“Em muốn xem phim.”
Thời điểm ở nhà cuối tuần, Duẫn An Nhiên đột nhiên đề nghị.
“Gần đây có phim gì hay sao?” Chu Minh Nghĩa ngồi trên sofa phòng khách, lật xem tạp chí.
“Không biết, đột nhiên rất muốn xem phim.” Duẫn An Nhiên nói xong, lắc đầu.
Tháng mười hai, lại một năm nữa sắp trôi qua. Thời gian thật mau, đã ở cùng Chu Minh Nghĩa thêm một năm nữa rồi.
Một năm vừa qua, chuyện đáng nhớ rất nhiều.
Không cần cố ý xây dựng, mỗi ngày đều là ngày kỷ niệm.
Duẫn An Nhiên âm thầm cười trộm, làm tình nhân của Chu Minh Nghĩa thật sự là không thể khủng hoảng, cùng anh một chỗ sẽ không buồn chán.
Lật ra một trang có quảng cáo phim, Chu Minh Nghĩa nhìn nhìn, cảm thấy gần đây có chiếu phim điện ảnh, Duẫn An Nhiên cũng sẽ không cảm thấy hứng thú.
“Muốn đi rạp chiếu phim xem không?” Nếu Duẫn An Nhiên muốn, Chu Minh Nghĩa nguyện ý đi cùng cậu.
Duẫn An Nhiên cau mày nghĩ nghĩ. “Quên đi, gần đây đều là phim em không hứng thú.”
Chu Minh Nghĩa cúi đầu một chút, không nói gì nữa.
Buổi chiều, một bưu kiện chuyển phát nhanh đưa đến.
“Là cái gì?” Nhìn thấy hộp giấy hơi mỏng, Duẫn An Nhiên rất kỳ quái, có thể chứa thứ gì bên trong.
Chu Minh Nghĩa mở ra bọc ngoài, lấy ra thứ gì đó bên trong.
Là đĩa DVD.
Duẫn An Nhiên nhích lại nhìn. “A, phim này còn chưa chiếu, sao đã có đĩa bán ra.”
Chu Minh Nghĩa nhìn đĩa trong tay, là bộ phim kinh dị mới nhất.
Quơ quơ chiếc đĩa trên tay, Chu Minh Nghĩa cười đắc ý, nói. “Đĩa xem trước.”
Duẫn An Nhiên nghĩ. “Thật là, còn chưa chiếu chính thức, thật sự là giành xem trước..”
Duẫn An Nhiên đột nhiên nghĩ tới gì đó, cậu trừng mắt nhìn Chu Minh Nghĩa nói. “Này, anh lấy từ đâu ra?”
Chu Minh Nghĩa nháy mắt, nghĩ nghĩ. “À, tóm lại là bọn họ quay xong rồi.”
“Công ty điện ảnh? Còn chưa chiếu công khai, anh cư nhiên có thể có DVD?”
Chu Minh Nghĩa mang Duẫn An Nhiên đặt lên sofa, cúi người nhìn cậu, hỏi. “Hiện tại muốn xem không?”
“Anh trả lời em trước.”
“Ừ, anh nghĩ em hy vọng xem bộ phim này nhất, anh nhớ rõ em từng đề cập bộ phim này. Em thích phim kinh dị, hiện tại không có chiếu, vậy…”
“Anh cư nhiên có thể có trước.”
Chu Minh Nghĩa nở nụ cười, bình thản nói. “Nói như thế nào đây? Với anh mà nói cũng không khó.”
Nói xong, Chu Minh Nghĩa xoa xoa mặt Duẫn An Nhiên, hỏi lại một lần. “Hiện tại muốn xem không?”
Duẫn An Nhiên bỏ dép lê, ngồi xếp bằng trên sofa, ôm gối trong lòng, sau đó ngẩng mặt đối diện Chu Minh Nghĩa nói. “Đồ uống, bỏng ngô.”
Chu Minh Nghĩa chớp chớp mắt, nở nụ cười. “Không thành vấn đề.”
Duẫn An Nhiên muốn gì đều có, Chu Minh Nghĩa bưng chén đĩa vào phòng khách, chuẩn bị tốt, dùng điều khiển từ xa mở TV.
Phim nhựa mở màn bắt đầu.
Chu Minh Nghĩa ngồi bên cạnh Duẫn An Nhiên, đỡ vai cậu, làm cho cậu tựa vào lòng mình. Bạn đang �
Duẫn An Nhiên ôm đĩa bỏng ngô lớn trong người, nhìn phim trên màn hình - đêm khuya mưa lớn, những tòa nhà ở ngoại ô… cậu bắt đầu không tự chủ hướng sát vào lòng Chu Minh Nghĩa.
Chuyện xưa bắt đầu.
Trong phòng khách, rèm kéo xuống, ánh sáng tối tăm, hiệu ứng âm thanh tốt lắm, không khí khủng bố được xây dựng rất khá.
Bỏng ngô sớm đã đặt sang một bên, Duẫn An Nhiên híp mắt, bịt lỗ tai, một bên xem TV, một bên chui vào lòng Chu minh Nghĩa.
Chu Minh Nghĩa cười thầm: con mèo nhỏ này, rõ ràng sợ còn thích xem phim kinh dị.
Nhìn đến đoạn sau cùng chấm dứt phim, Duẫn An Nhiên cảm thấy mồ hôi lạnh chảy đầy người.
Phải gọi cậu là người xem phim kinh dị, thật đúng là không dám gọi.
“Anh không sợ sao?” Ở trong lòng Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên ngẩng đầu hỏi.
Trong bóng đêm, Chu minh Nghĩa lắc đầu.
“Tại sao?”
“Đại khái vì trí tưởng tượng không đủ phong phú, cái này anh xem xong, sẽ không có liên tưởng gì.”
Duẫn An Nhiên không khỏi nghĩ đến chính mình, chỉ cần xem phim kinh dị, hơi có gió thổi cỏ lay, liền lập tức quay đầu lại nhìn, cảm giác có thứ trong phim chạy đến.
Đột nhiên, Duẫn An Nhiên nở nụ cười, đưa tay quẹt quẹt mũi, nói. “Hai người cùng một chỗ sẽ không sợ. Có anh ở, liền dám xem phim này.”
“Như thế nào? Em đem anh trở thành đồ dùng tránh ma quỷ sao?” Chu Minh Nghĩa cười hỏi.
“Xem như là vậy đi.” Duẫn An Nhiên nghĩ nghĩ, đáp.
Chu Minh Nghĩa hừ một tiếng. “Quên đi, cũng chỉ có em dám nói với anh như vậy.”
“Tốt lắm, không cho nói, xem phim.”
Chu Minh Nghĩa cười tiếp tục cho cậu bờ vai an toàn.