nay Tần Thâm có lẽ sẽ không bỏ qua cho cậu.

Trình Phi Phàm từng nói hắn là kiểu người “Nhiệt tình bất chấp”, nghĩ nhiều như vậy, giờ thì lại đi lo được lo mất, Tần Thâm vẫn luôn xem cậu là tiểu sư đệ của mình, muốn làm gì thì làm không cần phải để tâm.

Tần Thâm không nhẫn tâm nổi, giang tay ôm cậu vào lòng vỗ về: “Nín đi em.”

Niềm cảm xúc bi thương dâng trào, Nhan Húc “Hức” một cái, chôn mặt vào hõm vai của hắn.

Nhan Húc ngơ ngác nghĩ: Nếu lần này Tần Thâm lại xem cậu như đứa trẻ mà dỗ dành thì nên làm sao đây?

Cùng lúc đó.

Trình Phi Phàm còn trong quán bar đã được Dương Mục Tâm tìm thấy.

Trình Phi Phàm rất không thích môi trường ở đây, trên mặt hắn như kết một tầng băng, lúc mặt đối mặt với Dương Mục Tâm, ánh mắt vừa rét lạnh vừa quật cường.

Nhìn Trình Phi Phàm không thích hợp với hoàn cảnh xung quanh, Dương Mục Tâm nhẫn nhịn không mà nỗi đóa lên, nói: “Cậu ra ngoài chờ tôi, tôi còn có chút việc.”

Ánh mắt Trình Phi Phàm dừng lại trên người Dương Mục Tâm và người bạn phía sau y, cười lạnh: “Tôi đến đây đâu phải để tìm anh, tôi tới đây chơi.”

“Đừng để tôi phải kêu người đuổi cậu ra ngoài.”

Trình Phi Phàm không chịu yếu thế nhìn y chằm chằm.

Trong lúc hai người đang gay gắt, người bạn của Dương Mục Tâm lên tiếng: “Đây chính là người cậu muốn tìm đấy à, tính tình ngang bướng nhỉ, em trai cậu hả?”

Dương Mục Tâm gật đầu, giọng điệu lãnh đạm trả lời: “Ngại quá, con nít không hiểu chuyện thôi.”

Chợt giọng nói của Trình Phi Phàm càng thêm lạnh lẽo: “Tôi không phải con nít.”

Người bạn kia đứng ra hòa giải, một tay khoác lên vai Dương Mục Tâm, một tay vẫy gọi Trình Phi Phàm: “Thôi thôi, uống ly rượu cái nào, Mục Tâm uống xong thì đưa em trai cậu về nhà đi.”

Trình Phi Phàm lạnh lùng nhìn người kia một chút, đi tới.

Người bạn này của Dương Mục Tâm có thể là khách quen hoặc ông chủ ở đây, trong quán bar ngày càng đông người nhưng vẫn chừa cho anh ta một vị trí, có mấy chai rượu đặt trên bàn nhưng anh ta và Dương Mục Tâm chưa uống được bao nhiêu.

Dương Mục Tâm tính uống rượu bồi tội, cơ mà vừa rót xong thì bỗng có một cánh tay đưa qua, “Tôi uống thay anh ấy.”

Trình Phi Phàm nói xong cầm ly rượu ngửa đầu uống vào, chất lỏng từ khóe miệng trượt xuống yết hầu và vùng da cổ tái nhợt, ánh đèn sặc sỡ chiếu lên những lọn tóc sạch sẽ của thiếu niên.

Mới đầu Dương Mục Tâm rất muốn phát giận những vẫn cố nhịn, đợi đến khi Trình Phi Phàm đặt ly rượu xuống, ra hiệu gật đầu với người bạn rồi dứt khoát kéo Trình Phi Phàm ra ngoài.

Trình Phi Phàm mới uống chút rượu mà đã hơi say, sau khi uống ly rượu mạnh đó khiến cổ họng hắn như muốn bóc cháy, đầu đau nhức nhối, khi nhìn Dương Mục Tâm đột nhiên có loại vui sướng kỳ lạ, nhưng hơn hết vẫn cảm thấy buồn rầu khó chịu.

Hắn hận Dương Mục Tâm, hận y cứ lúc xa lúc gần, hận y trốn tránh hắn, càng hận cái điệu bộ coi thường mình của y, dù thế nhưng hắn vẫn thích người này.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay y truyền đến cổ tay hắn còn nòng bỏng hơn cả rượu mạnh.

Dương Mục Tâm không thể cứ như vậy mà đưa người về nhà, sờ soạng trên người Trình Phi Phàm một cái, lấy cái thẻ phòng từ trong túi ra.

Y như y đoán, tan học xong liền chạy đến đây, trong người còn có không ít tiền, mướn hẳn một phòng khách sạn năm sao.

Cái đồ phá của.

Trên giường của phòng khách sạn có hai cái cặp và đồng phục.

Dương Mục Tâm không hiểu hắn tốn công tốn sức bày trò như vậy để làm gì, ngón tay cái ấn huyệt thái dương nhìn Trình Phi Phàm đang nhắm mắt dựa vào tường: “Cậu đi đến nơi đó làm gì? Tôi….”

Trình Phi Phàm mở mắt đánh gãy lời của y: “Tôi là gay, thích đàn ông nên muốn vào thôi, chứ không như anh ngoài miệng nói không thích đàn ông, mà chân thì lúc nào cũng đến những nơi như vậy để chơi bời.”

Dương Mục Tâm bất chợt bị lời lẽ hùng hồn thẳng thắn của hắn làm cho sửng sốt.

Trình Phi Phàm nhìn chằm chằm vẻ mặt lạnh nhạt của y, thật muốn chế nhạo, đôi mắt lại ê ẩm khó chịu, tuy Dương Mục Tâm đã sớm biết nhưng vẫn cố ý nói ra những lời kia, làm những việc nọ, chính là vì tránh mặt mình!

Dương Mục Tâm chịu không nổi ánh mắt của hắn, xoay người nói: “Tôi mặc kệ cậu thích gì, những nơi như quán bar không được phép tới nữa.”

“Anh có quyền gì mà cấm đoán tôi?”

Cái thái độ đột nhiên phản nghịch của hắn khiến Dương Mục Tâm nghẹn họng siết chặt nắm tay, Trình Phi Phàm vẫn không biết điều cười lạnh một tiếng, khiêu khích nói: “Vì tôi thích anh sao?”
Tác giả có lời nói:

Trình Phi Phàm: Đồ tra nam

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK