Tuy rằng biết đây là công việc của anh nhưng Lý Cẩm Thành cảm giác có chút khó chịu.
Loại khó chịu này có một chút trẻ con, giống như từ trước đến nay đối phương vô điều kiện nuông chiều mình, cho nên mới ở trước mặt làm càn tùy hứng.
Đã là cuối tháng giêng nhưng khí hậu Hồng Kông khá tốt, hơn nữa không khí cũng không bị ô nhiễm, bởi vậy ánh trăng thật sáng như trước xuyên thấu qua bức màn chiếu vào trong phòng.
Ánh sáng chiếu vào bên trong tràn ngập khắp phòng, đồng thời làm tỏa ra một cảm giác yên tĩnh mát dịu.
Biết anh ngày hôm sau phải rời khỏi, Lý Cẩm Thành nhìn chằm chằm vách tường đối diện nói: “Lần này anh sẽ đi bao lâu?”
“Đại khái là khoảng hai tuần, bất quá anh sẽ nhanh chóng trở về.”
Vinh Thịnh là công ty gia tộc từ khi Hà Chấn Hiên gặp tai nạn xe cộ lại cùng Lý Cẩm Thành đính hôn, anh đã đem vài bộ phận trọng yếu chuyển giao cho Hà Kỳ Phong.
Hà Kỳ Phong làm nhiều việc chủ yếu là cậu ta bay đi các quốc gia xử lý công việc của Vinh Thịnh.
Tuy rằng Hà Chấn Hiên có tư tâm, nhưng Hà Kỳ Phong đối với công việc này thực cảm thấy hứng thú, bởi vậy hắn chưa từng có đưa ra dị nghị.
“Vậy cùng lần trước giống nhau?”
Nghe Lý Cẩm Thành nói như vậy Hà Chấn Hiên khóe miệng không khỏi có chút giơ lên.
Lần trước vì muốn cho Lý Cẩm Thành một kinh hỉ, Hà Chấn Hiên tranh thủ thời gian từ nước ngoài về trước một ngày, kết quả bị Tiếu Lương Ngọc người luôn theo dõi hành tung của anh ngăn ở trước cửa tiểu khu, cũng làm cho Lý Cẩm Thành hiểu lầm.
“Anh chỉ cùng anh ta có một chút qua lại, sẽ không có những người khác.”
Giống như trêu chọc lại giống như giải thích, Lý Cẩm Thành vẫn là nhịn không được hừ lạnh một tiếng.
Ôm Hà Chấn Hiên nằm trong chốc lát, cậu còn nói: “Anh nói nếu có người không cần phải công tác, ngủ thẳng đến khi nào cũng được, bình thường shopping cùng bằng hữu gặp mặt uống cà phê, chờ ngày nào đó cảm thấy nhàm chán lại bay ra nước ngoài du lịch giải sầu…”
“Có người như vậy sao?”
“Tại sao không có? Giống như các thiên kim quý tộc ở đây vậy!”
“Em không nghĩ sẽ không đi làm nữa à?”
Hà Chấn Hiên trong giọng nói lộ ra ý thật lòng, Lý Cẩm Thành có chút ngạc nhiên ngẩng đầu, nói: “Cho nên anh muốn nhìn em mang giày cao gót, trang điểm tinh xảo, đầu tóc chải chuốt, thích đi Paris nghỉ phép để có màu da rám nắng xuất hiện ở trước mặt anh? Đúng rồi, còn muốn trét son môi, kẻ mắt, sơn móng tay tốt nhất là cùng màu với son môi!”
“Không phải, anh muốn nói nếu em nghĩ dạy ở trường cũng có thể ở nhà làm.”
“Anh dưỡng em?”
“Ừ.”
Trong bóng đêm Lý Cẩm Thành nhìn anh chầm chầm có chút giống tiểu động vật, Hà Chấn Hiên không khỏi lấy tay xoa nhẹ tóc trên đầu của cậu.
Bị Lý Cẩm Thành không nói gì đẩy ra, nói: “Em chỉ là bộc phát bực tức mà thôi, hơn nữa, người làm sao có thể không làm việc? Không làm việc sẽ bị xã hội đào thải, dần dần mất đi tự chủ, nhưng mà…”
Nói xong câu này, Lý Cẩm Thành đơn giản ghé vào trước ngực của anh, nói: “Nghe được anh nói như vậy em cũng rất cảm động…”
Hà Chấn Hiên nằm thẳng nhìn gương mặt của Lý Cẩm Thành ở trước mắt mình chậm rãi phóng đại, không lâu sau, bờ môi của anh truyền đến một trận xúc cảm ấm áp mềm mại.
“Anh ngày mai đã đi, hôm nay không muốn làm sao?”
Lý Cẩm Thành lời nói mơ hồ không rõ, cho đến giờ phút nầy, Hà Chấn Hiên mới hiểu được, đêm nay cậu sở dĩ biểu hiện khác thường như vậy là bởi vì luyến tiếc mình đi.
Tuy rằng bình thường biểu hiện cẩn thận nhưng ngẫu nhiên chân tình biểu lộ anh chỉ hận không thể đem toàn bộ tất cả mọi thứ tốt nhất của mình cho cậu.
Nghĩ như vậy Hà Chấn Hiên không khỏi làm sâu sắc thêm nụ hôn, đồng thời đưa tay tham tiến vào vạt áo ngủ của cậu.
Vết thương của Lý Cẩm Thành ở phía bên phải sau thắt lưng, lúc này đã khép lại, nhưng vẫn là không thể tránh khỏi để lại một vết sẹo dài.
Hà Chấn Hiên sờ lên vết sẹo kia, trong lòng không biết có một loại cảm thụ như thế nào.
Nghĩ đến cậu và mình cùng nhau bị thương, anh có chút cảm khái. Nhưng lại nghĩ đến cậu vì mình mà bị thương, anh không khỏi có chút khó chịu.
“Chớ có sờ, ngứa…”
Lý Cẩm Thành trong thanh âm mang theo dày đặc giọng mũi, còn có chút làm nũng, lại thêm phần biếng nhác gợi cảm.
Hà Chấn Hiên hô hấp lập tức ngưng trệ, xoay người đem Lý Cẩm Thành đặt ở dưới thân mình.
“Chờ một chút!”
Hà Chấn Hiên còn chưa lấy lại tinh thần, Lý Cẩm Thành đã đem tay tham tiến vào quần lót của anh cũng cầm vật nhỏ của anh đã ngẩng đầu chờ đợi.
“Đêm nay em muốn ở mặt trên…”
Hà Chấn Hiên sửng sốt, Lý Cẩm Thành tươi cười càng sâu, đồng thời trên tay thoáng dùng sức, còn nói: “Em muốn ngồi ở mặt trên…”
Người này có khả năng dễ dàng phá hủy toàn bộ lý trí cũng làm cho mình không thể nào làm chủ bản thân, Hà Chấn Hiên giống con cá bị mắc cạn, ngã xuống giường, cuối cùng áp lực thở dốc nói: “Được.”
Lý Cẩm Thành vừa nghe Hà Chấn Hiên đồng ý lập tức đè lên người anh hôn liếm lên cổ anh hai tay cũng không yên sờ soạng vòm ngực rắn chắc của anh dừng lại ở hai điểm hồng dùng hai ngón tay xoa nắn. Hà Chấn Hiên bị cậu làm cho ngứa ngáy hai tay ôm lấy mặt cậu môi tìm môi đầu lưỡi giao triền làm nụ hôn càng thêm kịch liệt. Lý Cẩm Thành thở hổn hển lấy dung dịch bôi trơn hai tay bóp nhẹ cái mông vừa co giãn vừa săn chắc của Hà Chấn Hiên có cảm giác thích thú không muốn rời tay. Hà Chấn Hiên nôn nóng nói:”Em làm nhanh đi còn chần chờ gì nữa?”. Lý Cẩm Thành cười nhẹ:”Em không nôn nóng anh nôn nóng làm gì, em chỉ sợ anh bị thương thôi.”
Vừa nói cậu vừa lấy dung dịch bôi trơn theo đầu ngón tay đưa vào phía sau anh vẽ loạn. Hà Chấn Hiên cảm thấy một chất lỏng lành lạnh đưa vào trong, cảm giác trướng đau có phần hơi khó chịu nhưng vẫn mím môi chịu đựng cho Lý Cẩm Thành làm tốt giai đoạn tiền diễn này. Lý Cẩm Thành không có kinh nghiệm trong việc này cậu chỉ bắt chước Hà Chấn Hiên từ từ đưa thêm hai rồi ba ngón tay vào, mượn chất bôi trơn làm mềm xốp nơi tiếp nhận.
Hà Chấn Hiên được cậu làm như vậy cảm giác vừa trướng đau lại vừa thích thú anh chịu không nổi nhìn lên lại thấy người yêu của mình mồ hôi đầy trán anh nhỏ giọng nói:” Được rồi em vào đi”. Lý Cẩm Thành nghe anh nói tâm trạng trở nên hưng phấn không nhẫn nhịn nữa ngồi lên thẳng lưng mạnh mẽ đưa phân thân đang ngẩn cao của mình vào. Cúc huyệt chật hẹp dù đã làm tốt công tác khếch trương cũng không chịu nổi vật thô cứng xâm nhập, Hà Chấn Hiên đau đến nỗi toát mồ hôi nhưng vẫn cố chịu không muốn làm cho Lý Cẩm Thành mất hứng. Nhưng Lý Cẩm Thành vẫn thấy được gương mặt tái nhợt của anh cảm giác có lỗi vì mình quá gấp gáp cậu lúng túng không biết làm sao chỉ giữ nguyên tư thế nhìn anh.
Hà Chấn Hiên thấy cậu như vậy yêu thương kéo cậu nằm xuống hôn nhẹ mấy cái vào môi cậu, dùng lưỡi mở khớp hàm liếm vòng quanh khoang miệng cậu. Lý Cẩm Thành nhận được kích thích cậu cũng vươn lưỡi ra ngậm lấy lưỡi của anh nhẹ nhàng cắn mút. Cảm thấy nơi kết hợp đã bớt đau Hà Chấn Hiên bên dưới bắt đầu cử động, Lý Cẩm Thành hiểu được ý anh cậu chống hai tay lên ngực anh tiếp tục động tác ra vào.
Một cảm giác sung sướng tràn ngập khắp cơ thể theo từng động tác đỉnh nhập khiến Lý Cẩm Thành không khống chế được càng ra sức nhanh hơn, Hà Chấn Hiên thì càng thêm đau đớn anh nắm chặt nệm giường cố sức chịu đựng nhưng nhìn người mình yêu vì thoải mái mà đôi mắt mơ màng gương mặt hồng lên đầy mê hoặc đau đớn dường như không còn nữa.
Lý Cẩm Thành cuối nhìn tiểu đệ của Hà Chấn Hiên bị vắng vẻ ngủ yên trong bụi cỏ đen mềm mại biết anh không thoải mái nên cậu chủ động cầm lấy nó nhẹ nhàng ma sát lên xuống. Hà Chấn Hiên bị kích thích từ hai phía bắt đầu có cảm giác, hai tay anh đưa ra phía sau đỡ hai cánh mông cậu làm động tác ra vào càng thêm mạnh mẽ. Bên trong ấm áp càng thêm siết chặt co rút, Lý Cẩm Thành có cảm giác tất cả máu của mình đều dồn về nơi đó, cậu sờ vào nơi kết hợp của hai người cảm nhận sâu sắc bây giờ cậu và anh như hòa lại làm một.
Hà Chấn Hiên thấy thái độ của cậu càng thêm kích thích, vật kia của cậu lại liên tiếp đánh sâu vào đụng vào điểm mẫn cảm trong nội bích khiến toàn thân anh co rút thở hổn hển, bất ngờ tay Lý Cẩm Thành lại xẹt qua rãnh nhỏ trên tính khí đang bừng bừng làm Hà Chấn Hiên không thể khống chế xuất ra trên tay cậu. Toàn thân Hà Chấn Hiên co lại cúc huyệt mạnh mẽ siết chặt ôm lấy vật nhỏ của Lý Cẩm Thành làm cậu cũng không kìm nén được trước mặt như bị một luồng sáng đánh vào run rẩy xuất ra trong người của Hà Chấn Hiên.
Lý Cẩm Thành sau cơn cực khoái vô lực nằm trên người Hà Chấn Hiên thở dốc. Hà Chấn Hiên yêu thương vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, lấy tay vuốt dọc sóng lưng của cậu làm cho cậu thoải mái hơn. Lúc này tiểu đệ của Lý Cẩm Thành vẫn còn ở bên trong của anh vì những động tác này lại rục rịch bắt đầu trướng lớn, Hà Chấn Hiên cảm nhận được lắc đầu cười khổ, nhưng Lý Cẩm Thành biết ngày mai anh phải đi công tác nước ngoài nên miễn cưỡng rút ra, hôn nhẹ vào môi anh nói: “Đi tắm thôi”.
Cả hai người cùng vào phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ rồi lên giường nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
—-
Trời sáng.
“Uống thuốc cùng thuốc mỡ trị thương em giúp anh cất vào hành lý rồi, tới bên kia rồi…”
Nghĩ vậy chính mình lại muốn nói thiệt nhiều thứ nhưng Lý Cẩm Thành vẫn không thể nói nên lời chỉ nói: “Quên đi, anh đã biết rất rõ ràng.”
Cúi đầu Lý Cẩm Thành hơi có vẻ thất lạc, Hà Chấn Hiên xoa nhẹ tóc trên đầu của cậu, nói: “Chiếu cố tốt cho chính mình, có việc liền gọi điện thoại cho anh.”
Lời nói như vậy anh đã từng nói qua với cậu, nhưng lần này ly biệt cùng lần trước nhiều ít có chút bất đồng.
Đã không còn cẩn thận câu nệ, đến bây giờ Lý Cẩm Thành đã dám ở trước mặt anh để lộ ra một mặt khác của bản thân rất bình thường và cũng có lúc tùy hứng.
—-
Đã là kết thúc học kỳ, chờ mấy ngày nữa kết thúc kỳ thi, trường học sẽ nghỉ.
Buổi chiều tan học, Lý Cẩm Thành không muốn về nhà, bởi vậy cậu mới mời Trâu Tuấn Khải ăn cơm.
Trâu Tuấn Khải đối với việc này có chút cảm khái, chỉ nói hai người đã thật lâu không có ở bên nhau.
Cơm nước xong, Trâu Tuấn Khải lại đề nghị hai người đi quán bar ngồi trong chốc lát.
Không biết có phải là trong khoảng thời gian này trôi qua quá mức áp lực, vừa tiến vào quán bar, Trâu Tuấn Khải liền kêu vài loại rượu cốc-tai mạnh. Rượu vừa đến không cần nhìn đã bị anh ta uống một hơi cạn sạch.
Lý Cẩm Thành có chút lo lắng nhìn anh ta, nói: “Anh uống ít một chút, bạn gái của anh hiện tại mang thai, hơn nữa…”
“Stop!”
Trâu Tuấn Khải có chút không vui nhìn cậu, nói: “Cậu cho tôi phóng túng đêm nay có được không? Hơn nữa, tửu lượng của tôi cũng không phải cậu không biết!”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng phụ nữ mang thai cảm xúc vốn là mẫn cảm, lại hơn nữa hiện giờ cha mẹ của anh ta ở trong này, vì tránh cho anh bị thành vật hi sinh, đợi cho Trâu Tuấn Khải bắt đầu kêu thêm rượu, Lý Cẩm Thành không để ý tới ý nguyện của anh đưa anh ta tha ra ngoài quán bar.
“Lý Cẩm Thành!”
Trâu Tuấn Khải tựa hồ có chút tức giận, cho đến khi anh bị ánh mắt lãnh đạm của Lý Cẩm Thành nhìn thoáng qua, anh ta liền quên những lời muốn nói. Một lát sau mới nói được: “Cẩm Thành, cậu thật sự thay đổi rất nhiều…”
Không hề giống như trước như vậy dịu ngoan nói lời tốt đẹp.
“Không tốt sao?”
Ban đêm có gió lớn, gió thổi vào người có chút lạnh, Trâu Tuấn Khải lấy tay kéo áo khoác bó sát người, cười nói: “Rất tốt, chính là ngẫu nhiên có chút không quen…”
Thừa dịp anh ta chưa lấy lại tinh thần, Lý Cẩm Thành đẩy anh ta nhét vào trong xe đưa về nhà.
Trên đường trở về, Lý Cẩm Thành nhận được điện thoại của Hứa Gia Minh.
Hứa Gia Minh là bạn học lớp mười hai của cậu, hai người trước kia tính cách có chút giống nhau.
Đều thích im lặng, thích đọc sách, đi học cũng chưa bao giờ muộn, bởi vậy cho dù sau này hai người thi vào hai trường đại học khác nhau, chỗ làm việc cũng cách khá xa, nhưng hai người vẫn duy trì liên hệ.
Hứa Gia Minh có thân thích đi nước ngoài bây giờ trở về Hồng Kông, có cháu gái mười hai tuổi cần nhập học, biết Lý Cẩm Thành hiện giờ làm việc ở trường học liền hỏi thăm.
Cậu ta hỏi muốn nhập học điều kiện như thế nào, Lý Cẩm Thành nói: “Phải trước thông qua trường học an bài thi thử, đợi cho thông qua được khảo nghiệm hiệu trưởng trường học sẽ tự mình phỏng vấn.”
“Cũng quá tàn khốc một chút đi?”
Hứa Gia Minh trong giọng nói mang theo chút sợ hãi, Lý Cẩm Thành nén cười, nói: “Hiện tại ở Hồng Kông mấy trường học tốt hơn một chút đều như vậy.”
“Cũng không biết cô bé có thể thi vào được không.”
Dừng một chút, Hứa Gia Minh còn nói: “Cẩm Thành, cậu có biết chuyện Liêu Trường Viễn bị thương không?”
“Không biết, hắn làm sao vậy?”
“Hắn hình như là cùng một người phụ nữ có chồng… nói thương yêu, chồng đối phương rất có bối cảnh, tìm người đánh hắn một trận…”
Nói xong cậu ta thở dài một hơi, còn nói: “Cũng không biết có phải Liêu Trường Viễn rất không may hay không… Hắn bị thương tới đầu, bây giờ còn ở bệnh viện hôn mê…”
Nghĩ đến đoạn thời gian trước ở trên mạng nhìn thấy tin tức kia, Lý Cẩm Thành còn nói: “Như thế nào trên mạng không có nhắc đến chuyện này”
“Cậu cũng biết người nhà của hắn không muốn cùng hắn có quan hệ nữa… Nói không chừng bọn họ còn hy vọng Liêu Trường Viễn cứ như vậy chết đi…”
Lý Cẩm Thành không lên tiếng trả lời, không thèm nhắc lại.
“Cẩm Thành, cuối tuần này có thể rảnh không? Tôi liên hệ thêm vài bạn học cũ cùng đi bệnh viện thăm hắn một chút.”
Hứa Gia Minh lúc trước là bởi vì cậu có quan hệ cùng Liêu Trường Viễn có nói qua vài lần, cậu ta với hắn hai người đơn thuần cũng chỉ là bạn học.
Nhưng Hứa Gia Minh nổi danh là người hiền lành, cũng thực rất coi trọng bạn bè cũ.
Nghe cậu ta nói như vậy Lý Cẩm Thành trầm mặc một lát, mới nói: “Thật có lỗi, tôi cuối tuần này có việc…”
“Như vậy sao?”
Hứa Gia Minh trong giọng nói lộ ra tiếc nuối với chút không dám tin, đại khái không nghĩ tới Lý Cẩm Thành lại tuyệt tình như vậy.
Nghĩ cậu ta vẫn là trước sau như một sẽ không che dấu tâm sự của mình, Lý Cẩm Thành vẻ mặt buộc chặt rốt cục có chút dịu đi, còn nói: “Có thời gian trống tôi sẽ đi gặp hắn.”
Hỏi rõ Liêu Trường Viễn hiện giờ ở bệnh viện nào Lý Cẩm Thành đang chuẩn bị cúp điện thoại, Hứa Gia Minh lại ở đầu kia điện thoại gọi cậu, nói: “Cẩm Thành, có gì gọi điện thoại cho tôi, chúng ta đã thật lâu chưa gặp mặt.”
“Được rồi.”
Ngày hôm sau buổi chiều tan học, Lý Cẩm Thành đi đến nơi bệnh viện của Liêu Trường Viễn.
Hắn ở phòng bệnh bình thường, trên người cắm không ít dụng cụ y học trợ giúp.
Bởi vì trường kỳ nằm trên giường, hắn nhìn qua gầy yếu rất nhiều, khí sắc cũng trở nên thực không đẹp.
Lý Cẩm Thành đứng ở bên cạnh, chỉ cảm thấy hắn cho mình cảm giác thực xa lạ.
Cậu đối Liêu Trường Viễn đã không còn yêu và hận, thậm chí ngẫu nhiên vẫn có chút cảm kích hắn.
Nếu không phải trước khi chết hắn tự nói với mình chân tướng, Lý Cẩm Thành không thể vì mẹ mình mà báo thù.
Nếu không phải hắn bức tử mình, Lý Cẩm Thành cũng sẽ không có cơ hội gặp Hà Chấn Hiên người đối với cậu tốt nhất.
Tuy rằng những điều này cũng không phải là ý muốn của hắn lúc trước.
Trong phòng bệnh không có bình hoa, Lý Cẩm Thành chỉ đem hoa bách hợp mình cầm trong tay đưa cho y tá đến thay thuốc cho Liêu Trường Viễn.
Biết tiền thuốc men của hắn từ người đánh hắn bị thương trả, Lý Cẩm Thành còn nói: “Có ai thay hắn nhờ hộ công chăm sóc không?”
Nhìn phòng bệnh này, Lý Cẩm Thành biết người nhà của hắn chưa từng lại đây xem qua hắn.
“Không, chỉ dựa vào một người y tá thôi, bất quá lấy tình trạng trước mắt của hắn… Tốt nhất là lại tìm một…”
Liêu Trường Viễn đã đánh mất năng lực cơ bản nhất tự gánh vác bản thân, tuy rằng đồng tình, nhưng trong bệnh viện y tá thật sự không có phương pháp phân thân chỉ chăm sóc hắn.
“Có thể giúp tôi tìm một người lo cho hắn không?”
“Có thể, tôi sẽ đi ngay bây giờ giúp anh liên hệ!”
Cô y tá hai mắt sáng lên, rất nhanh đẩy xe đẩy ra ngoài.
Hỏi rõ hộ công mỗi tháng cần bao nhiêu tiền phí dụng, Lý Cẩm Thành lại ghi một tờ chi phiếu đưa cho bà, nói: “Đây là một năm tiền lương, nếu một năm sau hắn vẫn bất tỉnh, bà tiếp tục gọi điện thoại cho tôi.”
Người thực vật trong cơ thể khí quan suy kiệt ở trên giường bệnh lặng yên không một tiếng động, hơn nữa một năm sau, cậu khó giữ được mình còn nhớ rõ người này.
Nữ hộ công gật đầu, trên mặt biểu tình thận trọng.
Lý Cẩm Thành trong nội tâm đồng thời tồn tại ngoan tuyệt cùng từ bi, giống như đối mặt với một con chó từng cắn mình một ngụm nhìn nó bị xe đụng nằm ở bên đường hấp hối, cậu vẫn sẽ vì nó giải quyết tốt hậu sự.
Nói đến cùng bất quá là không đành lòng mà thôi.
Trường học nghỉ không lâu, Hồng Kông chính thức bước vào tháng hai nhưng lúc này Hà Chấn Hiên vẫn chưa có trở về.
Trên đường vì ngày tết sắp đến không khí dần trở nên cô đặc hơn, không có Hà Chấn Hiên, hơn nữa trường học lại nghỉ, một ngày của Lý Cẩm Thành trở nên có chút gian nan.
Cậu đã không có một người thân, lúc này cậu mới ý thức tới tầm quan trọng của Hà Chấn Hiên đối với mình.
Cả ngày cậu ngủ nhiều tự nhiên không thể ngủ nữa, vì nhàm chán Lý Cẩm Thành chuẩn bị đi siêu thị hơi xa một chút mua thức ăn, thì bất ngờ xe của cậu ngay tại cửa tiểu khu bị người ngăn lại.
Lúc trước Liêu Trường Viễn cũng làm qua chuyện như vậy, nhưng lần này ngăn xe cậu là cha trên danh nghĩa đã có gần bốn tháng thời gian chưa từng gặp mặt Lý Diệu Tổ.