• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sư huynh..." Liễu Mặc Tịch lộ ra vẻ âu lo, muốn nói lại thôi nhìn về phía Từ Dao, mỹ nhân kia hai con mắt chói lóa thực sự khiến người khó có thể từ chối.

Từ Dao miễn cưỡng cười động viên "Đừng lo lắng, ta không sao."

"Bọn họ lại ngậm máu phun người như vậy, chắc chắn sau khi trải qua việc này thế lực của Tây Môn phái sẽ chỉ có thể càng tăng cường phân tranh." Liễu Tư Thâm hơi ngẩng đầu lên, giữa chân mày rậm lại hẹp dài kia tràn đầy phong độ.

"Con chỉ là bất bình thay sư huynh, dựa vào cái gì phải bị vu hại đến mức này?" Liễu Mặc Tịch bất mãn phồng hai má lên, để lộ ra dáng vẻ đáng yêu của nàng.

"A Tịch...!Ân oán trong này, sau này ngươi sẽ hiểu." Liễu Tư Thâm thở dài ý tứ sâu xa.

"Không nghĩ tới ngay cả Tây Môn phái cũng xảy ra án mạng!" Liễu Tư Thâm nhắm mắt giơ tay vỗ nhẹ cái trán, toát ra sự ủ rũ, sầu khổ vô hạn.

Bốn người cứ bị hành hạ như thế trên đường về cũng thấy có chút uể oải, vừa vặn đi ngang qua một quán trọ, Liễu Tư Thâm liền dẫn ba người vào đây nghỉ ngơi.

"Hoan nghênh các vị khách quan quang lâm tiểu điếm, mời ngồi mời ngồi!!" Tên hầu bàn thập phần khách khí tiến lên nghênh tiếp, vội vã lau cái bàn trước mặt mọi người.

"Đa tạ." Liễu Tư Thâm nói một câu cảm tạ đơn giản.

"Khách quan khách khí, thức ăn ở bản điếm đầy đủ đảm bảo các vị đang ngồi đây sẽ thỏa mãn!!" Hầu bàn vỗ ngực thẳng thắn nói.

"Đem đồ ăn tốt nhất của các ngươi lên hết đi." Liễu Tư Thâm nhẹ giọng nói, dằn vặt như thế xác thực cảm thấy trong dạ dày trống rỗng hơi đói bụng.

"Được a! Khách quan còn cần gì khác không? Rượu của bản điếm cũng là cực phẩm thượng đẳng."

Rượu? Nói đi nói lại Từ Dao hoàn toàn chưa thưởng thức qua rượu ở nơi này.

"Đều mang lên hết đi." Người đáp lời là Liễu Tư Thâm.

"Khách quan thật là hào phóng! Nếu như hai vị mỹ nữ này không uống được rượu, tiểu điếm của chúng ta cung cấp nước trà miễn phí, mùi vị cũng là số một! Chờ! Lập tức mang đồ ăn đến!" Hầu bàn vừa liếc nhìn đến túi tiền, nói chuyện càng thêm tâng bốc.

Hả?? Hai vị mỹ nữ???

Từ Dao nghe vậy hơi nhướng mày, tiểu nhị của điếm này bị hoa mắt hay sao mà ngay cả đếm số cũng không biết?

Giương mắt nhìn thấy Liễu Mặc Tịch che miệng vui cười với dáng vẻ của mình, Từ Dao bỗng nhiên tỉnh ngộ!!

Này!! Tên nhóc này là nói mình!!!

Lại có thể nhìn lầm giới tính của hắn sao??!!!

Trên mặt Từ Dao nháy mắt che kín mù mịt, nắm chặt thân chén trong lòng bàn tay, rõ ràng là một nam nhân sống sờ sờ lại bị nhìn thành nữ nhân?! Qủa thực là xấu hổ!!!

Hiển nhiên, Từ Dao đã quên mất giờ khắc này dung nhan của hắn là trẻ trung xinh đẹp tuyệt mĩ.

"Sư huynh rất đẹp." Thẩm Dục Sanh vẫn ngồi ở một bên không lên tiếng, đột nhiên nói một câu như vậy giống như là thêm mắm dặm muối.

Khóe miệng Từ Dao nhếch một cái, sắc mặt càng đen thêm mấy phần, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cúi đầu thân cận với Thẩm Dục Sanh, cường điệu nói "Không thể khen nam nhân đẹp, cái này nên khen là soái."

Hai mắt Thẩm Dục Sanh nhìn Từ Dao, tựa hồ đang lý giải lời hắn nói, trầm mặc một lát sau đáp lại.

"Rất đẹp."

Này!! Tiểu quỷ này!!!

Vừa vặn lúc này, tên hầu bàn bưng mấy món ăn lên đánh gãy cuộc trò chuyện của hai người.

Từ Dao xoa xoa khóe mắt mơ hồ đau đau của chính mình, không nói tiếp đề tài ấy nữa.

Hầu bàn đón nhận ánh mắt tràn đầy ai oán, liền sững sờ, không hiểu thế nào gãi đầu một cái, nghĩ thầm cũng không có đắc tội mỹ nhân này mà?

Rót rượu cho mọi người, sau khi bưng đồ ăn cùng nước trà lên, tên hầu bàn quan sát quần áo của bọn họ đột nhiên giống như tỉnh ngộ, hai mắt lập tức trở nên lấp lánh hữu thần "Xem trang phục của các vị, lẽ nào các vị cũng là tu tiên thế gia?!"

Liễu Tư Thâm ngửa đầu uống rượu, nhẹ nhàng gật đầu.

"Qủa thế!! Lần đầu tiên nhìn thấy các vị liền cảm thấy khí độ phi phàm khác với người thường!" Sau khi thấy Liễu Tư Thâm khẳng định, tâm tình tên hầu bàn càng thêm kích động.

"Các vị khách quan, ta lớn gan hỏi một câu, các vị là người môn phái nào?"

"Cái này không tiện tiết lộ." Liễu Tư Thâm để chén rượu xuống, đáp lại.

"A a, đành vậy." Hầu bàn ngại ngùng gãi đầu lần thứ hai, nghĩ đến chuyện gì lại mở miệng lần nữa "Gần đây nghe nói ở một nơi có chuyện ma quái, tu tiên thế gia đều có hành động, lời đồn đại này là thật sao?"

Chuyện ma quái?? Mọi người đều kinh sợ!

"Ở đâu?" Từ Dao lập tức hỏi.

"Ai??" Hầu bàn nghe thấy Từ Dao nói liền sững sờ, tiếng nói của mỹ nhân này tại sao có chút....!Thô a? Như giọng của nam nhân vậy?

Hầu bàn thu hồi kinh ngạc, nói tiếp "Cách chỗ chúng ta không xa có một trấn nhỏ gọi là Dịch Lũng.

Gần đây không biết sao vẫn luôn đồn đại bên kia có quỷ quái làm tượng đất để tùy táng(*), nghe nói ban đêm truyền đến âm thanh u ám, cái tiếng kêu đó! Nghe đến đã thấy tà môn! Mỗi gia hộ sợ đến nỗi đến ban đêm liền đóng cửa không ra, chỉ lo gặp phải thứ đồ vật không rõ ràng ấy!"

(*)Tùy táng: đồ chôn theo người chết

Tên hầu bàn say sưa nói ngon lành, mà khuôn mặt từ Dao vẫn cố cực lực duy trì trấn định, nghe đến câu nói phía sau vẫn không nhịn được trong lòng động một cái.

Cho nên...Thế giới này vẫn có quỷ...!đúng không?

"Chuyện như thế đã kéo dài bao lâu?" Liễu Tư Thâm dò hỏi.

"Hình như là gần đây mới xuất hiện.

Phía ta bên này cũng chỉ là nghe nói, còn tình huống cụ thể thì không rõ." Hầu bàn cười hắc hắc.

"Có lẽ chỉ là âm thanh huyên náo của một hài tử đùa gian nào đó?" Liễu Mặc Tịch ngước mắt nhẹ giọng nói.

"Không không không, vị mỹ nữ này nói sai rồi! Nghe đồn ngày đầu tiên xảy ra chuyện này, ban đêm có một người dân ra ngoài xem tình huống các vị đoán xem hắn thế nào?! Nghe đâu vị dân trấn đó không biết nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ, ngày hôm sau liền hoàn toàn mất đi nhân tính, ở nhà thần trí điên cuồng!! Sau đó mọi người không còn ai dám ra khỏi cửa ban đêm nữa."

"Nghe người đời trước nói, là bị yêu ma gì đó ăn hết hồn phách.

Nói chung, nghe tới là làm người ta sởn tóc gáy." Tên hầu bàn càng nói càng hăng say, nhiệt tình kể lại.

Liễu Tư Thâm cau mày, nhân gian yên bình trăm năm lâu dài, một số bách tính tiểu bối bình thường không biết sự tồn tại của ma vật cũng là hợp lẽ thường.

Chỉ là...Nơi gọi là trấn Dịch Lũng đó...Khiến cho hắn thập phần lưu ý.

Từ Dao rót cho mình một chén rượu để che giấu nội tâm hoang mang của mình, thân chén tiếp xúc với bờ môi liền một hơi cạn sạch! Lúc rượu rót vào trong nháy mắt cả người đều phấn chấn lên!!

Này!! Rượu này!!!

Thật mãnh liệt!!!! Đây rốt cuộc có nồng độ bao nhiêu?!!

Từ Dao cố nén lại chất lỏng nóng bỏng tại cuống họng, áp chế nuốt xuống.

Tuy nói lúc trước, Từ Dao không có thói quen bị say rượu quá độ, vẫn tình cờ tụ tập uống rượu mua vui.

Nhưng hắn vẫn là lần đầu uống phải loại rượu mạnh như vậy!!!

"Aiz, đúng rồi khách quan.

Ta nên nói với các vị, rượu này đều là do chính bổn gia sản xuất, cho nên tương đối mạnh." Tên hầu bàn lúc này mới nhớ tới, ngại ngùng cười nói.

Mẹ nó...Không nói sớm...!

Sớm biết hắn sẽ hơi hơi nếm thử thôi, việc gì phải cả một chén rót bụng?!!

"Nói đến a, chuyện này lúc mới truyền ra cũng tạo thành không ít ảnh hưởng cho chúng ta.

Rất nhiều cửa tiệm trời vừa tối đã đóng cửa, dù sao chỗ chúng ta cũng cách trấn đó rất gần.

Qua vài ngày sau, phát hiện bên chúng ta tựa hồ không có gì dị thường mới trở lại dáng vẻ như cũ." Hầu bàn hiển nhiên là người nói nhiều, không hỏi đến cũng cứ đem chuyện phun ra.

"Nói nhiều như vậy, mấy vị là muốn qua đó sao?" Hầu bàn tò mò hỏi.

"Vốn không có ý này, nhưng nghe ngươi nói vậy cũng có chút hứng thú." Liễu Tư Thâm trầm thấp nói.

"U!! Các vị quả nhiên là đại tiên!! Tại hạ kính nể! Kính nể!!"

"Ngươi ở đó làm phiền cái gì? Mau qua bên này phục vụ khách nhân gọi món!" Tên hầu bàn vừa nghe động tĩnh bà chủ hơi giận, lập tức đáp ứng nói.

"Các vị Đại tiên, ta có việc phải làm.

Các vị có gì dặn dò thì gọi ta." Hầu bàn khiêm tốn nói xong liền rời đi.

"Cha, chuyện này người thấy thế nào?" Sau khi tên hầu bàn rời đi, Liễu Mặc Tịch liền mở miệng hỏi.

"Gây nên chuyện lớn như vậy...Xem ra cần thiết phải đi tìm hiểu ngọn ngành." Liễu Tư Thâm thở phào một hơi.

"Cha, con sợ Tây Môn phái sẽ lần thứ hai tìm đến sư huynh tra." Liễu Mặc Tịch lo lắng nhìn về phía Từ Dao.

"Tên Tống Cư Uyên kia, ngày thường vô học đến quen thói, đắc tội không ít người...Chỉ là khiến ta hoài nghi nhất là...!cái chết của hắn ta."

Liễu Tư Thâm dừng một chút tiếp tục nói "Bộ vị tim bên ngực trái cùng với vị trí trợ cốt đều bị móc sạch...!Thủ đoạn không giống như nhân loại có thể làm ra."

"Cho nên là ma vật làm sao?" Liễu Mặc Tịch hỏi.

Liễu Tư Thâm lắc đầu "Ta chưa từng thấy thủ pháp tàn nhẫn như vậy...!Hàn nhi, ngươi thấy thế nào?"

Từ Dao chốc lát mới phản ứng lại, hoàn hồn nuốt nước bọt xuống, áp chế cuống họng nóng lên của chính mình chớp chớp hai mắt, mở miệng nói "Trong thí luyện đại hội thiếu nữ kia xuất hiện là bị ma vật nuốt chửng làm hại, điều này không thể nghi ngờ.

Chỉ có điều cái chết của Tống Cư Uyên...!Cùng với án diệt môn của Thẩm gia giống nhau.

Nếu không phải do ma vật gây nên, chắc chắn hai vụ án này đều là cùng một hung thủ."

Liễu Tư Thâm gật đầu cười "Hàn nhi nói rất có lí."

"Sư phụ, con có chuyện muốn nhờ." Từ Dao đột nhiên mở miệng.

"Đối với chuyện xảy ra ở Dịch Lũng trấn, xin hãy để con đi điều tra." Từ Dao nghĩ thầm so với ngồi chờ chết không bằng chính mình chủ động xuất kích, vừa vặn dựa vào chuyện này có thể ra cửa tìm hiểu tình huống.

"Cũng tốt, gần đây Tây Môn phái tám phần mười đều nhằm vào ngươi, rời đi một khoảng thời gian cũng không phải là không thể.

Sáng mai, ngươi có thể xuất phát, còn có...!nhớ kĩ phải cẩn thận!" Liễu Tư Thâm ngước mắt tập trung nhìn gương mặt Từ Dao, Từ Dao hiểu rõ hắn là sợ nguyên tố lực lượng của mình bị lộ ra, gật đầu đáp ứng.

Đột nhiên một trận nhiệt độ thiêu đốt từ trong cơ thể tràn ra toàn thân, nhiệt khí không ngừng bốc lên, Từ Dao rõ ràng cảm nhận được gương mặt của mình nóng rát.

Tại sao, đột nhiên nóng như vậy?!

"Sư huynh mặt của huynh hơi đỏ? Có ổn không?" Liễu Mặc Tịch thấy Từ Dao không bình thường, lo lắng hỏi.

"Không, không có chuyện gì.

Có thể là chỗ này quá nóng." Lời tuy nói vậy, nhưng Từ Dao xác định thân thể mình giờ khắc này không đúng lắm.

"Đúng rồi Hàn nhi, ta nhớ ngươi chưa từng uống rượu.

Hôm nay thế nào?" Liễu Tư Thâm nói quả thật như ngũ lôi đánh xuống trên người Từ Dao.

Chết mọe!! Không nghĩ tới cái tên Vũ Vân Hàn này căn bản không uống rượu!!!

Không trách được!! Cho dù rượu này có mạnh thế nào cũng chỉ uống có một chén, không đến mức bị say, Từ Dao quả thực khóc không ra nước mắt!! Tay mình sao lại lắm nợ như vậy?!!

Vốn tưởng rằng thân thể này đã đến mức xuất thần nhập hóa, Từ Dao nghĩ cũng không nghĩ đến sẽ một chén liền say?!! Đây là cái loại giả thiết gì?!!

Không thể uống rượu được đến mức này cũng khó trách Vũ Vân Hàn không đụng vào rượu.

Nhiệt độ bên trong còn tùy ý lên cao, Từ Dao giơ tay đỡ lấy cái trán nóng rực, mí mắt bắt đầu run lên nặng nề như cái bàn thạch, lúc ẩn lúc hiện nghe được Thẩm Dục Sanh gọi hắn.

Từ Dao vốn định quay đầu cười một chút nói mình không thành vấn đề, kết quả hắn cứ như vậy ngã xuống...!

Không sai, còn là toàn bộ thân thể trực tiếp gục xuống trên bàn....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK