Tân gia cũng không mời quá nhiều người, chỉ có vài người thân thiết mà thôi, như một nhà Tần gia, nhà Trần Hồng thúc, nhà Tiểu Cúc, Hà gia, còn có cả đại tỷ và tỷ phu. Vài người giao tình tốt với hai người bọn họ trong thôn cũng được mời đến, một nhà đông người vô cùng náo nhiệt. Bên trong sân bày ba cái bàn, các nam nhân giúp chuyển đồ đạc, nữ nhân thì giúp đỡ nấu ăn.
Đốt pháo xong, nàng liền đi xuống bếp bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho trưa nay, Hà thẩm, Điền thẩm, Tần tẩu, Tiểu Cúc đều ở trong bếp hỗ trợ. Qua một lát phu nhân trưởng thôn cùng Phương bà bà cũng tiến vào phòng bếp.
Hà thẩm, mẫu thân và Điền thẩm lo thái đồ ăn, Tiểu Cúc và nàng thì nhóm lửa. Mẫu thân nhìn thấy hai người tiến vào liền cười nói:
“Bà bà, đại thẩm, ở đây cũng đủ người làm rồi, hai người ra bên ngoài ngồi nghỉ ngơi đi.”
Đại Thẩm Mã thị là một phụ nhân trung niên tuổi tầm bốn mươi, có thể do ít làm ruộng nhiều năm nên da dẻ mịn màng, hơi gầy yếu, nhưng lại có một bộ dạng khá khôn khéo. Đại thẩm Mã thị cười tủm tỉm đi đến bên mẫu thân nói:
“Ôi, thê tử của Đại Sơn? Nhà mới xây của ngươi thật đẹp, nhìn rất được mắt, bây giờ có nhà, có ruộng hai người các ngươi an tâm đến già rồi ha!”.
Tích thị:"Chỉ mong được như lời đại thẩm nói."
Phương bà bà bĩu môi cười lớn nói:"Ta cũng nói Lưu nương tử, không biết nhà các ngươi lấy bạc đâu ra nhưng nhớ đừng làm gì thẹn với lương tâm mình, bạc thì phải tự mình kiếm mới yên lòng, chứ đừng gian dối ai, nói ra ta cũng không có ý xấu, chỉ nói để ngươi cẩn trọng đúng không mọi người.”
Lời này vừa nói ra, đại thẩm đứng bên cạnh mặt liền đen. Tích thị vẻ mặt vô tội, thầm nghĩ, bà bà a, ngươi châm chọc người khác có bạc mà mình không có hả gì, đúng là già mà không an phận già, cứ thích nói móc người khác.
Hà thẩm cùng Điền thẩm liếc nhìn nhau một cái, không nói chuyện, tiếp tục nhặt rau, rửa rau. Nàng cũng không tiện nói gì, đem đồ ăn bỏ vào nồi hấp.
Bận rộn đến tận trưa, ba bàn đồ ăn mới hoàn tất, các nữ nhân bưng đồ ăn lên bàn, hôm nay nhà nàng nấu thịt lợn rừng kho tàu đã chín, nàng lại nhanh nhẹn làm vài món ăn khác. Đồ ăn đãi khách cũng rất phong phú, so với bữa cơm đầu năm của những gia đình bình thường khác còn phong phú hơn. Một bàn toàn những món ăn thôn quê có thịt, có cá, ngoài ra còn có vài món ăn khác do mẫu thân mua được ở trên trấn.
Lưu Đại Sơn lấy bình rượu mua sẵn từ trên trấn cho mọi người ăn uống tận hứng. Phụ thân sau đứng lên nói vài lời cảm tạ mọi người, rồi bắt đầu ăn.
Nàng ôm lấy Tiểu Bánh Bao đút cho bé ăn trước, Phương bà bà nhìn thấy thế, nói:
“Nhi nữ Lưu gia tâm địa đúng là tốt, nhưng dù sao ngươi cũng còn trẻ vậy sao không đi lấy chồng sinh một đứa nhỏ nuôi lại chọn nhận nuôi ba đứa trẻ mồ côi này a, ngươi mắt không cao sao, lại nói nếu một mai ngươi vì bọn trẻ mà không lấy chồng được, đúng là thật tiết mà phải không?.”
Nàng lặng lẽ thở dài một hơi, vị bà bà này đúng là người biết điều, hôm nay là ngày vui của nhà nàng, bà ta còn luôn châm ngòi khiêu khích người khác cãi nhau với bà ta a. Nàng xem ra, không biết bà ta không thuận mắt nhà nàng chỗ nào mà lại nói trước mặt nói nàng vì bọn trẻ mà không lấy được chồng, bà ta không sợ tổn thương tụi nhỏ sao.
Tích thị bị chọc tức đến mức muốn phát hỏa mà vô lễ đuổi bà ta đi, nhưng lại nghĩ hôm nay là ngày vui, nếu cùng bà ta cãi nhau, đến lúc đó ai cũng không vui. Tích thị oán hận liếc bà ta trắng mắt, coi bà ta như thức ăn trong miệng, nghiến răng nghiếng lợi nhai.
Nàng bất đắc dĩ đành phải kêu bà ta ăn cho bà ta bớt nói lại:“Bà bà, người nhanh ăn đi, một lát đồ ăn nguội lại không ngon.”
Tích thị lúc này mới hừ một tiếng, nhìn bà bà nói:
“Bà bà, sao người cứ luôn nhằm vào nhà chúng ta vậy? Hơn nữa hôm nay là ngày tân gia của nhà chúng ta, bà bà cứ như vậy là muốn gây sự sao?”
Phương bà bà vội vàng kêu lên:
“Như thế nào lại quay sang nói ta gây sự? Ta là có lòng tốt khuyên răng con bé thôi, còn trách ta? Ngươi cho là ai cũng giống ngươi, tưởng có lòng tốt cho nhi nữ nhận ba đứa trẻ không rõ thân phận là tốt à!"
Tích thị sắc mặt khó coi, gắt lên: “Bà… Bà nói lung tung cái gì đó.”
Phương bà bà cười hắc hắc đáng khinh nói tiếp:
“Ta nói lung tung chỗ nào? Không chừng ngươi có ý định nuôi tụi nhỏ lớn lên để làm người ở cho ngươi đúng không? Chẳng lẽ ngươi dám thề bản thân ngươi không hế có ý nghĩ này sao?”
Tích thị tức đến mức rung tay, muốn cãi lại bà ta thì Lưu Đại Sơn bên cạnh ngăn cản lại:"Nương tử, bà bà, hai người cũng đừng nói qua nói lại nữa, hôm nay là ngày tốt của tụi con, kẻo lại mất vui. Hơn nữa bà bà nương tử con thật sự thương tụi nhỏ nên người đừng nói như vậy nữa?”
Phương bà bà vốn còn muốn nói, nhưng mọi người đang ngồi xung quanh bà ta chỉ đành hừ một tiếng, lại liếc mẫu thân nàng một cái sắc lẹm.