• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu không khí ở trong phòng Địch Thiện Tam bỗng nhiên căng thẳng hẳn lên, A Nhược muốn rời đi nhưng lại có một thế lực nào đó dường như giữ anh lại, bắt buộc anh phải đối diện sự thật.


Địch Thiện Tam đến gần A Nhược, nhẹ dùng tay nâng cằm anh lên, đoạn cậu ta thì thầm.


" Anh có thấy Duệ Lâm tốt không? Vừa giàu vừa đẹp trai, là hình mẫu lý tưởng của nhiều người nhỉ ?"


Trong ánh mắt của y hiện lên ý cười, nhưng đó là ý cười của sự khoái trá, là nụ cười dành cho kẻ thua cuộc. A Nhược cảm thấy mình thật nhỏ bé, nhưng anh không trốn tránh y...chỉ chậm chạp trả lời.


" Đúng vậy... Duệ Lâm là một người rất tốt, cậu ấy là một con người hoàn hảo"


Địch Thiện Tam nhìn vẻ mặt A Nhược mang theo u sầu trả lời mà khẽ nháy mắt làm nũng, y cười khúc khích như vừa nghe được một chuyện cười, còn nhẫn tâm công kích anh.


" Tất nhiên, anh ấy rất hoàn hảo...kể cả cơ thể của anh ấy cũng hoàn hảo không kém... Không giống như một số người vậy"


Hai bàn tay A Nhược siết chặt lại, vốn dĩ từ trước đến giờ cũng đã nghe không ít lần mọi người truyền tai nhau về tính tình xấu nết của Địch Thiện Tam cho nên anh không hề chấp nhất y. Nhưng còn y... Hết lần này đến lần anh, họ Địch đều cố gắng gây sự với anh.


A Nhược cảm thấy vừa tức giận vừa tủi thân, bấy lâu nay được Tôn Duệ Lâm bao bọc một chút cho nên tâm tình A Nhược càng lúc càng yếu đuối hơn. Vốn tính tình hiền lành, cuối cùng anh cũng chỉ có thể phản kháng đơn giản lại vài ba câu.


" Địch Thiện Tam, tôi không hề gây sự với cậu. Hà cớ gì cậu cứ thích gây sự với tôi thế, cho tôi chút bình yên được không ?"


Địch Thiện Tam không quan tâm đến lời nói của A Nhược, ngược lại... Y còn cố chấp nói những câu không đầu, không đuôi như.


" Loại người như anh xứng đứng được Duệ Lâm để mắt đến sao ? Anh ảo tưởng mình ở trong mắt Duệ Lâm là vì trí gì mà dám tự cao tự đại với tôi? Duệ Lâm là một thanh niên tốt, anh ấy rất xứng với tôi. Vậy thì hà cớ gì Duệ Lâm phải để mắt đến anh? Anh cứ bám theo đuôi anh ấy là gì? Chẳng lẽ... Anh cũng thích Duệ Lâm sao?"


Lời nói của Địch Thiện Tam quả không sai. Suốt ba mươi hai năm nay, tâm tình anh lúc nào cũng bình yên không hề lay động vì bất kì ai, bỗng từ ngày Duệ Lâm xuất hiện...cái kẻ sắp bước qua tuổi ba mươi ba như anh bỗng chốc mặt đỏ, tim đập nhanh như mấy thiếu nữ biết yêu.


A Nhược thích Duệ Lâm, A Nhược thích một người nhỏ hơn mình mười tuổi. Bọn họ có trở ngại về tuổi tác, trở ngại về thân thể. A Nhược không dám đối diện với sự thật, chứng bệnh khó nói tái phát. A Nhược chỉ có thể lắp bắp nói.


" Tôi...tôi...tôi..."


Địch Thiện Tam cũng không đợi anh nói xong, y phất tay tiếp tục lời của mình.


" Tôi mới là kẻ xứng với Tôn Duệ Lâm, vậy mà cái người kia lại đi thích anh. Hắn ta yêu anh đến độ chỉ cười với anh, chỉ cần nhắc đến A Nhược... Hắn luôn cố gắng làm việc để được về sớm. Hai người cách biệt tuổi tác, nhưng tình yêu Duệ Lâm dành cho anh dường như đánh bay mọi định kiến trong lòng tôi. Vậy mà chỉ có anh ngu ngốc trốn tránh... Anh mới chính là kẻ đáng trách"


Cuối cùng, dưới sự bức ép của Địch Thiện Tam, A Nhược cũng tức giận. Mặc dù chứng khó nói vẫn còn đó, nhưng anh đã cố gắng dùng hết sức lực để nói rõ tâm tư của mình.


" Đúng... Tôi thích Duệ Lâm ... Nh... nhưng tôi không dám nó. Tôi lớn tuổi hơn cậu ấy, lại còn bị tật nguyền... Bản thân thì nghèo nàn đến độ phải để Duệ Lâm bao nuôi... Cho nên tôi không dám yêu Duệ Lâm. Cậu ấy là người tốt... Dĩ nhiên phải yêu một người xứng với anh. Tôi...tôi cũng thích cậu ấy, nhưng mà tôi...tôi không xứng."


Nói đến lời cuối cùng, cảm giác uất nghẹn trong lòng dâng lên khiến nước mắt anh chảy dài. Một người đàn ông đã ba mươi hai tuổi bây giờ chỉ vì chuyện tình cảm mà khóc lóc thì đúng là mất mặt. Nhưng cảm giác tủi thân cùng đau lòng đồng loạt xâm chiếm lấy anh khiến cảm xúc không thể chế trụ được mà bộc lộ ra.


Chuyện tình cảm...quả là không thể đùa giỡn được. Nếu không sẽ đau lòng, hoặc nuối tiếc đến độ không thể bắt đầu lại.


Kẻ đứng sau cửa phòng từ nãy đến giờ đều đã nghe hết cuộc trò chuyện của Thiện Tam và A Nhược. Đầu hắn cúi xuống không thể thấy rõ mặt, nhưng khuôn miệng lại vẽ lên nụ cười ấm áp.


" Cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận rồi !"


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK