Đồ Lôi nhìn thấy Lữ Khưu Mộ Bình đang nghiêng đầu suy nghĩ thì vội vàng to tiếng nói :
- Lữ Khưu đại hiệp, hãy mau lấy bụi cỏ “Long Diên Thảo” ra để chế ngự lũ rắn độc ! Lữ Khưu Mộ Bình nghe qua không khỏi giật mình sửng sốt, vội vàng đưa mắt nhìn lên thì giật bắn người, hối hả thò vào áo lấy bụi cỏ “Long Diên Thảo” ra cầm trên tay.
Đồ Lôi cũng thế, tay trái chàng nắm chặt bụi diên thảo, trong khi tay mặt đưa ngang ngực, tập trung tinh thần để sẵn sàng đối phó.
Đồ Lôi vốn có ý giả vờ, chứ thực sự “Long Diên Thảo” ấy chẳng phải là một thứ linh vật hiếm có, trừ được các chất độc gì cả, mà đúng ra là nhờ ở viên “Phích độc bảo châu” của chàng giấu kín trong người.
Bởi thế, quả nhiên lũ rắn khi tiến tới, còn cách họ ba trượng nữa thì tất cả sợ hãi như gặp phải một thứ khắc kỵ gì vội vàng quay đầu bỏ chạy hết.
Lữ Khưu Mộ Bình trông thấy thế hết sức mừng rỡ, quát lên một tiếng to, rồi vung chưởng quét ra một luồng kình lực khiến lũ rắn độc cất tiếng kêu “khè khè” rất thảm thiết, thân hình bị nát tan thành một mớ máu thịt bầy nhầy.
Đồ Lôi cũng tiến theo sát một bên Lữ Khưu Mộ Bình, nhưng không hề ra tay diệt trừ lũ rắn. Vì chàng không muốn dùng võ công hoặc sử dụng đến món ám khí “Thất xảo phích lịch thoa” đang cất giấu trong bọc, bởi làm như vậy thì Lữ Khưu Mộ Bình tất sẽ nhận ra lại lịch của mình ngay.
Chẳng bao lâu sau, dưới luồng chưởng lực của Lữ Khưu Mộ Bình lũ rắn đã bị diệt trừ non nửa.
Bỗng nhiên, ngay lúc ấy có tiếng sáo du dương từ đâu vọng đến.
Tiếng sáo ấy nghe dìu dặt nhưng không có âm luật gì cả, chỉ có điều là nghe rất vui tai mà thôi.
Thế là lũ rắn ùn ùn thối lui không còn một con nào.
Tiếp đó, lại nghe có một giọng nói lạnh như băng giá bay theo gió vọng đến:
- Lữ Khưu Mộ Bình, Ngũ Hành Cốc là một nơi nguy hiểm vô cùng.
Dù là thần tiên tiến vào đây cũng khó sống sót được, chớ nói gì là ông.
Hãy nghe lời khuyên của ta, mau mau quay đầu trở lại thì ta sẵn sàng hé mở một góc lưới cho thoát thân ! Tiếng nói vừa dứt, thì xung quanh lại im phăng phắc.
Cả khu rừng trúc xác rắn ngổn ngang, máu thịt bầy nhầy, mùi hôi tanh nồng nặc.
Lữ Khưu Mộ Bình nghiêm sắc mặt nói :
- Tuy không thể hoàn toàn tin hắn, nhưng cũng không thể không tin được. Trong chuyến đi này là để tìm hiểu sự thật về vấn đề đó, nếu chẳng phải thế thì tại hạ đâu lại mạo hiểm làm gì ?
Đồ Lôi nói :
- Đại hiệp chắc chắn là mình có thể đoạt được pho kinh và lưỡi kiếm vào tay hay sao ?
Lữ Khưu Mộ Bình mỉm cười nói :
- Hôm nay là một cơ hội tốt trời cho, nên không thể bỏ qua được, vì nếu bỏ qua cơ hội này thì về sau sẽ hối tiếc mãi ! Đồ Lôi lộ vẻ sửng sốt, ngơ ngác như không hiểu câu nói ấy.
Lữ Khưu Mộ Bình mỉm cười nói tiếp :
- Hôm nay các cao thủ trong võ lâm đều tập hợp hết về đây, để xông vào Ngũ Hành Cốc. Vô Tình Tú Sĩ, Bắc Quốc Song Ma và Huyền Băng Lão Mị là những nhân vật bấy lâu nay tên tuổi vang rội cũng đã đến đây và kêu đích danh Ngôn Như Băng ra tranh tài đọ sức ! Trong trường hợp có kẻ đại địch tràn vào, Ngũ Hành Cốc phải lo đối phó. Như vậy, tất họ có nhiều sơ hở. Ta nhân cơ hội đó tràn vào thì sẽ có đến tam chín phần mười hy vọng đoạt được hai bảo vật ấy vào tay ! Nói đến đây, ông ta lại cất tiếng cười nhạt, rồi tiếp :
- Nếu tại hạ đoán không sai thì ngay lúc này, Ngôn Như Băng đang dẫn các cao thủ của mình đến ngăn chặn bốn lão ma vừa nói. Do đó, số người hiện nay đang canh gác bí mật trong khắp sơn cốc đều là lũ vô danh tiểu tốt, đỡ không nổi một thế đánh của ta. Giờ đây, tại hạ chỉ cần suy nghĩ để tìm hiểu được về những “sinh khắc kỳ môn” của Ngũ Hành Cốc thì tất cả mọi việc đều sẽ giải quyết dễ dàng ! Đồ Lôi há miệng như muốn nói gì nhưng lại thôi. Qua một lúc sau, chàng mới hỏi :
- Tôi có những ý này, song chẳng rõ nên nói ra hay không ?
Lữ Khưu Mộ Bình như có vẻ sửng sốt nói :
- Tôi với các hạ tuy mới gặp nhau nhưng đã xem như người tri kỹ, vậy có điều gì xin ông anh cứ nói thẳng là hơn ! Đồ Lôi nói :
- Ngôn Như Băng chắc chắn không đem giấu pho kinh và thanh kiếm vào một nơi kín đáo, mà trái lại, lão ta sẽ giữ sát bên mình chứ không hề xa rời. Như vậy chẳng hóa ra Lữ Khưu đại hiệp lại chụp vào một khoảng không hay sao ?
Lữ Khưu Mộ Bình lắc đầu nói :
- Ngôn Như Băng nào dám để lộ pho kinh và thanh kiếm như thế, trái lại, chắc chắn lão ta sẽ giấu kính và nói khéo với mọi người là những lời đồn đại trong giang hồ đều hoàn toàn vô căn cứ, vu khống cho ông ấy mà thôi ! Đồ Lôi thầm cười vì thấy lời nói của Lữ Khưu Mộ Bình có vẻ như rất tự tin nên bèn lắc đầu nói :
- Tôi thực không dám tán đồng ý kiến của đại hiệp. Vì hiên nay quần hùng trong võ lâm cùng kéo nhau đến Ngũ Hành Cốc, tình trạng chẳng khác nào tên đã lắp vào cung, không thể không bắn ra. Phương chi, Vô Tình Tú Sĩ là một cao thủ trong võ lâm ngày nay, chắc chắn không thể bỏ rút lui trước những lời nói khéo của Ngôn Như Băng. Trong khi đó, Ngôn Như Băng chẳng những là người võ công trác tuyệt, mà còn dựa vào cả một địa thế hiểm yếu như Ngũ Hành Cốc, đồng thời, lại có cả pho kinh và thanh kiếm trong tay, vậy thử hỏi ông ta nào chịu nhân nhượng ?
Lữ Khưu Mộ Bình không khỏi thầm kinh dị, trước những sự phán đoán hết sức tế nhị và chính xác ấy.
Ngay lúc đó, sắc mặt của Đồ Lôi tỏ ra rất thành khẩn, cất tiếng than dài :
- Tôi là người bàng quan, việc này tôi không nhúng tay vào làm gì, nhưng không thể không trình bày một vài ý kiến hèn mọn với các hạ ! Lữ Khưu Mộ Bình tuy là người nhiều mưu lược và quỉ quyệt, nhưng lúc ấy cũng bị Đồ Lôi phỉnh gạt. Ông ta nhìn thấy thái độ thành khẩn của Đồ Lôi hiện rõ từ cử chỉ đến lời nói, nên không khỏi cảm động đáp :
- Ông anh vì có điều chưa biết rõ, thực ra thì pho kinh và thanh kiếm không hề có trong tay Ngôn Như Băng, mà trái lại, hiện đang ở trong tay của người khác ! Đồ Lôi mắng thầm :
- “Dù cho ngươi có gian xảo như một con cáo, thì vẫn phải sa vào sự bố trí của ta ! Hừ, rốt cuộc rồi ngươi cũng bằng lòng nói một phần nào sự thực !” Bởi thế, chàng liền giả vờ ngạc nhiên nói :
- Lời nói ấy của đại hiệp đã làm cho tôi hoàn toàn hoang mang, không hiểu ra sao cả. Song tôi là người ngoài cuộc nên cũng chẳng muốn tìm hiểu cho tỉ mỉ làm gì. Giờ đây, một việc làm cấp thiết của chúng ta là tìm cách rời khỏi khu rừng này một cách yên ổn. Kế đó, theo ý của tôi thì mạnh ai nấy lo việc riêng của mình để tránh sự nghi kỵ lẫn nhau ! Lữ Khưu Mộ Bình đưa mắt nhìn thẳng vào Đồ Lôi nói :
- Ông anh không bằng lòng giúp một ay cho tại hạ sao ?
Đồ Lôi cất tiếng than dài nói :
- Sự thực thì tôi đang bận tâm về đứa con trai, nên tâm trạng đang rối rắm như tơ vò, nên e rằng không giúp đỡ được gì cho các hạ nhiều mà trái lại, còn làm bận bịu thêm cho các hạ là khác. Hơn nữa, theo như tôi nhận xét thì chuyến đi này của đại hiệp, không khỏi giống như một mũi tên bắn ra không có đích, chỉ là nhắm chụp vào khoảng không mà thôi ! Lữ Khưu Mộ Bình cười nhạt nói :
- Ai bảo là một mũi tên bắn không có đích ? Tại hạ hành động rất chu đáo vì đã biết chắc pho kinh và thanh kiếm hiện đang ở trong người của một cô gái. Mới vừa rồi đây, tại hạ đã trông thấy cô ta xâm nhập vào Ngũ Hành Cốc ! Đồ Lôi không khỏi sững sờ nói :
- Một cô gái ? Cô ta không phải là người trong Ngũ Hành Cốc sao ?
Trong khi đó, chàng lại cười nhạt nói thầm:
“Dù sao ngươi cũng đã bằng lòng nói sự thực cho ta nghe rồi !” Lữ Khưu Mộ Bình bèn hạ giọng nói :
- Đúng như vậy ! Xin ông anh hãy yên lòng, vì tại hạ đã có người bí mật nằm trong Ngũ Hành Cốc từ trước rồi. Nếu tại hạ đoán không sai thì chỉ trong chốc lát đây sẽ có người đến tiếp tay với chúng ta. Hơn nữa, hiện giờ tại hạ đã tìm hiểu được phần bố trí tương sinh tương khắc rất huyền bí của Ngũ Hành Cốc này rồi ! Đồ Lôi hiện sắc vui mừng nói :
- Nếu như vậy thì ta nên rời ngay khu rừng trúc này kẻo ở đây lâu không có lợi ! Ngay lúc ấy, hai người nghe có một tiếng gào thảm thiết, vô cùng rùng rợn vọng đến. Nhưng sau đó thì chung quanh lại chìm trong tĩnh mịch như cũ.
Trên đôi khóe miệng của Lữ Khưu Mộ Bình liền hiện lên một nụ cười đắc chí.
Ngay sau đó, bỗng nghe có tiếng bước chân văng vẳng đi rất hối hả, tức thì, giữa những thân trúc đang lắc lư theo chiều gió bỗng xuất hiện một bóng người đang chạy bay đến. Khi sắp đến nơi, thì hai người trông rõ được đấy là một lão già mặc áo đen, râu dài đến rốn, sắc mặt âm u lạnh lùng.
Lữ Khưu Mộ Bình nhanh nhẹn bước tới rồi nói nhỏ với lão già ấy một lúc… Đồ Lôi vẫn đứng y nguyên một chỗ, đưa mắt chú ý nhìn mọi hành động của hai người và nghiêng tai lắng nghe câu chuyện của hai người đang thì thầm với nhau.
Bọn họ nói chuyện rất khẽ, chẳng khác nào tiếng muỗi kêu, nên Đồ Lôi đã không nghe được rõ ràng. Chàng chỉ trông thấy lão già áo đen trao cho Lữ Khưu Mộ Bình một quyển sách mỏng, bên trên dày đặc những chữ và một chai bé nhỏ, rồi định quay lưng bỏ đi… Nhưng ngay lúc ấy, Đồ Lôi đã nhún mình nhảy thoắt đến nói to :
- Xin tôn giá hãy dừng bước ! Lão già áo đen đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn qua Đồ Lôi một lượt nói :
- Các hạ có điều gì chỉ dạy ?
Đồ Lôi vòng tay cười nói :
- Tôi xin hỏi tôn giá, phân đà chủ của Ngũ Hành Cốc ở Miêu Cương là Từ Nam hiện giờ có trong sơn cốc không ? Mong tôn giá thành thực chỉ dạy cho, thì tôi cảm ơn không ít ! - Các hạ đến thực không may, vì ngay hôm qua hắn ta trở về Miêu Cương rồi ! Nói đoạn, lão ta liền quay người lướt đi như một làn điện xẹt, chỉ trong chớp mắt là mất hút.
Đồ Lôi còn định hỏi thêm nhưng không ngờ lão già bỏ đi qua nhanh nên giậm chân than dài, lộ vẻ thất vọng vô cùng.
Lữ Khưu Mộ Bình trông thấy thế bèn an ủi :
- Nếu lệnh lang còn sống trong sơn cốc này, thì tại hạ sẽ giúp cho ông anh cứu thoát lệnh lang. Thôi chúng ta hãy mau đi ra khỏi cánh rừng trúc đã ! Nói đoạn, ông ta bèn nhắm hướng Đông Bắc lướt thẳng tới.
Lữ Khưu Mộ Bình sau khi ra khỏi cánh rừng trúc bèn tiếp tục lách về phía phải, tránh sang trái, nhanh nhẹn tràn thẳng về phía trước, trông chẳng khác nào một người quen thuộc đường đi. Ông ta cũng chẳng hề để ý đến việc Đồ Lôi có theo kịp mình hay không.
Suốt dọc đường đi, núi đồi và sơn cốc nhấp nhô khúc khuỷu địa thế trời sinh hết sức hiểm trở, đâu đâu cũng thấy rừng cây rậm rạp, chen lẫn với các loại kỳ hoa dị thảo, xem rất ngoạn mục, mùi thơm thoang thoảng khắp nơi, khiến ai ngửi thấy cũng cảm thấy sảng khoái trong lòng.
Lữ Khưu Mộ Bình vội vàng lấy cái chai nhỏ của lão già trao cho vừa rồi, trút ra hai viên thuốc màu đỏ, rồi bỏ một viên vào miệng nuốt xuống bụng, nói :
- Những thứ bông hoa lạ này, tuy có mùi thơm nhưng đều hết sức độc, khiến ai ngửi vào cũng say, xin ông anh hãy uống vào.
Qua một lúc thật lâu, vẫn không nghe có tiếng trả lời, ông ta mới giật mình quay mặt nhìn lại, thì nào trông thấy hình bóng của Đồ Lôi đâu nữa ? Bởi thế, ông ta không khỏi sửng sốt, thầm nghĩ :
- “Người này vì quá lo nghĩ đến sự an nguy của đứa con trai thân yêu nên đã tự xông vào nơi đầy dẫy những sự nguy hiểm. Cũng được, giờ đây thì ta không cần đến y nữa. Các cao thủ trong sơn cốc đều được Ngôn Như Băng phái cả đi các mặt khác, chỉ còn lại một số ít thì võ công của ta cũng trừ họ được không khó gì !” Nghĩ thế, nên ông ta thấy bạo dạn hơn, đưa mắt nhìn về phía trước để nhận xét địa hình rồi tiếp tục lướt thẳng tới.
Sau khi ông ta đi tới độ mấy mươi trượng nữa và khi đã vòng qua một sườn núi cao, thì đã trông thấy thấp thoáng giữa một khu rừng phía trước không xa, có một tòa lầu cao, nên đoán biết mình sắp đến giữa Ngũ Hành Cốc rồi.
Bỗng ngay lúc ấy, ông ta trông thấy có một bóng đen bay thoắt qua, tức thì trông thấy lão già áo đen vừa rồi nhắm ông ta chạy nhanh tới, nói nhỏ :
- Trong hai mươi bốn tòa lầu tại sơn cốc, đều được Ngôn Như Băng bố trí những thủ hạ thân tín trấn giữ, nên thuộc hạ không tìm hiểu được một tí bí mật nào cả. Tuy nhiên, các trạm gác bên ngoài đều do năm anh em chúng tôi khống chế hết rồi … Lữ Khưu Mộ Bình ngắt lời :
- Ta hiểu rồi ! Nói đoạn, ông ta vọt người thẳng lên không, bay bổng như một con ó, nhắm hướng gian lầu cao lướt thẳng tới.
Sau đó, ông ta bèn buống người đáp nhẹ nhàng xuống cạnh một gốc cây ngân hạnh thực to cách gian lầu độ chừng mười trượng, ẩn mình kín đáo, nghe ngóng sự động tĩnh bên trong gian lầu … Nhưng bên trong gian lầu vẫn im phăng phắc, không hề có một tiếng động.
ông ta đang định tràn người bước ra, thì bỗng trông thấy có một chiếc bóng trắng, nhanh nhẹn tuyệt luân, từ xa bay đến rồi dừng lại trước gian cửa gian lầu.
Bóng trắng ấy chính là người con gái che mặt, có dáng vóc xinh đẹp tuyệt trần. Đấy không ai khác hơn là Huỳnh Ỷ Vân, bang chủ của Phi Phụng Bang.
Lữ Khưu Mộ Bình bất giác “hừ” một tiếng lạnh lùng qua giọng mũi, rồi tập trung tinh thần chú ý theo dõi mọi cử động của Huỳnh Ỷ Vân.
ông ta trông thấy nàng đứng yên một lúc rồi bỗng vọt người bay thẳng lên không, nhào lộn một vòng và đáp nhẹ nhàng xuống dãy hành lang trên lầu cao ! Lữ Khưu Mộ Bình liền nhanh nhẹn tràn đến bên hông tòa lầu, rồi nhảy vọt lên trên.
Bỗng nhiên, ông ta nghe có một giọng nói trong ngần từ bên trong vọng ra :
- Ai đứng ở bên ngoài đó ? Mau bước vào ! Có tiếng Huỳnh Ỷ Vân đáp :
- Chính tôi đây ! Dứt lời, nàng đưa chưởng lên quạt nhẹ một cái, tức thì, hai cánh cửa được xô vào trong. Nhờ đó, nàng trông thấy bên trong gian lầu bài trí hết sức đẹp mắt, có giường ngà voi, có mùng lụa mỏng, có đài gương phấn sáp, bàn ghế bóng láng bằng gỗ đàn, lại có cả đèn lưu li trông thật cổ kính.
Ngay lúc ấy, có một cô gái mặc áo tía đang ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, mặt nhìn thẳng vào gương, chải lại mớ tóc xanh mượt như mây. Tuy nhan sắc của người con gái ấy chỉ vào bậc trung, nhưng làn da lại trắng nõn nà như ngọc. Tại phía sau lưng cô ta còn có bốn cô tỳ nữ áo xanh đứng hầu.
Cô gái ấy nhìn vào trong gương và trông thấy rõ được bóng dáng của người thiếu nữ mặc áo trắng ở bên ngoài, nên sắc mặt không khỏi biến hẳn, nạt :
- Hãy mau bắt lấy con nữ tặc ấy cho ta ! Tức thì, bốn cô tỳ nữ áo xanh nhanh như chớp nhắm phía Huỳnh Ỷ Vân nhảy vút tới.
Bốn cô nữ tỳ ấy võ công rất cao cường, họ dùng cả chưởng lẫn chỉ đánh ra chớp nhoáng, tấn công vào các huyệt đạo quan trọng trên người của Huỳnh Ỷ Vân.
Thân pháp của Huỳnh Ỷ Vân nhẹ nhàng linh động, nàng chỉ xoay người qua một lượt là đã khiến những thế đánh của bốn cô tỳ nữ ấy đều đanh hụt cả vào khoảng không. Liền khi ấy, nàng bỗng lách mình qua phía trái rồi nhanh nhẹn vung tay công thẳng một chưởng.
Hai cô tỳ nữ lao tới trước tiên liền cảm thấy lồng ngực của mình bị một chưởng lực mạnh mẽ giáng trúng, đôi mắt đều tối sầm lại, cùng ngã ngửa ra đất, tắt thở chết tốt ngay.
Võ học của Huỳnh Ỷ Vân quả trác tuyệt khôn lường. Cánh tay trái của nàng lại nhanh nhẹn thò ra, giương hai chỉ đâm thẳng vào khoảng không, khiến hai cô nữ tỳ còn lại cảm thấy như bị một lưỡi kiếm xuyên qua lồng ngực, đồng thanh gào lên một tiếng thảm thiết, rồi lại cùng ngã lăn quay xuống đất.
Huỳnh Ỷ Vân giết chết bốn cô tỳ nữ tràn tới tấn công mình thực dễ dàng như búng một ngón tay khiến Lữ Khưu Mộ Bình nhìn thấy không khỏi thầm sợ hãi.
Cô gái áo tía lúc ấy cũng đã rời khỏi chỗ ngồi, đứng lên lược trận. Cô ta trông thấy bốn cô nữ tỳ đều bị giết chết một cách thảm thiết thì giận dữ đến sắc mặt tái xanh, nạt to :
- Ngươi là ai mà bỗng dưng lại đến đây hành hung ? Hôm nay cô nương phải xé nát thây ngươi ra mới hả được cơn tức giận này ! Huỳnh Ỷ Vân cất tiếng cười dài, nghe trong ngần như tiếng chuông bạc nói :
- Đấy là chính vì cô ra lệnh cho bốn con tỳ nữ nọ đi tìm lấy cái chết, nào có thể trách được tôi ?
Cô gái áo tía bỗng quay người trở lại, thò tay chụp lấy một thanh trường kiếm để trên bàn trang điểm, rồi nhanh nhẹn tuốt ra khỏi vỏ nghe một tiếng “rẻng” ngân dài không dứt. Liền đó, cô ta bèn dùng thế “Phi lôi cửu tiêu” vung kiếm chém thẳng vào vai của Huỳnh Ỷ Vân, khiến ánh thép lóe lên sáng ngời và lạnh ngắt.
Cô ta đánh ra vừa hết sức nhanh chóng mà thế võ lại vừa hết sức lạ lùng, trong khi lưỡi trường kiếm rít gió ầm ầm như sóng dậy.
Huỳnh Ỷ Vân khẽ di động gót sen là đã tránh khỏi thế kiếm, rồi lại vung cánh tay ngọc lên, quét ra một luồng kình lực kín đáo, xô bật lưỡi kiếm của người thiếu nữ ấy ra ngoài xa.
Cô gái áo tía cảm thấy hổ khẩu tay của mình bị tê buốt, lưỡi trường kiếm cũng suýt nữa vuột khỏi tay bay đi. Do đó, cô ta hết sức kinh hãi, nhanh nhẹn vung lưỡi kiếm lên, công dồn dập tới ba thế kiếm. Thế là giữa những đường kiếm sáng ngời, lại lóe lên vô số kiếm hoa màu bạc, đi đôi với một luồng kình lực mạnh mẽ, rít ào ào công thẳng về phía Huỳnh Ỷ Vân.
Kiếm pháp của cô gái áo tía, rõ ràng đã đạt đến mức thượng thừa, vừa mãnh liệt, vừa tinh thâm không ai sánh nổi.
Huỳnh Ỷ Vân chau mày thầm nói :
“Nếu chẳng phải là ai thì làm thế nào chế ngự được những đường kiếm tinh tuyệt của cô ấy !” Ngay lúc đó, Huỳnh Ỷ Vân vung chưởng mặt lên, quét vào khoảng không, trong khi người nàng lại lách tránh nhanh nhẹn, nhẹ nhàng.
Chưởng thế của nàng bao gồm đủ lối đánh, vừa quét ra, vừa cuốn vào, vừa chụp xuống, vừa hất ngang. Thân hình của nàng cũng nhanh nhẹn đi theo thế chưởng vừa đánh, phối hợp một cách linh động. Xem qua như rất bình thường, nhưng kỳ thực đấy là một môn võ học kỳ tuyệt, hiếm của trên đời của Phật môn.
Mỗi lần thế kiếm của cô gái áo tía vung ra là kình lực của lưỡi kiếm cuốn tới ào ào, chẳng khác gì muôn ngàn đợt sóng bể giữa cơn phong ba bão táp. Tuy nhiên, lúc đầu cô ta không thấy gì lạ, nhưng sau đó dần dần cô ta cảm thấy có một luồng kình lực vô hình như bám sát vào lưỡi kiếm của mình, khiến đường kiếm vì thế mà chậm đi, nên mặt không khỏi biến sắc.
Trong khi đó, chưởng pháp của Huỳnh Ỷ Vân bỗng trở thành nhanh nhẹn hơn, khiến bóng chưởng của nàng chập chờn dày cả không gian, bắt từ trên giáng xuống cô gái áo tía không khác nào hoa rơi lá rụng.
Thế rồi, cô gái áo tía bỗng dưng buột miệng kêu to lên và ngã khụy xuống đất.
Huỳnh Ỷ Vân vừa vung lẹ cánh tay mặt ra, biến thế chưởng thành thế chụp, nhắm ngay vai của cô gái áo tía chụp nhanh tới như một làn điện xẹt.
Nhưng nào ngờ đâu, đấy chỉ là một lối đánh phỉnh gạt của cô gái áo tía. Khi Huỳnh Ỷ Vân vừa tràn mình tới thì cô ta liền vung cánh tay ngọc lên, giải ra hàng vạn mũi nhọn màu đen.
Huỳnh Ỷ Vân không ngờ đến việc đó nên không khỏi giật bắn người.
Tuy nhiên, nàng vẫn giữ được sự bình tĩnh, vung chưởng trái quét ra một luồng kình phong hất bay hết những mũi nhọn đen ấy đi. Trong khi đó, năm ngón tay của nàng cũng vừa chụp đến vai của cô gái áo tía.
Cô gái áo tía vì quá đau đớn nên gào to lên một tiếng, mặt lộ sắc sợ hãi, cất giọng run run nói :
- Tôi....và cô....không oán không thù gì cả.....Vậy cô có ý định.....gì ?
Cô ta vì quá sợ hãi nên nói không thành lời, mồ hôi lạnh toát ra ướt khuôn mặt đang tái nhợt.
Huỳnh Ỷ Vân cười nhạt nói ; - Cô có phải là con gái thứ ba của Ngôn Như Băng không ?
Cô gái áo tía gật đầu.
Huỳnh Ỷ Vân nói :
- Nghe đồn đại là Ngôn Như Băng rất thương yêu cô, chắc cô biết “Cửu chuyển phản hồn đơn” của cha cô để ở đâu. Nếu cô biết tiếc mạng sống của mình thì phải mau lấy thứ thuốc ấy ra đưa cho tôi ! Cô gái áo tía cất giọng run run nói :
- Cô hãy....thả tôi sẽ....tôi sẽ....dẫn cô đi lấy ! Huỳnh Ỷ Vân nghe thế buông lỏng bàn tay mặt ra, nhưng bàn tay trái nhanh như chớp vung chỉ lên điểm thẳng vào ba huyệt đạo trong người của cô gái áo tía nói :
- Nếu cô còn có ý định đánh lừa tôi, thì tất cô còn phải chịu khổ nữa.
Giờ đây, tôi phế trừ võ công của cô trước, cô hãy dẫn tôi đi lấy cho mau ! Lữ Khưu Mộ Bình đang âm thầm theo dõi, trông thấy thế không khỏi kinh hãi, nghĩ bụng :
“Cô gái này quả là một người hết sức độc ác !” Lúc đó, cô gái áo tía đang chống tay ngồi dậy, trong lòng tràn đầy sự căm tức, đưa mắt nhìn qua Huỳnh Ỷ Vân một lượt nói :
- “Cửu chuyển phản hồn đơn” được cha tôi xem trọng như tính mạng của ông ấy, nên cất kín trong phòng chứa thuốc. Tôi tuy được cha tôi yêu quí, nhưng trước đây chỉ được phép theo người vào đến đó ba lần mà thôi. Trong phòng chứa thuốc đó có vô số cạm bẫy, cứ trong vòng mười hai tiếng đồng hồ thì những cạm bẫy ấy lại tự động chuyển biến....
Nàng nói chưa dứt lời thì Huỳnh Ỷ Vân đã cười nhạt ngắt lời :
- Việc ấy ta đã biết, những cạm bẫy trong phòng chứa thuốc, ngoài Ngôn Như Băng có thể chế ngự được, thì chỉ còn duy nhất một mình cô là người biết cách chế ngự những cạm bẫy ấy mà thôi. Vậy cô chớ nên lắm lời lẻo mép nữa, mà hãy mau dẫn ta đi đến đó ngay bây giờ ! Cô gái áo tía im lặng không nói gì cả, từ từ bước ra cửa rồi đi xuống thang lầu.
Huỳnh Ỷ Vân cũng đưa chân bước theo, đi sát phía sau cô gái áo tía.
Trong khi đó, Lữ Khưu Mộ Bình cũng âm thầm theo dõi phía sau hai người.
Nhưng cũng cùng lúc đó, từ trên ngọn cây cao lại có một bóng người nhanh nhẹn lướt đi như một con hạc. Lữ Khưu Mộ Bình hoàn toàn không hay biết gì cả.
Huỳnh Ỷ Vân đi theo sát cô gái áo tía, suốt dọc đường, trông thấy cảnh vật hết sức xinh đẹp. Có vô số kỳ hoa dị thảo mọc chen lẫn giữa những tòa lầu cao vàng son rực rỡ. Chung quanh lại có nhà mát, khe nước và những chiếc cầu xinh xắn bắt ngang, cảnh sắc xinh xắn u tịch, khiến ai nhìn đến cũng phải thích thú.
Tất cả những gì xây dựng nên đều do sức người nhưng kỳ thực thì đều bao gồm tất cả huyền diệu của trời đất, ngầm chứa đầy dẫy sự hiểm nguy.
Nhưng Huỳnh Ỷ Vân đi sát theo cô gái áo tía, thì chẳng khác nào như có một lá bùa hộ mệnh, hoàn toàn yên lòng, chẳng có gì đáng sợ hãi.
Hơn nữa, lẽ cố nhiên trước khi đến đây, nàng cũng đã tìm hiểu được một phần lớn về bên trong Ngũ Hành Cốc rồi.
Cô gái áo tía bỗng quay đầu trở lại, mỉm cười buồn bã nói :
- Trong Ngũ Hành Cốc chẳng có vật gì là không có chất độc, thế tại sao cô nương lại không kiêng sợ ?
Huỳnh Ỷ Vân chỉ cất tiếng cười giòn không trả lời ra sao cả.
Cô gái áo tía thấy nàng không trả lời thì cũng không hỏi thêm nữa, mà tiếp tục cất gót sen bước lững thững về phía một chòm cây đầy hoa nở.
Đấy là một chòm “Mộc liên hoa”. Màu hoa trắng như tuyết, to như một đóa hoa sen, lá cây giống như lá tỳ bà. Trên một ngọn cây trổ hàng trăm đóa hoa nên từ xa trông vào chẳng khác nào mây trắng trên trời. Đi gần tới nơi thì mùi thơm bay ra ngào ngạt.
Khi tiến vào khu rừng cây đó, đã thấp thoáng nhìn thấy một gian nhà đá mái thấp lè tè, màu tường đen. Huỳnh Ỷ Vân bỗng hỏi :
- Tại sao dọc đường không trông thấy ai cả ?
Cô gái áo tía quay mặt lại đáp :
- Có lẽ bọn họ đều đi theo cha tôi để đối phó với số quần hùng rồi.
Hiện giờ chỉ có một số ít người ở lại để phòng thủ trong sơn cốc mà thôi.
Trong khi tôi và cô đi trên đường tất đã bị họ theo dõi, nhưng có lẽ họ tưởng cô là bạn thân của tôi nên không ra ngăn trở bước đi của mình ! Tuy bề ngoài cô ta nói rất tự nhiên, nhưng thực sự thì trong lòng cũng thầm cảm thấy kinh ngạc trước mọi việc xảy ra hôm nay, nhưng nàng không để lộ ý nghĩ ấy ra ngoài.
Huỳnh Ỷ Vân bỗng cất giọng lạnh lùng “hừ” một tiếng, rồi vung nhanh chưởng mặt lên, đè thẳng vào “Mệnh môn huyệt” ở sau lưng cô gái áo tía.
Vì nàng nhìn qua đôi mắt không ngớt xoay tròn của cô gái áo tía, đoán biết cô ta đã có một ý định đáng nghi. Rất có thể cô ta sẽ nhân lúc mình không đề phòng thì khi vừa mới bước vào gian nhà đá ấy sẽ sử dụng đến những cạm bẫy tấn công mình trước.
Cô gái áo tía cất tiếng cười đau đớn rồi nhắm gian nhà đá đi thẳng tới.
Huỳnh Ỷ Vân trông thấy có một con đường hầm nhỏ dẫn thẳng vào trong sâu. Nàng đi được ngoài mười trượng thì lại có một con đường quanh co phía trái. Đến đây thì bỗng tối sầm, ngửa bàn tay ra không còn trông thấy nữa.
Nàng biết trong gian nhà đá này đầy dẫy những cạm bẫy nguy hiểm.
Nhưng nàng cần phải lấy cho kỳ được “Cửu chuyển phản hồn đơn”, nếu không thì cha nàng chẳng làm thế nào hoàn toàn bình phục được. Bởi thế, nàng cắn chặt đôi hàm răng, đánh bạo tiếp tục đi theo cô gái áo tía.
Lúc ấy, Thiết Chỉ Thư Sinh Lữ Khưu Mộ Bình cũng nhanh nhẹn lách mình bước theo sau. Chẳng mấy chốc lại có hai bóng người khác cũng lướt vào nhanh như một ngọn gió.
Võ công của Huỳnh Ỷ Vân đã tiến tới mức thượng thặng, nên đôi mắt thật sáng, nàng có thể nhìn thấy mọi vật trong đêm tối sáng tỏ như ban ngày. Thế mà, trong gian nhà đá này, nàng thấy đâu đâu cũng tối om. Nàng chỉ biết bám sát theo cô gái áo tía, quanh qua phải, quẹo sang trái đi tới mãi. Và nàng thấy mình đã đi qua một đoạn đường không phải là ngắn.
Bỗng cô gái áo tía lên tiếng nói :
- Đã đến rồi ! Cô có mang theo đá lửa không, hãy đánh lên cho sáng và nhìn thấy một cái hình thái cực đồ trên vách. Chính giữa thái cực đồ có hai hòn ngọc, một trắng một đỏ, lấy tay xoay ba vòng viên ngọc đỏ thì bức vách đá sẽ để lộ ra một cánh cửa, bên trong cánh cửa ấy là phòng chứa thuốc của cha tôi ! Huỳnh Ỷ Vân nghe qua liền thò tay vào áo lấy ra một cái bật lửa có dầu thông đánh mạnh lên. Sau một tiếng “xoạc”, ngọn lửa đỏ liền bừng cháy. Qua ánh sáng lờ mờ, nàng quả nhiên trông thấy trên vách có chạm nổi một bức hình thái cực đồ, tại chính giữa có gắn hai viên ngọc, một trắng một đỏ, đúng như lời cô gái áo tía đã nói.
Huỳnh Ỷ Vân nhìn qua một lúc, nói :
- Tôi là khách, cô là chủ, vậy xin cô nương hãy xoay viên ngọc ấy giúp cho ! Cô gái áo tía tràn đầy sự căm phẫn trong lòng, nhưng trước tình trạng này không thể làm sao khác hơn, buộc phải từ từ đưa hai ngón tay lên, xoay hạt ngọc màu đỏ....
Nàng xoay đúng ba vòng thì nghe có tiếng chuyển động ầm ầm rồi bức vách đá tách ra làm đôi, chừa trống một khung cửa, bên trong có ánh sáng chiếu ngời.
Cô gái áo tía nói :
- Xin cô hãy theo tôi bước vào ! Sau khi hai người đã bước vào trong thì lại nghe có tiếng chuyển động ầm ầm, rồi hai bức vách đá lại khép kín như cũ. Huỳnh Ỷ Vân đưa mắt lên nhìn, trông thấy bên trong gian phòng, bốn bên đều có những giá bằng gỗ đen, trên giá để những lọ bằng sứ đủ màu đủ sắc, chói rực rất vui mắt.
Sở dĩ bên trong gian phòng được sáng sủa là nhờ có một viên minh châu lớn bằng miệng chén cẩn ở trên nóc phòng. Viên minh châu ấy tỏa ra một màu sáng trắng như sữa khiến gian phòng sáng như ban ngày.
Những lọ bằng sứ để trên giá gỗ bên ngoài đều có dán giấy, đề chữ rõ ràng trong lọ đựng thuốc gì.
