“Con sẽ đi gặp anh ấy!”
Cậu thô bạo bỏ lại những lời này rồi đứng dậy lên lầu.
Nhìn bóng lưng của cậu, Lý Diệu Tổ cảm thấy Lý Cẩm Thành hôm nay rất xa lạ, lãnh đạm cường thế, có vẻ không tôn trọng mình lắm. Nhưng nghĩ mong muốn của mình cuối cùng mình đã đạt thành, ông ta không thể không kích động, không ngừng nói tốt tốt tốt. Sau đó ông mới cao giọng nói: “Cha sẽ thay các con hẹn thời gian gặp mặt!”
Trên tủ đầu giường trong phòng đặt một ly sữa đã được chị Phương hâm nóng, thấy chị đang kéo màn, Lý Cẩm Thành đóng kỹ cửa phòng, nói: ” Chị Phương, chị có biết năm đó mẹ em chết như thế nào không?”
Thân hình Chị Phương cứng lại, khi chị xoay người Lý Cẩm Thành mới phát hiện sắc mặt chị tái nhợt, do dự một lát, chị mới khó xử nói: “Cẩm Thành, sau khi mẹ em qua đời chị mới tới đây…”
“Không, chị Phương, chị nhất định đã nghe nói qua chuyện gì đó, trong nhà chỉ có chị thật tình tốt với em, cho nên chị cứ xem như thuơng hại em, chị nói chuyện chị biết cho em nghe đi được không?”
Năm đó thông qua chị em tốt của mình, Ngụy Xuân Phương biết Lý gia đang tuyển người, sau khi trải qua phỏng vấn, cô trở thành bảo mẫu của Lý Cẩm Thành.
Nhưng vì lý do riêng của mình, cô lựa chọn ở trước mặt Lý Diệu Tổ và Tống Uyển Như giấu diếm chuyện này.
Ngụy Xuân Phương nhìn Lý Cẩm Thành lớn lên, trong lòng vẫn luôn có chút đồng tình với cậu. Nên sau khi nghe cậu nói như thế chị không nói được một lời đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống.
Chị tin phật, mấy năm nay chị vẫn luôn hy vọng Lý Cẩm Thành biết được việc này, nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy được việc này đối với Lý Cẩm Thành sẽ tạo thành thương tổn rất lớn. Bởi vậy từ nhiều năm trước chị âm thầm quyết tâm, trừ phi có một ngày Lý Cẩm Thành chính miệng nhắc tới, nếu không cả đời này cũng sẽ không nói cho cậu biết.
Ý nghĩ của chị có chút đơn thuần, cảm thấy chuyện này nên để người khác nói cho cậu biết, chứ không phải mình.
“Cẩm Thành, việc này là chị em tốt của chị nói cho chị biết, tuy rằng em ấy trước đây là người giúp việc cho gia đình của em, nhưng chị không biết em ấy nói có đúng sự thật không…”
“Yên tâm, chị Phương, chuyện này em sẽ cho người đi thăm dò.”
Lý Cẩm Thành không muốn để mẹ cậu chết oan, cũng không muốn oan uổng người tốt.
Có lẽ ở trong lòng của cậu còn có một chút chờ mong, mong là cha cậu sẽ không đối xử độc ác với mẹ cậu như vậy.
“Trước khi chị đến đây, cha của em từng sa thải người giúp việc của Lý gia… ngay sau khi mẹ em qua đời không lâu… Chị em tốt của chị nói cho chị biết, mẹ em sau khi sinh em được ba tháng, Tống Uyển Như từng tới đây tìm mẹ em một lần, khi đó Tống Uyển Như đã mang thai, hơn nữa theo ý của bà ta, đứa nhỏ kia là của cha em…”
Thấy Lý Cẩm Thành không nói lời nào, Ngụy Xuân Phương lại tiếp tục nói: “Lúc ấy hai người cho rằng sự việc nghiêm trọng, mẹ em cho toàn bộ người giúp việc trong nhà ra ngoài, cho đến khi bọn họ nghe thấy Tống Uyển Như thét chói tai mới xông tới. Lúc đó Tống Uyển Như đã ngã xuống từ lầu một nằm trong vũng máu, mẹ em…lúc ấy đang đứng ở lầu hai nhìn bà ta…”
“Bọn họ cảm thấy là do mẹ em đẩy Tống Uyển Như xuống?”
“Không chỉ vậy, Tống Uyển Như sau khi tỉnh lại cũng nói như vậy.”
Lúc trước Lý Cẩm Thành chỉ cảm thấy Tống Uyển Như cường thế, hiện giờ xem ra bà ta thật sự nhẫn tâm, vì muốn gả cho Lý Diệu Tổ, bà ta không tiếc hy sinh thai nhi trong bụng mình.
Dùng sức nắm chặt tay chị Phương, Lý Cẩm Thành nói: “Thái độ của cha em như thế nào?”
“Cha em tin tưởng lời nói của Tống Uyển Như… Từ đó về sau, cha em thường xuyên không về nhà, cho dù về nhà cha em chỉ tìm mẹ em cãi nhau. Sau đó lại phát hiện mẹ em tự hại bản thân, ông ta mới đưa bà đưa đi bệnh viện, khi đó… chị em tốt của chị nói cho chị biết, nếu cha em đưa bà đến bệnh viện chuyên môn trị bệnh tâm thần, mẹ em có thể sẽ không mất sớm như vậy…”
Nghĩ đến mẹ cậu gặp phải chuyện như vậy, Lý Cẩm Thành nhịn không được nước mắt chảy xuống.
Chẳng qua chỉ là không sáng suốt khi nhận thức người khác, vì sao bà phải chịu vũ nhục và thống khổ như vậy?
Bị bọn họ bức điên không nói, lại còn muốn cả tính mạng của bà!
Còn mình, nhận giặc làm cha, uổng phận làm con, cho nên kiếp trước cậu bị người mình yêu giết chết như vậy là xứng đáng!
Khi đó, mẹ cậu nhất định trách cậu, trách cậu đã hoàn toàn quên đi bà…
Thấy cậu rơi lệ, Ngụy Xuân Phương càng thêm đau lòng: “Cẩm Thành, những lời này chị không biết có nên nói cho em biết không, chị em tốt của chị nói cho chị biết, mẹ em là mẫu người thiên kim đại tiểu thư, hiền lành, được giáo dục tốt, cho nên cho dù cha em làm ra chuyện như vậy, Tống Uyển Như tới cửa khiêu khích, mẹ em cũng không có khả năng đẩy bà xuống lầu. Hơn nữa Tống Uyển Như lúc ấy còn đang mang thai…”
Lý Cẩm Thành nước mắt rơi càng nhiều, nhưng kìm nén không phát ra âm thanh.
Ngụy Xuân Phương biết rõ cậu là người quật cường, thấy cậu khó chịu thì bất đắc dĩ ôm lấy cậu, nói: “Mẹ em đã qua đời, chị nói với em chuyện này là hy vọng em sẽ sống tốt hơn.”
“Em biết.”
Hơn mười phút sau, Lý Cẩm Thành rốt cục khôi phục bình tĩnh, đưa chị Phương ra cửa, cậu còn nói: “Chị Phương, chuyện này không nên nói cho người khác biết.”
Ngụy Xuân Phương nhìn cậu muốn nói lại thôi, cuối cùng gật đầu rời đi.
Ngồi yên trong phòng một lúc, sau đó đi vào buồng vệ sinh rửa mặt, Lý Cẩm Thành mới mở ra máy tính lên mạng tìm kiếm công ty thám tử chuyên nghiệp.
Hồng Kông pháp chế kiện toàn, trong tình huống Lý Cẩm Thành không muốn lộ ra thông tin cá nhân, rất nhiều công ty thám tử đều sợ chịu trách nhiệm pháp luật không dám tiếp nhận ủy thác của cậu. Lý Cẩm Thành cũng không tức giận, sau khi gọi cuộc điện thoại thứ mười, cậu rốt cục tìm được một công ty thám tử thích hợp. Hai bên thương lượng giá cả, cậu nhanh chóng chuyển tiền vào tài khoản đối phương.
Trường học chỉ còn ba ngày là khai giảng, ngày hôm sau Lý Cẩm Thành đang ở nhà sách mua tài liệu, thì nhận được điện thoại của Lý Diệu Tổ.
Đây là người gián tiếp bức điên và hại chết mẹ cậu, Lý Cẩm Thành chuyển điện thoại di động sang chế độ tắt âm, bình tĩnh ở nhà sách chọn sách.
Đến khi cậu rời khỏi nhà sách thì Lý Diệu Tổ đã gọi cho cậu hai mươi cuộc điện thoại.
“Đang ở đâu? Vì sao không nghe điện thoại của cha?!”
“Có việc gì?”
Lý Diệu Tổ sửng sốt khi nghe ngữ khí lãnh đạm của cậu, một lúc sau ông ta mới hạ giọng nói: “Hà gia cho người đến nhà đón con, mau nhanh về nhà!”
“Làm sao vậy?”
Nghe thấy Tư Khải Lâm ngồi đối diện hỏi mình một câu, Lý Diệu Tổ kinh ngạc nhìn chằm chằm điện thoại di động của mình.
Mới vừa rồi, Lý Cẩm Thành không nói tiếng nào đã ngắt điện thoại của ông!
Trong lòng vừa sợ vừa giận, nhưng nghĩ đến Tư Khải Lâm là trợ lý đặc biệt của Hà Tông Đồng, Lý Diệu Tổ chỉ biết cười làm lành: “Trên đường có kẹt xe, Cẩm Thành rất nhanh sẽ về thôi!”
Lý Cẩm Thành về đến nhà thì đã là việc của hai tiếng đồng hồ sau. Ngồi trong phòng khách Lý Diệu Tổ, Tống Uyển Như sắc mặc rất khó coi, còn có một người đàn ông trung niên ngoại hình sáng sủa.
“Xin chào, Cẩm Thành, tôi là trợ lý đặc biệt của tổng tài Vinh Thịnh Hà Tông Đồng, Tư Khải Lâm, rất hân hạnh được biết cậu.”
Lý Cẩm Thành buông quyển sách trên tay cùng anh ta bắt tay, nghe anh ta giải thích ý đồ đến đây, cậu chỉ nghiêng người nói: “Đi thôi.”
Từ đầu đến cuối, cậu đều không liếc nhìn Lý Diệu Tổ và Tống Uyển Như một lần, nghĩ là quan hệ gia đình này cũng không tốt lắm, Tư Khải Lâm bất động thanh sắc theo cậu ra ngoài.
Hơn một giờ sau, hai người tới khu nhà cấp cao của Hà gia ở Vịnh Nước Cạn.
Đây là khu nhà cao cấp nổi danh ở Hồng Kông, Lý Cẩm Thành trước kia từng nhìn ảnh chụp nơi này trên tạp chí. Toàn bộ khu nhà lấy màu trắng xanh làm nền chủ đạo, chung quanh có cây xanh bao quanh, so sánh với nhà dân bình thường nó như là một thánh địa nghỉ mát.
Bên trong gian nhà được trang hoàng đồng nhất như bên ngoài, nhẹ nhàng, khoan khoái, gảy gọn. Trong nhà gia cụ cũng không nhiều, nhưng mỗi vật đều có giá trị xa xỉ.
Sau khi vào cửa, cậu phải cùng Tư Khải Lâm đi mười mấy phút đồng hồ, hai người mới đi vào phòng khách.
Trong phòng khách có hai ông lão tuổi tác không mấy chênh lệch đang ngồi trên ghế salon, một người mặc áo thân ngắn màu trắng, tóc mai hoa râm, thoạt nhìn hơi có vẻ uy nghiêm.
Một người khác mặc quần áo thể thao màu nhạt, trên sống mũi là cặp kính không gọng, mang theo nụ cười trên mặt, làm cho người khác có cảm giác gần gũi.
Lý Cẩm Thành thấy ông lão mặc áo thân ngắn màu trắng thoạt nhìn có chút quen mắt, một lát sau cậu mới nhớ ra người nọ là thầy phong thủy nổi danh ở Hồng Kông tên là Hoàng Dực Thanh am hiểu bói toán xem tướng.
Lý Cẩm Thành sở dĩ nhận thức ông ta, là bởi vì ảnh chụp của ông ta thường xuyên xuất hiện trên báo chí, tạp chí.
Ngoại trừ cùng vài những người kỳ cựu trong thuơng giới đi lại thân mật, mấy công ty nghệ thuật nổi danh ở Hồng Kông có người mới trước khi xuất đạo đều mời ông ta đặt cho nghệ danh.
Mấy người này đã sớm có phân lượng nhất định trong vòng giải trí, bởi vậy Lý Cẩm Thành cảm thấy ông ta nhất định có thực lực.
Nếu là một người xa lạ thì cậu đã nghĩ ông ta là Hà Tông Đồng. Nói cách khác nếu Lý Cẩm Thành không nhận ra Hoàng Dực Thanh, cậu đại khái sẽ nhầm lẫn thân phận hai người.
“Cháu là Lý Cẩm Thành?”
Thấy Hà Tông Đồng đứng dậy, Lý Cẩm Thành cười nhẹ cùng ông bắt tay, nói: “Là cháu, ông Hà, chào ông.”
Thái độ không khiêm không ngạo, Hà Tông Đồng nhìn cậu, trong mắt lộ ra một tia tán thưởng.
Hà Tông Đồng trước đó cũng đã xem qua hồ sơ cá nhân của Lý Cẩm Thành, Lý Cẩm Thành lễ phép cùng ông hàn huyên vài câu, sau đó ông cho người dẫn Lý Cẩm Thành đến thư phòng gặp Hà Chấn Hiên trước.
“Thế nào? Có phải rất thích hợp không?”
Hoàng Dực Thanh gật đầu, nói: “Bát tự quý ở trung hoà, ngài về sau có thể yên tâm.”
Hà Tông Đồng không tin quỷ thần, nhưng mấy năm qua Hoàng Dực Thanh dần dần cải biến cách nhìn của ông về loại phong thủy này.
Đầu năm nay, Hà Chấn Hiên gặp mọi việc đều không thuận lợi, sau đó Hà Tông Đồng tìm Hoàng Dực Thanh bói một quẻ cho anh, mới biết được anh năm nay có một kiếp nạn lớn.
Có kiếp phải tìm người chắn, đúng lúc Lý Cẩm Thành lại thích hợp, bởi vậy Hà Tông Đồng mới có thể vứt bỏ quan niệm dòng dõi muốn Hà Chấn Hiên cưới cậu vào cửa.
Phòng ốc Hà gia rộng vô cùng, phòng khách nằm hướng bên phải, cậu lại phải cùng quản gia đi mười mấy phút đồng hồ, Lý Cẩm Thành thấy ông dừng lại ở trước cửa một phòng.
“Chấn Hiên, cậu Cẩm Thành đến thăm cháu.”
“Vào đi.”
Cửa phòng vừa mở ra, Lý Cẩm Thành thấy trước mắt một vầng hào quang màu vàng chói mắt, cậu có chút không thích ứng lui về phía sau nửa bước, không ngừng suy nghĩ đây là cái gì? Thần Tài giáng thế?
Quản gia trước mặt lui sang một bên, hào quang dần dần yếu đi, Lý Cẩm Thành mới có thể thấy rõ diện mạo người nọ.
Hà Chấn Hiên anh tuấn vượt qua sức tưởng tượng của cậu, mặt mày thâm thúy, mặc dù trên mặt không có biểu tình gì nhưng cho người khác một cảm giác ấm áp, đáng tin cậy.
Lý Cẩm Thành hạ tầm mắt xuống, thấy cảnh Hà Chấn Hiên ngồi trên một chiếc xe lăn, cậu cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân Hà Tông Đồng nhiệt tình đối với cậu như vậy.
“Tôi không phải tàn tật, chỉ là trước khi gặp em tôi gặp tai nạn giao thông.”
Tâm sự của mình bị Hà Chấn Hiên một câu nói toạc ra, Lý Cẩm Thành nói một câu thật có lỗi, lập tức cúi đầu.
Thời điểm cúi đầu khóe miệng gợi lên một nụ cười nhẹ, thoạt nhìn có chút ngượng ngùng.
Nhìn Lý Cẩm Thành đứng ở cửa, Hà Chấn Hiên cảm thấy cậu cực kỳ giống đóa bạch liên trong gió nhẹ, mang theo một chút ý vị thẹn thùng.
Hai câu này rõ ràng hòa hợp, đáng tiếc trình độ văn chương của Hà Chấn Hiên bình thường, đối với thành ngữ gì gì đó thì dốt đặc cán mai, nhớ đến lúc trước anh thấy ảnh chụp của Lý Cẩm Thành thì trái tim có một chút rung động, vẻ mặt Hà Chấn Hiên rất nhanh thả lỏng.
“Vết thương của anh nghiêm trọng lắm sao?”
“Đã sắp thời kỳ bình phục, một tháng sau hẳn là có thể đi đường bình thường.”
Lý Cẩm Thành gật đầu, hai người như bạn bè tùy ý hàn huyên vài câu, Lý Cẩm Thành lại bị người của Hà Tông Đồng phái tới gọi đến phòng khách.
Nhìn cửa phòng khép lại, Hà Chấn Hiên cảm thấy tính cách của Lý Cẩm Thành không giống như trong tưởng tượng của anh, sáng sủa hiền hoà, anh ở cùng cậu cũng không có cảm giác áp lực và không thoải mái.
Tuy rằng ngay từ đầu anh đã không đồng ý quyết định của ông nội anh, nhưng nghĩ đến cuộc sống về sau của Lý Cẩm Thành và anh, Hà Chấn Hiên lại ôm chút chờ mong.
Khi cậu tới phòng khách Hoàng Dực Thanh đã rời đi, thấy Lý Cẩm Thành, Hà Tông Đồng ra hiệu ý bảo cậu ngồi bên cạnh mình.
“Thế nào? Chấn Hiên có phải rất tuấn tú không?”
Lời nói của Hà Tông Đồng có chút trẻ con, Lý Cẩm Thành nén cười gật đầu.
“Vậy cháu muốn thử cùng nó kết giao không?”
“Có thể…” Do dự một lát, Lý Cẩm Thành mới nói tiếp: “Nhưng mà ông Hà, cháu có yêu cầu nhỏ.”
“Kêu ông nội thì mọi việc ông đều đồng ý.” Nói xong Hà Tông Đồng lại hỏi: “Cháu yêu cầu gì?”
“Cháu muốn chính là tình cảm thuần túy, cho dù về sau cháu cùng anh Hà có phát triển đến bước cuối cùng hay không, cháu cũng hy vọng ông có thể cự tuyệt đối với toàn bộ yêu cầu của người nhà cháu.”