Lục phù cười, bảo bọn họ lui ra năm dặm, tiếp theo quay đầu lại, nhìn những người đang quỳ trên đất, cười nói “Tất cả đều đứng lên đi, tối hôm qua không phải đều nói có thể sao? Hiện giờ đang làm cái gì vậy?”
“Vương phi, ôn dịch đang lan tràn dưới thành, nếu nhiễm bệnh, để đề phòng bất trắc, khi vương gia rời kinh có căn dặn phải bảo đảm an toàn cho vương phi, mạt tướng thật lo sợ, mong rằng vương phi suy nghĩ lại! Tiếu nhạc quỳ xuống, ….
“Thật không?” Lục phù cười hỏi, nhẹ phẩy lọn tóc đang được ngọn gió dịu êm vuốt ve, phong tư thư thái, nhưng ngược lại thở dài “ Bây giờ đâu còn cách nào khác? Ta đã cùng bọn họ đạt thành hiệp nghị, nếu nuốt lời, tánh mạng của dân chúng trong thành nầy, ai có thể chịu trách nhiệm?”
“Vương phi….” Tiếu nhạc giống như còn muốn nói cái gì…lại do dự không thể mở lời…
Lục phù đối với Bôn nguyệt ôn nhu nói “ Các ngươi nên hiểu tính của ta, chuyện nầy không thể thay đổi, đi xuống dưới chuẩn bị lương thực, ta tự mình ra thành!”
“Ta cùng đi với vương phi” Bôn nguyệt nhảy dựng lên, cầm lấy tay áo của nàng, Băng nguyệt cũng đứng dậy, cầm lầy tay áo bên kia cũng vội la lên “ Ta cũng đi”
“Ta cũng đi nữa” Vô danh cũng quỳ xuống đất, trầm giọng nói.
“Tốt” Lục phù cười khẽ, Bôn nguyệt Băng nguyệt mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nghe nàng ôn nhu nói “Ai muốn đi theo, về sau sẽ không cho đi theo bên người của ta nữa”
“Vương phi…”
Không để ý đến tiếng kêu của họ, Lục phù mỉm cười, nâng Tiếu nhạc dậy “ Còn phải làm phiền tướng quân đi xuống chuẩn bị”
Tiếu nhạc quỳ xuống đất, thật lâu không nói gì, một lúc sau đứng dậy nói“ Thuộc hạ xin tuân lệnh”…
Trước kia hắn đều xưng mạt tướng. Đây là lần đầu tiên nàng nghe hắn tự xưng thuộc hạ…Rốt cục hắn thừa nhận nàng là vương phi sao?”
Khi mới gặp qua Lâm long, Tiếu nhạc, nàng chỉ biết hai người nầy là những người thân cận nhất bên người của Sở vương, lại là tướng quân tuổi trẻ, rất cẩn thận, ổn trọng thông minh, người rất cao ngạo, muốn cho bọn họ cúi đầu xưng thần, không phải là chuyện dễ…Dọc theo đường đi chỉ biết hắn đối với nàng có ý không phục, cho đến khi vào cảnh nội của Hà nam mới có chút ý tứ thần phục, hiện giờ nghe hắn xưng hai chữ thuộc hạ, nàng nở nụ cười….
Chỉ một thời gian ngắn, hắn đã chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng, mười cái xe ngựa giản dị, sáu xe chất đầy lương thực, bốn xe là quần áo và lều trại, tất cả được vận chuyển tới cửa thành, Bôn nguyệt, Băng nguyệt theo sát sau nàng….cực kỳ lo lắng..Cửa thành mở rộng ra hết cở, mùi thối xông vào trong mủi, không ít người buổi sáng vừa mới ăn xong đã ói hết ra ngòai…
Toàn bộ xe ngựa được vận chuyển đi ra, có mấy người không chịu được mùi hôi thối, lập tức lui về bên trong thành….
“Vương phi bảo trọng!” Tiếu nhạc trầm giọng nói, cũng lui về trong thành…
Bôn nguyệt Băng nguyệt cùng Vô danh là những người lui về cuối cùng…..Thật không đành lòng…Vô danh nhìn nàng thật sâu, trong mắt hắn hiện ra biểu tình lo lắng ít có.
Khi cửa thành mở ra, dân chạy nạn cách đó không xa chen chúc chạy tới, Lục phù lúc nầy mới nhìn thấy bọn họ rõ rà ng, trong mắt của bọn họ là loại ánh mắt nhìn thấy lương thực mà vui sướng cùng hy vọng….Có người thậm chí quá vui mà khóc…Nước mắt chảy xuống những khuôn mặt vàng vọt…xuất hiện dấu vết của hưng phấn và vui sướng.
Mùi hôi ngày càng dày đặc, làm cho Lục phù không khỏi lui về sau hai bước, nhóm dân chạy nạn mặc dù hùng dũng đi tới, nhưng cũng không quá điên cuồng ma thưởng thức quần áo và lương thực, chỉ là quây xung quanh, có người nghẹn ngào, có người tò mò nhìn cánh cửa thành màu son hay nhìn đôi mắt của Lục phù đang mang theo ý cười, mùi thơm trên người nàng hoà lẫn vào muì hôi thối của nhóm dân chạy nạn, làm cho không khí chung quanh bị bao bọc bởi một mùi hương rất quái dị….
Hai người nam tử đang đi tới, cũng không nhìn Lục phù, hô to, một cách ngay ngắn có trật tự phân phó bọn họ đem lương thực mang đi, bởi vì lương thực quá ít, chỉ có thể nấu thành cháo loãng, lương thực cho hai ngàn người đựơc chia ra làm bảy lần vận chuyển, phải chia đều cho hơn vạn người ăn là một chuyện cơ hồ không thể làm được. Bọn họ chỉ có thể mỗi người uống mấy ngụm nước cháo.
Sau khi lương thực được chở đi phân phát, có rất nhiều người vây quanh bên người nàng, mùi hôi lan tràn trong không khí làm cho một trận buồn nôn dâng lên trong lồng ngực của Lục phù, nàng chỉ còn cách dùng nội lực ngăn chặn một lấn rồi lại một lần cảm giác buồn nôn đang dâng lên.
Nàng được nuông chiều từ bé, sao có thể chịu nổi loại mùi hôi như thế nầy…
Bỗng nhiên một tiếng thét ra lệnh vang lên, đám người chung quanh nàng tản ra, chậm rãi đi về phiá sau, nhưng không ngừng quay đầu nhìn lại, giống như nghĩ muốn cởi khăn che mặt của Lục phù xuống….Hai người nam tử lọt vào mắt nàng, đều là gầy như cây sậy, tuy mặt dính đầy bùn đất nhưng ẩn ẩn một tia uy nghiêm, nam tử nầy là người nói chuyện với nàng tối hôm đó sao? Lục phù ráng sức đè áp mùi hôi xuống, âm thầm đánh giá…
Mà bọn họ cũng âm trầm đánh giá Lục phù đang ở trước mặt họ, tối hôm qua, trong bóng đêm, họ chỉ thấy một nữ tử tuy cười nhợt nhạt nhưng lại uy phong lẫm liệt, một nữ tử liễu yếu đào tơ như vậy, nhưng lại giơ tay chém xuống, chặt lấy đầu của quan tri phủ, khí độ cùng can đảm nầy không phải khuê nữ bình thường có thể sánh được. Sáng hôm nay nàng lại lấy thân mạo hiểm, vì bảo vệ dân trong thành, lại nguyện ý một mình ra khỏi thành, đối mặt với ôn dịch đáng sợ như ma quỷ nầy….Nàng hiện giờ đang gần ngay trước mắt, trong mắt lại có ý cười càng thêm rõ ràng, lại thấy ấm áp như vậy….
Sau khi Sở vương tới Hà nam, tác phong ngoan liệt, không thể nghĩ tới thê tử của hắn lại dịu dàng động lònng người, tiếng nàng cười trong trẻo như nước ở thanh tuyền…..
“Vương phi, đa tạ người có thể tự mình ra khỏi thành để vận lương, cũng như tha thứ cho những điểm bất kính của chúng ta vào tối hôm qua” một người nam tử bên phải lễ phép nói, đối diện với khuôn mặt của nàng mang theo ý cười, lại nói ra một câu như vậy, những câu nói mỉa mai vốn được chuẩn bị trước đã sớm bị hắn nuốt hết vào bụng, làm cho ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy kinh ngạc vạn lần. Sau khi nói ra những lời ấy, có chút buồn bực, đôi mày đen nhíu lại, đối với một vương phi thân phận tôn quý, lại cười đến ấm áp như vậy,làm cho hắn không thể thốt được những lời mỉa mai châm biếm..hắn thấy thật mâu thuẫn…
Nam tử bên cạnh có chút lổ mãng, lại có cảm giác chán ghét sâu sắc đối với triều đình, giống như nhìn không thấy Lục phù cười, vẻ bất mãn che kín khuôn mặt nhợt nhạt dính đầy bùn đất.
Hắn buông lời châm chọc “Vương phi là một thiên kim, lại phải sinh hoạt bảy ngày với dân chạy nạn chúng ta, thật là làm khó ngài rồi.”
Lục phù cười mà không đáp, cũng không tỏ thái độ gì, mùi hôn giảm đi rất nhiều, hô hấp của nàng trở nên dễ dàng hơn, còn chưa đủ thoải mái, lại nghe hắn nói “ Hừ…nếu ngươi lừa gạt chúng ta, sau bảy ngày, không có lương thực, cũng đừng trách nhóm của chúng ta không khách sáo với ngươi!”
“Tiểu võ, sao lại nói như vậy? câm miệng đi!” Hắn dường như rất sợ người nam tử bên cạnh, không cam lòng ngậm miệng lại, nhưng vẫn như cũ trợn mắt nhìn Lục phù, miệng không biết lẩm bẩm cái gì.
Lục phù cũng không thèm để ý, để ý làm gì những việc như vậy, xa xa còn có những đều đáng sợ hơn, lời nói lạnh nhạt của hắn mà đáng kể gì…
“Vương phi, làm khó ngươi, xin theo nhóm của ta” nam tử hoà nhã nói.
Lục phù cẩn thận đánh giá hắn, mặt gầy gò vàng như nghệ, mắt bị trũng sâu, ban đấu khi mới vừa nhìn thấy những người nầy giống như có cảm giác đáng sợ, nhưng đi với họ một thời gian, ai ai cũng giống bộ xương khô như vậy, ấn tượng ban đầu cũng phai nhạt đi rất nhiều. Nam tử hình như là người đọc sách, cách nói chuyện cũng không giống như người bình thường thô lỗ, nghe thấy hắn vừa mới an bài lương thực gọn gàng ngăn nắp, là một người rất được…đáng tiếc…
“ Là triều đình nên xin lỗi các người” Lục phù nhẹ nhàng nói một câu, mặc dù nói như vậy không phải là ý nguyện của nàng, nhưng trong lúc bất tri bất giác lại nói ra miệng…
Một tiếng động từ đâu vọng lại vang lên bên người bọn họ, Lục phù đi theo sau, cũng không quay đầu lại, nàng biết, phía trên tường thành có ngươi đang đứng nhìn….Có quay đầu nhìn lại hay không cũng đâu khác gì nhau, tốt hơn là nên nhanh chóng làm quen với hoàn cảnh nơi nầy…
Càng đi sâu vào, lòng càng trầm xuống, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhóm dân chạy nạn đã bắt đầu nấu cơm, dùng nước sông bên cạnh để nấu, nhưng việc làm nàng khiếp sợ chính là…
Bọn họ bỏ vào cái gì đó trong cơm….giống như thịt..
Thịt người…..
Một cái thi thể, đã bị nơi nầy cắt một khối, nơi kia xẻo một miếng, nhiều chổ còn trơ xương, chổ khác máu chảy đầm đìa…..Đôi mắt nàng bỗng mở to, tấm sa trắng như đang run rẩy, ngay cả nhìn thấy ma quỷ cũng không khiếp sợ bắng cảnh tương nàng đang chứng kiến, cảm giác buồn nôn từ khi ra khỏi cửa thành khó khăn lắm mới có thể kiềm chế, hiện giờ nàng nhịn không được, vọt tới một bên nôn mửa không ngừng…Lúc sáng nàng cũng chưa ăn cái gì, ói ra chỉ toàn là nước dãi, sa lụa trắng che mặt đã bị nàng lấy xuống….
Dân chạy nạn ở bên cạnh nhìn nàng nôn mửa, có những tiếng cười vang lên, giống như những tiếng cười đến từ điạ nguc… rất lạnh lùng…Lục phù thiếu chút nữa ngay cả mật cũng nôn ra…
Ngươì thế nhưng lại ăn thịt người….vừa nghĩ đến như vậy, trong dạ dày lại nổi lên một trận nhộn nhạo quay cuồng…nhưng không còn có gì để ói ra nữa…
Mới vừa ngẩng đầu lên, đập vào mắt nàng là một bộ xương khô, đã bị lốc hết thịt, chỉ còn lại bộ xương….Nàng thiếu chút nữa kinh sợ la lên….Nhanh đứng lên, thối lui vài bước, nhất thời dưới chân lảo đảo, nhưng lại được một bàn tay to, mạnh mẽ đỡ lấy thắt lưng…
“Các ngươi ăn thịt, chúng ta ở đây cũng ăn thịt, bất quá thứ chúng ta ăn là thịt người…Ha hả…” Tiếng cười ác ý vang lên, Lục phù quay đầu nhìn lại, không phải nam tử đã đỡ lấy nàng, mà là người nam tử tên là Tiểu võ. Thấy nàng quay đầu lại, bốn phía chợt im lăng, giống như bị rút hết không khí. Sa lụa trắng đã bị nàng lấy xuống, dung nhan xinh đẹp tuyệt thế lộ ra, mọi người nhìn xem trợn mắt há mồm, ở trong nắng sớm mai, ở giữa hàng vạn hàng nghìn khuôn mặt dơ bẩn, một trang tuyệt sắc như vậy, càng là một thiên hạ vô song….
Một lúc sau, Tiểu võ lại cười mỉa “ Không thể tưởng tượng Sở vương lại có phúc như vậy…” Hắn đưa tay qua định sờ vào mặt nàng, người đứng bên cạnh hắn tính ngăn cản.
Đôi mi xinh đẹp tuyệt trần của Lục phù ngưng tụ lại, ngọn lửa trong mắt nhẹ nhàng loé, giơ tay phải lên, một cái tát giòn giã đánh vào mặt hắn, nàng lạnh lùng quát “ Làm càn!”
Nàng chỉ giết người, chưa từng đánh người, một cái tát xuống má hắn, trong lòng bàn tay còn ẩn ẩn đau, Lục phù cười lạnh nói “ Bổn vương phi ra khỏi thành không phải là cho các ngươi muốn làm gì thì làm, đừng quên, còn có sáu ngày, nếu ta không vui, các ngươi đừng nghĩ đến có thêm lương thực”
“Ngươi…” Tiểu võ giận dữ nhìn nàng, vừa muốn phát tác, lại bị nam tử bên cạnh giữ lại, rồi đối với Lục phù giải thích “ Vương phi đừng tức giận, xá đệ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, ta sẽ dạy dỗ hắn.”
Lục phù quay mặt đi chỗ khác, thấy dân chạy nạn một đống tiếp theo một đống…đất ở ngòai thành được phân chia ra làm hai khu vực, một bên cho người bị ôn dịch, một bên là khu vực của dân đói, lương thực quá ít, trong sự phân phối của nam tử, diện tích của khu ôn dịch và khu dân đói không bằng nhau, người nhiễm ôn dịch hơn phân nữa sẽ chết, không bằng đem hy vọng đặt lên trên người của những người mặc dù đói khát nhưng khoẻ mạnh….Đây là chuyện bất đắc dĩ, Lục phù cũng không nhún tay vào việc mà hắn quản lý, chỉ tinh tế quan sát mà thôi…
Quần áo phần lớn được đưa tới khu ôn dịch, ban đêm vào mùa hạ thật là khô nóng, quần áo đối với bọn họ cũng không có tác dụng gì, nhưng đối với người nhiễm bênh sẽ không giống như vậy, sau khi hồng thủy qua đi, dịch chuột lan tràn, trong mười người bệnh có tám người nhiễm thương hàn, ban đêm thường phát lạnh run, rất cần quần áo để chống lạnh…Quần áo của Lục phù mang tới lại có tác dụng với họ.
Người thủ lĩnh kia tên gọi Lý văn, đệ đệ của hắn là Lý võ, đang tìm chổ dựng liều trại cho nàng ở lại…Ngày đầu tiên, lương thực chỉ đủ cho bữa trưa, Lý văn bưng tới một chén cháo…
Lục phù vừa nhìn thấy, cháo rất lỏng có chút lợn cợn không phân rõ lá cái gì, được nấu với rất nhiều nước, bên trong dường như có mấy mẩu thit đang di động…Không cần nghĩ cũng biết chắc là thịt người, nàng âm thầm nghĩ rất may mắn vì trong bụng đã trống không không còn có thể ói ra cái gì….Nàng nói không muốn ăn….
Chẳng lẽ trong bảy ngày nầy bụng của nàng cũng sẽ trống không như vậy?
Lý văn đi ngược trở về, con ngươi thâm trầm, hắn nói chuyện ăn thịt người cũng là bất đắc dĩ không có biện pháp khác,, mỗi ngày đều có ngươi chết đói, mà mỗi ngày mọi người đều bị đói, ngoài thành thứ gì có thể ăn, bọn họ đều ăn sạch, trừ bỏ thịt người, bọn họ còn biết ăn thứ gì cho đỡ đói….không những phải ăn thịt người…còn muốn đem xương cốt nấu lên….Lục phù kinh hãi lắng nghe, ần trong lòn g có cảm giác thê lương.
Ngày đầu tiên, nàng liền thấy cảnh ghê người như vậy..Tiếng kêu than dậy khắp trời đất…
Nàng sinh ra ở nhà phú quý, ăn mặc không cần phải lo, gia đình ở kinh thành là nơi hoa lệ, nếu lần nầy nàng không đi Hà nam, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói qua, trên đời nầy lại có người vì đói quá mà phải ăn thit người khác…Đây là một hình ảnh bi thảm….Có nằm mơ cũng không nghĩ tới, nàng nghĩ nàng đã là người bất hạnh, nhưng làm sao biết người bất hạnh trong thiên hạ không chỉ một mình nàng.
Sau giờ ngọ, những tia nắng ấm áp như những ngọn đuốc soi rọi vào sự trầm tư của nàng, không biết phương hướng ở nơi nào…?