Hồng như máu, mùa vừa đến liền kiềm chế không được, vội vàng liều chết mà nở rộ, kinh tâm động phách. Mọi người lại không đành lòng mà nhìn ngắm. Rồi phỏng chừng khi hao hết khí lực, lại lặng lẽ rơi. Toàn bộ nằm trên mặt đất, như nhiếp hồn đoạt phách, không biết lâu ngày có trở thành huyết hận thiên niên?
Hồng nhan chớp mắt đã già, cũng không như thế?
Nàng thu tay, chậm rãi đứng dậy.
Nàng vốn không tên là Ứng Tứ, cũng như người đó vốn không phải là Ngôn nhị công tử.
Xương Ấp quận chúa của Trung Sơn vương phủ, phụ thân là chú của đương kim hoàng thượng, nắm quyền, mẫu thân xuất thân danh môn, vô cùng hiển hách, thế nhân ai cũng ngưỡng mộ. Tuy là nữ tử, nhưng cũng là bảo bối trong lòng phụ mẫu, mời danh sĩ trong nước đến dạy thơ văn, Vương gia lại tự mình dạy cưỡi ngựa bắn cung. Nhàn thì ngắm hoa mai, tập cưỡi ngựa, cũng một đời tuyệt sắc. Đến cả đứa trẻ trên phố cũng biết “Trung sơn hữu nữ, tuyệt Trường An”.
Thời gian ấy, mơ hồ nghe qua một cái tên, là Tạ Trường Lưu danh mãn kinh hoa.
Vừa được mười lăm tuổi, đã muốn được phục tùng trong vương phủ. Cũng là năm đó, nàng xin được cầu thân. Phụ vương luyến tiếc nàng, bình thường không chịu hứa hẹn, đến ngày nào đó, nàng cách bức rèm che theo cha tới cửa cầu thân y. Bỗng dưng đỏ mặt, hoảng sợ né ra. Trong vườn chim quyên sà xuống, nàng hoảng hốt, đưa tay ôm ngực ── tim đập thật mạnh, cứ như đã không còn là bản thân.
Muôn vàn đạo lý không hơn được một chữ”Thích”. Chờ phụ mẫu hỏi, nàng kiên quyết gật đầu, nói một tiếng “vâng”, đó là trăm kiếp khó thay!
Trung sơn vương gả con gái, là việc vô cùng trọng đại. Đêm hôm đó, tân khách ba nghìn, ngựa xe như nước, đèn đuốc rực rỡ. Nàng mỉm cười ngồi trong phòng, chờ tân lang của nàng tới. Qua tấm khăn đỏ trên đầu, tất cả mọi thứ đều biến thành màu đỏ, phảng phất như thiêu cháy, một đêm kia nhất định lan tràn.
Khi ấy, là cấm vệ quân sắc mặt không đổi tiến vào. Ngoài cửa vang lên tiếng khóc thê lương mà hốt hoảng, tất cả rơi trên mặt đất, nát nhừ. Nàng lặng lẽ một hồi, đưa tay tháo mũ phượng cẩn thận đặt trên giường, thản nhiên đứng lên: “Đi thôi.”
Trung sơn vương phủ một đêm khuynh đồi.
Mưu phản, theo luật mà xử. Mẫu thân khóc lóc ôm nàng cùng đệ đệ, mong bọn họ có thể sống. Phụ vương nói: “Từ xưa đến nay, thắng làm vua thua làm giặc, nhiều lời có ích gì?” Cuối cùng, hoàng thượng lên tiếng: “Chém kẻ phản nghịch, con cái còn nhỏ, có tội gì? Vào cung làm nô cũng tốt.” nàng nhìn hoàng thượng trên long ỳ xa xa, lại nhớ tới thiếu niên năm đó cúi người giúp nàng ăn miếng bánh hoa đào.
Nàng bị phái đi làm người hầu ở Bạch Thủy hồ. Hoàn hảo là một nơi hẻo lánh, cũng ít phải chịu nhục, nhưng thân là kẻ thấp hèn, cũng không thể dùng cái tên cành vàng lá ngọc trước kia, nàng thuận miệng sửa thành Ứng Tứ. Cái tên trước đây như chôn chặt trong ký ức, vĩnh viễn niêm phong. Lặng lẽ thăm hỏi người xưa, vị hôn phu của nàng đã sớm xuất gia, nàng nghe xong, đưa ngọc cảm tạ người truyền tin, nước mắt lăn dài.
Qua vài năm, Bạch Thủy hồ cuối cùng cũng có người ở. Tạ Trường Lưu. Đã từng nghe cái tên này, không biết có nên coi là cố nhân không?
Tối hôm đó, tại hành lang gấp khúc, nàng gặp đường huynh, hiện nay là thánh thượng. Chuyện cũ chợt ùa về, một câu “Trọng Hoa ca ca” cuối cùng cũng không cất lên được. Hắn chỉ cười, hỏi: “Quận chúa gần đây khỏe không?”
Nàng sao có thể trả lời hắn?
Hắn cũng không chờ đáp án của nàng, chỉ xoay người lại.
Lưu quân bất trụ.
Lưu quân bất trụ. (không giữ được người)
Si ngốc một lúc lâu, cũng chỉ thốt lên được câu này.
Ngày đó, nàng đã biết mỗi đêm giờ tý ở bức tường phía nam không có người tuần thú.
Ngày đó, Trường Lưu hỏi nàng: “Ngươi tên là gì?”
Ngươi bên kia là một kẻ mê rượu với câu chuyện thương tâm, ta là hồng nhan đã già trong khoảnh khắc. Vậy thì, ngại gì chứ? Bất quá túy tiếu bồi quân tam vạn tràng.
Trường Lưu, đã quên nói cho ngươi biết, tên của ta, là Nghiễm Lăng.