Theo quy luật của trận đồ, mỗi một trận đồ bắt buộc phải có một “điều kiện then chốt” nào đó, chỉ có cách phù hợp với điều kiện then chốt đó thì mới có thể rời khỏi trận đồ.
Trừ phi người bị nhốt trong trận đồ và người thao tác trận đồ có sức mạnh chênh lệch nhau quá lớn, người bị nhốt mới có thể dựa vào sức mạnh đơn thuần của chính mình phá vỡ trận đồ.
Theo tình hình trước mắt, tuy trận đồ bị chấn động và rung lên dữ dội, nhưng vẫn không tan vỡ, điều đó thể hiện linh khí của con Mèo cười đó vẫn đủ để giữ vững trận đồ này.
Chị Joan thu lại sức mạnh phán quyết của tay phải, bắt đầu suy nghĩ, trận đồ nụ cười, tại sao lại gọi là trận đồ nụ cười? Phải chăng có hàm ý gì ẩn chứa trong đó?
Điều kiện then chốt, chắc chắn phải ẩn chứa ở đây.
Ở phía kia, khuôn mặt Mèo cười đã trắng nhợt, bởi vì nó không thể ngờ rằng linh khí của chị Joan lại mạnh tới như vậy, trận đồ nụ cười nếu bị mở ra, chứng tỏ người bị giam trong đó có linh khí mạnh gấp hơn mười lần bản thân Mèo cười, mà sức mạnh của chị Joan đã mấy lần đạt tới giới hạn cao nhất của trận đồ, điều đó thể hiện sức mạnh của chị đã vượt xa nhiều lần so với tuyệt đại cao thủ của tiểu đội săn quỷ.
Chỉ có điều, đó là thần thánh phương nào?
Một người yên lặng giấu mình trong thành phố sương mù Luân Đôn là vì sao?
Người có linh khí mạnh như vậy, chắc chắn có tiếng tăm trong sử sách, nhân vật nào có thể khiến cho tên thánh quay đầu lại, và sở hữu một sức mạnh kinh hồn tới như vậy?
Bắt người đó phải lộ diện, rốt cuộc là việc tốt hay việc xấu?
“Trận đồ nụ cười à...” Ánh sáng từ tay chị Joan yếu ớt dần, trong bóng tối chỉ vẩn vơ một luồng khí không ổn định.
Chị đang chăm chú suy nghĩ, phán đoán, trông như một pho tượng xinh đẹp.
Yên lặng quá...
Robin Hood đã dừng công kích rồi? Chị Joan đứng trong bóng đêm thuần khiết, điều khiến chị cảm thấy nghi vấn đầu tiên là mũi tên của Robin Hood đã dừng lại.
Đây là thời cơ tấn công tốt mà? Tại sao tên của Robin Hood lại dừng lại?
Ngoài ra, linh khí không ngừng dao động ban nãy của Mèo cười, lúc này sao không cảm thấy gì nữa.
Hình như chị đã rơi vào một vực sâu u tối không có âm thanh, ánh sáng và không có bất kỳ cảm giác nào.
Lẽ nào, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?
Chị Joan rướn người lên, Sydney đâu? Bây giờ nó có an toàn không? Sydney là người duy nhất khiến chị Joan bận tâm.
Phía ngoài, quả đúng là đã có chuyện.
Trong lúc Mèo cười và Robin Hood đang suy nghĩ, phải làm sao để đối phó với chị Joan vô cùng lợi hại này, một bóng đen, một bóng đen nhanh như chớp, đã lao về phía Mèo cười và Robin Hood.
“Jack!”
“J Tim Đỏ.”
Robin Hood và Mèo cười kêu lên thất kinh.
Có điều, Jack xuất hiện quá nhanh, Mèo cười và Robin Hood đang ở trong trận chiến không thể phản ứng kịp, hai lưỡi dao ánh bạc chí mạng đã nhắm thẳng vào cổ họng hai người chém tới.
Ngàn cân treo sợi tóc.
“Trốn vào trận đồ!” Mèo cười hét lớn, giơ vuốt mèo ra chụp lấy tay Robin Hood!
“Ý kiến hay!” Robin Hood hét lớn theo, sau đó trước mặt họ bay tới một vùng tối đen kịt, hai người kẻ trước người sau nhảy vào bên trong trận đồ.
Trước khi Robin Hood mất đi khả năng thị giác, anh thấy lưỡi dao bạc của Jack bay lượn trong không trung, ánh bạc đó dường như quấn lấy phía sau anh và Mèo cười.
“Mèo cười!” Robin Hood quay đầu lại hét lên.
Trong bóng đêm, Robin Hood rơi xuống đất, trong phút chốc anh cảm thấy yên tâm, vì tay anh vẫn nắm chặt bàn tay của Mèo cười.
“Mèo cười, cậu không sao chứ?” Robin Hood kéo kéo tay của Mèo cười, muốn nhè nhẹ kéo nó từ thế giới hiện thực vào bên trong trận đồ.
Trong màn đêm đen của trận đồ, xuất hiện trước tiên là một hàm răng trắng bóng kiêu ngạo.
“Phù, không sao là tốt rồi.” Robin Hood thở phào một tiếng, anh khẽ kéo tay Mèo cười, thúc giục bạn đồng hành mau vào trận đồ.
Nhưng, chính trong lúc kéo bàn tay ấy vào trong bóng đêm, anh khựng người lại.
Nặng quá.
Mèo cười tại sao lại nặng như thế?
Sau đó, bằng phản ứng của trực giác, cổ cánh tay kia của Robin Hood khẽ lật, hai mũi tên giấu trong cổ tay lóe lên sáng chói nhằm thẳng vào phía trước của Mèo cười.
“Mèo cười... thế là thế nào? Có cái gì đi theo cậu không?” Giọng nói Robin Hood run lên, còn chưa kịp bắn ra mũi tên giấu trong tay áo thì từ bóng đêm trước mặt anh đã phóng tới hai vầng sáng bạc sắc nhọn, lẫn vào giữa một đám máu tươi.
Đó là máu của Mèo cười mà!
“Mèo cười, á á á!” Robin Hood nói như sắp khóc, ống tên ở cổ tay thò ra, định bắn gục kẻ bám đuôi Jack đang ở trước mắt.
Nhưng, Robin Hood đã chậm một bước, vì cơn đau đớn vô cùng ở vùng bụng đã chiếm lĩnh toàn bộ ý thức của anh.
Khi T dắt tay Sydney chạy được tới phòng bếp, cảnh tượng trước mắt khiến anh khẽ rùng mình.
Cảnh tượng gì đã khiến Người sói T vốn đã quen mùi máu tanh lại sợ hãi như vậy? Đó không phải là một căn bếp khắp nơi vương vãi tay chân đứt lìa, cũng không phải là căn bếp nhuốm đầy máu.
Mà là... chẳng có gì cả.
Một căn bếp trống không.
Tất cả những linh khí dao động lúc nãy đều biến mất.
Không có người bạn đồng hành quen thuộc Robin Hood, không có Mèo cười hay gây rắc rối cho người khác, càng không có chị Joan dịu dàng xinh đẹp, cũng không có tên Jack đồ tể tàn ác.
Căn bếp này, trống rỗng không người.
Họ đi đâu rồi? T cố sức dùng mũi hít hà, mong muốn tìm thấy linh khí trong không trung, nhưng mũi của anh chẳng cảm nhận được gì.
“Biến mất rồi?” Sydney nắm chặt tay T, đầm đìa mồ hôi.
“Mọi người đều biến mất rồi.”
“Đừng sợ, đừng sợ.” T nhẹ nhàng an ủi. “Không sao đâu.” Nhưng, có thật là không sao không? Chính T cũng không tin lắm.
Trong trận đồ nụ cười, chị Joan một mình dạo bước.
Chị Joan không dám thực sự giải phóng sức mạnh của chính mình, bởi vì, chị cảm thấy, trong màn đêm này chắc chắn che giấu thứ gì đó, có một thứ gì đó rất tà ác đã lọt vào cái trận đồ này.
Sau đó, trong màn đêm đen kịt phía trước vọng tới một âm thanh yếu ớt.
“Là ai ở đó?” Chị Joan ngửi thấy một mùi máu rất nồng.
Trong mùi máu này có vị tanh rất nồng, không giống máu người.
Là ai, chết trong cái trận đồ không nên tồn tại này? Chị Joan tiến về phía trước, mùi máu nồng nặc hơn sộc vào mũi chị, khiến cho con người bình sinh thích sạch sẽ chau mày lại.
Khi chị cúi người xuống, sờ kỹ cái xác chết, biểu hiện của chị Joan mới đầu rất kỳ quặc, sau đó là cười đau khổ.
Bởi vì xác chết này là một con mèo vằn.
Miệng của con mèo lớn này mở to, để lộ hai hàm răng sáng bóng, dựa vào nụ cười vẫn đang nở trên môi trước khi chết, có thể đoán được là nó bị tấn công bất ngờ mà chết.
Một chú mèo biết cười? Ánh sáng vàng trên tay chị Joan lúc mờ lúc tỏ, thể hiện tâm trạng chị đang rung động.
Con mèo biết cười này e rằng là pháp sư của “trận đồ nụ cười” này.
Mà trận đồ này lại không vì pháp sư chết đi mà bị hóa giải, chứng tỏ đây không phải là trận đồ tự động hóa giải.
Như vậy muốn hóa giải trận đồ, chỉ còn một cách là hóa giải được điểm mấu chốt thôi.
Còn một việc nữa phiền phức hơn. Chị Joan nhìn xác chết trên sàn, suy nghĩ.
“Nếu pháp sư trận đồ chết trong trận đồ, điều đó thể hiện, tên ‘hung thủ’ đó e rằng cũng đã vào được bên trong trận đồ rồi.”
“Bây giờ phải làm sao?” Sydney lo lắng hỏi.
“Không biết.” T nghiến răng. “Sao sự việc lại tiến triển tới mức này, đã hoàn toàn mất đi kiểm soát rồi.
Đúng vậy, mất kiểm soát rồi.
Bất luận là trong trận đồ, hay là thế giới bên ngoài, đều đã mất kiểm soát rồi…
Chị Joan hết sức cẩn trọng bước đi trong bóng đêm, mất đi Mèo cười điều khiển trận đồ, lại trong tình trạng u tối không chút ánh sáng như vậy, dường như tên hung thủ đã được bố trí cho một cục diện giết người hoàn mỹ, giúp hắn có thể thỏa sức tàn sát.
Đối với chị Joan, việc quan trọng nhất là tìm được người bạn đồng hành kia của Mèo cười, Robin Hood, không chỉ vì phải bảo vệ người tốt, mà quan trọng hơn là, trước mắt, chỉ có Robin Hood mới thực sự biết cách hóa giải trận đồ nụ cười này.
Chị Joan chầm chậm bước qua xác chết của Mèo cười, chị khẽ than một tiếng, vẽ một chữ thập giữa ngực, tuy chị đã rời xa thần giới nhưng vẫn lưu giữ thói quen tín ngưỡng nhất định.
Chị thở dài, nếu không phải vì hai kẻ ngu ngốc này tự ý phát động tấn công, đã không tới mức khiến người mình đánh người mình, khiến cho kẻ địch Jack nhân cơ hội, cũng sẽ không khiến Mèo cười bỏ mạng một cách kỳ cục vô duyên như vậy.
Chính trong giây phút đó, chị Joan cảm thấy phía trước có thêm một người.
Người này âm thầm đứng trước mặt chị Joan, may mà chị mất đi khả năng thị giác, nên có một trực giác nhanh nhạy hơn người thường, nếu không có thể đã bị người này tấn công bất ngờ chưa biết chừng.
“Là ai?” Chị Joan thấp giọng hỏi.
Đối phương không trả lời.
“Ngươi là ai?” Chị Joan lại cất giọng hỏi.
Đối phương vẫn im lặng.
“Ngươi là...” Chính trong lúc chị Joan hỏi tới lần thứ ba, chị bỗng nghe thấy từ không khí vọng tới một âm thanh rất nhỏ “xoẹt...”, tiếng kim loại cọ xát vào nhau.
Tiếng kim loại cọ xát vào nhau? Có khi là dao... thính giác của chị Joan vô cùng nhạy bén, trong nháy mắt, tay phải của chị tỏa ra một ánh sáng vàng nóng rực.
“Jack!” Chị Joan giơ cao tay phải, ánh sáng chói lòa. “Dưới ánh sáng của thần linh, tội ác không có nơi ẩn náu, Jack ngươi hãy thành thực trả lời, ngươi có tội không?”
Chị Joan nín thở tập trung, cánh tay phán quyết của chị có thể phán định đối phương có tội hay không, sau đó đưa ra phán quyết, bất cứ ai cũng không thể nói dối.
Bởi vì nói dối thần linh, chỉ có tội chết, linh hồn sẽ bị đày xuống lò lửa dưới địa ngục.
Nhưng, chờ vài giây đối phương vẫn không có phản ứng gì, chị Joan lúng túng, không ai có thể lừa dối tội lỗi dưới ánh sáng thánh của cánh tay phán quyết, nếu đối phương vẫn không trả lời, chỉ có duy nhất một khả năng...
Đó chính là “tên” không đúng!
Người này không phải Jack, cho nên đó là một... cạm bẫy?
Chị Joan nhảy về phía trước, đưa tay mò tìm, phát hiện ra người này không phải Jack, mà là một người khác, là một người đàn ông trên lưng đeo cây cung lông vũ, đó là bạn của pháp sư trận đồ.
Chị Joan cảm thấy kinh ngạc, và chính trong tích tắc đó, sau lưng chị đột nhiên dấy lên một cảm giác lạnh toát thấu xương.
Cảm giác lạnh toát này, xuyên từ da thịt thẳng xuống dưới, và ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng.
Chị Joan chợt hiểu ra rằng, cảm giác lạnh lẽo này là một lưỡi dao sắc nhọn, mũi dao như đá băng đã xuyên thẳng vào lưng mình êm ru không chút tiếng động nào.
Chị đã bị mai phục rồi.
Chị Joan rú lên một tiếng. Ánh sáng vàng bên tay phải quay ngược lại, muốn đánh chết kẻ đánh lén, nhưng hắn cười lên kỳ quái, thu lại con dao bạc, nhảy về phía sau, nhẹ nhàng tránh khỏi đòn công kích này.
Lưỡi dao bị thu lại, chị Joan đột nhiên cảm thấy sau lưng ấm lên, một dòng máu tươi lớn như suối phun ra, do bị mất máu quá nhiều, chị Joan cảm thấy choáng váng tột độ.
“Cạm bẫy!” Chị Joan nghiến răng, tên Jack này lại biết lợi dụng Robin Hood để bố trí một cạm bẫy tinh xảo đến như vậy!
Chị Joan gắng gượng giữ vững cơ thể đang loạng choạng, còn Jack vẫn lượn lờ bên cạnh, chờ đợi chị Joan để lộ sơ hở chết người.
“Thật may mắn quá, hô hô, thật là quá may mắn!” Tiếng nói của Jack vọng tới tai chị Joan. “So với tiểu đội săn quỷ, người khiến ta lo lắng hơn chính là cao thủ ẩn mình cô đây, không ngờ các người nội bộ đánh nhau, khiến ta có cơ hội chiến thắng, ha ha ha.”
“Hừ.” Chị Joan chỉ cảm thấy sau lưng ướt đẫm, kỹ thuật đâm cắt của tên Jack này thật cao siêu khiến chị không cảm thấy đau đớn mà chỉ thấy cơ thể tê rần từng hồi.
“Xem ra, cánh tay trái trị thương của ngươi, không có cách nào chữa trị vết thương của chính mình, quả đúng như dự đoán của ta, chậc chậc.” Jack nói một cách bí hiểm. “Trước khi ngươi mất máu quá nhiều, ngươi có thể lựa chọn hoặc là để máu từ từ chảy cạn, hoặc là tiến hành sự phản kích cuối cùng trước khi chết.”
Jack nói tới đây ngừng lại một chút, rồi thè cái lưỡi dài ra liếm liếm môi.
“Ta đang rất mong đợi, mùi vị trái tim của ngươi đây!”
“Hừ!” Chị Joan đột nhiên hét lớn, ánh sáng bên tay phải lại bừng lên, biến thành một vầng sáng chí mạng, nhắm thẳng vào Jack.
“Sự giãy giụa cuối cùng ư?” Jack cười. “Không tồi không tồi, tuy ánh sáng rất mạnh, nhưng tiếc là không đụng được tới ta!”
Nói xong, Jack khẽ nhảy lên, với độ mềm dẻo đến kinh ngạc, hắn nhẹ nhàng tránh khỏi làn sóng tấn công này, và quầng ánh sáng vàng đã tốn công vô ích rơi xuống nền đất, nổ tung, trong nháy mắt biến trận đồ nụ cười thành một không gian chỉ có màu vàng kim.
Ánh vàng lóa mắt, trong một giây, Jack mất đi khả năng quan sát.
“Quang đạn? Ha.” Lưỡi dao bạc trong tay Jack lại vung lên, bảo vệ tất cả những nơi yếu hại trên cơ thể hắn. “Ngươi định đánh lén ta hoặc định tháo chạy, đều không có tác dụng đâu!”
Nhưng, lưỡi dao bạc của Jack không đón được bất kỳ đòn tấn công nào, lẽ nào chị Joan định chạy trốn?
Nhưng, khi ánh sáng vàng tan đi, chị Joan vẫn đứng ở chỗ cũ, và trên trán chị lăn xuống một giọt mồ hôi, thể hiện vừa nãy chị đã phát ra một nội lực cực mạnh.
“Ngươi không tấn công ta? Cũng không chạy trốn?” Jack từ từ đi tới trước mặt chị Joan đã sức cùng lực kiệt, đôi mắt long lanh ánh nhìn khó hiểu. “Thế tại sao ban nãy ngươi muốn làm gián đoạn khả năng quan sát của ta? Hay là... đây là thực lực cuối cùng của ngươi? Hoặc là ngươi không còn cả sức lực để chạy trốn?”
Chị Joan không nói gì, chỉ căm hận nhìn trừng trừng vào Jack.
“Ánh mắt của ngươi đang nói rằng, ngươi vẫn chưa bỏ cuộc!” Jack cười quái đản. “Con mồi này quả thật rất đáng yêu, ha ha, phải là thực phẩm đầy đủ gia vị thì mới thơm ngon chứ!”
Đột nhiên, Jack phát hiện ra tay trái của chị Joan phát ra ánh sáng bạc rất yếu ớt, điều này thể hiện... chị Joan ban nãy đã dùng “cánh tay trị thương”?
“Sao tay trái của ngươi... hình như là vừa mới sử dụng?” Jack khựng người lại. “Sao người ngươi đổ đầy mồ hôi, hình như đã sử dụng một nội lực rất lớn? Tay trái ngươi không thể trị thương cho chính mình, sao ngươi lại sử dụng nó?”
Jack nghĩ tới đây, đột nhiên hít một hơi thật dài, nếu tay trái của chị Joan không dùng để tự trị thương cho mình, vậy thì để trị thương cho ai?
Trong cái trận đồ nụ cười này, còn có ai cần được trị thương?
“Ngươi biết không? Jack.” Từ phía khác của bóng tối, đột nhiên vọng tới một giọng nói đàn ông thật trầm ấm, “Nếu ngày nào đó ngươi bị thất bại thảm hại, thì nguyên nhân chỉ duy nhất có một, đó là... ngươi nói quá nhiêu!”
“Á!” Jack hét lên một tiếng, dùng hết sức của đôi chân tháo chạy về phía sau, bởi vì hắn đã phát hiện ra chủ nhân của giọng nói này là ai!
Robin Hood!
“Hãy chết đi!” Robin Hood cười lạnh lùng, cây tên thánh đã lên sẵn trên dây cung pừng một tiếng phóng ra trong thời gian cực nhanh, với khoảng cách cực ngắn, đầu mũi tên đã tới sát trước ngực Jack.
Dù cho thân pháp của Jack có xảo quyệt tới đâu, có yêu ma tới đâu, thì cũng không thể trốn khỏi mũi tên đoạt mạng dành riêng cho hắn này.
Kết thúc rồi ư?
Mũi tên xuyên vào lồng ngực của kẻ vô cùng gian ác xấu xa, máu tươi phun ra, Jack rú lên, hắn đã từng mổ vô số trái tim, chỉ có lần này, cuối cùng hắn đã nhìn thấy máu phun ra từ chính lồng ngực mình.
Nhưng, sự việc xảy ra sau đó, lại khiến cho chị Joan và Robin Hood đồng thanh kêu lên kinh ngạc, bởi vì một sự việc không thể ngờ tới đã xảy ra.
Mũi tên đã biến mất.
Cả Jack cũng biến mất luôn.
“Đi xuyên không gian!” Chị Joan hét lên. “Đây là năng lực đặc biệt của Jack.”
“Thảo nào! A! Thảo nào!” Robin Hood vỗ mạnh tay, điều này có thể giải thích tại sao Jack có thể biến mất vào lúc này, bởi vì hắn có thể tự do ra vào “trận đồ nụ cười”!
Cũng có thể giải thích tại sao Jack có thể đuổi theo sau Mèo cười, và giết chết pháp sư trong chính trận đồ.
Nếu nói pháp sư trận đồ là một con nhện giăng tơ, thì kẻ có khả năng đi xuyên không gian chính là thợ săn chuyên đi săn ruồi.
“Chạy mất rồi, vẫn để hắn chạy thoát rồi.” Chị Joan thở hắt ra một cái, mệt mỏi ngồi trên đất.
“Nhưng,” gương mặt điển trai của Robin Hood mỉm cười. “Jack đã trúng một tên thánh của tôi, sức mạnh của hắn chắc còn lại không tới một nửa.
“Ừ.” Gương mặt của chị Joan do mất máu quá nhiều đã trở nên trắng bệch, “Đúng rồi, ngươi biết cách rời khỏi trận đồ này không?”
“Đương nhiên.” Robin Hood để lộ thái độ ngượng ngùng, dịu dàng dìu chị Joan đứng dậy. “Cách để thoát khỏi trận đồ nụ cười thực ra rất đơn giản, đó chính là... khóc.”
“Khóc?”
“Đúng vậy, vì đây là trận đồ nụ cười mà!” Robin Hood cười đau khổ. “Nhưng, xin chị hãy giải thích cho tôi một câu hỏi.”
“Câu hỏi gì? Xin hãy nói.” Chị Joan nói.
“Đó chính là thân phận thực sự của chị, bởi vì sức mạnh của chị không những rất đáng nể, mà còn thuộc hệ ánh sáng thánh, có thể khẳng định chị là hậu bối của người phi phàm, thực sự khiến cho tôi không nén nổi mà muốn hỏi chị, rốt cuộc chị là...”
“Tôi rời xa giới thần thánh đã lâu rồi.” Gương mặt trắng bệch vì mất máu của chị Joan để lộ một nụ cười buồn. “Trước đây mọi người hay gọi tôi là Thánh nữ.”
“Thánh nữ!” Gương mặt Robin Hood hơi có chút biến đổi. “Cho nên chị là...”
“Đúng thế, tôi là Thánh nữ Joan.”