• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tần Thâm trìu mến thâm tình nhìn cậu gần như cả đêm, không biết đã thiếp đi từ bao giờ, Nhan Húc đột nhiên tỉnh giấc, mới bảy giờ sáng, Tần Thâm cứ vậy không ngủ ngắm cậu suốt. Hắn xoa đầu cậu khi thấy cậu tỉnh dậy:

“Sao em thức rồi?”

“Em tưởng mình đang mơ, nên muốn nhanh chóng tỉnh lại để kiểm tra.” Nhan Húc cuộn mình trong tấm chăn ấm áp, lần mò chen vào khe hở giữa những ngón tay Tần Thâm, mười ngón đan xen, “Là thật nè, vậy em ngủ thêm một lát đây.”

Chợp mắt lần tiếp theo cậu ngủ thẳng đến chín giờ rưỡi sáng, trong Nhị Quán vẫn còn học viên, Dương Mục Tâm không có lớp đang ngồi ở văn phòng cắn hạt dưa, chỉ thấy Tần Thâm một mình đi vào, vừa giật mình vừa tò mò hỏi: “Thập hai đâu anh?”

Tần Thâm ngồi xuống bốc hạt dưa, quay mặt trả lời Dương Mục Tâm rảnh rỗi không có gì làm: “Em ấy đang vệ sinh cá nhân. Lát nữa đùng có mà trêu chọc em ấy.”

Dương Mục Tâm vỗ lòng bàn tay: “Vậy sau này tụi em sẽ không lấy trứng đỏ nữa.”

*Trứng đỏ: trứng tượng trưng cho sự ra đời hoặc một khởi đầu mới; do đó, trứng được phục vụ cho khách trong một dịp sinh nhật quan trọng (chẳng hạn như tháng đầu tiên hoặc năm đầu tiên) là điều tối quan trọng. Màu đỏ tượng trưng cho sự thịnh vượng và may mắn đối với người Trung Quốc, trong khi màu trắng hoặc màu be được coi là màu của cái chết.

Tần Thâm liếc xéo nhìn y.

Dương Mục Tâm ở trong phòng chỉ mặc một cái áo sơ mi mỏng, bộ dạng lười biếng như ngày thường tựa vào ghế salon, cả đầu tóc quăn rồi xù không muốn di chuyển, nụ cười xấu xa ngả ngớn hiện rõ dưới mi mắt.

Chút nữa Tần Thâm còn phải đến nhà Nhan Húc một chuyến, đến chiều thì về thăm bà nội, nên không tiện nói chuyện kinh doanh gì với Dương Mục Tâm.

Đã như vậy, Tần Thâm nhìn ra cửa, hỏi cái tên sư đệ đang rỗi hơi kia: “Cậu với Trình Phi Phàm sao rồi?”

“Ò, cũng bình thường thôi anh.” Hắn là ông cố nội của y đấy.

Dương Mục Tâm thấy kỳ lạ, tự dưng lão đại lại quan tâm tới chuyện này chi ta?

Tần Thâm lấy điện thoại ra, “Gửi cho tôi vài thứ đi.”

Dương Mục Tâm đơ người hai giây, tuổi trẻ ai mà không lưu trữ trong máy mình mấy bộ phim người lớn chứ, y ngầm hiểu trong lòng.

Tần Thâm: “Cậu không có à?”

Dương Mục Tâm ăn quá nhiều hạt dưa, ho khan một tiếng, thu hồi bộ dạng cà lơ phất phơ, nói: “Có thì có, nhưng bắn qua sẽ rất mất thời gian. Hay là để em gửi qua máy tính cho anh, tí anh nhớ quay về đây lấy. Mà máy tính anh em đụng vào được không?”

Tần Thâm cất điện thoại, vô cảm cắn hạt dưa: “Được, không có gì quan trọng trong đấy cả. Cậu cứ việc gửi qua đi.”

“Ok anh.” Dương Mục Tâm định hỏi hắn muốn kiểu phim nào, nhưng lại cảm thấy chắc Tần Thâm không biết đâu, một người mới như Tần Thâm lại chưa có sự chuẩn bị gì, y có chút lo lắng cho tiểu sư đệ mỏng manh non mịn của mình sẽ hỏng mất thôi.

Nhan Húc ở trong phòng sửa soạn tới nửa tiếng đồng hồ, rồi cầm áo khoác của cậu và Tần Thâm xuất hiện ngoài văn phòng, đi đến chỗ bên cạnh Tần Thâm ngồi xuống mỉm cười ngọt ngào.

Tần Thâm nhìn cậu xong mở miệng khen: “Mặc đẹp vậy em.” Sau đó sớt hạt dưa trong tay qua cho Nhan Húc, Nhan Húc sáng ngời nhìn hắn, chụm hai tay lại đựng hạt dưa để hắn đổ vào, “Các anh đang nói gì thế?”

Tần Thâm giơ ngón trỏ chà xát gương mặt mới bôi kem của cậu, vừa trơn vừa mịn như thuốc mỡ.

Hắn nói: “Nói về tết, cho tứ ca em về quê đón xuân.”

Nhan Húc: “Tứ ca, anh sẽ về sao?”

Dương Mục Tâm gật đầu.

Sau khi Nhan Húc ăn hết hạt dưa trong tay, thì cậu và Tần Thâm cùng nhau đi rửa tay, rửa xong cậu lấy ra kem bôi tay thoa cho Tần Thâm, còn nghịch ngợm mà quấn quanh đầu ngón tay hắn.

Ngón tay thon dài cứng cáp của Tần Thâm có vài vết sẹo, còn có vết chai, gân xanh trên mu bàn tay rất rõ ràng, cảm xúc lúc sờ không giống trước đây lắm.

Nhan Húc cúi đầu hôn lên mu bàn tay mang mùi hương của Tần Thâm, xong ngượng ngùng nói: “Em không nhịn được.”

Tần Thâm véo mặt cậu một cái, cắn lên cái môi đang bĩu như nếm thử miếng anh đào thơm ngọt.

Lúc dẫn Nhan Húc ra khỏi phòng, lão tam vẫn còn chưa tan lớp, hai người tính đi mua ít đồ cho ba mẹ cậu nên không chờ đợi, thời điểm vào thang máy, Tần Thâm đè bả vai Dương Mục Tâm nói: “Máy tính của tôi trong túi sách đấy.”

Tần Thâm gần như là tách biệt với xã hội hai năm, nên nguyên tắc mua đồ của hắn chỉ có một, chính là đắc tiền.

Hắn mua cho mẹ Nhan Húc một cái áo lông chồn và một chiếc đồng hồ Longines cho ba cậu.

Cũng may gu thẩm mỹ vẫn chưa mai một.

Nhan Húc nhìn hành động quét thẻ của hắn thì xót tiền không thôi, khi quay lại xe, cậu nhã nhặn phàn nàn hắn: “Anh Thâm, sao anh có thể tiêu sài phung phí như vậy chứ?”

Tần Thâm: “Anh mua là đồ cho ba mẹ em, bình thường anh không hay có đây. Anh muốn tặng món đồ có lòng một chút, nhưng không biết nên chọn cái gì.”

Nhan Húc lập tức đáp: “Em biết anh có lòng, ba mẹ em đương nhiên cũng biết, mỗi lần em mua quà cáp tặng cho ba mẹ đều tính luôn phần của anh vào đó. Quan trọng là em không muốn xài tiền của anh thôi.”

“Vì sao?”

“Em muốn anh tiết kiệm tiền của mình để dùng cho cuộc sống sinh hoạt sau này khi cần, không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai cả….”

Tần Thâm nằm nhoài trên vô lăng bật cười, rồi nghiêng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nhan Húc.

Nhan Húc xấu hổ đối mặt với hắn: “Sao vậy anh? Em nói nghiêm túc đó, anh đừng coi em như con nít nha.”

“Anh hiểu, anh hiểu hết.” Tần Thâm ngồi dậy, ngoắc tay kêu cậu tới, Nhan Húc nhích lại gần trao cho hắn nụ hôn.

Tần Thâm cụng trán cậu bảo: “Anh nghe em, anh giao cho em cái này luôn.”

Tần Thâm mở bóp tiền lấy thẻ ngân hàng ra.

Ngay khi Nhan Húc vừa định lắc đầu, liền bị một thứ trong ví hấp dẫn lực chú ý, lúc Tần Thâm đưa cái thẻ vào tay cậu, thì cậu vẫn đang nhìn về phía bóp tiền, hỏi: “Đó là hình ai vậy anh?”

Tần Thâm mở rộng cái bóp ra trước mắt cậu, chính là tấm hình Nhan Húc năm mười bảy tuổi.

Nhan Húc bỗng nhiên đối mặt với bản thân mình năm đó, còn cảm thấy mình khi đó thật xinh đẹp, “Sao anh lại đặt tấm ảnh đó ở đấy?”

“Không được sao em?”

“Lỡ như đồng đội của anh nhìn thấy thì sao?”

Tần Thâm liếc thoáng ảnh chụp trong ngăn bóp, cất đi, vẫn là câu nói kia: “Thì thấy thôi chứ sao giờ.”

Nhan Húc nhìn vẻ mặt của hắn, cậu cảm giác cái cây lớn trong lòng mình đang rung động đung đưa lá cây, có chút ngứa, như sắp nở hoa, cậu híp mắt nở nụ cười rạng rỡ sung sướng.

Sau đó cậu cứ thế mà mơ hồ ngẩn ngơ cầm thẻ lương của Tần Thâm.

Ăn xong bữa trưa tại nhà cậu, tới xế chiều về Nhị Quán lấy hành lý, năm giờ ra sân bay, đến khi hạ cánh thì ngoài trời đã tối thui.

Cả nhà sư phó tới đón bọn họ, sư nương ở trước mặt họ khóc một trận, khi về nhà, bà nội đang đứng ngay cửa xa xa nhìn thấy Tần Thâm thì lập tức chấm nước mắt, mấy sư đệ bên cạnh cũng nước mắt ngắn nước mắt dài chạy ào tới: “Lão đại ơi ~ “

Tần Thâm ôm chào hỏi mỗi người sư đệ đã thay đổi rất nhiều, rồi bước tới chỗ bà nội đang rơi lệ, hắn như biến thành chú chó ngao ngoan ngoãn nghe lời, áy náy thưa: “Con đã báo với bà sẽ về sớm rồi, ở ngoài lạnh đến vậy, bà cứ ở trong nhà đợi con cũng được mà.”

Bà nội nghẹn ngào không nói nên lời, giang tay ôm chầm Tần Thâm, đôi bàn tay lốm đốm đồi mồi nhè chàng vỗ lưng hắn, thời gian như chay ngược về quá khứ, chẳng qua người nuôi nấng chăm sóc hắn giờ đây đã bạc đầu già nua, bàn tay đang ôm lấy hắn khẽ run rẩy.

Sư nương cũng tới góp vui, nên sư phó phải rất nhiều sức lực mới thuyết phục mọi người muốn gì thì vào nhà hãy khóc.

Đến giờ cơm nước, sư phó phát hiện không thấy Tần Thâm đâu, định chuẩn bị đi tìm, bà nội đã gặp được cháu trai đã nhanh chóng bình tĩnh lại nói: “Không cần tìm Thâm tử, thằng bé đang ở chỗ Húc Húc.”

Sư phó quên bén mất rằng trong nhóm người cùng xúc động đó còn có một cậu học trò nhỏ như hoa như ngọc kia.

Khi đồ ăn đã bưng đầy đủ trên bàn, thì Tần Thâm cũng dẫn Nhan Húc quay lại, khóe mắt Nhan Húc đỏ bừng vì khóc, cậu xấu hổ lấy bát che mặt mình.

Trước khi vào nhà, sư phó Dư Quang thấy bọn họ nắm tay nhau, thầm nghĩ quan hệ của hai đứa này thật tốt, Tần Thâm vẫn như cũ rất thương tiểu thập hai.

Sau bữa cơm náo nhiệt, biết Tần Thâm muốn cùng bà nội sum vầy, nên mọi người chỉ ngồi lại chơi một chút liền rời đi, mấy sư đệ hẹn thời gian sẽ gặp lại hắn rồi mới lưu luyến không rời ra về.

Trong phòng khách, Nhan Húc mặc cái áo khoác quân đội của ông nội để lại, ôm máy sưởi cầm tay, trước mặt cậu còn đặt một cái máy sưởi điện màu cam vàng ấm áp, trên TV thì đang chiếu bộ phim cổ trang lúc tám giờ hằng ngày, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy tiếng trò chuyện của hai bà cháu vang vọng từ trong phòng truyền ra.

Hơn mười giờ tối, bà nội và Tần Thâm mới lần lượt đi ra, thấy Nhan Húc giữ ấm cực kỳ chặt chẽ đều mỉm cười.

Bà nội: “Húc Húc rất sợ lạnh, Tần Thâm con đi lấy chăn mới ra đây, trải lên giường con thêm một tầng sẽ ấm hơn, có máy sưởi nữa, như vậy sẽ không lạnh.”

Nhan Húc ôm máy cầm tay đứng dậy, “Không cần phiền phức thế đâu bà ơi….”

“Không sao đâu bà, con với em ấy ngủ chung là ổn ngay.” Tần Thâm nói, “Để con đi múc thao nước cho bà ngâm chân, bà nên ngủ sớm một chút, không cần để ý đến bọn con đâu ạ.”

Bà nội không nói gì, ngâm chân xong rồi về phòng, vẫn không quên nhắc nhở Tần Thâm: “Nhớ cầm chăn bên phòng Nhan Húc sang phòng con nghe chưa.”

Tần Thâm gật đầu, sau khi bà nội đi, hắn liền hôn lên khuôn mặt đỏ bừng của Nhan Húc.

Nhan Húc cũng cực nhanh hôn lên cằm Tần Thâm, cong môi cười như đang làm nũng.

Tần Thâm cố ý đùa cậu, “Xuỵt, bà nội ngủ nông lắm, có thể nghe thấy đó em.”

Nhan Húc lập tức chột dạ nhìn về phía phòng bà nội, rồi chợt cái cằm bị hắn nhéo quay qua hôn môi.

Nhan Húc không dám thở mạnh, vẫn thấy tiếng hôn của bọn họ phát ra hơi lớn, đôi mắt nhắm nghiền run rẩy, Tần Thâm còn cảm giác có ánh sáng trong veo chiếu vào.

Hai người cùng nhau rửa mặt, rồi lại không kìm được trao đổi nụ hôn nồng nặc hương vị kem đánh răng.

Nhan Húc không dám thò thẳng chân vào chậu nước nóng để ngâm, mà cứ giẫm lên mu bàn chân Tần Thâm, mới đầu thấy thế này khá vui, nhưng từ từ lại có cảm giác không ổn, Nhan Húc cứng người, nhấc đôi chân ấm nóng đỏ hồng ra ngoài.

Tần Thâm như không có cảm giác, vẻ mặt không chút biến hóa, cầm cái khăn nâng chân cậu lên lau khô.

Nhan Húc mang đôi dép bông thật dày chờ Tần Thâm đi ra ngoài đổ nước về, cậu bước tới trước mặt hắn, muốn dính lấy hắn mãi không buông.

Tần Thâm đi tắt đèn, vòng tay qua mông bế cậu lên, hai chân Nhan Húc kẹp chặt lấy eo hắn, gác cằm trên vai hắn, hóa thành con gấu koala treo trên người hắn.

Sau khi Tần Thâm ngắt nguồn điện, hắn vừa đi vừa hôn Nhan Húc từ từ vào phòng.

Trước lúc đi tới phòng, Nhan Húc không quên bảo: “Em muốn đem máy sưởi điện vào anh.”

“Bớt dùng lại, môi em khô hết cả này. Sẽ không để em bị lạnh đâu.” Tần Thâm ngắt cái mông cậu, dùng chân mở cửa.

Trong bòng đêm, Nhan Húc ngắm nhìn đôi mắt trong suốt của Tần Thâm, liếm môi trên, nói: “Sưng hết rồi nè anh.”

“Ngày mai là hết thôi.”

Tần Thâm nửa đè nửa ôm Nhan Húc, đặt cậu ngồi trên bàn học nhỏ của hắn, âm thanh mập mờ phát ra khi cả hai hôn môi trong căn phòng mờ tối, thỉnh thoảng lại tách cùng quấy đảo đầu lưỡi đỏ tươi, hòa quyện với nước bọt óng ánh.

Áo khoác quân đội phủ trên người Nhan Húc khiến cậu nóng hầm hập, hơi thở dồn dập, yết hậu khô khốc ngứa ngáy.

Tần Thâm lần mò trên mặt bàn cầm lấy đồ bấm, “Tích” mở máy điều hòa lên.

Nhan Húc ngạc nhiên nhìn cái máy điều hòa treo trên tường hoạt động: “Ôi, máy chạy tốt kìa anh.”

Trong nhà Tần Thâm có rất nhiều vật dụng xa xưa, chẳng hạn như cái máy điều hòa trong phòng hắn, xài khá lâu rồi, lúc lạnh lúc nóng, mà bản thân Tần Thâm qua loa không quan tâm vấn đề này, vì vậy cứ để nó thế nào cũng chả sao.

Thế nên Nhan Húc luôn cảm thấy cái máy điều hòa đấy chỉ như đồ trang trí cho có thôi.

Đây là lần đầu tiên Nhan Húc thấy điều hòa trong phòng Tần Thâm được bật.

“Hôm nay bà nội có gọi người ta tới chỉnh sửa lại cho anh.”

Gió ấm chầm chậm phả ra, Tần Thâm từ phía sau ôm Nhan Húc đã cởi áo khoác quân đội, nói: “Em nóng quá.”

Nhan Húc: “Nhưng vẫn thơm.”

Tần Thâm cúi đầu hôn mạnh xuống cổ cậu, “Ừm, vẫn rất ngọt.”

Nhan Húc không biết xấu hổ nói vậy, thế mà Tần Thâm còn khen cậu, khiến cậu thật lúng túng ngượng ngùng, nhưng cậu được một tấc lại muốn tiến thêm một thước: “Anh Thâm….”

“Sao em?”

“….anh sờ em đi.” Nhan Húc nhẹ cọ xát Tần Thâm.
Anh Thâm: Không có kinh nghiệm, thật khổ.

*Trích minh họa cảnh vừa hôn vừa đi vào phòng (đang edit tới đoạn đó làm tui nhớ tới bộ ‘Okane ga nai’, bộ yaoi tui thích và cũng là bộ yaoi đầu tiên tui đọc he he)

090

091

092

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK