• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chưa bao giờ A Nhược tức giận đến như vậy, đến cả lời nói...sự thừa nhận cũng được anh thốt ra. Mặc dù chứng khó nói cản trở việc phát ngôn của anh, nhưng việc đó cũng không thể đồng nghĩa được việc anh sẽ không thừa nhận nhiều sự thật đến như vậy.


Cảm xúc vừa đau lòng vừa tức giận dẫn đến hốc mắt anh không thể khống chế được mà rơi lệ.


Địch Thiện Tam vẫn nhìn anh cười cười như chưa hề nghe thấy gì. A Nhược càng lúc càng không muốn nhìn thấy y, đôi bàn tay gầy guộc của anh dùng sức lăn bánh xe, chậm chạp rời khỏi văn phòng u ám này.


Nào ngờ, nơi có ánh sáng cũng là nơi có người đó. Tôn Duệ Lâm đứng ngoài cửa, dường như đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện vừa rồi. Hai người nhìn nhau, kẻ ngồi xe lăn ngẩng đầu... Người có đôi chân lành lặn thì lại cúi đầu nhìn xuống. Hành động này tưởng chừng như là một động tác bình thường, nhưng đối với họ...chính là một sự bình đẳng đến tôn trọng nhau.


Anh ngẩng đầu nhìn tôi, tôi cúi đầu nhìn anh....trái ngược nhau nhưng lại có điểm chung. Chúng ta cùng tìm sự tương đồng giống nhau.


Cả hai người nhìn nhau nhưng lại không nói. Cuối cùng... A Nhược tiếp tục lăn bánh xe, bỏ lại một Tôn Duệ Lâm vẫn bất động không có giấu hiệu gì.


Đợi anh đi xa một quãng, Tôn Duệ Lâm mới xuất hiện trong văn phòng của Địch Thiện Tam, hắn mở miệng nói với y.


" Cậu khá lắm, tôi sẽ nói giúp cậu một tiếng với mẹ"


Địch Thiện Tam cười lém lỉnh phất tay, trên bàn tay thon dài của y là một máy ghi âm nhỏ. Nụ cười tinh nghịch thay thế cho khuôn miệng gian manh vừa nãy, y trả lời.


" Anh trai, nhớ giúp em nhé. Nếu không em sẽ làm phiền anh mãi thôi. Còn nữa, vốn dĩ định ghi âm mấy lời nói của A Nhược lại cho anh nghe, nhưng có lẽ không cần nữa rồi"


Tôn Duệ Lâm với tay lấy máy ghi âm, đoạn đáp.


" Anh mày giữ lại làm kỉ niệm. Cảm ơn em trai"


" Hừ! Giờ phút này mới nói cảm ơn sao? Đồ chậm chạp, mau đuổi theo anh Nhược đi. Đừng chờ đợi nữa!"


Tôn Duệ Lâm cười rạng rỡ không nói thêm một tiếng nào, hắn xoay người chạy đi thật nhanh. Trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng..


Địch Thiện Tam xoay người về phía cửa kính để nhìn ra bên ngoài. Cảnh vật xung quanh cứ hiện vào trong mắt y. Cuộc sống vẫn cứ thế rồi trôi qua.


Y không xấu tính, chẳng qua y thích nổi trội. Y cố tình làm mọi người không ưa mình, để tìm xem ai mới là người tử tế. Y nhìn xã hội này bằng con mắt khác người, để rồi nhận lại một tình cảm chắc chắn chứ không phải là cảm giác tạm bợ.


Cạch!


Cánh cửa phòng y hôm nay nhiều người mở ra. Âm thanh ồn ào của cậu nhân viên trẻ mới gặp dưới đại sảnh lại vang lên.


" Địch Thiện Tam, anh đừng ăn hiếp A Nhược !"


Sắc mặt của chàng thanh niên trẻ hiện lên sự nhiệt huyết của thanh xuân. Địch Thiện Tam quay đầu, nở nụ cười đáp.


" Xin chào!"


Hạt giống đã gieo, chồi non nảy mầm. Một cuộc tình mới bắt đầu.


-------****------


Đôi chân của Tôn Duệ Lâm chạy thật nhanh gần đến thang máy, bóng lưng của người ngồi xe lăn dần hiện ngay trước mắt anh.


Một bước rồi lại thành nhiều bước, cuối cùng cũng đuổi kịp.


" Anh Nhược, đợi em"


A Nhược ngoảnh mặt, khóe mắt vẫn còn rưng rưng ngẩng lên nhìn hắn. Ánh mắt chất chứ tủi thân ấy thật khiến người khác đau lòng.


Tôn Duệ Lâm nhìn người anh mà mỉm cười ôn nhu, hắn lấy từ trong túi áo ra một khăn tay nhỏ, hắn nhẹ ngồi xuống rồi lau nước mắt cho anh.


A Nhược để mặt mũi lấm lem của mình cho người khác chăm sóc. Cái mũi cứ sụt sịt như chịu ấm ức.


" Mặt mũi bẩn hết rồi, anh đừng khóc nữa nào!"


A Nhược không phản kháng lại, chỉ dùng đôi mắt lấp đầy nước quan sát người làm tổng tài đang ôn nhu lau mặt cho mình. Còn Tôn Duệ Lâm thì lại nói.


" Mười năm trước, có một cậu bé đã say mê nụ cười của anh rồi khắc ghi trong lòng. Mười năm sau, vẫn là con người đó nhưng đủ năng lực bảo vệ một người quay trở về để tìm anh. Cậu ấy tương tư anh suốt mười năm, đến cả đôi chân không đi được của anh cậu ấy cũng yêu. Cậu ấy yêu tâm hồn ấy...không quan trọng vẻ bề ngoài ra sao. Nhưng anh lại cố gắng trốn tránh cậu ấy...lí do là vì bản thân tự tị. A Nhược...cậu bé ấy cũng biết buồn đấy!"


A Nhược nhìn Tôn Duệ Lâm, cảm xúc khó mà điều chỉnh lại được. Cuối cùng, anh lấy hết lòng can đảm nói.


" Lâm....Lâm...tôi thích cậu"


Bỗng, Duệ Lâm không nói gì... Hắn chủ im lặng vừa cười vừa nhẹ nhàng lau mặt cho A Nhược.


Hắn không có bất kì một động thái gì, làm cho A Nhược hốt hoảng tưởng chừng người này đã buông bỏ.


Nhưng không, Tôn Duệ Lâm sau khi làm xong việc liền nhanh chóng đứng lên. Hắn đẩy xe lăn của anh chậm chạp lăn đi, đoạn nói.


" Sau này em sẽ là bạn trai của anh. Anh ở chỗ nào sẽ có dấu chân em ở đó. Em sẽ là đôi chân của anh... A Nhược, chúng ta còn một lần hẹn đi biển. Hôm nay cũng đi nhé ?"


A Nhược hiểu hắn đang nói gì, anh nhẹ mỉm cười rồi " ừ" một tiếng. Sau đó, hai người chậm rãi ra về.


Cuộc sống vẫn tiếp diễn. " Ở hiền thì gặp lành", A Nhược chịu khổ chừng ấy năm cuối cùng cũng có điểm tựa. Tương lai sau này, bọn họ sẽ cùng nhau cố gắng.


-------****-------


4/7/2020


Hoàn chính văn.


Tác giả : Kiều Nhã.


Bút danh : Cỏ ngáo 🍀


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK