Bên trong Sở vương phủ, không khí nặng nề đã tràn ngập suốt một tháng, ai ai cũng cũng không dám lên tiếng, Sở Cảnh Mộc hầu như đã lục tung cả kinh thành lên mà không có chút tin tức của Lục Phù, nhìn vẻ mặt âm trầm của hắn người báo tin đang quỳ trên mặt đất đổ mồ hôi lạnh, chỉ cảm nhân được sự lạnh lẽo làm thân mình hắn trở nên run rẩy.
Là một tin tức không có ý nghĩa, mặt của Sở Cảnh Mộc nặng nề, hắn đã sớm dự đoán được kết quả như vậy…
Thời cơ còn chưa chín muồi….trong lòng hắn đã lập lại câu nói đó hàng ngàn lần rồi…
Ánh mắt như biển có tia giận dữ, cũng có chút ủ dột, trong lòng càng ngày càng cảm thấy nặng nề, gương mặt tuấn dật đầy vẻ lo lắng, không có Lục Phù trong phủ sức sống cũng phai nhạt, nàng chỉ mới không ở đây hai tháng mà tưởng chừng như đã rất lâu, tiếng nói cười của nàng, khi nàng ngồi yên lặng chơi cờ, tất cả đã là một mong ước xa v�nt>
Phù nhi, chờ một chút nữa…Ta nhanh chóng mang ngươi trở về. Hắn lại an ủi tâm tình trống rỗng của mình.
Hắn tự hỏi nếu không thể nhìn thấy nét cười thản nhiên kia, hắn còn có thể chống đỡ được bao lâu.
Trong kinh thành đã rất nhộn nhịp, trên phố phường đâu đâu cũng mang các giai thọai về Phù dung vương phi ra mà bàn tán, hắn cũng không có lòng đi quan tâm chuyện đó, trong triều đình Tấn vương và Quang vinh vương đã nhiều lần khiêu khích, hắn vẫn ráng nhịn.
Thời gian một tháng đã tra tấn lòng hắn đau đến tận xương, hắn đau lòng, giống như bị ai lấy đao chém. một đao rồi lại một đao. Khi còn nàng ở bên cạnh hắn không biết cảm giác tưởng niệm ra sao, chỉ khi ngăn cách hai phương trời mới nhận biết được rõ ràng là đau đến tận xương tủy. Tiếng cười của nàng xoay quanh vương phủ như đã thấm vào máu thịt, thường xuyên vang lên trong những lúc hắn thất thần suy tư. Hắn nghĩ tới giọng cười giả dối lạnh như băng là âm thanh hắn hoài niệm nhất trong vòng một tháng qua. Bi thương đến nỗi tiếng cười trống rỗng của nàng cũng không để tâm, chỉ cần là âm thanh của nàng là tốt rồi, ý nghĩa của giọng cười đó như thế nào cũng không quan trọng.
Phù nhi, người đem ta tra tấn thật thảm…
Ta đang nghĩ đến ngươi sắp muốn điên rồi…
Có một loại tưởng niệm gọi là khắc cốt ghi tâm.
Khi nửa đêm bừng tỉnh trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, không có độ ấm chỉ còn phiền muộn, ai có thể hiểu rõ hơn hắn, một tháng qua, hắn đã trải qua bao nhiêu đêm như vậy.
Không dằn được lại lấy trong người ra Phù dung điếu trụy vẫn luôn mang theo bên mình, màu xanh nhạt cùng màu xanh đậm giao nhau, đẹp đẽ hài hoà, ở giữa có một điểm son càng hiện lên lóa mắt, không biết vì sao gần đây hắn thường nhìn nó đến xuất thần. Hắn cũng không để cho người khác nhìn thấy điếu trụy trước ngực. Ở trong quân doanh, chỉ có khi đêm vắng thanh tĩnh, hắn mới dám lấy ra tưởng niệm. Một nam nhân mang theo trên người một vật như vậy, dù cho người khác không cười, hắn cũng tự cười chính mình.
Có thể tại vì nó cũng là phù dung nên hắn mới nhìn thất thần như vậy, mọi chuyện về Lục Phù dường như không xa rời phù dung, Kinh thành Phù dung, Phù dung huyết án, Phù dung vương phi…cũng là Phù dung vương phi thuộc loại của hắn…Ngọc trụy nầy cũng rất xứng với nàng? hắn đôi khi không khỏi cười khổ.
“Vương gia…có tin tức” Tiếu nhạc hô to một tiếng, Sở Cảnh Mộc phục hồi lại tinh thần, vội buông tay liền thấy Tiếu Nhạc vội vàng vọt vào “Vương gia, biên cương có gởi thư tới “
Tiếu Nhạc nhanh chóng đem phong thư trình lên, Sở Cảnh Mộc vội vàng mở ra, nhìn sơ qua liền lộ ra vẻ tươi cười đã lâu không thấy trong vòng một tháng qua.
Tấn vương, ngươi dám lấy Phù nhi để uy hiếp ta, ngươi phải gánh lấy hậu quả!
“Vương gia…”
Tiếu Nhạc nghi ngờ mặt nhăn nhó, đôi mắt có thần tỏ vẻ khó hiểu, muốn nói lại thôi, Sở Cảnh Mộc liếc hắn một cái hỏi “ Muốn nói cái gì?”
Ánh mắt Tiếu Nhạc nhìn lên, nhìn hắn một cái rốt cuộc mở miệng “ Lâm Long luôn luôn phụ trách chuyện có liên quan tới biên cảnh, vương gia lần nầy lại sai ta đi, nhưng không nói với hắn, có phải hay không……?
Tiếu Nhạc cực kỳ khó hiểu, gần đây tất cả mọi chuyện đều do một tay hắn làm, có những chuyện Sở Cảnh Mộc còn làm cho hắn tiết lộ với Lâm Long, có khi lại dấu kín tin tức, làm cho hắn hoài nghi tự hỏi, Lâm Long là tướng quân lớn lên trong vương phủ, như thế nào có thể….Làm những chuyện phản bội lại vương phủ, phản bội vương gia sao?”
Sắc mặt Sở Cảnh Mộc trầm xuống, ẩn giấu trong ánh sáng nửa nửa tối một ý mịt mờ, cất tiếng cười phức tạp “ Tiếu Nhạc, đừng nên hỏi, cứ y theo lời nói của ta mà làm”
“Vương gia, Liên Y tiểu thư cầu kiến, nàng đang chờ ở bên ngoài, nói có chuyện quan trọng cần phải gặp mặt người” Tiếu Nhạc thấy trên mặt hắn một vẻ cười ngoan tuyệt rồi chợt nhớ tới người đang chờ ở ngoài Đông đình không khỏi lên tiếng thông báo.
“Nàng sao?” Sở Cảnh Mộc không khỏi nhíu mày, nàng đã ở vương phủ hai tháng, hai người chỉ gặp nhau vài lần, phần lớn không có cùng nhau xuất hiện, cho dù có gặp mặt cũng chỉ gật đầu hỏi thăm vậy thôi, lúc nầy tại sao nàng tìm đến đây?
“Cho nàng đi vào đi”
Sau khi Tiếu Nhạc rời khỏi, Sở Cảnh Mộc đem thư tín cất đi, cẩn thận sửa sang lại tất cả, khi ngẩng đầu lên đã thấy Du Nhã bước vào, nàng trầm tĩnh xinh đẹp tuyệt trần, khí chất tự nhiên đôi khi làm hắn khâm phục, cùng Lục Phù rất giống nhau, là một nữ nhân lúc gặp chuyện ít khi bị kinh hoảng.
“Tham kiến vương gia” Âm thanh mềm mại vang lên làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Đôi chân mày của hắn đang nhíu lại không khỏi giãn ra, không giống như vẻ lạnh lẽo vừa rồi, âm thanh cùng giọng nói của Lục Phù giống nhau làm cho hắn nghe qua thấy rất thoải mái “Ngươi có chuyện gì cần gặp bổn vương?
Du Nhã cười, đôi mi thanh tú chớp chớp ý vị sâu xa cười nói “ Sự kiên nhẫn của vương gia làm cho Liên Y khâm phục”
Trong mắt hắn khí lạnh dần dần dầy đặc, ánh mắt của Sở Cảnh Mộc bắn thẳng về hướng nàng, đôi mắt thâm thúy nheo lại “ Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Nàng cũng không sợ hãi, chỉ bằng điểm nầy cũng làm cho Sở Cảnh Mộc nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, rất ít người nhìn ánh mắt lạnh lẽo của hắn mà có thể bình tĩnh đứng đó, nét tươi cười trên mặt không giảm càng phát ra vẻ ung dung. Trong thư phòngDu Nhã nở nụ cười, đi đến gần từng bước, “ Vương gia ta muốn giới thiệu một người cho ngươi quen biết, ngươi nhất định sẽ cảm thấy hứng thú “
Lạnh lùng cười, môi cong lên có chút châm chọc Sở Cảnh Mộc cười lạnh “ Trong thiên hạ nầy còn ai có thể làm cho bổn vương có hứng thú quen biết, Tiểu thư có thể nói ra nghe một chút”
“Nếu ta nói là Mục phong”
Một câu ngắn ngủi làm hắn chấn động, đôi mắt tinh tế thầm đánh giá nữ tử trước mặt, dung nhan tú lệ tuyệt luân, khí chất bình tĩnh, ánh mắt trong trẻo có thần, nàng mới quay về kinh thành có hai tháng, thế nhưng lại giới thiệu Mục phong cho hắn quen biết. Người tướng quân kia ở trên sa trường có danh khí tương đương với hắn, hắn đã gặp qua vài lần, là một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, đôi mắt uy nghi rộng lượng, không giống như là người giả dối, tại sao lại thuần phục Tấn vương…
“Ta dựa vào cái gì có thể tin tưởng ngươi?”
