Thế thì vì suy nghĩ cho Tiểu Ánh, tôi đi lấy lòng Tề Nhan vậy. Hoàn toàn là vì Tiểu Ánh thôi đấy nhé!
Gần đây câu nói lặp đi lặp lại nhiều nhất trong Vương phủ chính là: Sắp đến sinh thần vương gia của chúng ta rồi! Đám nô tỳ mỗi lần rảo bước trong sân đều bàn tán mãi việc này. Hôm kia nói: Còn năm ngày nữa là sinh thần vương gia đấy. Hôm qua nói: Còn bốn ngày nữa là sinh thần vương gia rồi. Sáng nay mới bảnh mắt ra đã nghe: Chỉ còn ba ngày thôi sẽ là sinh thần của vương gia nha. Tôi nghe đến mòn cả tai, có phải là đón giao thừa ngửa cổ đợi bắn pháo hoa đâu nào. Sao cứ phải đếm lùi từng ngày như thế? Bọn họ làm tôi sốt cả ruột. Tặng quà gì thì mới khiến Tề Nhan huynh đệ thôi không làm mặt lạnh với tôi nữa đây?
Dắt anh ta đi công viên giải trí chơi trò chơi? Quên mất, cổ đại này đào đâu ra công viên giải trí cơ chứ? Cũng do tôi chưa bao giờ được dắt đi công viên lúc bé thành ra đối với nơi đó trong lòng luôn lưu giữ một chút khao khát nho nhỏ. Ý tưởng này không hiện thực. Bỏ qua!
Dẫn Tề Nhan đi uống rượu, đánh bạc? Tề Nhan và Tiểu Hắc không giống nhau. Ý định này cũng không được. Tiếp tục bỏ qua!
Trực tiếp mua quà tặng? Tôi lại không nghĩ ra mình có thể mua nổi thứ quý hiếm gì mà Tề Nhan không thể tự mua. Hơn nữa như vậy không đủ thành ý. Nhanh chóng bỏ qua!
Tự mình xuống bếp nấu cho Tề Nhan bát mì trường thọ? Quên đi, tôi đối với việc bếp núc và may vá vốn không có duyên. Mì tôi làm, đừng nói Tiểu Nhan, đến Tiểu Cẩu còn không dám đụng đến nửa sợi đâu. Lại bỏ qua vậy.
Cắt đầu thái hậu bỏ vô hộp thắt nơ bướm? Cũng không ổn. Sinh nhật không phải Halloween. Không hợp hoàn cảnh. Bỏ qua. Bỏ qua.
Tôi vắt óc suy nghĩ từ sáng tới tối cũng không nảy ra được ý gì khả dĩ. Đúng là giết người dễ, tặng quà khó! Còn đang ôm gối chán chường đột nhiên nghe thấy tiếng cười rinh rích bật lên khe khẽ. Tôi rụt cổ nhìn cái bóng áo trắng trong phòng. Tiểu Ánh ơi là Tiểu Ánh, muội có thể hay không đừng mặc trung y trắng như tuyết, tóc đen dài không chải đứng trong bóng tối cười the thé như vậy. Rất dọa người đấy có biết chưa hả?
“Tỷ có cần muội cho ý kiến không?”.
Tôi nhổm thân trên dậy, vui vẻ hỏi:
“Nói xem, muội có cao kiến gì?”.
Tiểu Ánh nhanh chóng phóng lên giường, chui tọt vào chăn của tôi. Từ cổ chí kim có lẽ chỉ có phủ của Tề Nhan là độc nhất vô nhị, vương phi và trắc phi lại ở chung một phòng, ngủ chung một giường, đắp cùng một cái chăn bông. Cũng chỉ có tôi là vương phi duy nhất trong lịch sử biết bao thời đại phong kiến có tinh thần vì nghĩa quên thân, tự mình xin thánh chỉ nạp phi cho chồng. Đáng lẽ Tề Nhan phải mặt mày nở hoa tự hào không hết thế mà anh ta lại mặt nặng mày nhẹ suốt ngày!
“Cao kiến không có, chỉ có một câu thôi. Hi hi”.
“Câu gì?”.
“Tỷ lấy thân báo đáp đi! Đơn giản, hiệu quả, đảm bảo vương gia hài lòng mãn nguyện’’.
Tôi lườm Tiểu Ánh. Mệt muội nghĩ ra. Hiệu quả cái nỗi gì, có mà để lại hậu quả ấy! Cho dù tôi có “vì nghĩa quên thân’’ thế nào cũng đâu thể tự đóng gói bản thân đem dâng cho người khác làm quà.
Cuối cùng nghe theo Tiểu Ánh, ngày mười lăm tháng ba, tôi bị ép ngâm trong thùng nước rải đầy hoa tươi đến nửa canh giờ lại mặc lên người mấy lớp váy áo cầu kỳ. Thật sự là có chút phiền toái. Chỉ là gảy một khúc nhạc thôi mà, tắm rửa sửa soạn có liên quan gì đâu? Tôi ôm cây cột trong đình nhỏ bên hồ cá, thử thương lượng lại lần cuối:
“Ta thấy hay là thôi đi. Muội xem treo nhiều đèn lồng như vậy có phải là rất phí phạm hay không? Lũ cá bị muội làm cho lóa mắt nhất định là vô cùng khổ sở. Gọi hết mọi người trong phủ tới cùng Tề Nhan ăn bữa cơm vui vẻ, náo nhiệt là tốt rồi”.
Tiểu Ánh kéo tôi ra khỏi cột lớn như sợ tôi làm hỏng trang phục trên người. Cô bé dùng ánh mắt “kiểm định chất lượng hàng hóa lần cuối trước khi xuất kho’’ để đánh giá tôi một lượt từ đầu xuống chân, sau đó nghiêm mặt nói:
“Cơm ăn lúc nào mà chả được. Vương gia khẳng định thích ở chỗ này nghe tỷ đánh đàn, cười dịu dàng với ngài ấy hơn. Tỷ xem, trăng thanh gió mát, hoa phủ mặt hồ. Bên đình nhỏ có một mỹ nhân đẹp đến rung động tận đáy lòng đứng đợi. Muội đã phải dày công chuẩn bị từ sớm, tỷ không được chưa lâm trận đã đòi đánh trống thu quân, bỏ của chạy lấy người!”.
Cái gì mà đẹp đến rung động tận đáy lòng, có mà đẹp đến ná thở đây này. Tôi ngoẹo đầu, làm bộ tủi thân:
“Có thể cho ta đổi y phục được không? Muội ép ta mặc bốn, năm lớp áo. Ngực bị muội quấn chặt đến mức hít thở không thông rồi”.
“Tỷ tỷ yêu quý, việc nhỏ không nhịn việc lớn khó thành! A, nhân vật chính đến rồi. Muội đi đây. Đêm nay tỷ cứ uống rượu thưởng trăng với vương gia. Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, tỷ không cần trở về phòng đâu hi hi”.
Tiểu Ánh bỏ lại một câu mập mờ rồi vụt biến mất, tôi nghe muội ấy nói mà cảm thấy dưới chân lảo đảo chực ngã. Một bàn tay rắn chắc siết nhẹ eo tôi, kéo thân hình lung lay của tôi đứng vững trở lại.
“Cẩn thận. Nàng chưa uống rượu đã say rồi sao?’’.
Tôi ngượng ngùng cười khan:
“Vấp phải gấu váy, ha ha’’.
“Hiếm khi thấy nàng chịu mặc y phục chu toàn lễ tiết thế này”.
Tôi quay đầu nhìn Tề Nhan, lại ngó xuống eo mình rồi tiếp tục nhìn Tề Nhan chờ đợi. Qua một lúc vẫn không thấy anh ta rút tay về, đành phải mở miệng nhắc:
“Ta đứng vững rồi”.
Tề Nhan thản nhiên gật đầu rồi mới chậm chạp thu tay về. Đêm nay Tề Nhan không ngồi xe lăn mà tự tản bộ đến đây. Bình thường đều là tôi cúi đầu nhìn xuống, hiện tại lại phải ngẩng đầu trông lên. Đột nhiên có cảm giác đối phương thật cao lớn. Tề Nhan mặc áo gấm màu lam, ống tay áo thêu chỉ bạc lấp loáng như ánh trăng. Mái tóc đen như mực được búi cao giống đêm giao thừa năm ngoái. Tề Nhan thả tóc cũng rất ưa nhìn nhưng vấn tóc thế này vẫn hợp nhất, vừa tuấn tú nho nhã lại vừa uy vũ hiên ngang. Nhận ra bản thân đã vô thức nhìn đối phương không rời mắt, tôi vội ngoảnh đầu sang bên. Người trước mặt dường như đang nén cười, âm thanh khe khẽ ấy đi vào tai khiến hai má tôi nóng bừng. Tự trách bản thân háo sắc, cũng đâu phải chưa từng thấy qua đàn ông đẹp trai. Tốt nhất nên nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi rút lui an toàn mới được.
