Trên mặt Sở Hư vừa hay lộ ra một chút vẻ nghi hoặc, nhẹ giọng nói: “Tô tiểu thư cớ gì nói ra lời ấy?”
Ngữ khí và thần sắc của hắn ôn nhu đến cực điểm, phảng phất là đang nhẹ lời an ủi.
Để cho người ta như đón lấy gió xuân ấm áp, phảng phất là một đại ca ca nhà bên quan tâm đến Tô Vi Nhiễm.
Lại thêm dung mạo của Sở Hư tuấn mỹ đến cực điểm, nổi bật bất phàm, thần sắc mang theo lo lắng kia càng làm cho người không khỏi tim đập thình thịch.
Làm cho Tô Vi Nhiễm và Cung Nguyệt Sương ở bên cạnh đều có chút ngây người.
Nam tử này... Thật sự là quá xuất sắc!
Mà Cung Nguyệt Sương thì là “Lòng đầy căm phẫn” nói ra sự việc vừa mới phát sinh trong đại điện.
Sở Hư lại hơi than thở một tiếng, nhẹ giọng thở dài:
"Vị đại ca này của ta thuở nhỏ chính là phế mạch chi thể, tính cách vẫn luôn có chút cực đoan...
Hắn vẫn luôn không thích ta... Bất quá cũng có thể lý giải.
Những năm này, áp lực trên người hắn thật sự là quá nhiều."
Dứt lời, liền khẽ lắc đầu.
Những hắn không nói tiếp, cũng không có nói xấu Sở Thiên một câu nào.
Phảng phất là đang cảm khái tính tình của Sở Thiên chỉ là có chút cực đoan...
Mà điều này càng làm cho Tô Vi Nhiễm xúc động.
Trước đó khi Sở Thiên ở cùng với nàng, chỉ cần nhắc đến Sở Hư.
Liền nhất định sẽ nói Sở Hư là loại người âm hiểm độc ác, tàn nhẫn vô tình đến cỡ nào.
Mà bây giờ Sở Hư lại không nói xấu Sở Thiên một câu nào...
Có thể nói là trái ngược hẳn so với Sở Thiên!
So sánh như thế, Tô Vi Nhiễm càng cảm thấy Sở Hư quả nhiên là một công tử hào hoa phong nhã với khí độ bất phàm, lòng dạ rộng lớn.
Còn Sở Thiên thì là người bị sự ghen ghét làm choáng váng đầu óc, lòng dạ hẹp hòi...
Trong lòng Tô Vi Nhiễm than nhẹ một tiếng, nàng nhẹ nhàng cúi đầu về phía Sở Hư, nhẹ giọng nói: “Vi Nhiễm xin được cáo lui trước.”
Sở Hư khẽ gật đầu, cười nói: “Ta và Tô tiểu thư mới quen đã thân, sau này nếu là rảnh rỗi, Tô tiểu thư có thể đến Tố Thần Hầu phủ tìm ta.”
Trên mặt Tô Vi Nhiễm cũng lộ ra một nụ cười tuyệt mỹ.
Gật đầu nhận lời: “Qua vài ngày, chắc chắn sẽ đến nhà bái phỏng.”
Sau đó lập tức liền cùng Cung Nguyệt Sương ở một bên thản nhiên ly khai.
Sở Hư nhìn qua bóng lưng rời đi của Tô Vi Nhiễm, trên mặt vẫn như cũ là nụ cười ôn nhu đó.
Nhưng mà trong mắt lại là hờ hững thật sâu.
Bây giờ không có sự ủng hộ của Tô Vi Nhiễm, Sở Thiên ở đế đô này liền triệt để trở thành người cô đơn...
Đúng lúc này, lại một đoàn người đang chuẩn bị ly khai Vạn Tượng Lâu.
Cầm đầu chính là một vị thiếu nữ với dung mạo đẹp đẽ, chính là Hạ Hầu Vân!
Thần sắc của Hạ Hầu Vân mang theo một ít nhẹ nhõm.
Nàng đạt được viên Huyền Đô Ngọc Chiếu Đan kia, mặc dù là hao tốn không ít tiền, cơ hồ là để cho Hạ Hầu nhất tộc bây giờ hao gần phân nửa vốn liếng.
Nhưng mà chỉ cần lão tổ có thể đột phá đến Thiên Cung cảnh, vậy thì hết thảy đều đáng giá!
Mà Hạ Hầu Vân cũng thấy được Sở Hư, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kính sợ.
Mặc dù nàng không có tư cách nhận biết vị Thần Hầu Thế tử này, nhưng mà cũng biết rõ thân phận Sở Hư!
Bây giờ Hạ Hầu nhất tộc là càng ngày càng xuống dốc, cơ hồ là rơi khỏi hàng ngũ thế gia môn phiệt.
Sở Hư ở trong mắt nàng không thể nghi ngờ là một đại nhân vật cao cao tại thượng, tự nhiên là không thể đắc tội.
Nàng thi lễ về phía Sở Hư, cung kính nói: “Hạ Hầu nhất tộc Hạ Hầu Vân, gặp qua Thần Hầu Thế tử.”
Mà Sở Hư thấy Hạ Hầu Vân, trên mặt cũng lộ ra vẻ mỉm cười.
Thiếu nữ với thần sắc mang theo quật cường và nỗi lòng này, chính là Âm Nguyên Lưu Ly Thể khó gặp, thể chất đỉnh lô tuyệt hảo!
Hắn thật là đối với người này cảm thấy rất hứng thú a...
Sở Hư khẽ gật đầu, khẽ cười nói: “Thì ra là Hạ Hầu tiểu thư.”
Mà lúc này, một vị thiếu niên ở bên người Hạ Hầu Vân, lại tràn đầy đề phòng liếc nhìn Sở Hư một cái.
Phảng phất là đang sợ Sở Hư sẽ nảy sinh tâm tư gì với Hạ Hầu Vân.
Sở Hư thu hết thần sắc của vị thiếu niên kia vào trong mắt, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Trên mặt lại là bất động thanh sắc, phảng phất chỉ là tùy ý hàn huyên, liền tách ra với nhóm người Hạ Hầu Vân.
Leo lên trên bảo liễn, Sở Hư bỗng nhiên là thấp giọng phân phó về phía bên ngoài: “Phái người giám thị Hạ Hầu nhất tộc, đặc biệt là Hạ Hầu Vân kia!”
Bên ngoài bảo liễn, trong lòng Tống Tranh biết nội tình, trầm giọng nói: “Thế tử yên tâm, thuộc hạ tất nhiên là sẽ làm ổn thỏa...”
...
Mà một bên khác, thiếu niên bên người Hạ Hầu Vân vẫn luôn có chút sốt ruột không yên.
Vị thiếu niên này tên là Lâm Lang, chính là đệ tử họ ngoại của Hạ Hầu nhất tộc.
Rất nhiều thế gia ở Đại Chu thần triều này, kỳ thật trên bản chất đều là từng cái tông môn, ngoại trừ có đệ tử trực hệ, cũng có đệ tử họ ngoại.
Những đệ tử họ ngoại này bái nhập thế gia, tu luyện công pháp, bằng vào công lao, cũng có thể trở thành cao tầng của gia tộc!
Mà Lâm Lang người này, chính là đệ tử họ ngoại của Hạ Hầu nhất tộc.
Cũng là một vị đệ tử thiên kiêu của Hạ Hầu nhất tộc!
Tu vi bây giờ đã là Niết Bàn cảnh ngũ trọng, coi như là thiên phú bất phàm, xưa nay luôn được cao tầng của Hạ Hầu nhất tộc xem trọng.
Lâm Lang với Hạ Hầu Vân cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm cực sâu.
Mà ở trong lòng Lâm Lang, cũng vô cùng yêu Hạ Hầu Vân.
Thậm chí coi Hạ Hầu Vân là vật của riêng mình!
Nhưng mà ánh mắt ban nãy của vị Thế tử của Tố Thần Hầu phủ kia, khiến cho Lâm Lang rất khó chịu...
Hắn luôn cảm thấy, ánh mắt của vị Thần Hầu Thế tử đó nhìn Hạ Hầu Vân, luôn luôn mang theo một tia thèm nhỏ dãi...
Chỉ là vị Thần Hầu Thế tử kia mặt ngoài cũng không biểu hiện ra cái gì.
Vả lại liền xem như biểu hiện ra cái gì, lấy thân phận của hắn, Lâm Lang cũng bất lực không thể làm gì.
Hiện tại Lâm Lang, một mặt là đề phòng, mặt khác cũng là cầu nguyện.
Hi vọng chính hắn chỉ là nhìn lầm thôi...
Lâm Lang nhìn qua thiếu nữ ở bên người, trong lòng tuôn ra một cỗ ôn nhu và thương tiếc.
Thiếu nữ thuở nhỏ đều gánh vác lấy kỳ vọng và áp lực của gia tộc, cho tới bây giờ cũng chưa từng thật lòng mỉm cười qua.
Trong lòng Lâm Lang yên lặng nói: "Vân nhi, ngươi yên tâm, sau này ta nhất định sẽ cùng với ngươi, phục hưng lại Hạ Hầu nhất tộc!
Ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi...
Trừ phi ta chết đi!"