• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu Nhuyễn.” Hạ Hoành Đinh mang theo một chút khiển trách mở miệng, chỉ là trên mặt của anh ta vẫn hiện lên vẻ thâm tình ôn nhu.

“M* nó, nam chính có bệnh à?” Hồ ly nhỏ không chịu nổi ánh mắt ghê tởm này của đối phương, trực tiếp chửi tục trong ý thức với 9488.

9488 sợ tới nỗi một tiếng cũng không dám nói.

Nó sợ bản thân mình nói sai, hồ ly tinh này chỉ luôn muốn chơi hư nam nữ chính.

Nó muốn được chuyển chính thức, cho nên hiện tại chỉ nghĩ im lặng ngồi ngoan ngoãn.

Đối mặt với ánh mắt thâm tình chân thành này của Hạ Hoành Đình, Nguyễn Nhuyễn chỉ nhẹ nhàng giơ tay lên giống như đang phủi bụi trên người mình, khuôn mặt buông xuống, lạnh lùng nói: “Có việc thì nói đi, đừng gọi thân mật như vậy, tránh để người khác hiểu lầm.”

“Hiểu làm cái gì?” Hạ Hoành Đình cũng không quá hài lòng với biểu hiện lúc này của Nguyễn Nhuyễn.

Lại cảm thấy, nếu như thực sự yêu anh ta, hẳn chỉ là biểu hiện ủy khuất một chút.

Giống như người lúc này đang đứng bên cạnh, Trần Tiểu Ngải đang không ngừng kéo góc áo mình.

Trần Tiểu Ngải thấy biểu cảm của Hạ Hoành Đình không đúng, ý thức nguy cơ lập tức liền tăng lên.

Cũng không rảnh mình không có lễ phép cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, lập tức cất tiếng mà lời nói lại có phần sắc nhọn: “Nguyễn tiểu thư, cô cùng với người đàn ông khác thật không rõ ràng, chẳng lẽ cô không cảm thấy rất có lỗi với tổng giám đốc Hạ sao, hơn nữa cô và người đàn ông kia còn ôm, ôm nhau chứ.”

Sau khi nói xong, Trần Tiểu Ngải nhìn như đơn thuần tốt đẹp, trường hợp có chút không tiếp thu được như vậy, cho nên nói xong liền ngượng ngùng, cả khuôn mặt đều có.

Hạ Hoành Đình tuy rằng bị nhắc tới sự kiện đội nón xanh, trong lòng có chút khó chịu, nhưng đồng thời ẩn trong đó lại có chút chờ mong.

Hạ Hoành Đình cảm thấy, Nguyễn Nhuyễn hẳn sẽ giải thích rõ ràng với anh ta.

Lúc này, anh ta dường như đã quên đi một việc.

Hai nhà đã từ hôn thành công, mặc kệ Nguyễn Nhuyễn có làm chuyện gì, đều không có liên quan tới anh ta.

Chỉ là anh ta bị tâm lí của người đàn ông lớn quấy phá, làm anh ta lựa chọn quên đi.

Thậm chí dường như còn liếc mắt cổ vũ Trần Tiểu Ngải một cái, mặt Trần Tiểu Ngải cảng đỏ hơn, cả người thiếu chút nữa trực tiếp co đầu rụt cổ phía sau lưng Hạ Hoành Đình, làm một đóa hoa giải ngữ động lòng người.

Nguyễn Nhuyễn đối với hai người này cực kỳ khinh thường, sự khinh thường ấy thậm chí còn không thèm che giấu.

Sau khi nghe được Trần Tiểu Ngải chỉ trích như thế, cũng chỉ cười nhạt một tiếng, mang theo vài phần trào phúng hỏi lại: “Lúc Trần tiểu thư chỉ trích ta, có nghĩ tới mình hay không, chuyện cô và tổng giám đốc Hạ không có việc gì liền ôm ôm ấp ấp, sợ là toàn bộ Hạ Thị người người đều biết đi.”

“Thế nhưng không phải cô và tổng giám đốc Hạ đã từ hôn rồi sao, cũng chính là lựa chọn của anh ấy, tôi . . .” Trần Tiểu Ngải bị Nguyễn Nhuyễn bức cho có hơi nóng nảy, hơn nữa thói quen của cô ta luôn đặt mình đứng cao hơn người khác.

Cho nên Trần Tiểu Ngải chẳng qua chỉ ép hỏi cô ta một chút, cô ta liền có thói quen phản kích lại một câu.

Chuyện từ hôn này, không phải là bí mật trong giới thượng lưu, thế nhưng Trần Tiểu Ngải bình thường hẳn sẽ không biết.

Chỉ là cô ta lúc trước với Nguyên Phong có một khoảng thời gian không rõ ràng, cô ta từng tỏ vẻ đáng thương, chuyện mình và Hạ Hoành Đình với Nguyễn Nhuyễn, có chút khổ sở.

Lúc ấy Nguyên Phong vì an ủi cô ta, liền đem chuyện hai nhà Hạ, Nguyễn từ hôn nói cho cô ta.

Hiện giờ đột nhiên nói ra như vậy, trong lòng Trần Tiểu Ngải lập tức liền quýnh lên.

Cô ta vốn không nên biết chuyện này, ít nhất trong lòng Hạ Hoành Đình chính là kiểu này.

Thế nhưng hiện giờ bị Nguyễn Nhuyễn một kích liền nói ra, Hạ Hoành Đình thông minh như vậy, nhất đinh sẽ nghĩ đến, mình được Nguyên Phong nói cho biết chuyện này.

Vốn dĩ thời gian gần đây, hai người vì Nguyên Phong mà sứt mẻ tình cảm, vừa mới làm lành, Trần Tiểu Ngải cũng không muốn nghĩ đến nữa.

Thế nhưng bây giờ như vậy . . .

Trần Tiểu Ngải oán hận liếc mắt nhìn Nguyễn Nhuyễn một cái, đối với ánh mắt cười như không cười của Nguyễn Nhuyễn, Trần Tiểu Ngải phản ứng lại, mình đang bị đùa giỡn!

“Cô!” Trần Tiểu Ngải phản ứng lại giơ tay chỉ vào Nguyễn Nhuyễn.

Nguyễn Nhuyễn không dao động, thế nhưng Hạ Hoành Đình lại đem ánh mắt âm u dừng lại trên người Trần Tiểu Ngải.

Ánh mắt lạnh băng như vậy, khiến Trần Tiểu Ngải đang đứng dưới mặt trời chói chang giữa tháng bảy nóng rực giật mình một cái, đổ mồ hôi lạnh đầy lưng!

Xin vui lòng ủng hộ editor và truyện trên nguồn duy nhất tại truyenwiki1.com!

[Nếu đọc đến đây rồi mà thấy truyện hay thì đừng ngần ngại cho mình một vote nha]

Hết chương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK