• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngọc Nhi mau tỉnh lại, xảy ra chuyện rồi."



Trường Ngọc lẩm bẩm môi đỏ, vừa mở mắt liền đối diện ánh mắt lo lắng nôn nóng của mẹ Trường.



Cô buột miệng thốt ra: "Sao vậy ạ?"



Mẹ Trường chau mày, vẻ mặt tức giận: "Hôm qua mẹ đi cục cảnh sát muốn bọn họ điều tra khách sạn đó, kết quả họ lại một hai thoái thác nói có việc, mẹ liền buồn rầu, rõ ràng thời điểm mẹ đi vào, bọn họ có vội gì đâu."



Sau đó bà còn nói thêm: "Hôm nay ba con cũng đi đến cục cảnh sát, bên cảnh sát thật sự có phái người đi, kết quả nói cho chúng ta biết ngày đó camera đang tu sửa nên không bật!"



Trường Ngọc cũng không thể ảo não cùng Cố Tranh, vội vàng ngồi dậy, thần sắc ngưng trọng, "Là Hồ Tư Tùng..."



Cô không muốn thừa nhận, lại không thể không thừa nhận, Hồ gia có việc rời đi nơi này mười mấy năm, nhưng bộ phận sản nghiệp nhà hắn vẫn còn lưu lại, cũng đủ để áp chế bọn họ. Ngày đó tuy rằng có người lái xe đi ngang qua, nhưng cô không nhớ kỹ biển số xe, hơn nữa cô nhớ rõ bộ dáng người đó không dám xuống xe, phỏng chừng cũng không dám vì cô làm chứng.



Trường Ngọc đè thấp mày, môi khẩn trương mím lại, trong lòng càng thêm chán ghét Hồ Tư Tùng, cũng không rõ ba mẹ Hồ có biết chuyện hay không, hoặc đã động tay vào chuyện này ít nhiều rồi.



Mẹ Trường nhìn thấy biểu tình ngưng trọng của cô lại hối hận, đều do bọn họ không tốt, lúc trước vì cái gì lại muốn Trường Ngọc đi đón một nhà Hồ Tư Tùng, đáng lẽ không nên cho cô gặp mặt, vốn dĩ hối hận liền chuyển thành oán hận người Hồ gia.



Bà vỗ vỗ bả vai Trường Ngọc, an ủi: "Ngọc Nhi yên tâm, sẽ không có việc gì, mẹ cùng ba con sẽ lại đến cục cảnh sát làm cho ra nhẽ, hôm nay ở nhà bồi con nhé, muốn ăn gì mẹ liền mua cho."



Trường Ngọc từ trong tâm tình trầm trọng mỉm cười một cái, "Không cần đâu, con không sao, hai người có việc có thể đi trước."



Mẹ Trường thấy cô không muốn nói nhiều nữa, cũng đành nói sang chuyện khác: "Con đừng nghĩ nhiều, chúng ta nhất định sẽ đem tên hỗn đản Hồ Tư Tùng kia kiện đến cùng... Mẹ đi hâm nóng cơm sáng cho, con chờ một lát xuống dưới ăn."



"Cảm ơn mẹ."



Trường Ngọc nhìn mẹ Trường ra khỏi phòng, đóng cửa lại, ánh mắt buồn rầu rốt cuộc che dấu không được, trên thực tế trong lòng mọi người đều rõ ràng, gia đình cô không thể kiện thắng Hồ Tư Tùng, thậm chí có khả năng gặp phải hiểm cảnh.



Khi còn nhỏ cô không cảm thấy cái gì, lớn lên lại minh bạch, cô đã chứng kiến quá nhiều, hiểu rõ quyền lực của tư bản là cường đại cỡ nào.



Aizz.



Cô thở dài một hơi, xốc lên chăn, đi hướng nhà vệ sinh thu thập xong liền xuống dưới lầu.



Dưới ánh mắt lo lắng của mẹ Trường, cô yên lặng ăn xong bữa sáng ngon miệng, ở trên sô pha từ từ tiêu cơm.



Cô nhìn di động, trên màn hình bỗng bắn ra một tin nhắn.



[Crush: Buổi sáng tốt lành (^_^)/]



(*Kang: má dai như đỉa.) 2



Trường Ngọc nhíu mày, nhìn về phương hướng mẹ Trường, thấy bà đang rửa chén liền nắm lấy di động đi vào nhà vệ sinh.



Ngón tay run rẩy đánh xuống mấy chữ.



[ngọc ngọc Ngọc Nhi a: Anh rốt cuộc muốn làm gì!]



[Crush: Tôi muốn làm gì, cô hẳn rất rõ ràng mới đúng.]



Không đợi cô suy nghĩ ý tứ của hắn, đối diện lại truyền đến một câu.



[Crush: Muốn làm cô.]



Trường Ngọc cắn môi dưới, loại sự thật bất kham này không chỉ khiến người buồn nôn, càng làm cho cô hổ thẹn, bị loại biến thái này thích, quả thực... chính là nhục nhã trần trụi.



[Crush: đây chỉ là cảnh cáo, chỉ cần cô bồi tôi, tôi có thể dừng tay.]



[ngọc ngọc Ngọc Nhi a: Nằm mơ!]











[Crush: Đừng kích động, tôi cho cô ba ngày suy nghĩ, ở trước tòa cho tôi một câu trả lời, bằng không tôi chỉ có thể tới thăm cô trong tù thôi, tiểu đáng thương.]



Trường Ngọc cơ hồ muốn cắn răng, ngón tay run rẩy, muốn gõ tiếp nhưng phiền lòng ý táo không biết nên gõ gì. Cô muốn hung hăng cự tuyệt Hồ Tư Tùng, rồi lại sợ chọc giận hắn, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.



Cánh tay vô lực buông xuống, màn hình di động tối sầm, cô bất lực ngồi xổm trong WC, khuỷu tay ôm lấy chính mình, không biết nên làm thế nào cho phải.



Ba Hồ đã sớm phái người chuẩn bị tốt tất cả, trên thực tế việc này chẳng có gì to tát, người Trường gia có ăn có uống, nhưng tuyệt đối không thể nói là giàu có, quan hệ hai nhà đều nhờ mẹ Trường cùng mẹ Hồ duy trì, người nhà Hồ đối với chuyện này cũng không có ý kiến gì, chỉ xem như cấp cho mẹ Hồ một đối tượng nói chuyện phiếm mà thôi.



Mẹ Hồ đương nhiên không biết hết thảy chuyện này, thật ra là do ba Hồ an bài bà cùng mẹ chồng ra ngoài du lịch, sau đó nhân lúc này xuống tay, bà sao có thể biết được cái gì.



Thời điểm ba Hồ gọi điện thoại tới, Hồ Tư Tùng đang ở quán bar, từ micro truyền đến tiếng đàn bà vui cười cùng kiều suyễn, ba Hồ tức khắc tức giận, chính hắn tự cấp hắn chùi đít, vậy mà lại đi tán gái. Đen mặt, ba Hồ muốn hắn quay về nhà.



Hồ Tư Tùng cũng biết đúng mực, tới quán bar thực chất là do bạn bè tìm hắn muốn ôn chuyện, dưới ánh đèn, một bàn tay đã vói vào trong váy cô gái, cô ta liền thẹn thùng, chân lại mở rộng ra, cố ý vô tình mà đối diện hắn, Hồ Tư Tùng nhìn lướt qua, cư nhiên không có mặc quần lót.



Cúp điện thoại xong liền đứng dậy cáo từ, không màng bạn bè khuyên bảo, cấm dục đi vào, lại cấm dục đi ra. Lưu lại bạn bè cùng mấy người phụ nữ giương mắt nhìn.



"Hồ Tư Tùng này nhiều năm như vậy vẫn là một bộ dạng, đối với phụ nữ một chút hứng thú cũng không có. Mọi người có nghĩ hắn là gay không?" Bạn bè trêu ghẹo nói.



"Nếu không đại thiếu đi thử đi?" Cô gái oa ở trong lòng ngực hắn, si ngốc mà cười.



"Ồ, nếu tôi đi thử, các cô đã không thể bị dương vật thao, ngày nào đó không được thao có khi nào khát chết không?"



"Đại thiếu, anh thật là xấu ~"



Ra khỏi quán bar, dưới thân Hồ Tư Tùng đã phồng lên, trong lòng nghẹn thành một đoàn hỏa, hiện tại khao khát kéo Trường Ngọc qua ấn ở trên giường tàn nhẫn thao làm, không, không được, bọn họ có thời gian, Trường Ngọc muốn chơi một ít đa dạng, hắn liền cho cô tình thú, chỉ cần hầu hạ hắn tốt, hắn sẽ vui bồi cô chơi một chút.



Trường gia phụ mẫu tiến triển cũng không thuận lợi, không một ai nguyện ý phối hợp trợ giúp, bọn họ một người ở cục cảnh sát, một người đợi ở khách sạn, đợi đến buổi tối trở về, liên tiếp hai ngày không hề có động tĩnh gì, thời điểm bọn họ tính toán liều mạng, một viên cảnh sát chức thấp sẽ ra xem, bất quá lại khuyên bọn họ rời đi.



Ba Trường bướng bỉnh: "Không cho chúng tôi lời giải thích, chúng tôi liền không quay về."



Viên cảnh sát không đành lòng, trộm nói cho bọn họ phía trên có người gây áp lực, không cho tra khảo cũng không cho nói, nếu cứ ở đây chờ đợi căn bản cũng vô nghĩa, chi bằng để sức lực tỉnh táo rút lui.



Ba Trường mở to hai mắt nhìn, trong mắt phát ra tức giận, lắng đọng lại xuống dưới là không cam tâm. Mẹ Trường trước tiên là suy nghĩ, trong lòng trừ bỏ phẫn nộ càng thất vọng và buồn lòng.



Viên cảnh sát nhìn bóng dáng hai người hiu quạnh, muốn mở miệng lại ngừng.



Hắn không dám nói, cũng không dám hỏi.



Đêm thứ hai Cố Tranh mới biết được chuyện này, đêm thứ nhất Trường Ngọc ngủ không ngon, cũng không có nằm mơ. Đêm thứ hai Trường Ngọc vừa vào mộng, Cố Tranh liền duỗi tay muốn ấp ấp ôm ôm, giây tiếp theo liền phát hiện cảm xúc của cô không đúng.



Cố Tranh đem người ôm vào trong ngực: "Xảy ra chuyện gì?"



Mí mắt nhân nhi rũ xuống, nguyên bản muốn dấu diếm, ai dè anh vừa ôm ấp, cánh tay dày rộng đem cô toàn bộ khoanh lại, trong nháy mắt nước mắt Trường Ngọc liền rơi xuống. Nước mắt như chuỗi trân châu lăn dài trên má, cô tiến vào trong lòng Cố Tranh.



Tay chân luống cuống, anh ôm người vụng về mà dỗ: "Ngọc Nhi, không khóc không khóc, làm sao vậy? Có người khi dễ em?"



Ngón tay thon dài mềm mại lau đi nước mắt, lòng bàn tay thô lệ xẹt qua da thịt cô lưu lại tấc tấc vệt đỏ, Cố Tranh nhấp môi, trong mắt đều là đau lòng.



Trường Ngọc chôn trong lòng ngực anh lắc đầu, tay nhỏ nắm lấy quần áo anh mà khóc nức nở.



Cố Tranh ôn ôn nhu nhu dỗ dành, không biết qua bao lâu tiếng khóc mới dần dần đình chỉ, anh cúi đầu, Trường Ngọc đang dựa vào người, thút tha thút thít nức nở mà hướng trong lòng anh dụi dụi. Cố Tranh tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng an ủi cô, ôm eo cô dùng áo khoác đem người che đến kín mít.



Trường Ngọc khóc đủ rồi, hốc mắt hồng hồng, thanh âm nho nhỏ đem hết sự tình kể với Cố Tranh.



Trường Ngọc không biết, thanh âm cô kiều kiều mềm mại có điểm làm nũng lại cáo trạng, Cố Tranh lại hết sức hưởng thụ. Anh đau lòng cô, đồng thời cũng tự trách chính mình vô năng. Đặc biệt, lúc Trường Ngọc nói ra Hồ Tư Tùng muốn cô ba ngày sau đi bồi hắn, Cố Tranh thiếu chút nữa khống chế không được lao ra cảnh trong mơ, đem hắn giết chết.



Cố Tranh xoa xoa tóc cô, ôn thanh an ủi: "Yên tâm, tất cả đều giao cho anh, được không?"



Trường Ngọc khóc hôn hôn trầm trầm, nhỏ nhẹ gật đầu, cũng không biết nghe rõ không, ngã vào trước ngực anh ngủ rồi.



Cố Tranh tay chân ôn nhu đem người đặt ở trên giường, đắp lại chăn cho cô, động tác hoàn toàn bất đồng với ánh mắt thâm trầm mù khói, ánh sáng đỏ tươi từ đáy mắt trồi lên, tựa như Tử Thần nắm lấy lưỡi hái bén nhọn trong tay.











Đêm đó, Hồ gia.



Trong phòng Hồ Tư Tùng, một nam một nữ trên giường day dưa, phòng to như vậy chỉ để một chiếc đèn trên đầu giường, mờ nhạt bao phủ một phạm vi nhỏ, ở trong góc đen nhánh, mơ hồ không rõ giới hạn phảng phất có một đôi mắt nhìn chăm chú, thu vào hết thảy.



Trong bóng đêm, một bàn tay tái nhợt vươn ra, ngón tay nhẹ nhàng giơ lên, một đạo ánh sáng màu đỏ đạm sắc bay về người đàn ông trên giường, nhưng hai người đang đắm chìm ở trong đó đều không chú ý tới.



Không trung tựa hồ truyền đến tiếng cười lạnh, Hồ Tư Tùng nhíu mày nhìn về góc kia, cái gì cũng không thấy rõ, hắn đang muốn nhìn kỹ, cô gái dưới thân lại câu lấy hắn eo, lắc lư mông cầu hoan. Hồ Tư Tùng thu hồi tinh thần, chụp đánh mông cô gái.



"Tao hóa, vội vã cầu thao như vậy."



"Ưm, tao hóa muốn đại dương vật thao, tinh dịch nóng nóng tất cả đều bắn vào."



Cô gái vừa dứt lời, dưới thân bỗng nhiên cảm giác được một cổ nhiệt lưu nhằm phía chính mình, cô ta sửng sốt, chẳng lẽ mình vừa nói như vậy, hắn cư nhiên thật sự bắn.



Lúc này mới vừa mười phút!



Hồ Tư Tùng cũng sửng sốt, không nghĩ chính mình sẽ bắn nhanh như vậy, trước kia hắn chính là một giờ một lần. Có lẽ mấy ngày nay không dính phụ nữ, hôm nay lại bị bạn bè kích thích tới, mới vội vã bắn ra một đợt.



Cô gái ở tầng lớp dưới chót, sớm đã học được cách xem hiểu sắc mặt người khác, vừa thấy sắc mặt Hồ Tư Tùng tự nhiên biết hắn suy nghĩ cái gì, xoắn thân mình chủ động đi cọ dương vật của hắn.



Môi đỏ phun ra lời nói dâm đãng: "Thiếu gia, người ta bên trong nóng quá, mau dập lửa cho người ta nha..."



Đem tay người đàn ông phóng đến đôi vú mình, xoa xoa nãi đầu.



"A, thiếu gia côn thịt thật lớn, nóng quá"



Hồ Tư Tùng dần dần lấy lại lạc thú, cũng phối hợp xoa ngực cô ta, côn thịt còn ở tiểu thịt đảo một cái.



"Lúc nãy chỉ là làm nóng người, lần này tôi sẽ cho cô nếm mùi lợi hại." (*Kang :v)



Hắn còn chưa nói xong, ngay sau đó cả người liền run run, lại bắn ra tới.



Gương mặt cô gái dưới thân trực tiếp biến đen, con mẹ nó còn chưa đến 3 giây.



Thật lợi hại!



Sau đêm nay, không biết như thế nào truyền ra ngoài Hồ Tư Tùng sở dĩ không chạm vào phụ nữ là vì hắn xuất tinh sớm, không dám cho người khác biết.



Đương nhiên Hồ Tư Tùng không biết chuyện này, hắn còn đắm chìm trong sự thật chính mình cư nhiên xuất tinh sớm. Không có khả năng, sao có thể như vậy được, hắn vẫn luôn lấy thời gian siêu dài cùng kỹ xảo trác tuyệt làm tự hào, bằng không làm sao lại có nhiều nữ nhân thần phục dưới háng mình như thế. Lúc trước nếu không đem người thao đến bắn nước tiểu, đôi mắt trắng dã thì không bao giờ bỏ qua.



Hồ Tư Tùng chằm chằm nhìn cự long dưới háng, hai mắt đỏ đậm, đôi tay loát động nội bang, mặt trên còn dính dâm thủy nữ nhân, nhưng thật ra ướt hoạt, dương vật run run, trong chốc lát liền sưng to, rất lớn, đáy mắt Hồ Tư Tùng bốc cháy lên một chút hy vọng.



"Phụt---"



Giây tiếp theo mã mắt liền phun ra một cổ tinh dịch.



Hồ Tư Tùng: "..."



Cô gái nằm một bên nhìn bàn tay dâm đãng của hắn: "..."



Rúc ở trong góc run bần bật, ý đồ không cho Hồ Tư Tùng phát hiện, cô ta sợ hắn sẽ trút giận lên người mình, sợ hãi đồng thời lại ghét bỏ, cứ tưởng hắn rất lợi hại, kết quả ai dè là một tên xuất tinh sớm. Hai nữ hầu gái trước kia còn thổi phồng thiếu gia trên giường lợi hại lắm, sự thật xem ra đã vả mặt hắn sưng vù, đương nhiên, cũng có khả năng hắn không cho hai người nói ra.



Cô gái mắt âm thầm trợn trắng, xuất tinh sớm còn đòi hai nữ nhân đến hầu hạ, chậc chậc chậc.



Dương vật mình đã dùng không được, lại còn xuất tinh sớm.



Hồ Tư Tùng nào biết trong đầu cô gái nghĩ gì, kích động vẫn luôn loát chính mình gậy thịt, ngay cả cô ta đi khi nào cũng không biết. Thô thì thô nhưng thời gian cũng ngắn, nói bắn liền bắn, một chút đều không hàm hồ, hắn đem gậy thịt loát đến trầy da, bắn trên tay, trên sàn nhà, tinh dịch một cổ lại một cổ, sền sệt tanh bạch.



Hồ Tư Tùng nhìn mặt đất hỗn độn, đôi mắt âm trầm đáng sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK