15 tháng 8 âm lịch. Lễ Trung thu tới rồi.
Chu Minh Nghĩa sáng sớm đã thu xếp chu đáo, mang Duẫn An Nhiên về đông Vệ Tinh Thành thăm cha mẹ, cùng cha mẹ trải qua ngày lễ này.
Người một nhà quây quần bên bàn tròn ăn cơm chiều, Đổng Vân bày bánh trung thu, thạch lựu và nho. Duẫn An Nhiên ngồi bên cạnh mẹ, cùng mẹ xem tiết mục trên TV, Chu Minh Nghĩa và Chu Trọng Hàn vào thư phòng.
“Minh Nghĩa, con, con cùng An Nhiên định cứ như vậy mãi sao?” Ngồi bên bàn, Chu Trọng Hàn hỏi con.
Chu Minh Nghĩa mặt đầy ý cười. “Cha, chúng con hiện tại có chỗ nào không ổn sao?”
“Con định như vậy cả đời?”
Chu Minh Nghĩa sờ sờ mũi, gật đầu. “Nếu Nhiên không phản đối, con không có ý kiến.”
“Các con, có kế hoạch kết hôn hay không?”
Chu Minh Nghĩa có muốn một chút. “Ừm, vậy phải ra nước ngoài đăng ký.”
Chu Trọng Hàn tức giận. “Minh Nghĩa, cha đang nghiêm túc thảo luận với con.”
“Cha, thái độ của con có chỗ nào không tiếp thu sao?”
Chu Trọng Hàn nghẹn lời, trừng mắt liếc đứa con một cái.
Chu Minh Nghĩa cười cười, giải thích. “Cha, một tờ giấy đăng ký kết hôn cũng không thể cam đoan được gì, này cha hẳn là rõ ràng hơn con. Con yêu Nhiên, muốn cùng cậu ấy chung sống, như vậy, kết hôn hay không kết hôn đối với chúng con mà nói cũng không có gì quan trọng, quan trọng là… chúng con yêu nhau, quý trọng lẫn nhau, như vậy là đủ rồi.”
Chu Trọng Hàn trầm mặc một lát. “Con đã suy nghĩ kỹ càng rồi sao? Con đã là người trưởng thành, chuyện cả một đời, con phải thận trọng.”
Chu Minh Nghĩa gật đầu. “Con biết. Con đã suy nghĩ rõ ràng. Nhiên đối với con mà nói là sự tồn tại đặc biệt nhất. Hiện tại, cậu ấy ở bên con, con cảm thấy thật sự hạnh phúc. Nếu cậu ấy không ở bên con, mà con đã biết được sự tồn tại của cậu ấy, con nhất định đoạt lại cậu ấy, hơn nữa còn đem cậu ấy đến bên cạnh con. Là như vậy đó.”
Chu Trọng Hàn nghe xong suy nghĩ một chút. “Được rồi, cha đã biết. Cuộc sống các con tốt đẹp, vui vẻ ở chung là được. An Nhiên là đứa trẻ tốt, con phải chăm sóc cho nó nhiều hơn, bao dung nó, nếu ta biết con bắt nạt nó, cha sẽ không chấp nhận.”
Chu Minh Nghĩa cười gật đầu. “Phải.” Sau đó chần chừ một chút nói. “Mà thật ra...”
“Cái gì?”
“Nhiên bắt nạt con nhiều hơn.”
Chu Trọng Hàn trừng mắt. “Nói bậy, An Nhiên làm sao địch lại con.”
Chu Minh Nghĩa tươi cười. “Aiii, cha, Nhiên cũng có cách của cậu ấy.”
Chu Trọng Hàn liếc đứa con một cái không nói gì.
Chu Minh Nghĩa cùng Duẫn An Nhiên đứng tựa vào ban công hướng ra biển, lẳng lặng thưởng thức ánh trăng sáng ngời.
Ánh trăng sáng tỏ, trải dài trên mặt biển.
“Cảnh sắc thật đẹp.” Duẫn An Nhiên nói.
Chu Minh Nghĩa đưa tay khoác vai Duẫn An Nhiên.
Nhìn ánh trăng trên mặt biển, Duẫn An Nhiên hỏi. “Đúng rồi, bác Chu tìm anh, là chuyện gì a?”
“À, ông hỏi hôn sự của anh.” Chu Minh Nghĩa bình thản.
Duẫn An Nhiên vội vàng xoay mặt nhìn Chu Minh Nghĩa. “Anh nói như thế nào?”
Chu Minh Nghĩa tươi cười giảo hoạt, nhẹ nhàng dùng đầu vai chạm vào vai Duẫn An Nhiên. “Anh còn có thể nói cái gì.” Sau đó tà tà ngắm Duẫn An Nhiên, miệng nói mang theo một chút ủy khuất. “Anh cũng không thể đợi thêm một lát nữa, anh chờ không được.”
Duẫn An Nhiên đầu tiên là ngẩn ngơ, chớp chớp mắt, sau đó, cậu đột nhiên hiểu được hàm ý của Chu Minh Nghĩa, không khỏi trợn mắt nhìn, khuỷ tay đánh vào bụng Chu Minh Nghĩa. “Chu Minh Nghĩa, anh đi chết đi.”
Chu Minh Nghĩa vội vàng né tránh. “Nhẹ một chút, em không nên hở tí là như vậy.”
Duẫn An Nhiên hừ một tiếng. “Hừ, ít nói đi, em không có dùng sức.”
Chu Minh Nghĩa ôm lấy Duẫn An Nhiên, tựa đầu vào nhau. “Anh biết, em xót anh.”
“Ít nói, Chu Minh Nghĩa, anh thật nhàm chán.”
Chu Minh Nghĩa một tay đặt trên lưng Duẫn An Nhiên cùng cậu nhìn ra mặt biển. “Nếu em muốn chính thức kết hôn, chúng ta xuất ngoại đi đăng ký.”
“Không cần.” Duẫn An Nhiên đỏ mặt, hoàn hảo trong bóng tối không bị nhìn thấy. “Thật sự, không quan hệ, hiện tại chúng ta ở cùng nhau rất tốt.”
Chu Minh Nghĩa nở nụ cười. “Nói cũng đúng. Dù sao, em đã là người nhà của Chu Minh Nghĩa.”
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Hừ, ít nói, sao không nói anh là người nhà họ Duẫn.”
Chu Minh Nghĩa nhún nhún vai. “Có thể, anh thấy không sao cả.”
“Chu Minh Nghĩa, anh thật nhàm chán.”
Chu Minh Nghĩa nắm vai Duẫn An Nhiên. “Chà, hình như hiện tại chỉ có một mình em gọi tên anh như vậy.”
“Cái gì?”
“Nếu là bạn bè, bọn họ đều gọi anh Minh Nghĩa, trên thương trường hơn phân nửa số người sẽ gọi anh là Minh Nghĩa huynh, trong công ty, anh không thích cấp dưới gọi chủ tịch hay gì gì đó, vì vậy từ trợ lý đến các cấp quản lý, thậm chí là nhân viên vệ sinh đều gọi anh Chu tiên sinh. Như vậy, người mang cả tên họ của anh ra gầm rú, chỉ có duy nhất mình em.”
Duẫn An Nhiên tựa vào đầu vai Chu Minh Nghĩa, bộ dáng không cần khách khí. “Vậy thì thế nào, em thích gọi tên anh, không thể sao?”
Chu Minh Nghĩa nở nụ cười, ôm chặt Duẫn An Nhiên. “Có thể a, hiện tại, tên của anh chỉ có duy nhất mình em gọi.”
Duẫn An Nhiên dựa sát vào lòng Chu Minh Nghĩa, hai người mặt dán mặt, Duẫn An Nhiên mỉm cười nói. “Chu Minh Nghĩa, Chu Minh Nghĩa, em sẽ mãi gọi tên anh như vậy.”