Trước Trung thu, hoa quế nở đầy cành, trắng tuyết óng ánh. Bên trong Cổ gia bảo có hai gốc hoa quế to, ba người mới ôm hết, nghe nói do Bảo chủ đời đầu của Cổ gia bảo trồng với người yêu, cho đến nay đã có hơn 200 năm lịch sử.
Hiện tại đã qua tháng chín, hai cây hoa quế đã nở rộ, nặng trĩu đầy cành. Vừa đến mùa này, mùi hoa quế lại nhàn nhạt thoang thoảng khắp Cổ gia bảo, đầu bếp cũng bắt đầu làm món bánh hoa quế thơm mềm.
Những người hầu bắc thang leo lên cây, sau lưng đeo một chiếc giỏ, các thị nữ ở dưới nâng lên khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn, có chút hưng phấn xen lẫn mong đợi, đôi mắt ẩn tình như nước mùa thu, thoáng cất giọng khích lệ khiến gương mặt của những người hầu dâng lên vui sướng, trên tay vân vê những đoá hoa tuyết trắng.
Trắng như tuyết, sáng như trăng, Bạch Sơ Ảnh rất thích màu trắng, đơn giản mà tinh khiết. Hắn thích mèo trắng đa phần cũng vì nguyên nhân này. Bạch Sơ Ảnh cầm kiếm đứng nhìn tình cảnh náo nhiệt trên dưới gốc hoa quế, nghe những lời trò chuyện vui vẻ. Quần áo hắn làm bằng tơ lụa viền bạc hảo hạng, vạt áo rộng tôn lên dáng người thon dài, bào thai bốn năm tháng cũng không lộ ra rõ ràng. Thân ảnh hắn còn tinh khiết hơn cả hoa quế trên cành, người còn đẹp hơn hoa.
“Ảnh”
Cổ Thiên Thương vừa xong việc trở về, vào phòng không thấy Bạch Sơ Ảnh, hỏi ra mới biết hắn đang nhìn người hầu hái hoa quế. Cổ Thiên Thương lập tức không chần chờ chạy tới. Vừa mới vào thiền điện, Cổ Thiên Thương đã nhìn thấy người trong lòng đang ngẩng đầu nhìn mọi người đang hái hoa, đôi mắt phượng lấp lánh, lông mi thật dài tạo thành một đường cong trên gương mặt trắng nõn, run run lay động, cũng in vào đáy lòng băng lãnh của Cổ Thiên Thương, toả ra nhiệt độ ấm áp.
Các thị nữ và người hầu vừa nhìn thấy Cổ Thiên Thương thì lập tức ngừng cười. Phải biết rằng không ai dám ngỗ nghịch trước sự băng lãnh và uy nghiêm của Bảo chủ. Hôm nay Bảo chủ đến đây, bọn họ vừa mừng vừa lo.
Bạch Sơ Ảnh thấy bọn họ dừng lại, nghi hoặc quay đầu thì thấy Thương đang bước tới từ bên ngoài cổng vòm. Cổ Thiên Thương phất tay bảo bọn họ tiếp tục làm việc. Nhận được chỉ thị, mọi người lại bận rộn không ngừng.
Cổ Thiên Thương tới bên cạnh Bạch Sơ Ảnh, nhẹ giọng gọi hắn, tiếp nhận thanh kiếm trong tay hắn giao cho thị vệ phía sau. Giang Ngọc Nhan nói không nên để Bạch Sơ Ảnh cầm kiếm cả ngày, kiếm khí không tốt cho thân thể của hắn, nhưng Bạch Sơ Ảnh không nghe, giống như thanh kiếm chính là sinh mệnh của hắn, bất luận đi đến nơi nào cũng không quên mang theo. Bạch Sơ Ảnh cũng không để người khác chạm vào kiếm của mình, ngoại trừ Cổ Thiên Thương. Điều này khiến Cổ Thiên Thương đau đầu nhưng không thể làm gì, đành phải chiều theo ý Bạch Sơ Ảnh.
“Thương”. Bạch Sơ Ảnh quay đầu cười với Cổ Thiên Thương. “Hái hoa làm gì?”. Hoa ở trên cây không phải rất đẹp ư? Hái xuống chúng sẽ khô héo, tại sao phải hái?
“Làm bánh hoa quế, khi nào làm xong sẽ cho ngươi nếm thử”
Cổ Thiên Thương kéo tay Bạch Sơ Ảnh qua, thấy hơi lạnh, vì vậy nhíu mày vung tay lên, lập tức có một người hiện ra, khom lưng cúi đầu dâng lên một chiếc áo choàng nguyệt sắc. Cổ Thiên Thương nhận lấy áo choàng khoác lên người Bạch Sơ Ảnh, lại xoa xoa tay hắn, nỗ lực quên đi sự lạnh lẽo kia. Bạch Sơ Ảnh đương nhiên tiếp nhận sự quan tâm của hắn, mặc cho hắn nắm tay mình.
“Ăn ngon không?”. Bạch Sơ Ảnh chưa từng ăn bánh hoa quế, hoặc có lẽ cho dù ăn rồi hắn cũng không để ý. Thấy dáng vẻ vui sướng của bọn họ, hắn cũng hơi tò mò về loại bánh này.
“Ngon”. Cổ Thiên Thương mê muội nhìn khuôn mặt thanh nhã tuấn dật của Bạch Sơ Ảnh, trên gương mặt kia phủ lên một tầng mê mang, đầu độc tâm thần Cổ Thiên Thương thật sâu. Bạch Sơ Ảnh nhìn hoa quế trắng noãn, Cổ Thiên Thương lại nhìn hắn, tơ tình kéo dài trong khung cảnh ồn ào náo nhiệt.
Một lát sau, Bạch Sơ Ảnh lại hỏi. “Có thể xem không?”. Hắn muốn nhìn xem hoa quế được làm như thế nào. Hắn rất hiếm khi hứng thú với bất cứ thứ gì ngoại trừ võ công.
“Có thể, chờ bọn họ làm, ta sẽ gọi người dẫn ngươi đến xem”. Chỉ cần là yêu cầu của Bạch Sơ Ảnh, với điều kiện tiên quyết là không tổn hại đến thân thể của chính hắn, Cổ Thiên Thương sẽ đáp ứng bất cứ thứ gì.
“Ừ”. Những người hầu đeo chiếc giỏ đầy ắp hoa quế đang leo xuống thang, từng đoá hoa trắng mịn lắc lư theo động tác của bọn họ, loé ra quang mang tinh khiết.
“Về thôi”. Thấy bọn họ sắp tản đi, Cổ Thiên Thương kéo tay Bạch Sơ Ảnh.
Thiên viện yên tĩnh, gió thu nhẹ thổi, loé ra một chút bạch quang. Một vài cánh hoa ngẫu nhiên rơi xuống, bay xa xa như cánh bướm. Cứ cách một ngày Triệu Nhan Nhan lại chạy đến viện tử của Cổ Thiên Thương để thăm Bạch Sơ Ảnh, nhưng còn quá sớm nên Bạch Sơ Ảnh vẫn chưa rời giường. Cổ Thiên Thương vừa mở cửa thì thấy mẫu thân mỹ lệ hoạt bát đang ở bên ngoài rướn cổ nhìn vào trong.
“Nương, có chuyện gì?”
Hắn biết mẫu thân của mình đôi khi hơi kì quái, cũng biết nàng thích Bạch Sơ Ảnh. Điều này khiến hắn rất vui, nhưng cũng không cần sáng sớm lại chạy đến chỗ của hắn. Muốn xem thì sau này vẫn còn thời gian, lẽ nào Ảnh còn chạy mất hay sao? Mẫu thân thích Ảnh, hắn cũng không dị nghị, nhưng nếu mẫu thân chiếm lấy thời gian của Ảnh quá lâu thì… Cổ Thiên Thương nhíu mày, muốn nói chuyện với phụ thân một chút. Việc này không thể để mẫu thân làm bừa.
Triệu Nhan Nhan mặt tươi như hoa nhìn đứa con cao hơn mình một cái đầu, mắt không ngừng hướng vào trong phòng. “Thương nhi, ngươi dậy rồi”. Nàng đưa mắt sang con trai, lấy lòng cười. “Tiểu Ảnh dậy chưa?”
Cổ Thiên Thương đứng ở cửa không rời, vẻ mặt bất đắc dĩ. “Nương, Ảnh còn chưa dậy. Hắn rất mệt, ngươi chờ hắn tỉnh ngủ rồi hãy tới tìm”
“A”. Mỹ phụ thất vọng xụ mặt, môi hơi bĩu ra rất đáng thương. Mắt nàng nhìn chằm chằm vào trong phòng không rời.
“Buổi sáng lạnh, nương về trước đi, khi nào Ảnh tỉnh Thương nhi sẽ phái người báo cho ngươi biết”
Gần đây hắn rất bận về chuyện của Võ Tu Bách và Triệu Cảnh Hàn, không có thời gian ở bên Ảnh, để nương trò chuyện với Ảnh cũng tốt, tránh cho Ảnh lại muốn về núi.
Võ Tu Bách mời được Trầm Thanh Nham hỗ trợ, sự tình có chút vướng bận, không thể giải quyết một sớm một chiều, có lẽ còn phải dây dưa một khoảng thời gian. Cổ Thiên Thương vốn không quá để ý việc này, không phải chỉ là một tên Võ Tu Bách thôi ư? Nhưng hiện tại hắn sợ bọn họ biết tầm quan trọng của Ảnh với mình, phải đề phòng bọn họ ra tay với Ảnh, vì vậy cần phải nhanh chóng kết thúc chuyện này.
“A, tốt, nhất định phải gọi người báo cho nương đó”. Triệu Nhan Nhan trịnh trọng nói.
“Ừ”. Cổ Thiên Thương gật đầu.
“Vậy nương đi đây”. Nói xong, Triệu Nhan Nhan còn chưa chịu rời đi mà còn dây dưa thêm một lúc. Nguồn :
…
“Tiểu Ảnh”. Triệu Nhan Nhan vừa vào cửa thì đã vui vẻ kêu lên, nhào tới bên người Bạch Sơ Ảnh, nhéo mặt của hắn một hồi lâu rồi mới buông ra, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mà nắm lấy tay hắn.
“Nhan a di”. Bạch Sơ Ảnh mặc cho nàng nắm tay. Hắn rất có hảo cảm với vị phu nhân xinh đẹp này, dù nàng hay táy máy tay chân với hắn. Huống hồ nàng là nương của Thương, hắn thích Thương, cũng không nên chán ghét nương của Thương.
Ha ha, Triệu Nhan Nhan mặt mày rạng rỡ, cười xong thì lại uất ức nói. “Tiểu Ảnh, sao lại gọi a di xa lạ như vậy, phải gọi nương biết không? Mau kêu một tiếng nghe thử xem”
Bạch Sơ Ảnh nghi hoặc nhìn nàng, cha nói nương của hắn đã chết lúc hắn vừa sinh ra đời. Nàng là nương của Thương, sao lại bắt hắn gọi nàng là nương?
Triệu Nhan Nhan thấy hắn chỉ nghi hoặc nhìn mình thì vội hướng dẫn cho đứa trẻ mới ra đời này. “Tiểu Ảnh thích Thương nhi phải không? Thương nhi cũng thích ngươi đúng không?”
Bạch Sơ Ảnh không hề do dự gật đầu, không chút ngại ngùng. Triệu Nhan Nhan che miệng cười, tiếp tục hướng dẫn. “Hai người yêu nhau thì phải thành thân, sau khi thành thân thì phải gọi cha nương của đối phương là cha và nương”
“Thành thân?”. Bạch Sơ Ảnh nghi hoặc. Hai người yêu nhau thì nhất định phải thành thân ư? Hắn và Thương chỉ cần ở bên nhau là được rồi, thành thân không quan trọng. Hơn nữa hắn thấy trong sách chỉ có nam nữ thành thân với nhau, chưa từng thấy nam nam bái đường. Hắn và Thương đều là nam tử, có thể thành thân với nhau ư?
“Đúng vậy, sau khi thành thân các ngươi sẽ vĩnh viễn được ở bên nhau”
Đứa nhỏ này nhất định bị cha hắn giữ trong núi quá lâu, cái gì cũng không hiểu. Cũng may hắn không hiểu rằng hai nam tử thành thân là chuyện vi phạm thế tục, là không bình thường trong mắt người khác, nếu không hắn không chỉ hoang mang như thế, cũng không dễ dụ như thế.
Triệu Nhan Nhan vừa oán giận cha Bạch Sơ Ảnh, vừa âm thầm vui mừng.