Cư nhiên lời nói thật linh nghiệm. Liên tiếp vài tấu chương được đưa lên, đều là xin lập hoàng hậu, đám cựu thần trung thành và tận tâm khóc hết nước mắt, ngôn ngữ mang theo vô vàn sầu lo, sau đó, chậm rãi trở nên nghiêm khắc. Ta tìm được Trọng Hoa bên hồ trong ngự hoa viên, hắn nhíu chặt mi, đứng ở bên cạnh lan can, không biết đang suy nghĩ cái gì. Tấu chương ném tung tóe dưới mặt đất. Ta bước qua, nhặt tất cả để lại trên bàn.
Hắn thở dài, đi tới kéo ta lại: “Ngươi đừng để ý, bọn họ đều là những kẻ hồ đồ… Lập hậu là chuyện của ta, không cần phải người khác quan tâm.”
Ta gạt tay hắn, xếp lại đống tấu chương trên bàn cho thật gọn gàng, sau đó quỳ trước mặt hắn: “Hậu cung không có người cai quản, hậu quả khôn lường, xin bệ hạ lấy xã tắc làm trọng, sớm tính chuyện lập hậu.”
Trọng Hoa sửng sốt, lạnh lùng mở miệng: “Trường Lưu, ngươi có ý tứ gì? Ngươi muốn ta lập hậu?”
“Trường Lưu khẩn thiết xin bệ hạ lập hậu!”
Hắn một tay túm ta đứng lên, kéo cổ áo ta, cắn răng, nhấn mạnh từng chữ: “Vì sao?”
“Chẳng vì sao cả. Thần dân cần một hoàng hậu làm mẫu nghi thiên hạ, chỉ vậy mà thôi.” Ta cứ thế nói ra… không nhìn hắn, nào ai biết từng chữ nói ra, lục phủ ngũ tạng của ta như có thêm một vết cắt.
“Được! —— Được! —— Được lắm!” Hắn dùng con mắt sắc bén nhìn ta, mỗi một chữ đều như ban cho ta một nhát đao sắc lẹm: “Ngươi nhìn đi!” Hắn đẩy ta ra, ném chồng tấu chương cao vút xuống chân ta: “Ngươi xem đi… những thứ này! Nhiều người như vậy lên lớp giảng bài muốn ta lập hậu, ta đều không quan tâm! Ta không tiếc đối nghịch với đủ loại quan lại trong triều, nhiều năm như vậy không lập chính cung, là bởi vì sao? Còn ngươi, cư nhiên chạy tới cầu xin ta lập hậu?! Ngươi nói cho ta biết đi, vì sao!?”
Ta không nói lời nào.
Hai người giằng co thật lâu, ta cúi đầu, tiếng hô hấp dồn dập, phẫn nộ của hắn rõ mồn một bên tai.
“Bọn họ ép ta, đến ngươi cũng muốn ép ta sao?”
Trọng Hoa giận đến bốc hỏa nhưng giọng nói lại ngập tràn băng lãnh, ngập tràn thất vọng. Ta chưa bao giờ thấy hắn dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với ta, nhịn không được mà ngẩng đầu, chợt phát hiện ánh mắt hắn nhìn ta sao mà xa cách. Chợt hốt hoảng.
Hắn xoay người đi trong nháy mắt, ta chạy đến ôm hắn từ phía sau: “Đừng đi!”
Hắn dừng lại một chút, muốn gỡ tay ta ra. Ta càng ôm thật chặt, liều mạng cũng không buông tay. Hắn giãy dụa đến mệt mỏi, dừng lại, cụt hứng mà đứng im: “Trường Lưu… Ngươi rốt cuộc muốn ta thế nào…”
Vậy ngươi lại muốn ta làm như thế nào? Quỳ xuống cầu xin ngươi đừng lập hậu? Ta cũng mong có thể vĩnh viễn ở bên nhau như giây phút này, thế nhưng, có thể sao? Ta có thể nào cầu xin một đế vương vứt bỏ trách nhiệm? Sở dĩ tình nguyện chịu uất ức cũng chỉ vì muốn ngươi không phải chịu tiếng xấu muôn đời. Bởi vì tất cả mọi người làm khó dễ ngươi, còn ta không thể làm khó dễ ngươi, bằng không liệu còn có ai vì ngươi mà suy nghĩ? Ta chôn mặt trên lưng hắn, điên cuồng hấp thụ hương vị của ái nhân, cứ như vậy không thể ngăn dòng lệ chực trào ra…
Ta thì thào nói nhỏ: “Chính là vì ngươi đấy! Là bởi vì ngươi nên mới như vậy!”
Ta không biết liệu Trọng Hoa có nghe thấy hay không. Thời gian tới sẽ chọn con gái Liễu thừa tướng làm hoàng hậu, đại hôn một tháng sau sẽ tổ chức, phụ bằng nữ quý, Liễu gia trong nhất thời gà chó lên tiên. Tối hôm hạ chiếu, Liễu thừa tướng mở tiệc chiêu đãi đủ loại quan lại, tất cả các quan viên từ tứ phẩm đều được mời đến, chỉ có ta là không. Cũng được, nhiều kẻ muốn nịnh nọt quốc trượng lắm, thiếu một người cũng chẳng sao. Nhưng thật ra ta thấy rất mừng. Nhắm mắt lại nằm trên tháp, không biết tự lúc nào hương phật thủ quen thuộc đã bay vào khứu giác, đầu tiên là mùi hương nhàn nhạt, sau đó chậm rãi lại gần. Có vật gì đó nhẹ nhàng vuốt ve trên thân thể, hắn cầm tay ta: “Không thèm đắp chăn, nếu bị bệnh thì phải làm sao đây? Có lạnh không?”
Ta cười: “Cũng có một chút, nhưng không biết vì sao, hiện tại đột nhiên ấm áp hơn nhiều.”
Hắn cũng cười cười, tới gần ta, một tay ôm lấy ta, một tay chậm rãi gạt những sợi tóc mai tán loạn: “Ngày hôm nay hạ chiếu. Là con gái Liễu gia, ngươi nghĩ thế nào?”
“Không thế nào cả, ngươi thấy tốt là được.” Ta mở mắt, không ngờ hắn lại đang nhìn thẳng vào ta, khiến ta hoảng sợ: “Làm sao vậy?”
Trọng Hoa cười lắc đầu: “Nghe nói Liễu thừa tướng mở tiệc đãi khách không mời ngươi? Còn chưa tiến cung, đã bắt đầu hách dịch, hình như lão đã quên, con gái lão vẫn chưa là hoàng hậu.”
Ánh mắt hắn không hề có chút dao động, nhìn thẳng vào mắt ta. Dường như muốn hút ta vào sâu trong đáy mắt, chậm rãi thiêu cháy ta ——: “Không sao, vất vả lắm mới chọn được một người, cần gì phải nhiều chuyện? Liễu thừa tướng sẽ rất hận ta…” Ta thấy giọng nói mình ngày càng nhỏ, dần dần không thể nghe thấy. Ôm cổ hắn rồi ngồi xuống, y phục trên người chầm chậm rơi xuống hết, không ai thu nhặt. Ta chỉ chăm chú nhìn hắn, truy đuổi đôi môi ấm nồng kia, sau đó thình lình hôn lên.