Xưa nay Lãnh Huyết Thái Quân giết người không hề gớm tay, lão bà bắt Đường Thế Dân là để mổ bụng tế sống chồng bà. Nay đột nhiên người bịt mặt áo đen kia trao cho lão bà chỉ vỏn vẹn lá thơ đủ khiến lão buông tha chàng ta rồi.
Thiên Tàn lão nhân và Địa Khuyết lão nhân có công lớn bắt được Đường Thế Dân đem về đây hành hình giờ thấy như thế tình hình tự nhiên hai lão không thể nào nín thinh được.
Thiên Tàn lão nhân bước tới :
- Hiền tỷ, chuyện gì vậy?
Lãnh Huyết Thái Quân đáp :
- Đợi trở về rồi sẽ nói chẳng muộn, hiện giờ hãy thả gã tiểu tử cho ta.
Thiên Tàn lão nhân tiếp :
- Chuyện này chỉ có gã Đường Thế Dân là biết rõ người trao thơ kia là ai thôi, vậy người trao thơ có đúng là nhân vật Đại Hành Quyết hay không?
Mã Chi Chương cũng chen vô :
- Thân mẫu, thân mẫu nhất định trả tự do cho gã Đường Thế Dân à?
Lãnh Huyết Thái Quân lạnh lùng :
- Phải đấy, trả tự do cho gã.
Mã Chi Chương nghiến răng :
- Vậy mối thù thân phụ không trả sao?
Lãnh Huyết Thái Quân lớn tiếng :
- Chớ có nhiều lời, gã kia không phải là đối tượng trả thù.
Mã Chi Chương trầm lặng rồi nói :
- Nhưng con có mối thù riêng với gã.
Lãnh Huyết Thái Quân vẫn lạnh lẽo :
- Ta biết, nhưng đợi lúc khác tính riêng. Bây giờ không phải lúc.
Nghe vậy Đường Thế Dân ngầm khen lượng độ anh hùng của Lãnh Huyết Thái Quân.
Lúc ấy Mã Chi Chương quay mình lại búng ra mấy đạo chỉ phong tháo gỡ huyệt đạo cho Đường Thế Dân.
Từ nơi bàn thờ gã lấy thanh trường kiếm trả lại cho chàng, và bảo :
- Đây là thanh trường kiếm của thiếu hiệp, vậy xin mời ra đi.
Đường Thế Dân cầm lấy thanh trường kiếm giắt trở vào vỏ bên lưng quét mắt lạnh lùng nhìn qua linh đường một cái, rồi quay lưng bước đi chẳng thèm nói nửa lời.
Sự thật thì Đường Thế Dân thấy cũng chẳng cần nói làm gì, với tình hình diễn ra như thế.
Người ta bắt chàng rồi lại thả ra.
Mã Chi Chương liền đi trước dẫn đường cho Đường Thế Dân.
Đường Thế Dân có cái cảm tưởng Mã Chi Chương chính là tên quỷ sứ dưới Địa ngục đưa đường chàng trở lại chốn trần gian.
Vừa đi Đường Thế Dân vừa quét mắt nhìn thì nhận ra tòa nhà này cất trên một gò cao.
Từ nơi đây có thể trông thấy sông Hoàng Hà nước chảy cuồn cuộn.
Sau khi đưa ra ngoài rồi Mã Chi Chương dừng lại nhìn Đường Thế Dân hỏi :
- Mối thù giữa ta và ngươi định bao giờ giải quyết đây?
Nét mặt của Mã Chi Chương hết sức là ngạo mạn, kiêu hãnh vô cùng.
Đường Thế Dân ngẫm nghĩ giây lâu mới đáp :
- Quân tử không thừa lúc thiên hạ lâm nguy mà ra tay, ta thấy ngươi còn khí phách của kẻ anh hùng, vậy niệm tình thân sinh của ngươi chưa chôn cất xong xuôi, hiện giờ gác lại, sau này gặp nơi nào chúng ta sẽ giải quyết nơi đó.
Mã Chi Chương kiêu hãnh :
- Rất hay. Vậy xin giữ lời hứa.
Đường Thế Dân lạnh lùng nhìn Mã Chi Chương gật đầu một cái rồi lặng lẽ bước đi.
Chàng ngược theo sông Hoàng Hà mà tiến lên.
Trong bụng Đường Thế Dân đã thấy đói lạ lùng, vì trọn ngày rồi chẳng có hột cơm trong bụng.
Đường Thế Dân ráng đi chừng bảy tám dặm thì tới một thị trấn, chọn ngay một quán ăn gọi thức ăn ra.
Sẵn cơn đói Đường Thế Dân ngồi nhai nuốt một hồi lâu mới bớt đói rồi ăn xong bữa cơm.
Khi ăn no bụng rồi Đường Thế Dân mới cảm thấy bình phục trở lại và gọi rượu ra uống.
Tên tiểu nhị bưng rượu ra, Đường Thế Dân tự mình rót rượu uống lấy.
Chợt một giọng nói quen thuộc bên tai :
- Đường tiểu huynh chắc là đói quá rồi phải chăng?
Giọng nói quen thuộc kia bất giác khiến cho Đường Thế Dân giật mình ngẩng lên.
Người đứng trước mặt chàng chẳng ai khác hơn là Dư Đỉnh Tân, Tổng quản của tòa Phong bảo.
Chẳng hiểu lão tới đứng trước mặt chàng từ bao giờ mà chẳng hề hay biết chi cả.
Đường Thế Dân vội vàng đứng dậy vòng tay thi lễ.
- Dư tổng quản, rất may mà được gặp Tổng quản tại chốn này.
Dư Đỉnh Tân hé một nụ cười rồi đáp lễ và ngồi đối diện với Đường Thế Dân.
Tên tiểu nhị đem thêm chén đũa.
Nhiều món ăn cũng theo đó được mang tiếp lên bàn.
Xem như thế Dư Đỉnh Tân đã có dặn dò trước với tên tiểu nhị kia từ bao giờ rồi.
Đường Thế Dân nhận thấy nhãn quan của Dư Đỉnh Tân có vẻ khác lạ.
Lão không ngớt nhìn vào mặt chàng và nhìn trở xuống.
Đường Thế Dân vội cúi xuống thì thấy mấy cái cúc áo trước ngực của mình chưa cài lại.
Chàng liền lúng túng cài lại khuy áo.
Cũng may là bữa ăn chỉ có hai người lại là đàn ông với nhau, nếu không đã thất lễ rồi.
Dư Đỉnh Tân hỏi :
- Đường tiểu huynh có chuyện gì xảy ra đây?
Đường Thế Dân cực chẳng đã phải đem câu chuyện vừa xảy ra tại linh đường thuật cho Dư Đỉnh Tân nghe.
Dư Đỉnh Tân nghe qua mặt liền đổi sắc rất là kinh hãi nói :
- Rất là nguy hiểm. Hiền đệ thật là một người hậu phúc vô cùng mới thoát cái họa tày trời đó. Cứ theo lời hiền đệ thì nhân vật Đại Hành Quyết đã lộ diện ra rồi đây.
Đường Thế Dân chỉ gật đầu thôi chứ không nói về hành tung của người bịt mặt thần bí dưới mộ.
Bởi đối với chàng, hắn có ơn sâu cứu tử, lại phục hồi công lực cho chàng nữa.
Đường Thế Dân chuyển qua chuyện khác :
- Dư tổng quản có biết hai lão Thiên Tàn lão nhân và Địa Khuyết lão nhân không?
Dư Đỉnh Tân đáp :
- Thiên Tàn và Địa Khuyết là hai anh em kết nghĩa, họ cùng tàn phế như nhau nên mới gặp nhau.
Lão Thiên Tàn thì cụt cánh tay phải còn lão Địa Khuyết thì cụt cánh tay trái, họ tháp cánh tay giả cho nên bề ngoài coi bình thường như là tay chân đầy đủ vậy.
Đường Thế Dân nói :
- Chỉ tại vì cái kiến văn của tiểu đệ quá kém nên không rõ.
Rồi chàng hỏi :
- Dư tổng quản nay tình hình trong tòa Phong bảo như thế nào?
Dư Đỉnh Tân thở than :
- Cũng tại vì nhân vật Đại Hành Quyết liên tiếp giết người nên trong Bảo ai ai cũng đều vô cùng hoang mang, hiện thời Hồng bảo chủ đang đi tìm một thứ võ công gì đó chắc để đối phó cùng hắn, mọi việc trong Bảo đều do nơi Triệu Nhị tiên sinh đảm trách.
Nhưng điều này Đường Thế Dân vốn cũng nghe Đinh Hương nói. Chàng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên nên không hỏi tiếp.
Chàng nâng ly rượu trao cho Dư Đỉnh Tân uống cạn rồi hỏi :
- Sao Dư tổng quản lại đến nơi này?
Dư Đỉnh Tân đáp một cách hàm hồ :
- Ta đến đây thi hành một sứ mạng.
Đường Thế Dân tiếp :
- Tổng quản, sau khi lão Quân sư Khương Chấp Trung bị giết, trong Bảo chắc không còn chuyện gì xảy ra nữa phải không?
Sắc mặt của Dư Đỉnh Tân nghiêm lạnh :
- Theo ta biết thì Hồng bảo chủ đã nhận được huyết lệnh của nhân vật Đại Hành Quyết rồi, cho nên ngài mới giả đi tu luyện thứ võ công tuyệt thế để lẩn tránh cuộc hành quyết quá khủng khiếp của đối phương. Hiền đệ nghĩ có đúng vậy chăng?
Đường Thế Dân vô cùng kinh dị :
- Dư tổng quản lấy cái lý lẽ gì lại suy đoán như thế?
Dư Đỉnh Tân đáp :
- Rất dễ hiểu, những nạn nhân bị Đại Hành Quyết sát hại liên tiếp trong tòa Phong bảo toàn là những cao thủ hữu hạng, tâm phúc do Bảo chủ đào tạo, vì vậy có thể người cũng chính là chủ nhân chứ chẳng còn ai nữa. Nếu quả thật Bảo chủ không có trong cuộc báo thù kia thì cũng phải bị liên hệ vì chứa chấp những kẻ huyết cừu của nhân vật Đại Hành Quyết. Còn một chuyện mới xảy ra nữa đây.
- Là chuyện gì?
- Mới đây có hai nhân vật thuộc hàng kỳ cựu vào trong bảo rồi thì không có tiếp xúc với ai bên ngoài nữa cả. Xem thế đủ biết Bảo chủ mời hai vị đó tới để đối phó cùng hắn rồi.
Trong lòng của Đường Thế Dân bất giác rúng động lên.
Vì chàng nghĩ mình là kẻ bên ngoài thì tại sao Dư Đỉnh Tân lại đem câu chuyện trong Bảo nói rõ như vậy.
Dư Đỉnh Tân có cái dụng tâm gì chăng?
Không lẽ hắn có cái mưu thâm để gạt gẫm chàng?
Tâm niệm chàng chấm dứt, lại hỏi :
- Còn Dư tổng quản không phải là người tâm phúc trong tòa Phong bảo của Hồng bảo chủ sao?
Dư Đỉnh Tân cười :
- Giữa chuyện tâm phúc hay không thì cũng khó mà nói ra cho được, còn rất nhiều chuyện trong Bảo mãi tới nay ta hãy còn mù mờ không có rõ gì cho lắm.
Những lời này hình như Dư Đỉnh Tân có điều gì uất ức trong lòng đối với Hồng bảo chủ.
Đường Thế Dân suy nghĩ như thế nhưng không có hỏi mà chỉ hạ ý thức :
- Dư tổng quản, tiểu đệ có điều muốn hỏi.
Cái nguyên nhân tìm thù của nhân vật khủng bố Đại Hành Quyết, chắc Tổng quản cũng có đôi chút nào nhận ra.
Dư Đỉnh Tân do dự chưa đáp.
Dường như hắn đang nghĩ ngợi lung lắm.
Trong lúc ấy.
Đường Thế Dân cảm thấy trước mắt sáng lên.
Chàng ngẩng mặt nhìn qua, trái tim cơ hồ nghẹ thở.
Chỉ thấy một cặp thiếu niên nam nữ đi vào.
Cặp này chính là Thượng Quan Văn Phụng và Độc Thủ Tiên Cô Tư Đồ Mỹ.
Ngờ đâu vị sư muội của chàng lại hành động như thế.
Hai người đến làm gì?
Đường Thế Dân lại nghĩ đến chuyện quá khứ.
Khi ấy, Thượng Quan Văn Phụng mừng rỡ kêu :
- Ngũ sư ca!
Rồi Thượng Quan Văn Phụng cùng Độc Thủ Tiên Cô tiến tới.
Dư Đỉnh Tân đứng dậy.
- Kính chào Tư Đồ Mỹ cô nương.
Tư Đồ Mỹ tươi cười :
- Thế ra Dư tổng quản đây à! Xin chào Tổng quản.
Đường Thế Dân cũng đứng lên :
- Tư Đồ cô nương, sao cô nương cũng đến đây nữa à?
Tư Đồ Mỹ cười :
- Tiểu muội tìm thiếu hiệp.
Đường Thế Dân sửng sốt :
- Tìm tại hạ.
Tư Đồ Mỹ gật đầu :
- Đúng vậy. Tiểu muội tìm thiếu hiệp.
Vẻ mặt của Thượng Quan Văn Phụng mất đi nét tự nhiên.
Nàng kéo tay Tư Đồ Mỹ ngồi cạnh đó.
Tiểu nhị chạy tới :
- Nhị vị dùng chi?
Tư Đồ Mỹ khoát tay :
- Chúng ta trò chuyện một chốc.
Tiểu nhị cúi chào tháo lui.
Dư Đỉnh Tân và Đường Thế Dân ngồi trở về chỗ cũ.
Tư Đồ Mỹ lên tiếng trước :
- Đường thiếu hiệp! Chắc thiếu hiệp cho đây là chuyện lạ kỳ. Tiểu muội và Thượng Quan huynh tìm thăm thiếu hiệp đây.
Tư Đồ Mỹ tiếp :
- Về câu chuyện xảy ra tại nhà họ Mã thì tiểu muội đã hay rồi, chẳng cần phải thuật lại mà làm gì. Nay tiểu muội đến đây với mục đích làm trung gian hòa giải giữa hai bên.
Tư Đồ Mỹ thốt ra những lời thật là tự nhiên, song khi lọt vào tai Đường Thế Dân khiến vô cùng khó chịu.
Chàng lạnh lùng :
- Xin Tư Đồ cô nương nói rõ :
Với vẻ mặt rất thản nhiên, Tư Đồ Mỹ nói :
- Sự thật Mã Chi Chương chỉ là một người tính tình cao ngạo mà thôi, chứ trong lòng thì không hề có tà ý. Sau khi gây tai vạ cho thiếu hiệp rồi hắn ta vô cùng ân hận, đã có nhiều lần nói với tiểu nữ.
Đường Thế Dân buông lạnh :
- Hừ!
Tư Đồ Mỹ lại nói :
- Nếu như muốn lấy thù trả oán thế là bất lợi cho cả hai đàng. Theo tiểu muội thì thiếu hiệp nên có lòng đại độ khoan dung, bỏ qua câu chuyện trước thì tiểu muội đây sẽ tìm cách chạy chữa cho thiếu hiệp có thể được bình phục trở lại như xưa. Chẳng hiểu thiếu hiệp nghĩ thế nào.
Sanh bình Đường Thế Dân không phải là một kẻ lòng dạ hẹp hòi, nên sau khi nghe Tư Đồ Mỹ nói như thế, chàng trầm ngâm nghĩ ngợi giây lâu.
Kế đó chàng gật đầu :
- Vậy cũng được, sống trên chốn thế gian này có vị thần y có thể biến đổi được dung mạo hay sao?
Tư Đồ Mỹ lộ niềm hoan hỉ :
- Tại sao lại không. Đây là chuyện thật một trăm phần nhưng phải còn là sự may rủi nữa. Tiểu muội tìm thiếu hiệp mục đích là vụ này để có thể hóa giải được sự hận thù không tránh khỏi lưu huyết này.
Đến đây Dư Đỉnh Tân mới chen vào :
- Có phải Tư Đồ cô nương muốn nhắc tới Sinh Tử Thủ Ngọc Sơn hay không?
Tư Đồ Mỹ gật đầu :
- Quả đúng vậy, nếu không phải Sinh Tử Thủ Ngọc Sơn thì trên thế gian này đâu còn ai tài giỏi hơn nữa.
Dư Đỉnh Tân cau mày :
- Điều Tư Đồ cô nương nói rất đúng. Song ta nghe giang hồ đồn đại tính tình của Sinh Tử Thủ Ngọc Sơn rất quái dị, chỉ một thoáng ý niệm thay đổi là đã có thể ra tay giết người rồi. Vì vậy mà bọn võ lâm ít khi lui tới. Tư Đồ cô nương lại quen được lão đó à?
Tư Đồ Mỹ đáp :
- Cũng có thể gọi như vậy.
Dư Đỉnh Tân bâng khuâng :
- Lão Sinh Tử Thủ lui tới trong giang hồ như con thần long thấy đầu mà chẳng thấy đuôi chỉ sợ e khó tìm.
Tư Đồ Mỹ nở nụ cười thần bí.
- Trong giang hồ ai ai cũng có cái sở trường riêng biệt, Dư tổng quản chớ lo ngại điều đó làm gì.
Vừa nói nhãn quang long lanh sóng tình của Tư Đồ Mỹ lại đảo qua nhìn Đường Thế Dân một cái.
- Đường thiếu hiệp tính thế nào. Có cần tiểu muội đi giới thiệu lão nhân đó sửa lại diện mạo tàn phế chăng.
Hiện nay đối với mọi việc trong chốn giang hồ Đường Thế Dân đã coi như vô nghĩa rồi.
Lòng chàng đã chai đá theo nhiều biến cố ập tới.
Nay chàng sống đây chỉ còn một mục đích: báo thù.
Ngoài ra chàng không còn thiết gì nữa cả.
Cho nên chàng nói :
- Về chuyện hóa giải thù hận với Mã Chi Chương thì tại hạ xin nhận lãnh hảo ý của Tư Đồ cô nương.
Tư Đồ Mỹ mừng rỡ :
- Vậy thì hay lắm. Tấm lòng khoan hồng độ lượng của Đường thiếu hiệp khiến cho mọi người đều khâm phục. Còn...
Đường Thế Dân khoát tay :
- Còn chuyện phục hồi dung mạo tại hạ yêu cầu Tư Đồ Mỹ cô nương nên bỏ qua đi đừng nhắc tới nữa.
Tư Đồ Mỹ sững sờ, trợn đôi mắt đẹp mê hồn nhìn Đường Thế Dân không chớp.
Sự tình này làm cho nàng bối rối, bàn tay cầm lá thơ vừa đưa ra chợt ngưng lại.
Đó là lá thơ gởi cho Sinh Tử Thủ Ngọc Sơn về chuyện yêu cầu chữa trị cho Đường Thế Dân mà nàng đã viết sẵn.
Hành động này quả là cao ngạo khác thường ngoài sức tưởng tượng của Tư Đồ Mỹ.
Thượng Quan Văn Phụng chen vào :
- Ngũ sư huynh, Tư Đồ hiền muội đã có lòng thành như the, sư huynh cũng nên tạm thời nhận lấy lá thơ để khỏi phụ tấm lòng tốt của nàng đã có công hòa giải giữa đôi bên.
Đường Thế Dân quét mắt nhìn Thượng Quan Văn Phụng một cái, rồi thò tay nhận lấy lá thơ.
Chàng nhét vào trong trong bị gấm của mình.
Đến đây Tư Đồ Mỹ mới cảm thấy nhẹ hẳn người :
- Xin cảm ơn thiếu hiệp đã nể tình tiểu muội mà chấp nhận lời yêu cầu và xin ghi nhớ mãi mãi cái kỷ niệm này.
Đường Thế Dân cười khắc khổ :
- Tư Đồ Mỹ cô nương đã dạy quá lời.
Tư Đồ Mỹ nhìn Thượng Quan Văn Phụng :
- Vậy thì chúng ta hãy lên đường.
Thượng Quan Văn Phụng đã đứng lên, đôi mắt đẹp kỳ diệu nhìn qua phía Đường Thế Dân :
- Ngũ sư ca! Mong rằng lần gặp lại sau này, dung mạo của sư ca sẽ được hồi phục như xưa.
Đường Thế Dân lạnh lùng :
- Có thể sư đệ sẽ thất vọng!
Thượng Quan Văn Phụng biến đổi sắc mặt, đôi mắt nàng nhấp nháy như muốn nói chuyện gì đó rồi lại thôi.
Có thể vì sự có mặt của Tư Đồ Mỹ mà nàng không thể thốt ra lời tâm sự ở sau cùng.
Đường Thế Dân xoay chuyển mối tâm niệm :
- Tiểu sư...
Suýt nữa chàng đã thốt ra chữ “muội” rồi nhưng chàng đã kịp thời ngăn chặn lại.
Rồi chàng chữa :
- Tiểu sư đe, sư huynh khuyến cáo sư đệ một lần chót, mong sư đệ mau trở về nhà, chớ có tiếp tục trên bước lang thang ở xứ lạ, quê người nữa. Nếu chẳng may có chuyện gì bất trắc, sẽ khiến cho... sư phụ đau lòng.
Ngộ ý trong lời nói đó của Đường Thế Dân hiển nhiên là Thượng Quan Văn Phụng đã ngầm hiểu rõ.
Thượng Quan Văn Phụng trề môi.
- Dù sao đi nữa ngũ ca cũng đâu có thương tâm gì, phải không?
Lời này Thượng Quan Văn Phụng đã biểu lộ tính chất nàng là em gái mà tự mình không hề hay biết.
Đường Thế Dân biết rằng mối tình của tiểu sư muội đối với mình vẫn chưa hề phai nhạt trong lòng.
Chàng cảm nghe khích động cả tâm tình.
Song Đường Thế Dân nín thinh không nói thêm lời nào nữa, vì sợ bại lộ hành tung của tiểu sư muội mình.
Tư Đồ Mỹ trở mặt chưa biết hậu quả như thế nào.
Thượng Quan Văn Phụng kéo vạt áo Tư Đồ Mỹ :
- Chúng ta đi thôi Tư Đồ hiền muội!
Tư Đồ Mỹ đưa mắt nhìn qua Đường Thế Dân và Dư Đỉnh Tân gật đầu chào từ biệt.
Hai người cùng lượt đáp lễ Tư Đồ Mỹ.
Sau đó Thượng Quan Văn Phụng và Tư Đồ Mỹ cặp tay nhau tiến ra khỏi tửu điếm như cặp nhân tình.
Chờ hai nàng đi rồi, Dư Đỉnh Tân nhìn Đường Thế Dân mỉm cười :
- Đường hiền đệ, giá nếu vị sư đệ kia là con gái chắc phải là xinh đẹp vô cùng.
Đường Thế Dân giật mình, vội đáp :
- Gã sư đệ từ thuở nhỏ vì cha mẹ quá nuông chìu nên mất đi cái khí phái của đàn ông.
Nói xong, chàng lại chuyển qua chuyện khác :
- Dư tổng quản! Nay tại hạ muốn xin được cáo từ.
Dư Đỉnh Tân cười :
- Đường hiền đệ! Bộ hiền đệ muốn đi tìm lão thần y Sinh Tử Thủ để chữa dung mạo à?
Đường Thế Dân lắc đầu :
- Không! Tiểu đệ không có ý định đi chữa dung mạo đâu.
Dư Đỉnh Tân hỏi giọng ngờ vực :
- Vì sao vậy?
Đường Thế Dân đáp :
- Tiểu đệ đáp ứng với Tư Đồ Mỹ cô nương có ý nghĩa là sẵn sàng hóa giải mối thù hận cùng Mã Chi Chương chỉ vì mối cảm tình riêng và lòng hòa hoãn của tiểu đệ, chứ kỳ thực không phải vì nghe Tư Đồ Mỹ hứa giới thiệu đến lão tiền bối Sinh Tử Thủ kia chữa dung mạo mà nhận lời đâu, xin Dư tổng quản chớ nghĩ khác.
- Hơn nữa, với dung mạo xấu xa hiện tại của tiểu đệ lâu ngày cũng thấy quen rồi không cần thay đổi làm gì cho bận tâm. Đồng thời đấng trượng phu trên đời cần ở nơi tài đức chớ đâu có nghĩa gì một khuôn mặt đẹp hay xấu phải chăng?
Dư Đỉnh Tân nói :
- Lời nói đó tuy không sai song ham chuộng cái đẹp là thiên tính của mỗi con người trên thế gian này. Đường lão đệ, vì sao lão đệ lại có cái quan niệm quái gở như vậy?
Đường Thế Dân cười lạt lẽo :
- Dư tổng quản! Vậy thì hãy bỏ qua chuyện này đi là hơn.
Lúc này đã trưa, thực khách vào tửu điếm ăn uống thật là đông đảo. Đường Thế Dân chợt nghĩ ra một chuyện, nghiêm sắc mặt :
- Tiểu đệ nay có câu chuyện xin chỉ giáo, chẳng hiểu Dư tổng quản có nghe chăng?
Dư Đỉnh Tân đáp :
- Có điều gì Đường lão đệ cứ nói, nếu biết rõ ta sẽ trả lời ngay.
Đường Thế Dân quét cặp mắt nhìn chung quanh, rồi trầm nhẹ xuống :
- Năm năm về trước Phụng Hoàng trang chịu một kiếp sát rất thê thảm, Dư tổng quản có biết thủ phạm nào tạo ra chăng?
Dư Đỉnh Tân chợt mở to cặp mắt nhìn thẳng vào Đường Thế Dân không hề nháy mắt.