• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 6: ĐÌNH VIỆN XA XA

Lúc các món khác được dọn lên thì Bạch Sơ Ảnh đã ăn lưng lửng, buông chén xuống bắt đầu uống nước ô mai. Mới vừa uống một ngụm thì ngửi thấy mùi cá nấu đậu ngũ vị hương, tuy nấu rất thơm ngon nhưng Bạch Sơ Ảnh chỉ cần nghe thấy mùi cá thì đã buồn nôn.

Bạch Sơ Ảnh biến sắc, nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi.

Không phải đang êm đẹp ư, sao vừa nghe thấy mùi đó thì lại buồn nôn?

Bạch Sơ Ảnh che miệng, sắc mặt hơi tái nhợt, vì cố gắng đè nén sự buồn nôn mà đôi mắt trong vắt lộ ra một tầng hơi nước khiến người ta thương tiếc.

Cổ Thiên Thương ở bên cạnh đỡ lấy hắn. “Xảy ra chuyện gì? Chỗ nào khó chịu?”

Lần đầu tiên hắn nói liên tục hai câu, tuy vẻ mặt nhìn vẫn lãnh đạm nhưng nếu nhìn kĩ thì cặp mắt luôn lạnh lùng nay lại xuất hiện vài phần lo lắng.

Cổ gia bảo là thiên hạ đệ nhất bảo, bất luận tài lực, vật lực hay quyền lực đều là ngôi sao sáng trong chốn võ lâm lẫn triều đình.

Thiếu bảo chủ của Cổ gia bảo, thiếu niên anh tài, dù võ công hay thủ đoạn buôn bán nếu hắn nói một thì không ai dám nói hai. Hắn làm người trầm ổn bình tĩnh, tính cách cao ngạo xa cách, hiếm khi tâm tình dậy sóng, cho dù trước mặt là núi Thái Sơn thì vẫn bình chân như vại, khí thế đương nhiên khỏi phải nhiều lời. Nhưng hiện tại hắn lại vì một thiếu niên không quen biết mà lộ ra vẻ mặt như vậy, quả thật khiến người ta kinh ngạc.

Cảm giác buồn nôn đã không còn mãnh liệt, Bạch Sơ Ảnh hít sâu một hơi, đôi mày đẹp khẽ nhíu lại mà nói. “Buồn nôn”

Cổ Thiên Thương nhẹ nhàng lau nước mắt rỉ ra trên khoé mắt của hắn, quay đầu nhìn nam tử tuyệt sắc đang tươi cười xem kịch vui, môi mỏng khẽ mở, thốt ra lời lẽ băng lãnh uy nghiêm không cho phép kháng cự. “Giang Ngọc Nhan”

Chưa dứt câu thì hắn đã ôm Bạch Sơ Ảnh biến mất bên cửa hông, động tác nhanh chóng, không thấy rõ hắn đã làm thế nào. Những người có chút võ công đều biết đây là khinh công thượng đẳng, trên giang hồ không có mấy ai so sánh được.

Giang Ngọc Nhan không hề sợ chất giọng lạnh băng của Cổ Thiên Thương, môi hơi cong lên, chậm rãi đứng dậy, ưu nhã sửa sang y phục rồi mới nhẹ nhàng bước vào cửa hông.

Dương Lăng Tiêu tính tình cương trực, mục tiêu lớn nhất trong đời là bảo vệ chủ tử. Cổ Thiên Thương vừa biến mất ở cửa hông thì hắn cũng như một cơn gió mà đi theo.

Mộc Huyền nhìn chủ tử và đầu gỗ ngu ngốc kia biến mất trong cửa, lại nhìn thức ăn ngon vừa dọn lên, trong lòng giãy dụa, tiên ma giao chiến. Thấy nam tử tuyệt sắc vẫn luôn mỉm cười nhìn bọn họ cũng bước vào theo, bụng hắn kêu “ọt ọt” một tiếng, nuốt một ngụm nước bọt rồi mới đi vào.

Tiểu Khê ở bên cạnh trợn mắt há mồm, võ công thật lợi hại! Hoá ra những vị khách tuấn mỹ này đi chung với nhau.

Chuyện gì thế này, chẳng lẽ thức ăn có vấn đề?

Nghĩ vậy, trong lòng Quách Dương sợ hãi, mồ hôi toát ra. Sau khi ổn định tâm thần và lau mồ hôi thì hắn run rẩy vào theo.

Tiểu Khê thấy Lâu chủ cũng đi, vì tò mò mà bất chấp cả hình tượng đệ nhất tiểu nhị của Mặc Ngữ lâu, bỏ mặc khách khứa mà đuổi tới bên cạnh Lâu chủ hỏi nhó. “Lâu chủ, lâu chủ, mấy người kia rốt cuộc là ai vậy?”

Thấy người nọ biết đến đình viện sau cửa hông, tiểu Khê càng xác định thân phận của hắn không phải bình thường, trong lòng càng tò mò.

Quách Dương bước đi liên tục, nghiêng đầu trừng hắn một cái rồi hạ giọng trách mắng. “Nếu còn dài dòng, ta sẽ đuổi ngươi khỏi Mặc Ngữ lâu”

Tiểu Khê tức tối bĩu môi, biết rằng cho dù hỏi tiếp thì Lâu chủ cũng không nói với mình. Tuy bình thường Lâu chủ rất hiền hoà, thân thiết với người khác, rất chăm sóc mọi người trong lâu, nhưng tiểu Khê biết lúc Lâu chủ nổi nóng sẽ rất đáng sợ, vì vậy đành thu lại tò mò, nếu không chắc chắn sẽ xui xẻo.

Mọi người đều biết Mặc Ngữ lâu là tửu lâu lớn nhất và tốt nhất Tinh Châu, nhưng không mấy người biết Mặc Ngữ lâu là do Cổ gia bảo mở ra.

Cửa hàng của Cổ gia bảo không phải một vạn thì cũng một ngàn, lĩnh vực lại càng rộng khắp, tửu lâu quán trọ, dược liệu, vải vóc, đồ cổ, tiền trang, son phấn, lương thực, dầu mỡ… Ở đâu có cơ hội kinh doanh thì ở đó có Cổ gia bảo, mỗi cửa hàng lớn đều có đình viện thiết kế riêng cho nhân vật cấp cao.

Cửa hông Mặc Ngữ lâu là cửa dẫn đến đình viện này, tuy mấy năm chưa từng có người đến nhưng thiết kế tinh xảo trang nhã, lâu thai đình các, thuỷ tạ ốc vũ cái gì cũng có, giống như một ngôi nhà độc lập. Trong sân ở chính sảnh còn có một gốc hoa Phượng Hoàng.

Đang là mùa hoa nở, trên cây đầy những đoá hoa năm cánh sáng rực như lửa, giống như chùm lông phượng hoàng, tương phản với lá xanh. Hoa Phượng Hoàng dưới nắng chiều càng đẹp đẽ, như một con phượng hoàng lửa tráng lệ, khiến người ta yêu thích và say mê.

Giang Ngọc Nhan ngẩng đầu nhìn chùm hoa đỏ rực, khẽ cười khen ngợi. “Sống lại trong biển lửa, quả thật rất đẹp”.

Hắn cúi đầu kéo kéo y phục xanh nhạt, lắc đầu tiếc nuối. “Tiếc rằng hôm nay không mặc áo đỏ”.

Hắn lại vén vài lọn tóc xoã quanh gò má, cười dịu dàng, chói lọi hơn cả hoa. “Nếu không cây hoa Phượng Hoàng này thấy ta sẽ xấu hổ chết”.

Cuối cùng, hắn lắc đầu tiếc nuối một phen, nhấc chân hướng về phía chính sảnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK