Vẻ mặt Trần Thính bắt đầu nghiêm túc. Đến khi hai người vào rạp, mặt cậu càng nghiêm.
Nhưng Bùi Dĩ Nghiêu trông còn nghiêm túc hơn nữa.
Hai người ngồi ngay ngắn trên hàng ghế cao nhất, ghét bỏ nhìn đám trai gái hàng dưới đang thét chói tai.
Giật gân hơn phim kinh dị, chính là kỹ thuật gào thét khiến diễn viên phim ma còn phải xách dép của khán giả trong rạp.
Cố gắng chịu đựng xem hết phim, khi ra khỏi rạp Trần Thính và Bùi Dĩ Nghiêu bỗng cảm thấy mình nên trân trọng cuộc sống thanh tĩnh. Đây là lần đầu tiên Bùi Dĩ Nghiêu cảm thấy ảo não, hắn không nên rủ Trần Thính đi xem phim, nhưng tuần này cũng chỉ có bộ phim vừa xem là phim kinh dị.
Trần Thính ôm hộp bắp rang bơ chưa ăn hết, chần chừ nói: “Nói chung…… cũng không phải quá dở, nhỉ?”
Bùi Dĩ Nghiêu dừng một chút: “Đừng miễn cưỡng.”
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Bùi Dĩ Nghiêu, Trần Thính nhịn không được cười, nói: “Lần sau muốn đi xem phim thì cứ để tôi đặt vé, tôi chọn mấy bộ hay thật hay cho.”
Bùi Dĩ Nghiêu gật đầu: “Được.”
Bây giờ Trần Thính mới nhận ra, mình lại mơ mơ màng màng hẹn Bùi Dĩ Nghiêu đi chơi rồi.
Bùi Dĩ Nghiêu là người có ít tế bào lãng mạn, cho nên hoạt động tiếp theo là đi dạo và ăn cơm. Hắn nói không nhiều, thường chỉ hỏi mỗi một câu “Có mệt không”, đi đường cũng đi ở phía ngoài như kỵ sĩ trầm mặc.
Lúc về trường đã 9 rưỡi tối nhưng trong phòng ký túc chẳng có ai. Bách Dụ với Giang Hải thì chẳng cần hỏi rồi, chắc lại đang học hành chăm chỉ, còn Dương Thụ Lâm chạy đi đâu rồi nhỉ?
Đông Hồ Cua Vương: Mày ở đâu?
YSL: Đang ở tiệm cà phê.
Đông Hồ Cua Vương: Tiệm cà phê?
YSL: Ừa, hôm nay mày xin nghỉ mà, học tưởng nhờ tao làm hộ, anh ấy đồng ý cho tao chụp ảnh!!! Á há há.
Ba dấu chấm than, đủ để cho thấy nội tâm Dương Thụ Lâm kích động nhường nào. Trần Thính thấy hơi ngượng, tuy hôm nay được nghỉ vì Cao Đạc cược thua, nhưng ông chủ “phát quà” to như này, cậu nhận không nổi.
Tóm lại tiền lương hôm nay không thể lấy.
Nghĩ vậy, Trần Thính thấy đầu óc nhẹ nhàng đi nhiều. Dương Thụ Lâm liên tục gửi ảnh đến, tất cả đều là ảnh cậu chàng chụp Cao Đạc.
Trên người Cao Đạc vốn đã có sự trưởng thành mà bọn cậu không với được, lại thêm cả khuôn mặt kia nữa, chẳng cần tạo dáng ảnh chụp cũng tự đẹp.
Nhưng hơn 10 giờ tối, Dương Thụ Lâm ủ rũ cụp đuôi về phòng ký túc.
Trần Thính hỏi: “không phải học trưởng đã đồng ý nhận phỏng vấn rồi à?”
“Anh ấy đồng ý rồi, nhưng lại chê tao chụp xấu! Tao chụp 100 bức, anh ấy nói tất cả đều không đẹp, rồi bảo là còn chụp xấu nữa thì sẽ hết hứng nhận phỏng vấn! Ảnh chụp không đẹp thì không dùng!”
Dương Thụ Lâm chưa từng gặp người nào có yêu cầu thẩm mỹ khắt khe như vậy. Chụp kiểu gì đối phương cũng moi được lỗi của từng bức ảnh ra. Cái gì mà ánh sáng không đủ, kết cấu tỉ lệ sai, góc chụp không chuẩn, nói tóm lại, nếu không chụp được tấm nào lột tả 100% vẻ đẹp của Cao Đạc thì thank you, next.
Qua một lúc lâu, Dương Thụ Lâm cảm thán: “Học trưởng thích mê cái đẹp như vậy, sao lại đi học khảo cổ chứ?”
Trần Thính cũng nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Chắc là vì đồ cổ rất đẹp, bề dày lịch sử cũng rất hoành tráng, thì ra học trưởng không chỉ là người chú trọng vẻ bề ngoài mà còn chú trọng ý nghĩa đằng sau nó.”
“Có lý.” Dương Thụ Lâm ngồi phắt dậy: “Đúng rồi, hôm nay mày đi chơi với Bùi Dĩ Nghiêu thế nào?”
Trần Thính sờ sờ mũi: “Thì cũng bình thường thôi.”
“À.” Dương Thụ Lâm bị Cao Đạc ghét bỏ nên não có hơi teo, mất một lúc lâu mới sắp xếp được suy nghĩ, nói: “Không phải tao nói đâu, Khốc ca nhìn qua trông thì lạnh lùng đấy, nhưng lúc đối xử với mày lại rất tốt. Đâu như học trưởng, suốt ngày cười tủm tỉm, nhưng trong người thì toàn màu đen, đã thế còn buồn vui thất thường, đợi đến lúc tao mời được ảnh phỏng vấn chắc tổn thọ mười năm quá……..”
Dương Thụ Lâm lải nhải như muốn nói hết mọi tủi thân lúc ở cùng Cao Đạc cho Trần Thính nghe. Trấn Thính lại vì lời nói của cậu chàng mà thở dài, cậu biết Bùi Dĩ Nghiêu đối tốt với cậu, đây là chuyện mọi người đều nhìn ra được. Nhưng mình thì ngược lại, chưa làm được chuyện gì cho cậu ấy hết.
Không không không không, vốn là cậu ta muốn theo đuổi mình mà, cùng nhau tâm sự vun đắp tình cảm, quan tâm lẫn nhau là chuyện chỉ có người yêu mới làm.
Trần Thính dẩu mông khổ sở ngẫm nghĩ, đây là thói quen khi cậu nằm nghĩ ngợi trên giường. Trần Thính thấy mình cứ như đà điểu, khác ở chỗ là không vùi đầu vào cát thôi.
Từ khi quen biết với Bùi Dĩ Nghiêu đến nay, cậu vẫn luôn ở trạng thái tự hỏi tự trả lời, nếu còn tiếp tục như vậy chắc sẽ biến thành nhà triết học Thính Thính mất.
Đột nhiên, Dương Thụ Lâm hốt hoảng đứng bật dậy: “Chết bỏ mẹ! Presentation! Bài thuyết trình ngày mai đến lượt bọn mình à?!”
Trần Thính cũng giật mình, tính lại ngày, trầm giọng bảo: “**. Hình như đến bọn mình thật.”
Powerpoint và Roleplay đều là những phần quan trọng trong tiết Anh. Mỗi người hoặc mỗi nhóm sẽ thay phiên nhau lên bục giảng, làm PPT, thuyết trình. Chủ đề không giới hạn, thời gian năm đến mười phút.
Hai người vội vàng nhắn tin cho thằng bạn Ngô Ứng Văn cùng lớp để hỏi, nhận được câu trả lời — Ờ, đến lượt hai đứa mày đấy. Tiết Anh này có thể coi là tình hình chung quốc gia, mấy lớp tập trung lại ngồi một phòng, giảng viên dành ra hai tiết học để học sinh trình bày powerpoint.
Lần này Ngô Ứng Văn rất không nghĩa khí chạy tới nhóm lớp trưởng Lâm Quyển cầu cứu, vì thế hai tên thợ giày Trần Thính và Dương Thụ Lâm đành phải song kiếm hợp bích, tự mình ra trận.
Nhưng vấn đề là, cả hai người đều quên béng chuyện này.
“Thôi thôi, tao nhớ trong máy tính tao có một cái PPT mới làm một nửa, đáng nhẽ để chuẩn bị cho tiết tiếng Anh chung, bây giờ lấy ra dùng chắc vẫn được.” Trần Thính bình tĩnh nói, nhưng kim giờ chỉ số 11 nhắc nhở họ thời gian đang rất gấp gáp.
Dương Thụ Lâm mạnh mẽ nói: “Thế phần còn lại tao làm cho, Thính Thính mày giúp tao tra tài liệu đi.”
Bản edit này chỉ có tại haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Hai người không nói nữa mà bắt tay vào làm bài, bầu không khí nghiêm túc học tập làm Bách Dụ và Giang Hải vừa về tưởng mình vào nhầm phòng ký túc xá.
Bạch Dụ thò đầu lại gần nhìn, trông thấy một đống lớn chữ nòng nọc khiến người ta phải đau đầu, nhớ lại bài tiếng Anh cấp 4 không nhịn được sợ hãi.
“Oh shit!” Giang Hải oán thán. Lúc chưa vào đại học thì cứ tưởng theo khoa tự nhiên là không cần thi tiếng Anh, cũng giống như khoa xã hội không phải học toán, nếu có cơ hội, cậu chàng mong được nói với người ra quy định “Có bằng tiếng Anh cấp 4 thì mới được tốt nghiệp” một chữ — shit.
Nhưng dù thế nào, toán cao cấp vẫn phải học, bằng cấp 4 vẫn phải thi, PPT vẫn phải làm. Dương Thụ Lâm và Trần Thính tuy không phải học bá, nhưng thái độ học tập vẫn rất nghiêm chỉnh, ít nhất sẽ không làm bừa một cái PPT sơ sài để lừa người.
Vì thế khi làm xong đã hơn 1 rưỡi sáng. Làm PPT không quá phức tạp, chỉ khó ở chỗ tìm tài liệu rồi phiên dịch ra.
Sáng sớm hôm sau, Dương Thụ Lâm mang theo hai quầng thâm đen hơn mắt gấu trúc bị đấm đến lớp, gặp Lâm Quyển còn bị cô nàng ghẹo: “Hello đồng chí Yves Saint Laurent, tối qua bạn vào nhầm Động Bàn Tơ à?”
Dương Thụ Lâm ngửa mặt lên trời thở dài: “Ôi cuộc đời! Khi ông trời đã giáng sứ mệnh cho một người, nhất định sẽ khiến người đó phải chịu nỗi đau tinh thần, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác….Ờm….. Gì nữa gì ý nhở?”
Trần Thính: “Thiếu thốn về vật chất.”
“Đúng, thiếu thốn về vật chất!” Dương Thụ Lâm chua xót ứa nước mắt khóc cho số phận mình, sau đó tính toàn bộ lên đầu Cao Đạc. Tinh thần của Trần Thính khá hơn cậu chàng, khi Dương Thụ Lâm mơ màng sắp ngủ, cậu vẫn giữ được tỉnh táo.
Vì vậy, trọng trách lên bục thuyết trình được giao cho Trần Thính.
Trần Thính thấy sao cũng được, cậu không căng thẳng, cầm USB lên bục giảng, tuy không thể nói là có phong độ của đại tướng quân, nhưng phát âm của cậu chuẩn, thái độ bình tĩnh chậm rãi, nhìn như đang kể chuyện cổ tích.
Cho đến khi cậu đang tìm video tài liệu để mở, bệnh run tay di truyền tái phát, không cẩn thận click mở một tấm hình, cả người liền không ổn.
“Woa.” Giảng viên nam khoanh tay đứng nhìn, kêu ra tiếng trầm trồ từ đáy lòng.
“Aaaaaaaaaaaaaaa!” Toàn bộ bạn học trong phòng nhìn chằm chằm bức ảnh chụp trên màn chiếu, hò hét kinh ngạc cùng cười vang, thậm chí có người còn huýt sáo.
Dương Thụ Lâm đứng hình, cậu chàng không hiểu sao tấm ảnh của Bùi Dĩ Nghiêu bị lẫn trong folder! Lại là cái ảnh chụp phần thân trên hôm thi đấu bơi lội!
Rõ ràng mình đã kiểm tra lại USB, nhưng đó là máy tính của Trần Thính! Sao trong máy nó lại có cái ảnh này?!
Chẳng lẽ trong group nói đúng? Thính Thính nhà mình thật sự cùng Bùi Dĩ Nghiêu…….
Từ từ, Dương Thụ Lâm bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Bức ảnh này không phải mình gửi cho Trần Thính sao? Mình còn gửi cả video nữa……..
Nghĩ vậy, tay Dương Thụ Lâm run theo, cảm thấy mình như phạm nhân tội ác tày trời bị trói trên cột chịu sỉ nhục của dân chúng trong lịch sử. Cậu chàng nhìn Trần Thính, hối hận cũng không kịp —
Thính Thính, tao xin lỗi!
Trần Thính cũng nhìn cậu chàng, mỉm cười — Thính Thính không muốn nghe.
Cậu nhanh tay tắt ảnh chụp, hắng giọng, nhìn những ánh mắt trêu chọc trong phòng, cố gắng kìm nén lỗ tai dần phiếm hồng, nghiêm mặt nói: “Tôi chỉ giúp cậu ấy photoshop, just PS.”
“Đúng đúng đúng, đây là ảnh tôi chụp!” Dương Thụ Lâm cũng chạy lên giải thích, trông còn chột dạ hơn cả khuôn mặt đỏ lên của Trần Thính.
Mọi người té xỉu, bị lý do này chọc cười, sôi nổi vỗ tay. Không biết là vỗ tay cho Trần Thính nhanh trí, hay là vỗ cho dáng người của Bùi Dĩ Nghiêu.
Giảng viên cũng rất hài hước, tùy ý nói vài câu rồi cho qua. Nhưng Trần Thính biết, thế này chưa xong đâu, cậu nhất định phải uýnh nhau với Yves Saint Laurent mới được.
Bên kia, khoa vật lí năm nhất cũng rất bận rộn, cả ngày xếp kín tiết. Khi tin tức truyền tới, trời đã gần chạng vạng, Bùi Dĩ Nghiêu cất đồ, suy nghĩ xem có nên đi tìm Trần Thính không.
Lúc này bạn cùng lớp bỗng cười ầm lên, đưa điện thoại cho mọi người nhìn.
“Ha ha ha ha ha ha sexy guy! Sexy guy! Đỉnh thật!” Cậu ta cười sằng sặc, mãi sau mới phát hiện chính chủ đang đứng cạnh mình, vì thế thu lại nụ cười rồi cẩn thận giải thích với Bùi Dĩ Nghiêu.
“Này…… Cậu có biết chuyện gì xảy ra trong tiết thuyết trình khoa Anh không?”
“Chuyện gì?” Bùi Dĩ Nghiêu đi học rất tập trung, thời gian nghỉ chuyển tiết cũng xem điện thoại.
“Là Trần Thính….. Quan hệ của cậu với anh ấy trông rất thân, anh ấy lên bục thuyết trình PPT không cẩn thận chèn lẫn ảnh cậu vào, là…… cái ảnh hôm thi đấu bơi lội ấy.”
“À.”
“À? Cậu phản ứng mỗi thế thôi hả?”
Bùi Dĩ Nghiêu liếc mắt nhìn cậu ta, tiếp tục thu dọn đồ, không trả lời.
Bạn cùng phòng lần nữa thán phục độ bình tĩnh của Bùi Dĩ Nghiêu, nếu chính chủ đã không care, mình không nên nói nhiều. Nhưng Bùi Dĩ Nghiêu lại tới gần, hắn hỏi: “Sexy guy?”
Bạn cùng phòng: “À…. Là ảnh chụp cậu rất….. sexy, không phải do tôi nói nhé! Vòng bạn bè nói!”
Cơ bụng 6 múi, dáng người hoàn hảo xứng đáng được gọi như thế.