Hệ thống nói cho hắn biết hệ thống hiện tại không ổn định do một số vấn đề bên trong, hệ thống buộc phải nâng cấp, làm mới để giải quyết vấn đề trên nên không tránh khỏi rủi ro tạm thời không đáng có. Bảo hắn nhiệm vụ hiện tại mà nói sẽ có phần khó hơn bình thường, để bù đắp thiệt thòi phát sinh hệ thống cung cấp cho hắn một số nhu cầu cần thiết cho hắn hoạt động dễ ràng hơn.
Lúc đầu hắn không để tâm lắm vì thực tế đa số công việc trước kia đều do một tay hắn gánh vác, đoạt lấy. Đối với hắn, giúp sức không cần thiết, con người trưởng thành là biết đối đầu với thực tại, thách thức mọi quy luật để thành công. Hắn biết sinh ra trong một gia đình giàu là vô cùng may mắn, vì luôn có được thứ mình có ngay từ ban đầu. Cuộc sống này, đa phần con người đều ước ao, nhưng hắn thì không, quá khứ hắn nhuộm màu khô khan mà ngay cả kí ức tươi đẹp nhất cũng bị xoá mờ trong nước mắt.
Trời vừa hửng nắng, tiếng gõ cửa phòng hắn vang lên, hắn ngay lập tức ra mở cửa, người đứng trước mặt chính là cha hắn, à không, đó là cha của người tên Âu Lăng, người đàn ông này tên Âu Thiên, ở trong xã hội có tiếng nhưng lại vô cùng khiêm tốn, bởi ông thường dành thời gian ở nhà, ngoài ra ông để cho thêm hương vị trong nhà, ông đã nuôi thêm một bé gái sáu tuổi vô cùng dễ thương, thông minh, biết nghe lời, nó tên là Âu Ái. Đây rõ là Âu Lăng đặt tên, phải nói rằng tên này cũng là kẻ trọng tình như tên Lạc Phong kia, chỉ tiếc là nhân vật qua đường.
Trong bộ truyện "Hãy chọn tôi" sau khi Ái Vỹ điên cuồng hãm hại không thành, có lần quay trở lại với Âu Lăng lợi dụng, tuy nhiên kết quả vẫn vậy. Gia cảnh nhà cũng vì đó được tiết lộ, mặc dù chỉ thoáng qua.
Cái người tên Âu Lăng này chính là hy vọng cuối cùng của ông, bởi người phụ nữ, mẹ của người tên Âu Lăng này đã mất. Âu Lăng và Âu Ái sinh ra minh chứng cho thứ tình cảm xót lại của ông, người được coi là một khối băng đáng sợ dưới ánh mắt của nhiều người.
Ông nhìn hắn mỉm cười, giọng nói vẻ trầm thấp mang theo cảm giác ấm áp nhè nhẹ thoáng qua gọi hắn xuống ăn sáng.
Có mỗi ba người trong nhà, người lớn toàn là đàn ông nên việc cơm nước cũng tự quản lấy, không cần người giúp việc phiền lòng, ông ấy gần như muốn bù đắp thứ tình cảm thiếu sót trong gia đình bằng mấy công việc nhẹ thế này, người nào dậy trước thì làm bữa sáng. Hôm qua cũng vậy, thật sự mà nói cảm giác bình yên giống như mặt trời này phải chăng hắn cũng không muốn đánh mất.
Tuy có ý nghĩ vậy nhưng hắn không từ bỏ quyết định ban đầu, quay trở về, hắn linh cảm càng níu kéo thứ đang có, càng tiến gần đến cái chết của bản thân trong hiện tại. Hắn không phải ham của cải tiền đồ, mà thứ đó vốn không phải của bọn họ, hắn phải sống lại để lấy những thứ của mẹ hắn để lại.
Hắn tiếp cận Lạc Phong, khơi gợi tin tưởng từ tên đó, có thể nói từ lúc Hắc Chính xuất hiện tên đó đã lựa chọn hắn. Đối với hắn suy nghĩ Lạc Phong về hắn không quan trọng, tên đó dù có lợi dụng hắn cũng không thành vấn đề. Bởi trong lúc quan trọng, lời nói hắn là vàng, tất nhiên đều đúng ngay cả khi nói dối. Phải nói thật, theo cách nhìn của hắn Lạc Phong rất nhạy cảm, dễ xúc động nên hay cố kiềm chế lại, đối với Hắc Chính vừa tức vừa phiền lòng, luôn có cảm giác áp bức từ đối phương, có thể nói rằng tên đó cảm thấy thua kém Hắc Chính. Mỗi lần như vậy Lạc Phong đều hỏi ý kiến hắn, để suy luận ra hướng đi tốt nhất.
Hắn đương nhiên không thể nói cho hắn hết, chỉ nói rủi ro có thể xảy ra nếu đi theo hướng xấu đi mà thôi, coi như có phần giúp. Có điều, đa phần câu chuyện xây dựng tình cảm nhân vật chính đến với nhau đều do một tay trong nhân vật phản diện Ái Vỹ ra tay, vốn là người sạch sẽ về mọi mặt, nên cô ta tuyệt đối không muốn bẩn tay mình vào đứa hạ đẳng như Vi Tuyết, cô ta không ra mặt không có nghĩa người khác thì không. Vi Tuyết dù không có làm gì sai vẫn sẽ bị người khác ghen ghét, đố kỵ, với vô số suy nghĩ khác nhau, đó là điều vẫn thường thấy trong xã hội ngày nay. Đơn giản mà nói, đó chỉ là cảm giác ghét một ai đó mình không thích, bình luận ra, cần người đồng tình mà thôi, nhất là những người từng thích Hắc Chính.
Hắn cảm thấy tác giả nói về nội tâm, cách nhìn, hạ sách nhân vật ác này vô cùng tốt, bản thân giống như có thể nhận thức cảm xúc từng nhân vật mà ngay cả nhân vật ác cũng không thể ghét nổi
Tuy nhiên, sau sự kiện ồn ào về kẻ thứ ba Vi Tuyết, thì tác giả người bên trong thân xác Ái Vỹ này lại không có động tĩnh gì nữa, gặp các nhân vật chính có phần trốn chạy.
Lần đầu tiên chính là giờ ăn, rõ là cô ta thấy nam nữ nhân vật chính đi cùng hướng với mình thì ngay lập tức chuyển sang hướng khác đi
Hắn nghĩ mục tiêu cô ta là Lạc Phong nên sẽ không từ bỏ trong mọi trường hợp, vậy mà vừa thấy Hắc Chính, Vi Tuyết, cô ta lại bỏ đi
Có lần cô ta gọi hắn và Lạc Phong tới vệ sĩ mình ra ngoài mua đồ, nói như vậy thôi, chứ cô ta tìm cơ hội tách hắn ra để đi cùng với Lạc Phong. Nhưng cơ hội vừa đến, cô ta thấy Hắc Chính và Vi Tuyết cũng đến đây mua đồ và vừa hay tên Lạc Phong kia gọi họ, khiến nam nữ chính cũng chú ý, nhận ra cô cũng đang ở đây.
Cô ta ngay lúc nhìn thấy họ đã có cảm giác muốn trốn chạy, cô ta không nghĩ họ mua đồ đúng chỗ thế này, bao nhiêu cửa hàng, lại chọn đúng cửa hàng này. Tuy nhiên, ngay sau đó cô ta tự động bình tĩnh lại, mặt lạnh lên tiếng.
Mạc Vy: Thật là trùng hợp, không nghĩ thế giới này nhỏ bé đến vậy a!?
Phải nói rằng, trong tất cả nhân vật, Hắc Chính là kẻ khó đoán nhất, nói chỉ vài ba câu, sau đó bản trì trầm mặc, hắn tự hỏi hắn thấy được gì?
Nam chính có vẻ không để tâm nhưng nữ chính thì có, cô ta hình như không hợp lý muốn trò chuyện với Ái Vỹ, nhanh chóng chạy tới đáp lại
Ái Vỹ: Đúng vậy, thật trùng hợp, nếu đã vậy chúng ta cùng chọn đồ đi!
Sau đó lấy một bộ đồ đưa tới người Ái Vỹ kêu:
- Nhìn này, Ái Vỹ, bộ này rất hợp với cậu, rất đẹp a.
Mạc danh hiệu Ái Vỹ, Mạc Vy đứng trước tình cảnh này có phần đông cứng không nói lên lời, nhíu mày một cái sau đó hất đồ trong tay Vi Tuyết nói:
- Tôi đương nhiên mặc đẹp, nhưng không cần đến kẻ như cô chọn đồ cho tôi. Tự chọn cho mình đi, tôi đi trước, thật mất hứng! Sau đó hướng cửa đi ra.
Có mặt Lạc Phong ở đây, cô ta không nói nặng lời được, tự rút lui, thì bỗng nhiên Hắc Chính lên tiếng:
- Cô tính chạy trốn sao?
Hắn bất ngờ, cô ta cũng vậy dừng chân lại, ngay sau đó quay lại lấy một nụ cười bình thản nhất phản lại
Mạc Vy: Từ lúc nào anh để ý điều đó vậy? Tôi đây rút lui không phải điều tốt sao, không lẽ... Anh muốn tôi ở lại gây họa, sau đó bẽ mặt rời đi. Mấy người bồi dưỡng tình cảm, tôi đứng nhìn à?!
Hắc Chính nghe xong có phần mất mát nhưng không có đau lòng, anh trước giờ vẫn luôn biết con người kia, ở mọi hướng đều luôn muốn tìm đủ mọi cách để có được thứ mình muốn, không muốn thiệt. Đó chính là dáng vẻ mà anh nhận định khi nhìn Ái Vỹ. Có thể nói, hiện tại cô ta bỏ đi lúc này không quá hợp lý, nhưng anh không phủ định lời nói cô, thứ tình cảm là thứ dễ trói buộc cũng rất dễ mất, anh không cầu mong tình cảm Ái Vỹ vẫn còn ngu nguội khi trước, biết dừng lại.
Mặc dù vẫn có phần nghi ngờ nhưng anh vẫn nói:
- Không! Tôi không nghĩ chuyện đó, nhưng có thể nói nhiều năm không gặp, cô hiểu chuyện nên khá nhiều rồi, có lẽ tôi cũng nên thay đổi cách nhìn về cô!
- Mạc Vy: Không cần!, tôi vẫn vậy, có điều anh không để ý đến thôi. Tôi lui xuống, không có nghĩa tôi từ bỏ.
Hắc Chính: Cô đây là khiêu chiến?!
Mạc Vy: Đúng vậy, tôi không phải giả nai, cũng không thuộc loại yếu mềm, đây là cảnh báo, đừng nói tôi đây chưa nhắc nhở.
Sau đó cất bước rời đi.
Nói vậy, nhưng sau lần đó, cô ta không có tấn công gì cả, và một phút sau hệ thống thông báo hiện lên:
Hệ thống: Vì tác giả không thuận theo cốt chuyện, quý chủ phải làm thay nhân vật phản diện
Nhiệm vụ phân phát: lợi dụng người khác, hãm hại nhân vật chính sáu lần, không thành công!
Nghe xong hắn bực bội đến đen mặt, đây là gì, cô ta rõ gài mình. Chuyện này không phải mức bình thường, bởi một phần lớn khiến cho kế hoạch hãm hại đổ vỡ chính là anh trai cô ta Ái Lâm.