“Tiểu thư… người mặc sai y phục rồi”.
Tôi lườm:
“Lo làm việc của em đi, quản ta làm gì”.
Tôi lại góc sân cô bé đã quét sạch, luyện quyền cước. Lúc trước học mấy bài quyền, cảm thấy không mấy có tác dụng. Cấp trên, đồng thời là người dạy bọn tôi cận chiến, nói:
“Những động tác này không giúp các cô cậu lấy mạng kẻ địch, nhưng có thể bảo vệ mạng sống của bản thân”.
Lúc ấy bọn tôi còn nháy mắt nhìn nhau, trong bụng rõ ràng cảm thấy vị cấp trên này nói khoác. Hiện tại mới biết, những động tác này tác dụng không nhỏ. Chẳng qua lúc trước bọn tôi học võ từ bé, thêm mấy động tác kia cũng chẳng thấy cơ thể khác biệt gì nhiều. Còn giờ, cơ thể Trương Oánh yếu ớt, chỉ luyện một canh giờ đã cảm thấy máu lưu thông, càng luyện động tác cơ thể càng nhanh nhẹn. Nếu kiên trì, hô hấp về sau sẽ nhẹ nhàng hơn, bước đi nhanh hơn, dù là dùng trong lúc chạy trốn hay tấn công kẻ địch cũng sẽ tốt hơn nhiều so với một cơ thể không có chút lực nào.
Liễu Nhi vừa cầm chổi quét sân vừa liếc mắt nhìn sang, tôi dừng động tác:
“Em muốn hỏi gì thì hỏi đi”.
Cô bé liếc vội tôi, nói nhỏ:
“Tiểu thư có biết võ sao? Có thể… dạy nô tỳ không?”.
Tôi nổi hứng trêu đùa:
“Có thể”.
Cô bé vui vẻ ngẩng đầu, rồi lại chần chừ:
“Có thể đánh võ, hay có thể dạy nô tỳ?”.
Tôi nhịp nhịp chân:
“Muốn ta dạy em không phải không được, nhưng ai sẽ nấu cơm cho ta ăn?”.
Liễu Nhi ôm cây chổi đứng thẳng, bộ dáng rất nghiêm túc như muốn lập tức bái sư:
“Nô tỳ nấu cơm nhanh lắm, dậy sớm hơn bình thường một chút là được. Từ ngày mai tiểu thư có thể dạy nô tỳ không?”.
Tôi mỉm cười lắc đầu:
“Ngày mai không được, em quên nhiệm vụ canh cổng hôm qua ta giao phó rồi à? Nếu em muốn học võ, sau này ta sẽ dạy em”.
Cô bé buồn rầu rũ mắt, sau đó lại nhanh chóng vui vẻ:
“Được ạ”.
Tôi lại tiếp tục luyện một lát, đến lúc Liễu Nhi gọi dùng bữa sáng thì mới dừng lại, rửa mặt rồi dùng bữa. Liễu Nhi dọn thức ăn lên bàn xong định lui xuống, tôi liền gọi lại:
“Dọn thêm chén đũa của em, chúng ta cùng nhau ăn. Những lời ta nói, không muốn phải lặp lại lần hai. Sau này chúng ta đều ngồi cùng bàn, ta không thích lúc mình ăn mà người bên cạnh lại phải thui thủi ăn trong bếp. Còn nữa, em sửa cách xưng hô đi. Hai chữ “nô tỳ” chối tai lắm, khi không có người ngoài, chỉ cần xưng “em” hoặc xưng tên, không xưng nô tỳ nữa. Rõ không?”.
Cô bé lặng nhìn tôi một lát lâu, mới ngại ngùng gãi gãi đầu:
“Em đi lấy thêm chén đũa”.
Tôi mỉm cười, cô bé này không tệ, có thể đào tạo. Dùng xong bữa sáng, nghỉ ngơi khoảng nửa canh giờ, tôi bảo Liễu Nhi ra cổng đứng gác, bản thân lại ra sân chạy bộ. Thể lực phải rèn luyện thật tốt. Chạy đến lúc chân không thể tiếp tục mới dừng. Lại đi nhặt đá, nhằm vào một điểm trên thân cây mà ném. Một trong những sở trường của tôi là phóng ám khí. Hiện tại không có phi đao, sau này tìm cơ hội chế tạo là được, trước tiên dùng tạm đá cuội. Tôi có thể ném chính xác vào mục tiêu, chỉ có điều lực tay không đủ, không thể như trước xuyên thủng thân cây, hơn nữa chỉ ném được hơn mười viên, cổ tay đã có chút đau nhức vì dùng quá sức. Không muốn phá hư thân thể, tôi liền ngừng lại. Tay chân đều đã mỏi, tôi ngồi xuống đất, vào tư thế thiền. Không rõ người cổ đại học võ công như khinh công, chưởng lực có mấy phần là thực, mấy phần là phóng đại. Nhưng nguyên lý so với việc bọn tôi được dạy ngồi thiền có lẽ là có chút tương đồng.
Thầy dạy bọn tôi ngồi thiền là người Nhật Bản, nghe nói được người sáng lập tổ chức bọn tôi cứu mạng nên mới tham gia tổ chức, chỉ là đơn thuần huấn luyện học viên, không nhận nhiệm vụ. Bản lĩnh người này rất cao. Hơn sáu mươi tuổi nhưng nhìn chỉ hơn ba mươi một chút, cơ thể được trui rèn đến từng mao mạch, có thể đi trên mặt nước không chút khó khăn, đi trên than đỏ giống như đi dạo, ông ấy không bay vèo vèo như trong phim ảnh, nhưng có thể treo ngược người trên ngọn cây, có thể nhịn đói một tháng không cần một giọt nước. Nhờ học thiền, từng người trong bọn tôi có thể đẩy cơ thể lên giới hạn chịu đựng cao nhất, học những thứ khác cũng sẽ nhanh và dễ dàng hơn, về lâu dài sẽ tăng tuổi thọ, làm chậm quá trình lão hóa. Ngừa được rất nhiều bệnh tật.
Tôi nhắm mắt, thả lỏng tinh thần. Trong đầu tưởng tượng mặt đất dưới thân là bãi cỏ, mũi bắt đầu ngửi thấy hương hoa cỏ thanh thuần, tai nghe thấy tiếng chim hót lanh lảnh. Cách không xa là dòng suối, tiếng nước chảy róc rách. Lại có tiếng côn trùng kêu rinh rích. Âm thanh của vạn vật, hương của thiên nhiên, mọi thứ vô hình mà hữu hình. Gió nhẹ nhàng mơn man trên mặt. Trong trạng thái của thiền, không có dục vọng, không có suy nghĩ.
Tôi ngồi thiền rất lâu, đến lúc Liễu Nhi đến gọi vào phòng dùng cơm trưa mới mở mắt, thoát khỏi trạng thái nhập thiền. Cơ thể cảm thấy khoan khoái hơn nhiều, tay và chân cũng không còn đau mỏi. Tôi đứng dậy vỗ vỗ đầu Liễu Nhi, cùng cô bé đi vào phòng.
Vừa dùng xong bữa, bên ngoài bỗng có tiếng gọi:
“Đại tiểu thư, lão gia cho gọi người”.
Tôi hất cằm ra hiệu Liễu Nhi ra ngoài xem thế nào, rồi lại bàn trang điểm bôi vết “dị ứng” lên mặt, đốt nến rồi quệt lên mấy dấu đỏ. Lại dùng ít bột đen có lẽ là chì kẻ chân mày, tán đều dưới mắt, vừa rửa tay xong thì Liễu Nhi chạy vào, thấp giọng nói:
“Tiểu thư, nhị vương gia đến phủ, nghe nói là vì nhận được tin tiểu thư rơi xuống nước sinh bệnh, muốn qua thăm hỏi. Mọi người đang ở sảnh lớn đợi tiểu thư”.
Tôi gật đầu, bảo Liễu Nhi giúp mình thay y phục, tóc chỉ chải đơn giản. Dù sao tôi cũng đang bệnh, sẽ không ai trách tôi không chu toàn lễ tiết. Chuẩn bị xong, quay sang nhìn Liễu Nhi dặn:
“Nhớ rõ, ta thần trí không minh mẫn, không thể nói chuyện, lát nữa người khác hỏi em sẽ thay ta trả lời. Không được sợ hãi, cũng đừng lộ ra dấu vết, em làm được không?”.
Cô bé hít một hơi thật sâu, gật mạnh đầu rất ra dáng chiến sĩ ra chiến trường không ngại đầu rơi máu chảy:
“Liễu Nhi không sợ. Tiểu thư cứ an tâm”.
Tôi nhếch môi, sau đó nhắm mắt. Mở mắt ra lần nữa, đã là một ánh mắt vô hồn, cơ thể buông lỏng. Liễu Nhi phì cười, vội đưa tay dìu. Tôi thấp giọng:
“Thu nét mặt của em lại. Nếu em diễn không tròn vai, sau này đừng mong ta dạy em cái gì”.
Bàn tay nhỏ dưới tay tôi run lên, sau đó người bên cạnh ngẩng cao đầu, ánh mắt trở nên vừa nghiêm túc vừa buồn rầu. Tôi cười trong bụng, khá lắm, nhận cô bé làm đệ tử sau này không sợ mất mặt.
Bước đến bên ngoài đại sảnh, một cậu thanh niên xem ra là người hầu trong phủ, lớn tiếng hô:
“Đại tiểu thư đến”.
Bên trong có giọng nói hùng hậu:
“Mời đại tiểu thư vào đi”.
Liễu Nhi đỡ tôi đi vào, lúc bước qua ngưỡng cửa còn mở miệng nhắc:
“Tiểu thư cẩn thận bậc cửa”.
Tôi không quan sát phản ứng của người hầu, vẫn giữ nguyên nét mặt, chân bước qua bậc cửa, chậm rãi theo Liễu Nhi đi vào. Tôi dùng ánh mắt mơ màng để thầm quan sát người trước mặt. Bên cạnh Trương Khải là một người đàn bà chỉ hơn ba mươi tuổi, so với tuổi của tôi kiếp trước chỉ hơn một chút. Cô ta trên đầu cài trâm vàng, tai đeo phỉ thúy, trang điểm cẩn thận, y phục có vẻ là đồ tốt, vải trơn bóng thêu hoa màu sắc rực rỡ. Cô ta cất giọng:
“Đại tiểu thư, còn không mau ra mắt nhị vương gia”.
Tuy tôi không học quy tắc cổ đại, nhưng đóng phim cổ trang không hề ít. Một di nương trước mặt mọi người lại ra lệnh cho đại tiểu thư, cô ta đúng là đã coi Tướng phủ này là nhà của mình rồi. Tôi vẫn đứng yên không nhúc nhích. Liễu Nhi đỡ tôi xoay người sang bên trái, vì anh ta đang ngồi, thấp hơn tầm mắt của tôi, mà hiện tại đang giả ngây, tôi không thể quan sát xem vương gia là người dài ngắn vuông tròn ra sao, chỉ có thể giữ ánh mắt không có tiêu cự, nhìn mông lung trước mặt. Liễu Nhi thay tôi hành lễ, rồi cung kính nói:
“Bẩm nhị vương gia, đại tiểu thư sau khi rơi xuống nước tinh thần có chút hốt hoảng, mong nhị vương gia đừng trách”.
Người trước mặt thoáng gật đầu. Liễu Nhi lại đỡ tôi xoay người lại. Nhị di nương kia lại nói:
“Nhất định là nha đầu ngươi hầu hạ không chu đáo. Người đâu, đem bán nô tỳ này đi”.
Tôi hừ lạnh trong lòng, đúng là mẹ nào con nấy, đều chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu. Liễu Nhi bên cạnh liền quỳ xuống, giọng nói hoảng hốt:
“Bẩm lão gia, nô tỳ không dám chểnh mảng. Đại tiểu thư sau khi tỉnh dậy, vì trên mặt nổi đỏ mà có chút ngơ ngẩn. Sau đó nhị tiểu thư và tam tiểu thư đến, nói… nói… đại tiểu thư bị hủy dung… có khi còn bị bệnh truyền nhiễm, không muốn ở gần đại tiểu thư sợ lây bệnh, lây xui xẻo. Đại tiểu thư nghe vậy thì cứ khóc đến tối, cả đêm cũng không chợp mắt…”.
Tôi cảm thấy mình đã nhặt được một học trò cực kỳ đáng giá! Những lời này không phải tôi dạy, là tự cô bé này lanh trí. Vừa rồi tôi còn có chút lo lắng Liễu Nhi sẽ bị lời nói của nhị di nương làm hoảng sợ. Không ngờ cô bé chẳng những không sợ hãi, còn nói dối không chớp mắt.
Bên phải có tiếng nói lanh lảnh vút lên:
“Điêu nô, dám bịa đặt nói lời vu khống. Có tin ta lập tức cắt lưỡi của ngươi!”.
Trương Khải ngăn lại:
“Có nhị vương gia ở đây, chớ có vô lễ! Liễu Nhi, ngươi đứng dậy đi”.
Tôi nghĩ Trương Khải nhất định hận ba mẹ con kia đến tận xương tủy, đến tên bọn họ cũng không gọi ra. Trước đó tôi có khuyên ông giữ bình tĩnh, nên hiện tại không muốn bứt dây động rừng, chỉ bảo tam tiểu thư không được nói lời vô lễ vì có nhị vương gia ở đây. Lại cho Liễu Nhi đứng dậy, hẳn là muốn bảo vệ tôi. Liễu Nhi được cho đứng, nghĩa là lời cô bé không sai. Tức là tôi quả thực bị hai người kia đe dọa mới trở thành bộ dạng như vầy. Đối với tấm lòng của Trương Khải, tôi dành nhiều thêm một chút trân trọng.
Ông ấy lại hướng sang bên trái nói:
“Nhị vương gia, tiểu nữ của ta hiện tại như vậy, có lẽ không thích hợp làm vương phi…”.
Trương Khải vẫn nhớ lời hôm qua tôi nói, muốn nhân cơ hội giúp tôi từ chối hôn sự. Chà, người cha này, đáng nhận! Cũng xứng đáng để tôi bảo vệ! Đáng tiếc, nhị vương gia lại nhẹ nhàng nói:
“Bản vương không phải kẻ tiểu nhân, sao có thể vì đại tiểu thư thân thể không khỏe mà từ hôn. Trương đại nhân chớ nghĩ ngợi nhiều”.
Trương Khải chỉ đành đáp:
“Đa tạ nhị vương gia”.
Tôi cũng chẳng lấy thế làm thất vọng. Lấy tôi về, người xui xẻo là nhị vương gia anh đó!
Trương Khải lại nói:
“Liễu Nhi, ngươi đỡ đại tiểu thư về phòng trước đi, nhớ chăm sóc đại tiểu thư cho tốt”.
Liễu Nhi liền dõng dạc đáp “vâng” rồi dìu tôi rời khỏi sảnh. Trên đường về, đề phòng tai mắt kẻ khác, tôi vẫn giữ nguyên dáng vẻ như cái xác không hồn của mình, Liễu Nhi biết ý, chỉ yên lặng dìu tôi, không nói không hỏi. Về viện tôi cũng không vội rửa mặt, nhỡ có kẻ đến kiếm chuyện, tốt nhất cứ ngừa trước vẫn hơn. Tôi bảo Liễu Nhi ra cổng canh, bản thân ở trong phòng tiếp tục công việc ngồi thiền của mình. Chuyện hôn lễ không vội, rèn luyện cơ thể mới là việc cần ưu tiên!
Tôi cứ ngồi đến tối, lúc Liễu Nhi gọi bảo đến giờ cơm tối mới đứng dậy. Vì đề phòng ba mẹ con kia đến giở trò, tôi vẫn đề cao cảnh giác, không ra khỏi phòng luyện cước, cả tối chỉ ở trong phòng nhập thiền. Không ngờ canh ba lại có khách đến thăm!