Chuyến đi này coi như kết thúc chuyến hành trình của hắn, hắn không hối tiếc nhưng suy về những ngày tháng ở đây, thực sự đã mê hoặc hắn. Nơi này hắn nhớ trong nguyên tác là của nhà họ Ái, về sau khi nhà họ Ái sụp đổ, nơi này rơi vào tay nhà họ Hắc. Tuy nhiên nơi này khá đẹp nên tiện tay mở cửa kính, chụp một cái
Lạc Phong ngồi bên cạnh lại rơi âm trầm, đầy suy tư, anh không thích cảm giác này chút nào, vô cùng yếu kém, muốn nói lại thôi, nghẹn trong cổ họng không dứt, lời chưa thốt lên thì thấy trống rỗng.
Mỗi người, mỗi tâm tư khác nhau, khiến cho bầu không khí trở nên tĩnh lặng vô cùng. Ngược lại bên xe của Hắc Chính lại trái ngược hoàn toàn, Hắc Chính mặc dù kiệm lời nhưng vì Vi Tuyết nói một vài câu, giới thiệu nơi đến là núi Nguyệt ảo, sở dĩ nói vậy vì ngọn núi này giống như một cái trụ, xoay vòng đến một cảnh sắc khác nhau, từng bậc, từng bậc một, khi mà xe đi qua một vòng ngọn núi này sẽ thấy phần đất lớn rộng rãi nhô ra, trải dài nói là mảnh rừng kì bí, đi sâu hơn sẽ thấy khung cảnh rộng ra là một khu vườn sinh thái đẳng cấp mở ra, tân trang khách sạn cho những người du lịch ghé thăm. Nhìn từ dưới lên có thể cảm nhận như đi trên mây. Đây được coi là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng do nhà họ Ái sở hữu. Tuy nhiên, đó chỉ là tầng một, các tầng tiếp đó, với địa hình khí hậu nặng hơn, một lần nữa tạo ra sắc thái khác nhau mà đa phần người du lịch ít đi lên đến tầng cao nhất của cuộc hành trình, nhưng nghe nói ở điểm cao nhất, chính là cái trụ chính giữ, bạn sẽ thấy mặt trăng to hơn tưởng, sẽ là lần đầu tiên cảm tưởng như có thể ôm lấy mặt trăng rực sáng, rải xuống mặt đất chính là hoa cỏ dại kì lạ, hiếm có, như bước vào thế giới thần tiên vậy.
Nơi tuyệt đẹp như thế này khiến cho Vi Tuyết không thể nào vui sướng hơn ngoài chụp ảnh lại, hai người trong xe, một người giới thiệu, một người chụp hình, rồi cùng nhau chia sẻ, thảo luận, sự ăn ý này, quả thực khiến cho Hắc Chính có điểm cười nhẹ.
Ái Lâm được vào xe đầu tiên đi cùng người tổ chức, với mấy thầy cô khác phía sau xe. Mọi người cười nói vui vẻ thì anh phi thường lạnh nhạt. Hôm nay sinh nhật Ái Vỹ, thế mà anh lại phải đi cùng một lũ người này. Chẳng hiểu sao lại dự tính ngày này đi, anh khó chịu vô cùng.
Sau một giờ đồng hồ tới nơi, cuối cùng họ cũng được xuống, điểm du lịch là tầng một của Nguyệt Ảo, mọi người bắt đầu xuống xe tập hợp điểm danh từng người, sau đó mọi người lấy vé đi ăn, bởi vì trường hiện tại bao toàn bộ nơi này nên vé hiện tại ngoài ăn ra còn là thứ để nhận phòng, được tự do trong vòng năm tiếng.
Hắn sau khi cầm lấy vé xong bắt đầu suy nghĩ lấy trộm vé của Vi Tuyết và Hắc Chính thì lại nhận thức vấn đề không mấy khả quan, Hắc Chính canh chừng hơn mọi ngày, Lạc Phong nhìn chằm chằm vào hắn giống như thể biết hắn tính làm gì. Tuy nhiên hắn đã có kế hoạch nên không ngại đến hai từ thành công.
