Nhìn đến hai chữ này, nội tâm Cố Tranh mênh mông lại mãnh liệt, hận không thể hiện tại lập tức sống lại. Từ tối hôm qua sau khi nghe Trường Ngọc kêu "Chồng ơi", lòng anh vẫn luôn không bình tĩnh được, anh muốn đụng vào Ngọc Nhi, hôn cô, muốn biết cô có ngọt như cảnh trong mơ hay không.
Anh hít sâu một hơi, miễn cưỡng đem tâm tình kích động kiềm chế lại, không thể sốt ruột, lúc trước anh xúc động hạ chú trên người Hồ Tư Tùng, hấp thụ hắc khí trên người hắn, tuy rằng hữu ích nhưng đồng thời hấp thụ quá nhiều, thân thể anh liền chịu không được bị phá hủy. Cũng may hôm qua ở thời điểm mấu chốt Trường Ngọc giúp anh một phen, nếu không tối hôm qua anh đã biến mất khỏi thế giới này.
Mà đây cũng là chuyện anh không cam lòng nhất.
Bất quá cũng không phải không tốt, hắc khí phá hủy gân mạch, công pháp lại trợ giúp khôi phục, vô hình chung lại củng cố gân mạch, tăng cường công lực, khiến cho việc hấp thu năng lượng trở nên dễ dàng, so với trước kia tốc độ nhanh không ít. Cứ tưởng hai tháng, hiện tại anh chỉ cần nỗ lực một tháng cũng đủ có thể sống lại.
Tuy nhiên, thân phận vẫn còn chút vấn đề.
Trong mắt thế nhân, dù sao anh đã chết, nếu bỗng nhiên xuất hiện thì phải giải thích thế nào? Bất quá không quan trọng, cũng không thể liên lụy Trường Ngọc, hơn nữa, thật vất vả mới sống lại, anh muốn cùng Ngọc Nhi tu thành chính quả, sao có thể vừa bắt đầu cuộc sống mới đã tự mình làm khổ mình?
Anh rũ xuống mí mắt, tính toán trước tiên đi nhìn ba mẹ một cái. Nghĩ đến phản ứng của mẹ, anh nhíu mày, thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại.
Giờ phút này, ở thành phố nơi ba mẹ Cố sinh sống đã là rạng sáng. Cố Tranh tiến vào mộng của ba Cố, phát hiện bản thân về tới phòng sách trong nhà, ba Cố đang đọc báo, thấy anh đi tới, tập mãi thành thói quen gật đầu, kêu anh ngồi xuống.
Cố Tranh bất động thanh sắc đi đến bàn sách, đối diện sô pha.
"A Tranh à, gần đây học hành thế nào?"
Cố Tranh nghe thấy chính mình trả lời: "Vẫn ổn ạ."
Ba Cố gật gật đầu. Lúc này Cố Tranh vẫn còn sống, thành tích cũng ổn định, từ tiểu học vẫn luôn đứng nhất. Trong mắt anh thành tích không tính là cái gì, nhưng nếu người nhà để ý, anh tự nhiên liền trả lời.
"Vậy là tốt rồi."
Đối thoại khô cằn thực mau kết thúc, Cố Tranh đối với người nhà kỳ thật cũng không thể nào thân cận, thực tế trừ Trường Ngọc ra anh đều xa cách với mọi người, ba mẹ Cố vốn dĩ cũng quen rồi.
"... A Tranh, con có thích em trai hay em gái không?" Ba Cố bỗng nhiên hỏi anh.
Cố Tranh trầm mặc, quét mắt qua ba mình, phát hiện ông đã buông báo từ bao giờ, phỏng đoán mà nhìn anh.
Ông muốn Cố Tranh đồng ý.
Cố Tranh đã chết, làm con cái không ai không hiếu thuận với ba mẹ, đương nhiên anh lựa chọn đáp ứng, nhưng trong thâm tâm, anh lại hy vọng ba mẹ có thể nhớ rõ mình.
"Được ạ." Anh nói.
"Vậy thì tốt quá." Trên mặt ba Cố lộ ra vui mừng tươi cười, lúc này mẹ Cố cũng đi vào.
Cố Tranh nhìn mẹ mình, bà đang mang thai, nhìn dáng vẻ có lẽ đã được sáu bảy tháng, lúc vào mộng của mẹ Cố anh biết, bên trong là một bé trai, có thể thay anh làm tròn chữ hiếu.
"A Tranh đã trở lại à, hai ngày này con học tập vất vả, mẹ cho bảo mẫu làm món con thích ăn nhé."
Mẹ Cố nói, nhìn thoáng qua Cố Tranh, tự nhiên ngồi xuống bên người ba Cố, một tay che chở bụng, một tay chống eo.
"Gần đây bảo bảo nháo thật, chốc lát không thấy ba ba liền quẫy đạp trong bụng không ngừng."
Ba Cố: "Con như thế nào lại nghịch ngợm như vậy, muốn học theo anh con." Ngoài miệng là trách cứ, trong mắt lại là từ ái tràn đầy.
Cố Tranh minh bạch, bọn họ thật sự đã buông xuống tất cả, tính toán bồi dưỡng thêm một đứa con nữa.
Anh, hẳn là lý giải.
Rốt cuộc ba năm, có bao nhiêu người sẽ hao phí thêm ba năm lại ba năm?
Người chết chung quy chỉ là người chết, vĩnh viễn không thể so được với người sống.
Anh nâng tay, buông hết tất cả, biến mất khỏi giấc mơ.
Hai người nói chuyện, ngay cả Cố Tranh đi khi nào cũng không biết.
Mẹ Cố gần đây mang thai, giấc ngủ thường không sâu, thường xuyên sẽ tỉnh lại lúc nửa đêm, hôm nay cũng vậy, không biết sao mình lại tỉnh, sờ tay bật đèn muốn uống miếng nước, lại ngạc nhiên phát hiện trên đầu giường có tờ giấy.
Bà vừa cầm lên, phát hiện ra là một lá bùa.
Còn tưởng rằng do ba Cố mua, cũng không để ý, cứ vậy ngủ luôn. Thẳng đến ngày hôm sau ba Cố bảo không phải, bà mới nhờ người đi chùa miếu hỏi cao tăng, tăng nhân nói có bùa này, vạn sự hỉ nhạc bình an. +
Ngạc nhiên. Mẹ Cố nhớ đến ngày đó ba năm về trước, sờ sờ lá bùa, không hỏi nữa, chỉ là đem lá bùa để bên người, vẫn không lấy ra.