Du Nhã cười, càng thêm trầm tĩnh “ Chỉ dựa vào mục đích của chúng ta giống nhau, vương phi hiện giờ đang ở trong cung,nói vậy Sở vương cũng đã dự đoán được, Tấn vương chiếm đoạt thê tử của người khác, về tình về lý đều nói không thông, nếu ngươi tiến cung yêu cần trả người, vương phi sẽ an toàn trở về phủ. Đã chờ một tháng chứng minh ngươi đang lợi dụng vương phi, nếu như vậy không bằng quen biết Mục phong, vừa có thể rút ngắn thời gian trong kết hoạch của vương gia, vừa có thể nhìn thấy vương phi của ngươi sớm hơn, không phải sao?”
“Xem ra vương phủ của bổn vương là nơi ngọa hổ tàng long, mỗi người đều thâm tàng bất lộ” Vẻ lạnh lẽo chậm rãi tiêu tán, Sở Cảnh Mộc lại cúi đầu cười một tiếng, đầu tiên là Phù nhi, sau đó bên người nàng lại xuất hiện hai người thị nữ cùng Vô Danh, giờ lại hiện ra Liên Y, Sở Cảnh Mộc cười đến châm chọc, trong vương phủ có những nhân vật lớn như vậy hắn bây giờ mới biết, không khỏi đứng lên tới gần Liên Y, cười nói “Điều kiện của các ngươi là gì?”
Nàng nhẹ nhàng cúi đầu mỉm cười “ Vương gia muốn ngăn cảnTấn vương, chúng ta muốn mạng của Hàn phủ cùng Tấn vương, chỉ đơn giản như vậy, có hứng thú muốn hợp tác không?” Vương gia ở kinh thành đều động quân đội tổn hao của cải thật lớn, quốc khố của triều đình đã trống rỗng, kết quả nầy không phải chính vương gia gây ra sao, nếu cùng Mục phong hợp tác, hắn rất được Tấn vương tin tưởng, nếu biết tìm cách cũng không cần đều động quân đội ở biên cảnh của vương gia quay về kinh thành, chỉ cần trên đường ngăn chặn ba mươi vạn đại quân của Hàn phủ. Nầy bút mực sổ sách, vương gia cũng có thể tính toán rõ ràng”
Du Nhã trầm ổn nói ra những đạo lý Lưu phong đã dạy nàng sáng nay, tự nhủ giọng nói của mình cần phải bình tĩnh, nhưng những lời nầy nghe trong tai của Sở Cảnh Mộc làm hắn kinh hãi, hiện tại mỗi người nữ tử đều lợi hại như vậy sao? Bút mực sổ sách nầy hắn như thế nào mà không tính, nếu chưa đến tình huống bất đắc dĩ hắn sẽ không đều động đến quân đội ở biên cảnh của mình, còn phải lợi dụng Lục Phù để đổi lấy được sự tín nhiệm của Tấn vương.
Mặc kệ bọn họ vì sao lại muốn mạng của Tấn vương cùng Hàn phủ, chỉ cần hợp tác hắn sẽ mau chóng ngăn cản được Tấn vương ngồi lên ngai vàng, lại có thể mang Lục Phù quay về, hợp tác thì có hại gì
“Các ngươi bắt được tin tức mau thật, bổn vương hôm nay mới được thư tín, ngươi hôm nay đã đến tìm ta, Mục phong là người như thế nào?”
Nghe ý tứ trong lời nói như đã đáp ứng, Du Nhã không khỏi vui vẻ ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ mộng khẽ mở còn chưa nói chuyện lại nhình đăm đăm trước ngực Sở Cảnh Mộc, hô nhỏ, trên mặt nhất thời bị kích động, bàn tay trắng nõn vươn tới trước ngực hắn, bị Sở Cảnh Mộc tức giận bắt lấy, hắn hiểu lầm ý tứ của nàng ra vẻ chán ghét quát lên “ Ngươi đang làm cái gì.?”
“Ngươi…ngươi…vật nầy, Phù dung điếu truỵ nầy tại sao lại trên người của ngươi?” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, giãy tay ra, không còn vẻ trầm tĩnh tươi cười vừa rồi, trên mặt vì kích động mà trở nên đỏ ửng, hai mắt cũng ngấn nước.
Sở Cảnh Mộc khó hiểu nhìn nàng rồi nhìn ngọc Phù dung điếu trụy trước ngực, nghi hoặc hỏi “ Ngươi nhận biết sao?”
“Ngươi không nên,…cô nương kia ở đâu,? Cô nương tặng cho người ngọc trụy đang ở đâu,? Đó là vật trang sức mà Phù nhã thích nhất, từ nhỏ rất ít khi rời khỏi người, được Lưu đình nhờ cố nhân đặc biệt làm ra, nàng như thế nào lại không nhận ra được? Nếu vật nầy ở trên người hắn chứng minh hắn có tin tức của Phù nhi, chỉ là nghĩ thôi mà nàng đã kích động như vậy, hai má nóng bừng.
“Ngươi...ngươi như thế nào lại nhận biết ngọc trụy nầy, đây là vật của Vân Uyển Phù, nàng như thế nào lại nhận biết được, nỗi hoài nghi dâng lên trong lòng làm hắn không khỏi tò mò hỏi
“Ngươi nói cho ta biết cô nương kia đang ở đâu,? Ta muốn biết nàng đang ở nơi nào?” thấy hắn chậm chạp không nói, nàng rất sốt ruột, ôm lấy cánh tay hắn “Nàng rốt cuộc đang ở đâu?”
Ngàn vạn lần đừng giống như suy nghĩ của nàng..
Đây là ngọc trụy của Vân Uyển Phù quận chúa.
“Không có khả năng! Đây là ngọc phù dung của muội muội ta,nó chưa bao giờ rời khỏi người nàng “ Du Nhã ão não ngắt lời hắn, gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ kiên quyết trầm tĩnh.
“Ngươi nói cái gì, muội muội của ngươi?” Lòng của Sở Cảnh Mộc chợt trầm xuống, sự hoài nghi nổi lên trong lòng, nàng nói có vẻ khẳng định như thế, kiên quyết như thế hay là trong nầy có gì kì quái.?”
“Đúng vậy, vật nầy là phụ thân ta ra tận quan ngoại nhờ người làm cho nàng, bởi vì muội muội rất thích phù dung cho nên làm thành hình dạng của phù dung, trên đời nầy chỉ có một cái, ta không thể nhận sai”
“Muội muội của ngươi là ai?” Lúc nầy đến phiên hắn kinh hoảng, tưởng tượng đến hắn có thể đã nhận lầm người, trong lòng lại hiện lên một trận ão não hoảng hốt, khó trách được Vân Uyển Phù cùng cô nương thông minh trước đây lại kém xa như vậy, chẳng lẽ là không cùng người? Nhng tại sao ngọc bội của hắn lại ở trên người Uyển phù?”
“Ta..” Du Nhã cắn môi, nhìn sắc mặt hắn vội vã hơn, cũng trở nên nghi ngờ, tai sao hắn lại mờ mịt như vậy?”
“Nói cho ta biết lời nói thật, nếu không ta sẽ không cùng ngươi hơp tác, nếu không nói thì không có gì bàn nữa “ Hắn có điểm sốt ruột lạnh lùng nói.
“Ngươi…” Du Nhã chán nản, cực kỳ ão não. Thật khó mới có được chút tin tức của Phù nhi, nàng không muốn buông tha, dù sao Sở Vân cũng biết thân thế của nàng nói cho hắn biết cũng không sao.
“Cảnh mộc ca ca, ta là Du Nhã, ngươi không nhận ra sao?”
“Là Du Nhã sao…” Sở Cảnh Mộc cảm thấy giống như vừa bị người hung hăng cho một cái tát, trên mặt từ hồng chuyển sang trắng lần lượt thay đổi, trong lòng hoảng hốt, nhất thời ngây dại…
Mười năm trước có một tiểu cô nương tươi cười, sự linh hoạt thông minh của nàng, mười năm sau là Lục Phù, vẻ tươi cươì cuả nàng, sự nhanh nhạy giảo hoạt của nàng, hiện lên miên man trong đầu..Giống nhau như thế mà hắn không nhận ra…
Dĩ nhiên là Lục Phù…
“Phù nhi, dĩ nhiên là Phù nhi, đến tận cùng đã xảy ra chuyện gì?” Hắn không khỏi mờ mịt, nếu ngọc trụy nầy là của Phù nhi, còn ngọc bội của hắn tại sao lại trên người của Vân Uyển Phù…
“Cảnh mộc ca ca, nàng đang ở đâu?” Du Nhã thấy hắn lẩm bẩm giống như bị đả kích rất lớn, cũng không quan tâm, nàng chỉ muốn biết Phù nhi đang ở nơi nào.
“Đang ở trong cung….Nàng là …vương phi của ta”
“Cái gì…Vương phi chính là Phù nhi?” Chânmềm nhũn liền ngã ngồi trên ghế, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy…
Trong thư phòng nhất thời lâm vào cảnh yên tĩnh.