Trần Thính còn tỉnh rồi lại như đã say ngoắc cần câu, cậu không biết nên đẩy hắn ra hay để hắn tiếp tục tác oai tác quái.
Nhưng giờ đã là 11 giờ, cổng ký túc xá sắp đóng rồi, cô bé lọ lem phải trở về thôi,.
Bùi Dĩ Nghiêu lấy điện thoại trong túi Trần Thính ra tắt chuông báo thức đi, mày hắn nhíu chặt, ôm Trần Thính không chịu buông.
Hắn thầm thở dài trong lòng, cụng trán với Trần Thính rồi lúc lâu sau mới thả cậu, dặn dò: “Em nhớ ngủ sớm đấy.”
“Ừm.” Trần Thính gật đầu, cậu chui ra khỏi ngực Bùi Dĩ Nghiêu, nói: “Ký túc xá chỗ cậu cũng chuẩn bị đóng cổng rồi, hôm nay cậu không cần đưa tôi về đâu, tôi đi đây, mai gặp nhé!”
Dứt lời, Trần Thính vẫy tay với Bùi Dĩ Nghiêu, xoay người chạy đi.
Bùi Dĩ Nghiêu nhìn mái tóc xoăn bay múa trong gió của cậu, cười khổ. Sao hắn bỏ qua được sự tinh ranh vừa lóe lên trong mắt Trần Thính chứ, hắn quyết định từ giờ trở đi phải chỉnh lại tửu lượng của cậu mới được.
Cũng quyết định về nhà đặt mua ngay một thùng chocolate nhân rượu.
Trần Thính nhất quyết cho rằng nguyên nhân bản thân chủ động đi trêu chọc Bùi Dĩ Nghiêu hoàn toàn là do say rượu. Mấy hôm nữa Bùi Dĩ Nghiêu có tới tìm tính sổ hay không cậu cũng mặc kệ, bởi vì hôm sau Thính Thính chính là sinh viên siêu giỏi.
Kỳ thi chuyên ngành cấp bốn sắp tới không được để bị đánh rớt, trong học kì mới này, có vẻ các giảng viên đều thích cho sinh viên role play. Thậm chí lồng vào một môn học rất đặc biệt tên là đối thoại phim điện ảnh, nội dung tiết học ngoài việc xem phim thì sẽ lồng tiếng cho các nhân vật trong đó.
Trần Thính đã đọc được làu làu lời thoại trong “Kiêu hãnh và định kiến”, tất cả các giảng viên khoa Anh đều thích bộ phim này.
“Oh, my dear, các ngươi thấy chúng ta nên đọc vở nào?” Dương Thụ Lâm hạ giọng hỏi, bước đi như quý tộc.
Trần Thính bày ra đủ mọi sắc mặt: “No kiêu hãnh no định kiến, mọi người phải sống chan hòa với nhau.”
Ngô Ứng Văn đồng ý: “Đúng vậy, chúng ta chẳng hóa trang được thành Mr.Darcy đâu, mơ đấy mà bọn con gái thích.”
Dương Thụ Lâm tức đến tí xỉu, suýt nữa bem nhau với Ngô Ứng Văn.
Sau nhiều lần trao đổi, cuối cùng ba người quyết định chọn diễn “Thám tử Sherlock”. Dương Thụ Lâm thống nhất rằng mình chỉ muốn đẹp trai chứ chẳng thiết gì quyền quý, vì vậy chọn vai Sherlock.
Trần Thính chọn vai bác sĩ John Watson, Ngô Ứng Văn thì chọn Mycroft Holmes, anh trai của Sherlock.
Trần Thính còn phải chuẩn bị tài liệu để bổ sung cho nội dung để đến khi diễn xong thầy cô có hỏi còn biết đường trả lời nên đương nhiên không có nhiều thời gian chơi với Bùi Dĩ Nghiêu. Mà Bùi Dĩ Nghiêu cũng không xếp được thời gian để bám dính Trần Thính, vậy nên số lần gặp mặt của hai người ít đi rất nhiều.
Nguyên một tuần, Trần Thính và Bùi Dĩ Nghiêu chỉ gặp nhau được hai lần.
Người sốt ruột đầu tiên là Dương Thụ Lâm: “Thính Thính à, dạo này…… Sao mày không cặp kè với Bùi Dĩ Nghiêu thế?”
Trần Thính chớp mắt: “Mày lo gì, bọn tao vẫn nhắn tin trên Wechat mà.”
Nhắt tin trên Wechat? Dương Thụ Lâm nghi ngờ. Trần Thính có thích chat chit bao giờ đâu, điện thoại vứt trên bàn nửa ngày còn chằm thèm mó vào. Và tất nhiên, khi được diện kiến lịch sử trò chuyện của Trần Thính, cậu chàng mắt tròn mắt dẹt, vẻ mặt sửng sốt không dám tin.
“Nói chuyện của chúng mày là thế hả? Cách nửa tiếng mới nhắn tin một lần, bố phải kéo hai đứa mày ra tẩn cho một trận mới được!”
Dương Thụ Lâm thấy mình nói chuyện với Trần Thính còn nhiều hơn Trần Thính nói chuyện với Bùi Dĩ Nghiêu.
Trần Thính nhún vai: “Cậu ấy bận mà.”
Não Dương Thụ Lâm hiện ngay lên hình tượng một tên tra nam chỉ biết ném rau cho heo ăn chứ không biết chăm cho béo lú. Bận? Bận cái gì? Bận thám hiểm vũ trụ hở?
Nhưng cả cậu chàng và Trần Thính đều không ngờ được rằng lúc này Bùi Dĩ Nghiêu đang ngồi trên bàn học mà mắt cứ đảo qua đảo lại như rang lạc giữa điện thoại và sách vở — Thính Thính vẫn chưa nhắn tin lại sao?
Dương Thụ Lâm dạy cho Trần Thính vài chiêu yêu đương mình đọc được trên page nào đó, hơn nữa còn phân tích rõ ràng đến mức khiến Trần Thính phải rửa mắt nhìn cậu chàng.
Nhưng ngay sau đó cậu chàng không còn tâm tư để quản nữa, vì đứa bạn trong đoàn phóng viên vừa gọi điện thoại cho cậu chàng báo rằng — Cao Đạc lại lại lại tới nữa rồi.
Sau vài lần khích Bùi Dĩ Nghiêu, có vẻ Cao Đạc đã bắt đầu thấy nhàm chán nên quay ra theo dõi đoàn phóng viên. Dạo này anh rảnh vô cùng, rảnh đến độ cứ có thời gian là tới chỉ huy đoàn phóng viên.
Dương Thụ Lâm không biết cấm thế nào, ai bảo cậu chàng nằng nặc muốn Cao Đạc nhận phỏng vấn làm gì chứ?
Bản edit này chỉ có ở haiduonglehoa.wordpress.com và wattpad Hải Đường Lê Hoa.
Dương Thụ Lâm hấp tấp chạy đi, ngay sau đó Trần Thính cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Bùi Dĩ Nghiêu.
Đông Hồ Cua Vương: Vừa mới tập đối thoại phim xong.
Bùi Dĩ Nghiêu: Đối thoại phim?
Đông Hồ Cua Vương: Ừm, phải diễn trên lớp. Nhưng mà Dương Thụ Lâm vừa chạy tới đoàn phóng viên rồi, bây giờ còn mỗi tôi tập.
Bùi Dĩ Nghiêu: Đoạn nào?
Đông Hồ Cua Vương: Cậu muốn sang tập với tôi hả?
Đọc xong tin nhắn của Trần Thính, Bùi Dĩ Nghiêu trầm ngâm vài giây rồi mới nhắn lại — Tôi không.
Đông Hồ Cua Vương: Cậu lồng tiếng Sherlock nhé? Sherlock và bác sĩ Watson tôi lồng tiếng là cặp cộng sự đó.
Trần Thính gửi tin nhắn rất nhanh vì không muốn cho Bùi Dĩ Nghiêu từ chối. Tuy Bùi Dĩ Nghiêu không có hứng thú với việc lồng tiếng, nhưng nếu bạn trai nhỏ đã nhờ rồi, sao hắn nỡ từ chối được.
Hơn nữa, hắn muốn nghe giọng của Trần Thính.
Trần Thính gửi một đoạn thoại tới.
Bùi Dĩ Nghiêu: Quyết định muốn lồng đoạn này à?
Đông Hồ Cua Vương: Ừm.
Mãi không thấy Bùi Dĩ Nghiêu đáp lời nên Trần Thính chỉ biết đợi, bắt đầu từ lúc ngồi nghiêm chỉnh đến khi nằm ườn trên giường đã hơn mười phút rồi. Cậu vừa làm dáng dẩu mông lên dựa vào thành giường giống con đà điểu vừa nghĩ ngợi, chắc Bùi Dĩ Nghiêu đổi ý rồi nhỉ?
Cậu đang định hỏi thì một tin nhắn thoại được gửi đến. Trần Thính cuống quýt mở tin nhắn rồi dí sát điện thoại vào tai, thanh âm trầm ấm cao ngạo xông thẳng vào màng nhĩ cậu.
“Shut up everybody, shut up! Don’t move, don’t speak, don’t breathe. I’m trying to think. Anderson, face the other way, you’re putting me off.”
“Anderson, don’t talk out loud, you lower the IQ of the whole street.”
“Ui ui.” Trần Thính đỏ mặt vùi đầu vào gối, không quá vài giây sau lại ấn phát lại.
Nghe xong hai lần, cậu thầm nhủ mình không được thể hiện thái quá, sau đó giả bộ như không có chuyện gì rồi chuẩn bị ghi âm một câu thoại gửi đi, ai ngờ Bùi Dĩ Nghiêu gửi tiếp một tin nhắn thoại đến.
“Anything else.”
Bùi Dĩ Nghiêu chưa lồng tiếng bao giờ nên khi lồng âm cho Sherlock, Trần Thính vẫn nghe ra giọng hắn. Nhưng giọng nói vừa xuất chúng vừa lạnh nhạt ấy lại đắp nặn nên con người đầy quyến rũ.
Don’t move. Don’t speak. Don’t breathe.
Phong thái trịnh thượng như bậc đế vương khiến người khác phải quỳ gối dưới chân hắn.
Trần Thính thích Sherlock, thích tiểu thuyết trinh thám, và cũng thích cả Bùi Dĩ Nghiêu. Giờ hai người ở bên nhau rồi nên cậu thấy vui lắm.
Nhưng nhất định, nhất định không thể để Bùi Dĩ Nghiêu biết lời thoại này không nằm trong phạm vi tập luyện của nhóm, bởi vì Trần Thính thích hai câu thoại này quá mới nhờ hắn thôi.
Bùi Dĩ Nghiêu sẽ ghen mất.
Lỡ như hắn hỏi “Em thích Sherlock Holmes hay thích tôi hơn”, Trần Thính biết trả lời như nào đây?
Đông Hồ Cua Vương: Hết rồi đó, mấy câu còn lại tôi đợi Dương Thụ Lâm về tập tiếp, tôi tìm cậu lấy cảm giác thôi.
Rất xin lỗi người anh em, tuy bị tao lấy mày ra làm lá chắn, nhưng mày phải biết rằng tao quý mày lắm, như cách mày quý tao ấy.
Thấy Bùi Dĩ Nghiêu không truy hỏi nên Trần Thính cho rằng chuyện này trót lọt rồi.
Nhưng ba ngày sau trong tiết đối thoại phim điện ảnh, khi nhóm ba tên thợ giày lên trình bày thành quả, mắt Trần Thính đảo qua cửa sổ, trông thấy Bùi Dĩ Nghiêu thì giật mình.
Xong rồi xong rồi xong rồi, bị bắt quả tang rồi.
Làm sao đây?
Một viên chocolate nhân rượu có dỗ được không nhở?
Không thì hai viên nhé?
Trần Thính không tập trung nên quên mất lời thoại, mọi người cười sặc sụa cả lên. Khó khăn mãi mới diễn xong mà vẫn còn tận hai mươi phút nữa mới hết tiết, Trần Thính ngó tiếp ra ngoài cửa sổ nhưng không thấy Bùi Dĩ Nghiêu đâu.
Chẳng lẽ mình hoa mắt?
Vậy có khi nào mình dùng hai viên chocolate nhân rượu là được cậu ấy tha cho không?
Trần Thính rối rắm trong chốc lát, cảm thấy mình không nên để chuyện yêu đương làm ảnh hưởng đến học tập.
Hai mươi phút sau chuông tan học vang lên, cậu cố ý nấn ná ở lại lớp cuối cùng, đợi mọi người đi hết, đi thật xa mới chậm chạp bước ra khỏi phòng học.
“Thính Thính mày làm gì đấy, nhanh lên!” Dương Thụ Lâm đứng ngoài cửa gọi cậu.
“Đây.” Trần Thính xác định Bùi Dĩ Nghiêu không đợi mình bên ngoài, có lẽ cậu ấy đã tới thật nhưng chắc chỉ đi ngang qua thôi. Vì vậy thoải mái đi ra ngoài, không ngờ Dương Thụ Lâm đòi đi vệ sinh.
WC ở hành lang khác, Dương Thụ Lâm gọi Trần Thính rồi chạy đi, Trần Thính ôm sách lề mề đi theo.
Nhưng cậu đi chưa được mấy bước, cửa phòng học bên cạnh bỗng nhiên mở ra, Trần Thính nghe thấy tiếng, quay ra đối mắt nhìn người đứng sau cánh cửa — Á Bùi Dĩ Nghiêu!
“Cậu……” Trần Thính kinh ngạc, Bùi Dĩ Nghiêu quan sát hành lang trước sau không có ai thì cầm tay Trần Thính kéo vào trong lớp rồi đóng cửa lại.
Trần Thính đoán chắc Bùi Dĩ Nghiêu thấy bọn cậu lồng tiếng tiếng rồi, bởi vậy giờ tới tìm cậu tính sổ đây mà.
“Sherlock” Bùi Dĩ Nghiêu thở ra hơi nóng nhẹ nhàng âu yếm bên tai Trần Thính, thấp giọng hỏi, “Tôi vẫn là Sherlock chứ?”
Tim Trần Thính đập bùm bùm, nhẩm đếm trong đầu một viên chocolate, hai viên chocolate rồi đếm một mạch đến năm sáu bảy tám chín mươi viên chocolate.
Ba phút sau, Dương Thụ Lâm ra khỏi nhà vệ sinh, hoang mang nhìn hành lang không bóng người — Ơ đệch người đâu?