Hắn hướng về Vi Tuyết bảo hắn đã từng tới nơi này, ở đây có thác nước nhỏ, rất đẹp, hỏi cô có muốn đi cùng không? Vi Tuyết vừa nghe đến vô cùng hào hứng đi theo thì bị Hắc Chính kéo lại, không cho cô đi.
Hắn biết trước việc này tiện thể nói:
- Âu Lăng: Hắc Chính nếu lo sợ như vậy thì cùng đi đi, cậu cũng đâu biết đường mà phải không?
Đúng vậy, nhà họ Ái và nhà nhà họ Hắc vẫn luôn tranh giành, đấu đá lẫn nhau, nên vào thăm nơi này là thập phần khó coi. Đây vốn là đi theo trường, đi học tập cũng không có ai nghĩ như vậy, tuy nhiên, đây vẫn được coi là lần đầu của Hắc Chính.
Hắc Chính biết đến nơi này cũng là có thông tin cung cấp, thực tế cũng không rành nơi này nhưng vẫn cố gắng chú ý an toàn cho Vi Tuyết, người đang mong chờ muốn xem, lấy một hơi thở dài lườm hắn.
Lạc Phong cũng muốn đi, hắn cũng thoải mái đồng ý luôn, chính ra mà nói đó là điều hắn muốn, bọn họ càng muốn canh chừng hắn, hắn càng sớm đạt được mục đích.
Cuối cùng cả bốn người cũng tới nơi, nói đến thác nước này, người khác mới thấy nó trải dài từ trên thượng nguồn đổ xuống, qua từng bậc thang cao thấp, len qua những tảng đá lớn, róc rách xuống, sau đó rẽ ra nhiều hướng khác nhau, cuối cùng dồn về cùng một chỗ chảy xuống phía dưới, chính là thác nước nhỏ họ đang đứng. Mà đặc biệt ở chỗ, chính là nước ở đây tinh khiết, có thể uống được, ngoài ra nước chảy xuống từ nơi đây tạo ra một vũng nước, giống như một cái ao nhỏ, rất hợp với phong cảnh nơi đây, hoàn mỹ một cách tự nhiên.
Trong khi tất cả mọi người đều ngẩn ngơ vẻ vẻ đẹp kì bí này của nó, hắn ở phía sau ẩn tất cả mọi người xuống dưới ao, có thể nói trong một tia khoảng khắc Hắc Chính đã ý thức được ôm lấy Vi Tuyết vào người ngã xuống.
Hắn nhìn tất cả mọi người ngã, lòng thầm nghĩ thành công sau đó cười lên một tràng dài, tất cả đều bất ngờ bơi lên, ngay cả Vi Tuyết không biết bơi cũng cảm thấy không sao hết, bởi nơi đây nước nông, nước hiện tại cao bằng ngực, nhìn hắn cười phá lên, có phần tức giận leo lên kéo theo cả người hắn xuống, vậy là cuối cùng tất cả xuống nước.
Vi Tuyết uất ức nói:
- Tôi không mang thêm quần áo, cậu làm như vậy có ý gì chứ?
Cô nói mà bản thân run rẩy lạ thường hắn mới chợt nhớ ra cô sợ nước, nhưng vì lý do nào đó, cô tự mình đi lên đẩy hắn xuống, can đảm này có từ đâu vậy. Có điều, chứng bệnh này, về sau mới rõ, mà hiện giờ hình như nam chính và nam phụ đã phát hiện điểm bất thường rồi. Hắc Chính ngay lập đi lên, lo lắng hỏi "Có sao không?" Cô chỉ nói:
- Không sao! Có điểm lạnh thôi!
- Hắc Chính: Vậy tôi đưa em về phòng!
Hắn hơi bất ngờ thấy cô trên gương mặt có điểm tức giận đến vậy, Hắc Chính cũng không mấy hòa nhã lườm hắn.
