Từ Dao không khỏi nghĩ tới một ngày dĩ nhiên hai lần bước vào nơi này, đối với lời nói trêu chọc của Cổ Đồng, Từ Dao cũng là bất đắc dĩ, khuôn mặt lộ ra nụ cười có chút lúng túng.
"Này cũng là do có chút chuyện đặc biệt mà." Chu Thiên Ly ngược lại không chút khách khí đi vào, kết quả phát hiện trong lầu yên tĩnh hơn rất nhiều so với tối hôm qua.
"Ồ? Hôm nay sao yên tĩnh quá vậy?"
"Khách nhân cơ bản đều đến đây tiêu khiển vào buổi tối, ban ngày đương nhiên là ít người." Cổ Đồng liếc nhìn Chu Thiên Ly một cái.
Buổi tối tiêu khiển sao? Từ Dao nghĩ đến hình ảnh đêm qua hai má không khỏi hơi ửng đỏ, nghiêng đầu đi, hồn vía như bay lên mây, hai mắt hắn để lộ ra nội tâm bất ổn.
Chu Thiên Ly rất nhanh phát hiện ra, phì cười một tiếng, "Không nghĩ tới Vân Hàn ngươi thật là ngây thơ."
Từ Dao sắc mặt cứng đờ càng không biết nên nói gì.
"Cho nên lần này các ngươi đến là có chuyện gì?" Cổ Đồng thăm hỏi.
Từ Dao cảm thấy Cổ Đồng thật kỳ quái, rõ ràng là tướng mạo nữ tử thanh tú nhưng sắc mặt lại là một bộ cách xa người hàng dặm, thật khó tưởng tượng Chu Thiên Ly làm thế nào trở thành bằng hữu của nàng.
Nhưng là, dựa theo tính cách này của Chu Thiên Ly thì cũng không kì lạ.
"Cái này." Chu Thiên Ly giơ đồ vật bị quấn ở trong tay ra.
Biểu tình Cổ Đồng biến đổi, lập tức nhíu mày lại, "Đây là..."
"Ta muốn nhờ ngươi dùng nó dẫn hồn."
.........!
Cổ Đồng đặt cái giày đã rách tả tơi lên bàn, Chu Thiên Ly quả nhiên là lần thứ hai cau mày xem ra là thực sự ghét bỏ.
"Bắt đầu."
Cổ Đồng nhẹ giọng mở miệng càng làm cho tâm tình mọi người ở đây thêm khẩn trương, chỉ thấy ngón tay thon dài của nàng khẽ vỗ về dây đàn, làn điệu nhu hòa trong suốt nhất thời vang lên khắp phòng, uyển chuyển nhẹ nhàng, tuôn theo cảm xúc từ từ dâng lên.
Nếu như không phải đang làm nghi thức Từ Dao chỉ muốn tỉ mỉ thưởng thức đoạn ca khúc này.
Nhưng mà hắn không có tâm tình đó, hai mắt gắt gao tập trung nhìn cái giày không có động tĩnh gì.
Hắn chưa từng thấy người dẫn hồn, tất nhiên là ngoại trừ cái hình ảnh hư cấu trong phim.
Chỉ lo lát sau không biết ở góc nào hiện lên cái thứ gì không sạch sẽ.
Tiếng đàn bỗng dưng chìm xuống, đầu ngón tay chuyển động không ngừng bỗng nhiên biến thành đẩy mạnh đột ngột, giai điệu cũng ngày càng dồn dập, bành trướng trầm trọng, từ trong kẽ ngón tay phát ra âm thanh.
Cổ Đồng nhíu mày, theo tiếng đàn đứt quãng, âm thanh cũng đột nhiên im bặt.
Lọn tóc buông xuống hai bên vai nàng, lộ ra chút mồ hôi hột, hô hấp cũng thoáng trầm trọng.
Từ Dao liếc nhìn bốn phía tựa hồ cũng không xảy ra chuyện gì.
"...Thất bại?" Cảnh tượng vừa này khiến Chu Thiên Ly thấy kỳ quái, nhìn sắc mặt Cổ Đồng hắn liền xác định lần dẫn hồn này thất bại rồi.
"Hắn...!Hồn phách của hắn ta, biến mất." Cổ Đồng khó có thể tin mở miệng.
"Làm sao có thể?! Cũng không phải là hồn phi phách tán, sao..." Thần kinh Chu Thiên Ly đột nhiên căng thẳng, truy hỏi.
"Bị thôn phệ?"
Cổ Đồng gật đầu, nàng cũng bất lực.
Từ Dao nhớ lại thiếu nữ xuất hiện trong đại hội thí luyện, không khỏi nắm chặt song quyền, tuy rằng hắn cũng đã đoán qua khả năng này.
Chu Thiên Ly thấy cái giỏ bên cạnh Thẩm Dục Sanh đang động đậy tựa hồ có thứ gì đó đang nhúc nhích ở bên trong, lập tức cúi người đem ý muốn vọng tưởng xông ra của linh hồ mạnh mẽ ấn trở lại, dùng âm lượng nhỏ nhất mà nói "Này, ngươi hãy thành thật chút đi.
Không thể đi ra ở đây."
Ai ngờ linh hồ lại cắn vào ngón tay hắn, Chu Thiên Ly nén tức giận, mạnh mẽ áp xuống.
"Không nhìn ra ngươi rất thích chơi đùa với nó." Thẩm Dục Sanh cũng đè thấp âm lượng mà nói.
Chu Thiên Ly nở nụ cười một cách máy móc, hắn không muốn trả lời.
Cổ Đồng đột nhiên lấy ra lá bùa, tiện tay vẽ vài đạo hoa văn phù chú thiêu hủy chiếc giày, Từ Dao kinh hãi "Ngươi? Ngươi đây là?"
"Nếu đã vu thuật thì không thể đảm bảo rằng người thi thuật sẽ không bị truy tra thông qua vật phẩm, huống hồ đồ vật này đã vô dụng rồi nhất định phải hủy đi." Cổ Đồng nhẹ giọng nói, im lặng nhìn nó cháy hết.
Đợi đến cuối cùng một tàn tro cũng bị hỏa diễm thiêu đốt hầu như không còn.
"Thực xin lỗi, việc này ta không có cách nào giúp các ngươi thực hiện." Cổ Đồng áy náy nói.
"Không sao, cảm ơn." Từ Dao vỗ vai Cổ Đồng.
Kết quả Cổ Đồng lại là kinh ngạc nhìn chằm chằm hai má Từ Dao, khiến cho hắn sững sờ toàn thân sợ hãi không khỏi hỏi, "Ta, trên mặt ta có gì sao?"
"Cổ Đồng lắc đầu, trái lại nhìn về phía Chu Thiên Ly, "Các ngươi phải tiếp tục truy xét tiếp...!cho nên cẩn thận."
"Sao thế? Lo lắng cho ta hả?" Chu Thiên Ly nở nụ cười hiền hòa.
"Cẩn thận!"
Thẩm Dục Sanh kêu to một tiếng phá vỡ mảnh yên lặng ngắn ngủi này, một mũi tên xông phá từ cửa sổ bắn vào trong nhà, hướng về phía Từ Dao! Thẩm Dục Sanh tay mắt lanh lẹ đột nhiên đẩy Từ Dao ra, mũi tên liền cắm thẳng xuống đất.
"Ai?!" Chu Thiên Ly kinh hô.
Thẩm Dục Sanh không nói hai lời trực tiếp nhảy qua cửa sổ đuổi theo, tốc độ nhanh đến mức mọi người không kịp phản ứng.
"Tên tiểu quỷ kia!" Chu Thiên Ly thấy thế cũng không nói lời thừa theo sát phái sau, tiện tay cầm theo cái giỏ.
"Các ngươi!" Thấy hai người kích động đuổi theo như vậy, Từ Dao cũng không lơ là, vừa mới muốn rời khỏi liền bị Cổ Đồng nắm cổ tay kéo lại.
"Ngươi mang theo cái này, có ích với ngươi." Cổ Đồng lấy một tấm bùa nhét vào lòng bàn tay Từ Dao, tuy rằng hắn không biết tại sao nàng cho hắn thứ này, nói chung nhất định là vì trợ giúp hắn.
"Đa tạ."
Không biết là người nào công kích bọn họ, chẳng lẽ là bóng người tối hôm qua nhìn thấy?! Xem phía mũi tên bắn ra, Từ Dao cảm thấy tám chín phần mười là nhắm vào chính mình, tuy rằng hắn cũng rất muốn biết tại sao.
Từ Dao trên đường đuổi theo đừng nói cái người vừa tấn công hắn, ngay cả Thẩm Dục Sanh và Chu Thiên Ly cũng không thấy!
Chuyện này! Bọn họ đâu rồi?.