Nhân tài một thời Thương Ưởng
Ông là vĩ nhân thời Chiến quốc, không được nước Ngụy trọng dụng nên sang đầu quân cho nước Tần, đảm nhiệm chức vụ tể tướng của Tần Hiếu Vương, dưới một người trên vạn người, trong thời gian đương vị, biến pháp hùng mạnh của ông đã giúp nước Tần trở thành thủ lĩnh của bảy nước, cuối cùng Tần quốc thống nhất thiên hạ, Thương Ưởng lập công đầu, người đời sau tôn xưng là “Biến pháp Thương Ưởng”.
Những luận điểm trong chủ trương của Thương Ưởng như “Chuyển gỗ lấy lòng tin”, “Thiên tử phạm tội cũng như dân thường”... và nhiều luận thuyết khác rất hợp với khái niệm quản lý, cho tới ngày nay vẫn được giới doanh nghiệp tin dùng.
Chỉ có điều, Thương Ưởng lúc về già không được yên thân, bị kẻ gian hãm hại, ông hóa trang thành quân lính trốn khỏi Tần thành suốt đêm và bị bắt ở quán trọ, nguyên nhân bị bắt cũng bởi vì một câu nói của người dân, “Pháp lệnh mà Thương quân (Thương Ưởng) công bố không được vi phạm.”
Tiếng thở than cuối cùng của Thương Ưởng càng trở thành câu chuyện kinh điển lưu truyền muôn đời, ông than rằng: “Đúng là lập pháp hại chính mình, lập pháp hại chính mình!”
Trước khi chết, Thương Ưởng phải chịu hình phạt tàn khốc chưa từng thấy, “Ngũ mã phanh thây” có thể nói là một trong những hình phạt dã man nhất trong lịch sử Trung Quốc.
Toa tàu số 2.
Lancelot thu trường kiếm lại, quay người bước đi.
Chầm chậm tiến tới đầu kia của toa tàu.
Trước mặt Lancelot là kẻ đã gây ra tất cả những chuyện này, Thằng hề hiểm ác đang dang rộng hai tay chào mừng thắng lợi của ông.
“Oa! Lancelot! Oa! Lancelot!” Thằng hề phát ra tiếng cười the thé, như ái nam ái nữ. “Ông thật là anh hùng của ta!”
“Hừ. Thằng hề gây rối kia, câm mồm!” Lancelot lạnh lùng nói. “Nếu không vì trận đánh vừa rồi khá hấp dẫn, ta sẽ chặt luôn cả đầu của ngươi.”
“Hê hê ha ha!” Thằng hề vỗ tay cười. “Lancelot khí phách cũng không nhỏ nhỉ!”
“Câm mồm.” Lancelot nói, “Xong việc rồi, không đưa ta về mau?”
“Không được đâu, không được đâu.” Thằng hề cười bí hiểm. “Đương sự của ta vẫn chưa nguôi oán giận ngươi.”
“Ngươi nói cái quái quỷ gì vậy?” Lancelot cười nhạt. “Người chết rồi còn oán hận gì nữa?”
“Hê hê, thì là ma! Thì là ma mới oán hận thôi!” Thằng hề lắc lư người nói: “Hơn nữa, đây không phải là một người chết bình thường, đó là một người chết không nhắm mắt.”
“Cái gì?” Lancelot chau mày.
“Đằng sau... đằng sau... hiệp sĩ nhìn lại đi, nhìn đằng sau lưng ngươi ấy, hô hô hô, kẻ địch yêu dấu của ngươi đã đứng dậy rồi kìa.” Thằng hề vỗ tay hát lên với giọng điệu đen tối đầy dã tâm.
“Hừ. Thật thế sao?” Lancelot quay đầu nhìn Gareth, miệng cười nhạt. “Ngươi vẫn không chịu bỏ cuộc? Gareth.”
Chỉ thấy đầu kia của toa tàu số 2, một người toàn thân nhuốm máu, hình dáng đã không thể phân biệt nổi là người hay là quỷ, đang xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy.
“Thật đáng ghét.” Mắt Lancelot thoáng lộ vẻ tức giận, xoẹt một tiếng, trường kiếm ngọc bích lại được rút ra khỏi vỏ. “Anh em các ngươi giống y như nhau, toàn thích đứng lên, đứng lên!”
Thanh trường kiếm trong tay Lancelot chỉ về phía trước, bực tức nói: “Các ngươi không thấy chán hả!”
Gareth toàn thân chi chít viết thương do kiếm đâm, tay phải bị chặt đứt, đã không còn ra hình người.
Tay trái của ông nắm chặt cây trường thương vân rồng, thứ còn lại cuối cùng, và cũng là chiến hữu duy nhất của ông.
Máu không ngừng chảy xuống từ trên người ông, chính ông cũng không hiểu nổi, trên cơ thể mình có bao nhiêu chỗ đang đau, đang chảy máu.
“Để ta cho ngươi được toại nguyện!” Lancelot cao giọng nói. “Ngươi nói xem, tiếp theo đây ta sẽ chém chỗ nào?”
“A!!!!!!” Gareth gào lên một tiếng khản đặc, tay trái nhấc cây trường thương lên, khẽ cất bước, bất chấp tất cả lao tới phía Lancelot.
“Tự đến tìm cái chết?” Lancelot cười nhạt, “Cũng được.”
Gareth vẫn lao tới, cây trường thương vân rồng trong tay ông đâm thẳng về phía trước, cơ thể và thương tạo thành một đường thẳng, cùng với máu không ngừng bắn ra, trông ông như một con rồng máu đang phi như điên trong toa tàu.
“Tới đây!” Lancelot cười nhạt, nắm chắc thanh kiếm trong tay, hắn đang chờ, chờ giây phút Gareth chạy tới, chỉ cần một kiếm đánh rơi cây trường thương, sau đó sẽ cho Gareth một đòn chí mạng.
Đối với Lancelot, đối diện với một kẻ dở sống dở chết như Gareth, giành chiến thắng chỉ là việc sớm muộn, nhưng, chính trong lúc này...
“Hử?” Lancelot cố chớp chớp mắt, hắn cảm thấy có gì đó bất bình thường ở đây.
Điều không bình thường này xuất phát từ hiệp sĩ Gareth đang chạy tới như bay cùng với tiếng rống kỳ dị kia...
Toa tàu này dài khoảng 20 mét, người bình thường chạy khoảng mười bước là hết, thế nên Lancelot chỉ cần nắm chắc tốc độ chạy của Gareth là có thể dễ dàng tính toán được khi nào Gareth chạy tới trước mặt mình, sau đó là nắm chắc thời gian, quay người, gạt bỏ trường thương của Gareth là được.
Tính toán như vậy về cơ bản là ai cũng biết, thậm chí đứa trẻ năm tuổi cũng biết tránh xe tải, vì chúng có thể đoán được thời gian xe tải chạy tới trước mặt chúng.
Nhưng, Lancelot cảm thấy có gì đó bất bình thường, hiệp sĩ Gareth toàn thân nhuốm máu và đang phát điên này bất luận là thời gian chạy hay tốc độ chạy đều có gì đó không bình thường.
Lancelot cảm thấy không có cách nào đoán biết được tốc độ chạy của Gareth.
Thế là thế nào? Lancelot cảm thấy tay mình đổ mồ hôi, hắn cảm thấy tên Gareth trước mắt “đột nhiên biến mất rồi nháy mắt đã lại gần” mấy lần.
Vốn Gareth chỉ cách hắn khoảng 20 m, đột nhiên biến mất, tới khi xuất hiện đã biến thành 15 m, sau đó chạy vài bước, lại biến mất...
Lần sau xuất hiện, đã chỉ còn 10 m, và càng sát lại gần Lancelot!
Tay nắm chắc trường thương vân rồng, Gareth như ma như quỷ, rõ ràng là một cú lao thẳng đơn giản nhất, nhưng lại khiến cặp mắt của Lancelot không ngừng điều chỉnh tiêu cự, không ngừng thay đổi sự suy đoán về khoảng cách thời gian.
Lancelot cảm thấy Gareth không ngừng biến mất, nhảy tới, rồi xuất hiện, mỗi thời khắc bây giờ của Lancelot so với khoảng thời gian ban nãy, đều đến một cách thật đáng sợ.
Rốt cuộc là khi nào, trường thương của Gareth sẽ tới nơi?
Rốt cuộc là vấn đề gì, tại sao tốc độ của Gareth lại như ma pháp, khiến người khác khó đoán biết được?
Lòng bàn tay của Lancelot đầy mồ hôi.
“A!!!!!” Cùng với tiếng hét của Gareth.
Trong nháy mắt.
Trường thương của Gareth đã tới sát trước mặt Lancelot.
“Thế là thế nào?”
Lancelot kinh ngạc, vội vàng giơ thanh kiếm bên tay phải lên, cố sức gạt đầu trường thương.
Nhưng, Lancelot đã tính toán lầm, đúng thế, Lancelot đã tính nhầm thời gian trường thương vân rồng sẽ tới.
Một sai lầm trong tích tắc, thanh kiếm ngọc bích chỉ lướt nhẹ qua trường thương của Gareth, không kịp ngăn cản mũi thương.
Mũi thương phập một tiếng, cắm thẳng vào cổ họng Lancelot, máu tươi bắn ra tung tóe.
Một chiêu! Một chiêu của Gareth đã đánh bại Lancelot! Giống như năm đó ông cũng chỉ một nhát thương giết chết hiệp sĩ Đỏ, vinh hạnh gia nhập hội hiệp sĩ bàn tròn.
“Ngươi...? Rốt cuộc là...
sao...?” Lancelot cổ họng bị xuyên thủng lắp bắp nói, suối máu đang phun phì phì.
Gareth đang bị trọng thương, cũng không khá hơn Lancelot là mấy, ông không ngừng thở dốc, sức cùng lực kiệt nói. “Dạy ngươi một bài học. Đây gọi là ‘rút ngắn cự li’.”
“Ta... ta không... hiểu...” Máu từ cổ họng của Lancelot không ngừng trào ra, còn phát ra âm thanh lách tách kỳ quái. “Tại sao... ngươi có biến pháp... biến mất trong tích tắc...”
“Hê hê, cho ngươi chết một cách toại nguyện!” Gareth cười nhạt. “Quan trọng là ở âm thanh!
“Âm thanh?” Lancelot vừa nghe, thộn ra một lúc, rồi lập tức cười lớn, trong dòng máu trào ra như suối, tiếng cười của hắn đột nhiên sảng khoái dị thường. “Ha ha ha ha.”
“Có gì đáng cười?” Gareth đã sức cùng lực kiệt, giọng nói ngày càng yếu đi.
“Ha ha... ha... Ngươi biết… anh ngươi Gawain trước khi chết... nói gì không?”
“Nói gì?”
“Hắn nói... Lancelot thằng khốn kiếp, có ngày em trai ta Gareth sẽ từ địa ngục bò lên và giải quyết ngươi!” Cổ họng Lancelot bị thương, nhưng khi nói tới di ngôn của Gawain thì bỗng nói liền một hơi, không bị ngắt quãng.
“Ha ha, ha ha.” Gareth cũng cười lớn theo. “Câu nói này của anh trai ta quả thật là chuẩn!”
“Hừm... Cuối cùng ta cũng sắp chết rồi... biến thành ma rồi còn chết, không biết rồi sẽ đi đâu?” Giọng nói của Lancelot ngày một nhỏ đi, đến cuối cùng đã nhỏ tới mức không thể nghe được nữa.
“Ta cũng không biết...” Gareth trả lời.
“Guinevere à, bao năm nay, ta thật nhớ nàng... nhớ nàng lắm...” Chưa dứt lời, đầu Lancelot khẽ gục xuống, tắt thở. “Hy vọng... vẫn có thể... gặp nàng một lần...”
“Guinevere!” Gareth nghe thấy vậy dường như nghĩ tới một người, rồi khẽ cúi đầu thở dài. “Lancelot à Lancelot, ngươi tuy bỉ ổi vô liêm sỉ, không trung thành chút nào, nhưng, có hai việc ngươi đã làm thật tốt, một là võ thuật của ngươi, hai là... tình yêu của ngươi.”
Guinevere, chính là hoàng hậu của vua Arthur, năm đó, Lancelot dấy binh phản bội vua Arthur nguyên nhân chính là do vị hoàng hậu này, và nguyên do hắn giết chết Gawain và Gareth cũng xuất phát từ đây.
“Lancelot, ngươi thật giỏi!” Gareth chưa dứt lời, cơ thể chi chít vết thương và bị mất máu quá nhiều của ông đã từ từ đổ xuống, vừa đúng đè lên xác Lancelot, rồi không nhúc nhích nữa.
Hai võ sĩ hận thù nhau suốt hàng trăm năm qua, khi chết lại nằm lên nhau, một nụ cười giải quyết ân oán mấy trăm năm.
Thằng hề hiểm ác đứng nhìn hai cái xác lè lưỡi.
“Tuyệt chiêu, tuyệt chiêu, con người có hai cách để phán đoán cự ly, một là thị giác, một là thính giác, còn chiêu thức này của Gareth tuy chân bước theo đường thẳng, nhưng lại lợi dụng âm thanh lúc to lúc nhỏ, khiến Lancelot lẫn lộn giữa thị giác và thính giác, từ đó tạo nên cảm giác sai lầm là đối phương đã biến mất!”
“Tuy nhiên, nếu không phải là toa tàu chật hẹp về chiều ngang, và cự ly đủ xa, thêm nữa tốc độ của Gareth đủ nhanh! Thì chiêu thức này cũng chẳng có cách nào phát huy được sự thần kỳ của nó! Chỉ tiếc là...”
“Ngươi cuối cùng cũng ngã gục rồi. Ha ha ha! Kỵ sĩ U hồn!” Thằng hề nói tới đây, cười lớn. “Bốn phút cuối cùng, các thành viên khác trong tiểu đội săn quỷ của ngươi, chả có kẻ nào chạy tới được toa tàu số 2 này, xem ra chắc chết hết rồi, chúng ta thắng rồi! YA!”
“Ai bảo chúng tao chết hết rồi?”
Đột nhiên có một giọng nói khàn khàn xen ngang vào tiếng cười của thằng hề.
Một bóng đen cao lớn xuất hiện trước cửa toa tàu số 2.
Đó chính là Anubis.
Trên lưng là cây súng săn, toàn thân nhuốm máu, quần áo rách rưới, Anubis ưỡn ngực xuất hiện trước cửa toa tàu.
“Chuẩn bị chết đi, Thằng hề hiểm ác.”
Toa tàu số 7.
Trước mặt H và T, một chiếc ti vi đang nhảy tới, chặn đứng đường tiến của hai người.
Sau đó, trong ánh sáng nhập nhằng của màn hình đen trắng lờ mờ hiện ra hình ảnh một cái giếng cổ.
Trên miệng giếng cổ, một cánh tay gầy trơ xương từ từ thò ra, chụp lấy thành giếng trông như sắp leo lên.
Đây hình như là một cảnh nào đó trong một bộ phim kinh dị của Nhật Bản, gọi là...
“H, yêu quái này...” T bình thường cứng rắn quang minh lỗi lạc là thế, nhưng khi đối diện với loại yêu quái đặc biệt của Nhật Bản này, anh lại cảm thấy bó tay.
“Yên tâm, xem ta đây.” H mỉm cười.
Cậu rút ra từ trong ngực một tấm bùa giấy, lấy bút chu sa, nhoằng nhoằng viết vài nét lên trên, liền lúc viết được một dãy chữ dài.
“Viết xong, dán lên đó là được rồi.”
T nheo mắt, nhìn chăm chú vào lá bùa đó, đột nhiên phát hiện ra, lần này mình đã hiểu trên đó viết gì.
“Đây đây... đây chẳng phải là câu đó... sao?” T kinh ngạc nói.
“Đúng thế! Chính là câu đó!” H dán mạnh tấm bùa lên trước màn hình ti vi.
Chỉ thấy màn hình ti vi đột nhiên dừng lại, sau đó cánh tay đã thò lên một nửa cũng dừng lại, không chụp thành giếng nữa, rầm một tiếng rơi lại vào trong giếng.
“Làm hay quá!” T vỗ mạnh vào vai H. “May mà cậu nghĩ ra!”
“Bình thường thôi, đây đã là câu thần chú thông dụng trên thế giới rồi.”
Hai người cười và bước qua chiếc ti vi, nhanh chóng tiến về phía cuối toa tàu số 7, chỉ thấy trên màn hình ti vi một tờ giấy đang bay bay, trên đó có vài chữ lớn màu đỏ.
“Chân thành xin lỗi quý vị, do một số trục trặc nên chương trình tạm thời ngừng phát sóng, cụ thể xin liên hệ với nhà quản lý.”
Sau đó, từ trong giếng cổ vọng tới một lời chửi rủa phẫn nộ.
“X! Lại trở chứng rồi!”