Vi Tuyết thường được biết là người lương thiện vô cùng, bạch liên hoa, bị người khác hãm hại cũng không nghĩ đến, chỉ nhìn vào mặt tốt của người khác mà nói, tính chịu đựng này, thật khó khiến người khác chấp nhận. Hắn không nghĩ cô tức giận, chưa bao giờ nghĩ đến, mà hiện tại hắn chỉ có thể nói đỡ là bản thân chỉ đùa thôi mà!
Lạc Phong bên cạnh để ý nói:
- Nơi này chảy xuống thường xuyên, cái ao này chống đỡ kiểu gì nhỉ?
- Âu Lăng: Đó là bởi vì phía bên dưới có một hang đá lớn, nước bị hút từ đây lên trên đỉnh rồi lại chảy xuống, tạo thành một vòng tuần hoàn không dứt.
- Hắc Chính: Ở đây không được phép tắm cũng như chơi đùa đâu, có biển cấm!
Hắc Chính vừa nói tất cả đều quay lại hướng về phía tấm biển im lặng một hồi mới hướng về phía hắn:
Âu Lăng: A... Chắc vì tôi mắt kém không nhìn thấy tấm biển này! Sau đó hắn tự động né tránh ánh mắt của mọi người, đi lên trên nói tiếp:
- Hình như nước thánh bị chúng ta nhiễm bẩn rồi a!
Tất cả đồng đen mặt ngước lên trên dưới nhìn hắn đang tỏ vẻ cùng một suy nghĩ: "Tất cả chuyện này là vì ai chứ!"
Cuối cùng tất cả như đều ướt sũng đi ra, Vi Tuyết mặt đầy đau khổ không biết nên làm sao.
Đang suy nghĩ thì một giọng nữ vang lên, hướng theo đó là Mỹ Ảnh, Lạc Phong nhìn thấy cô ta, bắt đầu nhận thức thứ gì đó, thì nghe cô ta lên tiếng:
- Mỹ Ảnh: Chuyện gì thế này?! Sao mọi người ướt sũng vậy?
Nói bằng giọng lo lắng, Hắc Chính lúc này cũng bắt đầu quan tâm, vì biết Vi Tuyết hiện tại không có đồ nên nhìn cô ta từ đầu đến chân rút gọn nói luôn:
- Chuyện này nói sau, cô có mang ít quần áo theo không?
Mỹ Ảnh đương nhiên đến để giúp, chỉ là khi Hắc Chính không tính chào hỏi lại đi mượn đồ trước, cô lại không có ý định đó nữa nhưng vẫn buộc nghe theo mà mang Vi Tuyết vào phòng mình thay đồ
Quần áo cô toàn là những mẫu thiết kế, mang cho Vi Tuyết mặc, đẹp không kém, thực sự mà, đến bước này, không nên so đo, không lại nghĩ mình không có ý tốt, tiếp cận hiện tại vẫn là trên hết.
Mỹ Ảnh: Cậu không cần ngại đâu, nếu đã mặc rồi thì cũng nên làm quen, mình là Mỹ Ảnh
Vi Tuyết nghe thấy người này bắt chuyện làm quen cũng tự giới thiệu tên mình, sau đó tự động tâm sự với nhau. Có điều, đa phần Mỹ Ảnh toàn nói về Hắc Chính, nên gần như đề tài chỉ có người hỏi người trả lời khiến cho Vi Tuyết thập phần khó chịu, muốn thoát ra ngoài nên cố ý bảo:
- Thôi, chúng ta cũng nên ra ngoài đi, đừng để mọi người đợi!
Mỹ Ảnh: À... ừm! Câu nói này thốt ra khi cô nhận thức có phần hỏi quá nhiều, có lố, xấu hổ đi theo.
Mà ở bên ngoài, Vi Tuyết vừa mới đi cùng Mỹ Ảnh thay đồ xa khuất, lúc này Hắc Chính mới hướng, nắm lấy cổ áo hắn nói:
- Ngươi cố ý!