Nàng nhờ kinh nghiệm lên trấn, tra ra được Hoàng Lâm thư viện và Tùng Dương thư viện dạy học rất êm. Nàng suy đi tính lại, bây giờ nàng trong mình có tận 80 lượng bạc, dư cho hai đứa đi học. Thế là chọn chỗ tốt nhất Hoàng Lâm viện, thanh danh các tiên sinh dạy học rất được khen ngợi.
Tiên sinh trong viện có khác, nói chuyện nho nhã, lịch sự, một thân tôn kính, để tụi nhỏ học ở Hoàng Lâm viện nàng yên tâm tụi nhỏ sau này sẽ có công danh rạng ngời, bạc bỏ vào cũng vừa túi, một năm chia ra đóng, mỗi lần là 1 lượng bạc.
Tụi nhỏ nàng để lại nhờ tiên sinh chỉ dạy, mình tay ôm Bánh Bao, tay dắt Tiểu Yên đi đến tiệm thêu.
"Tiểu Yên, nương dắt con đi mua khung, vải tập thêu được không? con đã tuổi này cần phải học mới kịp" nàng nhìn nhi nữ đang nắm tay mình, đã lo cho hai tên tiểu tử kia tất, người ta nói nhi nữ là áo bông ấm của mẫu thân, sao có thể quên áo bông của nàng được.
Tiểu Yên tươi cười, nói:"Dạ, con phải học thêu đẹp, thật đẹp, để mai mốt sẽ mai cho nương, gia gia, nãi nãi, cửu cửu, đệ đệ.. nhiều áo đẹp"
"Được, chúng ta đến tiệm thêu thôi, nãi nãi con bảo không cần về sớm, nương hôm nay cho con đi chơi thỏa thích, đưa Bánh Bao đi mua kẹo, trái cây sấy khô ha"
Nàng nở nụ cười, sau đó toàn bộ lực chú ý liền dời đến Bánh Bao đang ở trong lòng:"Bánh Bao, gọi nương nào...”
"Ương....Ưm.... Ương"Tiểu Bánh Bao cọ cọ sát người nàng bi bo nói.
Nàng cực kỳ có kiên nhẫn, dịu dàng lặp lại:"Bánh Bao, là nương ha, không phải ương, là nương...” Nàng còn đem âm cuối cùng kéo ra thật dài.
Đứa trẻ như không hiểu, cười cười đưa tay lên mặt nàng.
Tiểu Yên nhìn đệ đệ ngây ngô trông thật đáng yêu, đi theo nương đến tiệm vải.
"Cô nương, muốn mua vải, đây chỗ ta có nhiều vải đẹp, mau lựa đi"phụ nhân nhiệt tình chào hàng.
"Bà chủ, có bán khung thêu, vải, kim chỉ không?"
"Có, có hết, ta lấy cho cô nương"
"Được, bao nhiêu vậy"
"Không đắt, lấy cô nương 30 văn"
Nàng lấy bạc trong túi đứa bà chủ, rồi đưa tụi nhỏ đi mua thịt với ít gạo, bột. Trên đường về còn ghé mua thêm kẹo, trái cây sấy khô, trà cho mọi người, thuận tiện ghé rước hai đứa Tiểu Phúc, Thạch Đầu cùng về, hai đứa gặp nàng nào là kể gặp được bạn mới, tiên sinh dạy dễ hiểu......
Đi mới đó đã đến gần trưa.
Ông trời thật biết trêu ngươi, gần đến xe lừa, đâu ra gặp tên làm nàng bị hiểu lầm, thế mà còn dùng ánh mắt khác lạ nhìn nàng, nàng tất nhiên đâu phải người hiền lành gì lắm, liền hất mặt đi qua hắn.
Nàng sau khi về nhà, đưa bánh bao cho nãi nãi, người cứ nói nhớ bảo bối của bà, rồi hỏi Tiểu Yên được nương mua cho đồ thêu a? Sao con không mua thêm vải về mai cho tụi nhỏ thêm mấy bộ đồ? Có mua kẹo cho tụi nhỏ không?..... riết trong nhà thân phận nàng dần bị hạ thấp. Nhưng thấy tụi nhỏ vui vẻ, phụ mẫu, tiểu đệ, đại tỷ có cuộc sống mới nàng mới yên lòng với bản thân nguyên chủ.
Buổi tối, nàng đút cho Bánh Bao ăn, từ khi mẫu thân ruột mất, đứa nhỏ như vậy được bữa đói, bữa no, cũng vì thế mà nhìn đứa nhỏ đã một tuổi mà rất nhỏ. Tối hôm nay Bánh Bao ăn rất nhiều, non nửa bát bí đỏ xào trứng, một bát cháo, vuốt ve cái bụng nhỏ tròn vo nằm tựa vào trong lòng nàng, hướng nàng cười vui vẻ, trong miệng còn ê a gọi nương.
Mới một tuổi đứa nhỏ còn không nhớ được nhiều, hơn nữa Bánh Bao cũng không sợ người khác lại rất hay cười, mà nàng là thật lòng muốn đối tốt với đứa bé này, trẻ nhỏ mặc dù không hiểu rõ lí lẽ, nhưng cũng có thể cảm nhận được ai đối xử tốt với chính mình. Đêm nay, Bánh Bao rất quấn quýt nàng, cũng không cho tỷ tỷ đụng vào nàng một chút nào.
**********
Thời gian hạnh phúc của thế trôi qua, ruộng thì được thu hoạch hết, vào mùa thu hoạch nhà nào cũng bận rộn tay chân, không khí như gấp gáp hơn thường ngày, chờ qua mùa đông là có thể gieo hạt cho vụ mùa mới, nhà nàng cũng không thay đổi trồng lại các loại giống trước, cá nhà nàng nuôi thu được kết quả tốt. Mẫu thân cầm bạc trên tay vui mừng, bà cứ hỏi mọi người phải bạc của mình hay không? Bà sợ mình đang mơ, phụ thân nhìn bà ngây ngốc ra mà cười lớn. Luôn miệng trêu chọc bà là mơ, nếu thực dậy sẽ mất hết, ha ha.
Trời cũng vào đông, lần đầu nàng đón tuyết rơi với đầy đủ cả nhà, cảm giác ấm áp len lỏi trong ngày đông lạnh giá, tụi nhỏ có vẻ rất thích tuyết, cứ chạy ra sân đòi dựng người tuyết, còn thi xem ai dựng người tuyết vừa đẹp, vừa lớn nhất, nàng thì lo lắng sợ chúng bệnh, còn chúng cứ trốn đi nặn người tuyết, nàng cũng đành cho chúng tự thân vui chơi chứ hết cách với chúng. Bánh bao năm nay đã một tuổi, nhờ nương, nãi nãi, đại tỷ dạy nói, đến giờ cũng đã nói rành rọt hơn trước.
Đại tỷ bụng đã lớn hơn, mẫu thân lo lắng phải một tuần đến vài ba lần để chỉ dạy người mới an tâm, người dặn này dặn nọ, đến mức đại tỷ phàn nàn với nàng và phụ thân để giữ mẫu thân ít đến lại. Người sức khỏe không tốt, tỷ ấy sợ bà lo nghĩ hại sức khỏe, nhưng nào đâu giảm được ý trí kiên định của người, ấy thế phải bảo với người tiểu bảo bối Bánh Bao cần người chăm sóc người mới ít đi lại.
Nếu thời gian cứ vậy thì tốt, nhưng ai đâu hay chữ ngờ, vào một ngày cuối đông, một điều bất ngờ ghé thăm nhà nàng.