Trên bàn đặt cây thất huyền cầm, chính là cây đàn cổ hai trăm năm tôi mượn từ chỗ Tề Quán. Tính tôi xưa nay không thích nửa nạc nửa mỡ, nếu đã muốn gảy đàn đương nhiên phải dùng cây đàn tốt nhất. Đây cũng là thành ý của tôi. Mỉm cười nhìn Tề Nhan, tôi nhẹ giọng hỏi:
“Anh muốn nghe khúc gì?”.
Tôi đợi Tề Nhan trả lời nhưng đối phương không đáp, mà ung dung đi tới bên bàn ngồi xuống, những ngón tay thuôn dài đặt lên thân đàn; lại ngẩng đầu cất giọng ôn tồn:
“Nàng có nguyện ý nghe ta gảy đàn?”.
Hả? Tôi ngạc nhiên tưởng mình nghe nhầm. Sao bỗng dưng lại đảo ngược vị trí thế này? Giống như một người đàn ông đến lầu xanh, được tiếp đón rất ân cần chu đáo. Sau một đêm vui vầy, đến lúc anh ta móc hầu bao thì cô gái kia lại hỏi một đêm của anh ta đáng giá bao nhiêu, đòi thanh toán “tiền công” cho anh ta. Mặc dù so sánh Tề Nhan là cô nương hoa lầu có vẻ khập khiễng. Nhưng cũng như người đàn ông kia phải chi tiền, đáng ra tôi phải là người gảy đàn tấu khúc để lấy lòng Tề Nhan mới đúng vai chứ? Tôi gãi mũi:
“Hôm nay sinh thần của anh mà. Ngày sinh của ai thì người ấy nên được ưu ái, anh có ước nguyện hay mong muốn gì...”.
Tề Nhan dịu dàng cười.
“Phải. Vậy nên ta muốn đàn cho nàng nghe”.
Tuy không theo kịch bản ban đầu của Tiểu Ánh, nhưng Tề Nhan đã muốn như vậy thì tôi nên chiều ý anh ta. Chỉ cần Tề Nhan không giận dỗi nữa, chịu làm hòa thì mục đích cuối cùng vẫn đạt được. Tôi ngồi xuống chỗ lan can đối diện với Tề Nhan, gật đầu nói được.
Tề Nhan cúi đầu, mười đầu ngón tay chạm dây đàn. Vào đêm diễn ra hôn lễ, khi Tề Nhan muốn cùng tôi uống rượu giao bôi, tôi đã nghĩ tay người này thật đẹp. Là đôi tay mạnh mẽ khi cầm trường kiếm có thể tạo ra thế kiếm như cuồng phong vũ bão, lúc đánh đàn lại ưu nhã khiến người đối diện nảy sinh cảm giác chủ nhân đôi tay này sinh ra là để trở thành cầm sư. Tề Nhan từng nói, ngoại trừ nữ công, cái gì anh ta cũng biết, có thể dạy tôi. Có lẽ tôi không cần ai dạy mình chơi đàn, bởi vì đàn là vật rất quen thuộc với tôi. Thế nhưng kể cả người thầy dạy tôi kiếp trước vốn là bậc cao sư cũng không có được tư thế phong nhã hút hồn như Tề Nhan lúc này.
Tiếng đàn tự nhiên như gió đang reo vang nhảy múa. Là tình ca lại không dung tục, ai oán. Trước mắt như có cảnh tượng bóng dáng một người cô tịch, đứng trong tuyết lạnh đêm đông. Chàng ta cởi áo choàng khoác cho cô gái, nở nụ cười rạng rỡ tiễn chân cô. Đến khi nàng ta xoay lưng bước đi xa, nụ cười trên môi bạc kia mới thấm buồn, trắng bệch như tuyết. Trong khoảnh khắc, gương mặt chàng trai và Tề Nhan dung nhập làm một khiến tôi bàng hoàng. Khẽ chớp mắt, chỉ thấy nét mặt Tề Nhan bình thản, ung dung tự tại. Giống như nét bi thương kia chỉ là ảo giác của tôi.
Thanh âm dừng hẳn, Tề Nhan ngước mi chăm chú nhìn tôi. Đêm mười lăm trăng sáng như gương, xung quanh hồ thắp đèn soi tỏ cảnh vật. Dù ở trong đình, tôi vẫn có thể nhìn rõ đường nét trên gương mặt kia. Ánh mắt Tề Nhan sáng như hai ngọn đuốc đang cháy. Cái nhìn nóng bỏng như dung nham núi lửa khiến tôi lúng túng vội cúi đầu lảng tránh.
Trước mắt bỗng dưng xuất hiện một đôi giày đen, Tề Nhan đã di chuyển tới bên cạnh tôi tự lúc nào. Dáng người thẳng như tùng bách gần trong gang tấc. Tôi nuốt nước bọt, ngẩng đầu làm bộ không nhận ra khoảng cách giữa hai người, vui vẻ khen:
“Đàn hay lắm. Không tệ, không tệ. Ha ha...”.
Tề Nhan không đếm xỉa lời khen tặng của tôi, chống hai tay lên thân cột, giam kín tôi ở giữa. Tôi trợn mắt. Anh ta làm sao vậy? Tề Nhan chưa bao giờ có dáng vẻ thế này. Anh ta từng nói những câu như nàng là vương phi của ta, nhưng chưa từng tỏ thái độ quá rõ ràng, cứng rắn. Mà Tề Nhan lúc này lại giống như không chịu thỏa hiệp. Đứa nhỏ này, lại giận dỗi gì nữa đây...
Tôi cố đẩy Tề Nhan ra song lồng ngực kia lại cứng rắn như thép, một phân cũng không nhúc nhích. Sắp mở miệng mắng anh ta lại nghe thấy giọng nói trầm khàn lộ vẻ không vui của Tề Nhan:
“Nàng muốn rời khỏi ta đến vậy sao?”.
Tôi hùng hổ đáp:
“Đương nhiên rồi”.
Anh giam ta thế này cướp đoạt hết dưỡng khí, ta ngột ngạt sắp chết tới nơi rồi đây. Ánh mắt Tề Nhan đang nóng như lửa đột ngột trở nên lạnh lẽo như băng. Cặp mày nhíu chặt đầy vẻ giận dữ.
“Ta vẫn luôn đợi. Tin rằng nhất định có ngày nàng nguyện ý mở lòng, chia sẻ gánh nặng của mình với ta. Biết nàng hay bướng dù có ép buộc cũng không có được tình cảm của nàng. Nhưng như thế không có nghĩa là ta không lo lắng, không khó chịu. Chẳng lẽ trong lòng nàng, ta là kẻ xa lạ đến một chỗ đứng cũng chẳng có? Nàng nói đi!”.
Tôi sửng sốt.
“Ta...”.
“Nàng muốn tự do, ta chưa từng gò bó nàng. Nàng không muốn làm vương phi, ta có thể cùng nàng mai danh ẩn tích. Trời Nam đất Bắc, chỉ cần có nàng bên cạnh ta ở đâu cũng thấy tốt. Chỉ cần cho ta thêm chút thời gian, xử lý xong chuyện của thái hậu. Ta không yên tâm nếu để hoàng huynh một mình đối mặt với kẻ địch. Nhưng nàng, ngay cả một cơ hội cũng không cho ta, muốn lặng lẽ rời đi. Sao nàng có thể nhẫn tâm như vậy?”.
Hả? Hả? Tề Nhan càng nói tôi càng chẳng hiểu gì cả. Tôi lắc đầu.
“Huynh đệ, anh bình tĩnh một chút. Ta nói rời đi khi nào?”.
Tất nhiên là tôi muốn đi khỏi nơi này, vứt chức vương phi lại cho nhàn thân. Nhưng tôi đâu có định đi ngay ngày mai hay ngày mốt. Tề Nhan không yên tâm về Tề Quán, tôi cũng vậy mà. Nói gì đi nữa hai anh em bọn họ đối với tôi đều không tệ, có oán báo oán có ơn trả ơn, đạo lý này tôi vẫn hiểu chứ! Đâu thể mặc kệ mọi chuyện mà chạy tháo thân. Hơn nữa cha và anh trai hồ ly vẫn ở đây, tôi phải đảm bảo an toàn cho họ rồi mới cùng Tiểu Ánh và Liễu Nhi yên tâm phiêu bạt giang hồ. Thế nên Tề Nhan... nghe tin đồn nhảm ở đâu vậy?
Cặp mày của Tề Nhan vẫn không giãn ra chút nào.
“Nàng còn muốn giấu ta? Những lời nàng nói với Ngô tiểu thư, ta đều nghe cả. Lần trước nếu ta không đuổi theo kịp, hai người chẳng phải đã cao bay xa chạy?”.
Tôi vắt óc nhớ lại. Đúng là tôi từng nói với Tiểu Ánh rằng sẽ cùng muội ấy rời khỏi Vương phủ, rằng tôi không muốn làm vương phi này nọ. Không ngờ Tề Nhan lại nghe “lén”. Nhưng mà, nhưng mà tôi có nói sẽ lập tức rời đi đâu? Chẳng lẽ cái hôm tôi và Tiểu Ánh phóng ngựa ra khỏi thành dạo chơi lại bị Tề Nhan hiểu lầm là bỏ nhà đi bụi? Chẳng qua thân phận vương phi và trắc phi không tiện xuất đầu lộ diện, ra khỏi phủ phải chú ý “dư luận” nên bọn tôi mới che mặt cưỡi ngựa mà đi. Tôi buồn cười, vỗ vỗ má Tề Nhan.
“Huynh đệ, anh thật sự hiểu lầm rồi đó. Ta với Tiểu Ánh chỉ là buồn chán nên ra ngoài cưỡi ngựa một lát. Nếu muốn đi xa, sao có thể không mang hành lý, ngân lượng? Có đi đâu ta cũng phải mang Liễu Nhi theo cùng, nỡ lòng nào bỏ bé con của tôi ở lại. Anh thật hồ đồ”.
Tề Nhan mở to đôi mắt đẹp nhìn tôi, qua một thoáng anh ta lại khó hiểu hỏi:
“Tiểu Ánh?”.
Chậc, Tề Nhan vẫn chưa biết Tiểu Ánh là đồng đội của tôi từ kiếp trước. Cũng tại anh ta chơi trò chiến tranh lạnh, suốt ngày tránh mặt chẳng cho tôi cơ hội giải thích rõ ràng.
“Là Ngô tiểu thư. Muội ấy giống ta, mượn xác hoàn hồn. Chỉ là muội ấy đến nơi này trước ta mười lăm năm. Hai người bọn ta trước kia là đồng đội, muội ấy là người quan trọng nhất với ta. Cho nên ta mới nhờ hoàng thượng ban hôn, để muội ấy đến sống cùng ta trong phủ này. Nếu không chỉ sợ muội ấy lại bị Ngô đại nhân gả cho một người xa lạ. Không phải ta làm thế để chứng minh cái gì với anh, chỉ là tình thế ép buộc thôi. Tại anh không cho ta cơ hội giải thích...”.
Tề Nhan cuối cùng cũng chịu rời khỏi, lại cúi đầu nhìn tôi trách móc:
“Nếu nàng tin tưởng ta thì đã không tự ý làm bậy như vậy”.
Tôi cãi:
“Sao lại nói là làm bậy!”.
Anh ta nhếch môi vẻ mỉa mai.
“Nàng cứ tự cho rằng bản thân đã làm đúng. Nhưng nếu chịu nói trước với ta, bản vương có thể nhờ cậy hoàng huynh. Chỉ cần huynh ấy ra mật chỉ với Ngô đại nhân, không gả con gái khi nàng ta không nguyện ý. Ngô tiểu thư mới mười lăm, cho dù ba năm tới không gả cho ai cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Ngược lại nàng làm như vậy, sau này nàng ta còn có thể gả cho ai?”.
Sau này, sau này bọn tôi phiêu bạt giang hồ. Cần để ý cái khỉ gì nữa. Tôi bĩu môi:
“Chuyện Tiểu Ánh sẽ do ta quản. Ta sẽ không để muội ấy chịu thiệt thòi. Kẻ nào dám chê bai, ức hiếp muội muội của ta, ta sẽ lấy mạng hắn”.
“Vậy còn ta? Hôn sự của bản vương nàng tùy ý sắp đặt. Trong mắt nàng, ta đáng chịu thiệt thòi, đáng bị ức hiếp?”.
Đây rõ ràng là đang nói tôi ức hiếp anh ta. Tuy tôi làm vậy quả thật không nghĩ đến chỗ khó xử của Tề Nhan, song dù sao anh ta là đàn ông lại là vương gia, sẽ không bị đè ép bởi hai chữ “danh tiết”. Chỉ chịu chút thiệt thòi thôi mà...
“Lần trước Tề Quán ban ta cho anh, có thấy anh phản đối đâu...”.
Tề Nhan lạnh lùng nhìn tôi. Ánh sáng trong mắt anh ta tắt dần. Tôi chột dạ không dám nói thêm gì nữa.
“Trong lòng nàng không có ta. Mong đợi nàng suy nghĩ cho ta đúng là ta ảo tưởng rồi”.
Nói xong câu ấy Tề Nhan phất áo bước ra khỏi đình. Tôi gục đầu lên hai gối, thở dài một hơi. Tề Nhan muốn tôi nghĩ cho anh ta. Nghĩ cho anh ta thì tôi sẽ thế nào? Ngoan ngoãn làm một vương phi hiền thục, sinh con dưỡng cái ở cạnh anh ta cả đời. Nhưng anh ta là vương gia, dù muốn hay không cũng không thể chỉ có một vợ. Tôi không phải phụ nữ phong kiến, sinh ra đã được dạy dỗ tam tòng tứ đức, phải nhìn sắc mặt đàn ông mà sống. Cứ cho là anh ta thật lòng với tôi, vì tôi mà làm trái quy củ không tấn phi nạp thiếp. Thì điều kiện tiên quyết phải là tôi yêu anh ta, bằng lòng ở lại nơi này. Tôi, có yêu Tề Nhan đâu.
Đột nhiên cảm nhận khí tức quen thuộc, tôi ngẩng đầu. Cứ ngỡ Tề Nhan đã giận dỗi bỏ về phòng tiếp tục chiến tranh lạnh với tôi thêm mấy tháng, thế mà anh ta quay trở lại nhanh như vậy.
Tề Nhan nhẹ nhàng cúi xuống cầm lấy tay trái của tôi đặt vào một cái thẻ vàng khắc chữ. Đang lúc tôi lúng túng chẳng rõ anh ta có ý gì, thì Tề Nhan lại tròng vào cổ tôi sợi chỉ đỏ bên dưới là miếng bạch ngọc nhẵn nhụi.
“Kim bài chứng minh thân phận vương phi của nàng. Nếu ta không còn hoặc xảy ra chuyện, nàng có toàn quyền điều động người trong phủ và hai ngàn binh lính trong quân. Không cần thì nàng cứ việc ném đi. Tùy nàng”.
Đây là đang nói lẫy mà. Có phải là miếng sắt vụn tùy ý vứt bỏ được đâu. Nếu không quan trọng thì đã chẳng giao cho tôi giữ...
“Ngọc bội là của mẫu thân dặn ta trao cho thê tử. Nếu nàng dám ném hay không cẩn thận làm mất, ta sẽ tính sổ với nàng”.
Tề Nhan trao “di vật” xong lại lần nữa phất tay áo muốn bỏ đi. Tôi cuống lên.
“Khoan đã. Ta...”.
Tề Nhan đứng ở lối đi, nơi đầu ngọn gió. Giọng nói theo gió thổi đến chỗ tôi mang theo cảm xúc của Tề Nhan cùng với những cánh hoa sẫm màu.
“Nàng chưa từng thật lòng xem ta là phu quân. Tề Nhan này chỉ có thê tử duy nhất là nàng. Nếu như nàng dám trốn. Dù có lật tung thiên hạ, ta nhất định đuổi theo truy thê. Liễm nhi, nhớ cho kĩ. Nàng có thể không làm vương phi của Đại Tề, nhưng không thể quên mình là thê tử của Tề Nhan”.
Chéo áo màu lam của Tề Nhan mất hút sau bóng cây. Tôi ngó xuống dưới chân, mấy cánh hoa vương vãi dưới đất. Tề Nhan nói sẵn sàng từ bỏ địa vị vương gia tôn nghiêm, không màng trách nhiệm, cùng tôi làm kẻ bình dân áo vải? Tôi khịt mũi, không cho là thật. Anh ta lớn lên trong nhung lụa, ăn sang mặc quý, kẻ hầu người hạ. Biết làm bách tính bình thường là cuộc sống thế nào không? Anh ta biết kiếm tiền chắc, biết lăn vào bếp nấu ăn chắc? Nhưng mà Tề Nhan nói những lời như vậy, tôi cảm thấy thật đau đầu. Còn ngọc bội với kim bài, bỗng dưng lại quẳng lên người tôi. Hức, ai cần đâu chứ!