Giá gỗ bằng cây đen ấy gồm có năm tầng, nên số lọ đựng trên các giá không dưới hai ngàn lọ khác nhau. Bởi thế, Huỳnh Ỷ Vân không có cách nào tìm cho được “Cửu chuyển phản hồn đơn”. Nàng bèn lên tiếng hỏi :
- Việc ấy thật tôi không hiểu. Cha tôi xem “Cửu chuyển phản hồn đơn” chẳng khác nào chính mạng của ông ấy. Vì vậy, ngay đến tôi cũng không được biết. Hơn nữa, từ trước tới nay, tôi chưa hề trông thấy qua hình dáng của viên thuốc “Cửu chuyển phản hồn đơn” như thế nào ! Huỳnh Ỷ Vân cười nhạt nói :
- Tôi không tin như thế ! Cô gái áo tía nói :
- Những lời nói của tôi đều là sự thực, dù cô có giết chết tôi cũng thế thôi ! Tức thì, Huỳnh Ỷ Vân vung chỉ ra nhanh như chớp, điểm thẳng vào ba huyệt đạo “Đại phong, Thần chưởng, Quan nguyên” của cô gái áo tía rồi nói :
- Hiện giờ, cô còn có thể sống được một tiếng đồng hồ nữa mà thôi, vậy tốt nhất nên nói thực “Cửu chuyển phản hồn đơn” để đâu, bằng không thì chớ trách tôi xuống tay ác độc. Chừng đó dù có Đại La Thiên Tiên cũng không cứu được cô khỏi chết ! Cô gái áo tía nghe qua không khỏi rùng mình, dựa người vào những giá gỗ kê sát vách, sắc mặt tái nhợt, rồi mềm nhũn cả người, té khụy xuống cười đâu đớn nói :
- Cô không tin tôi đi nữa, thì tôi vẫn không có biện pháp nào khác hơn ! Nói đoạn, nàng nhắm nghiền đôi mắt và từ trong đôi mắt và từ trong đôi khóe trào ra hai hạt lệ lóng lánh.
Huỳnh Ỷ Vân không khỏi giật mình thầm nói :
- “Có lẽ lời nói của nàng là đúng sự thực. Xem ra bấy nhiêu công lao của ta đành phó theo dòng nước chảy. Nhưng ta nào chịu bó tay hay sao ? Biết đâu chừng thứ “Cửu chuyển phản hồn đơn” ấy. Cũng được để chung trên những giá thuốc này ?” Nghĩ thế, nàng đưa mắt lần lượt nhìn qua từng cái nhãn một được dán bên ngoài những chai thuốc để yên trên giá....
Sau một khoảng thời gian độ dùng xong một chén trà, thì Huỳnh Ỷ Vân bỗng giật bắn người. Vì nàng trông thấy bên ngoài một chiếc lọ sứ màu lam có đề bốn chữ “Tiểu cửu hoàn đơn”.
Huỳnh Ỷ Vân không khỏi đâm ra băn khoăn, do dự vì không hiểu “Tiểu cửu hoàn đơn” có phải chính là “Cửu chuyển phản hồn đơn” hay không ? Trong khi đó, số thuốc chứa trong phòng còn đến bảy phần mười nàng chưa xem qua cho biết.
Bởi thế, nàng vừa thò tay ra thì lại rút tay trở về, trong lòng không ngớt than thầm trước tình trạng khó khăn này.
Bỗng nhiên, ở phía sau nàng bỗng nghe có tiếng cười nhạt vọng đến.
Giọng cười ấy lạnh lùng như băng giá, khiến ai nghe qua cũng kinh hoàng sợ hãi, rùng mình rởn óc.
Huỳnh Ỷ Vân giật bắn người, đưa tay mặt lên đè lấy ngực, trong khi đôi chân đã nhanh nhẹn lách mình bước tránh để thủ thế.
Khi nàng đưa mắt nhìn lên thì đã trông thấy được một lão già mặc áo xanh, đầu đội mão nho sĩ, đứng trước mặt mình. Đôi mắt của lão già ấy âm u lạnh lùng, mặt tràn đầy sát khí.
Lão già áo xanh liền cất giọng lạnh lùng :
- Bang chủ Phi Phụng Bang đã tiến được vào gian phòng bí mật của già, thế tại sao chưa bỏ tấm vải che mặt để mọi người trông thấy được chân diện mục ?
Lại một lần nữa, Huỳnh Ỷ Vân phải giật nẩy mình. Vì nàng không hiểu lão già áo xanh này đã từ ngả nào đến đây, trong khi bốn tấm vách đá đều đóng kín mít ?
Giữa lúc ấy, cô gái tía vẫn còn đang té nằm bên cạnh một cái giá gỗ kê sát vách. Nàng vừa nghe qua tiếng nói của lão già là biết ngay đấy là người cha già của mình, một nhân vật khét tiếng trong võ lâm, tức Xảo Thủ Quỉ Y Ngũ Hành Cốc Chủ Ngôn Như Băng ! Huỳnh Ỷ Vân quả không hổ thẹn là bang chủ của một bang phái. Sau cơn kinh ngạc, nàng đã lấy lại được sự bình tĩnh ngay, đáp :
- Đúng thế ! Ngôn cốc chủ không hề đi khỏi cửa nhà, thế mà đều biết rõ mọi việc của võ lâm, thực đáng để mọi người khâm phục lắm ! Ngôn Như Băng mỉm cười nói :
- Phi Phụng bang chủ, cô xâm nhập vào đây có ý định gì ?
Huỳnh Ỷ Vân trả lời cộc lộc :
- Tôi cần đến “Cửu chuyển phản hồn đơn” ! Ngôn Như Băng cất tiếng cười ha hả nói :
- Nếu thế, thì cô đã hoài công vô ích. “Cửu chuyển phản hồn đơn” già đây quí báu như tính mạng của mình, nên lúc nào cũng mang theo cả....
Huỳnh Ỷ Vân bỗng cất tiếng cười lạnh lùng, bất thần đưa chân tràn tới, vung nhanh chưởng mặt lên xoay trong nửa vòng, công ra một chưởng, trong khi đó, năm chỉ phía trái cũng cùng một lúc bay ra, nhắm chụp vào “Khúc trì huyệt” của Ngôn Như Băng. Huỳnh Ỷ Vân tấn công hết sức chớp nhoáng. Thế võ của nàng đánh ra tuy bề ngoài xem rất bình dị, nhưng kỳ thực thì cao sâu khó lường.
Đôi mắt của Ngôn Như Băng lộ vẻ kinh ngạc, nhanh nhẹn vung cả đôi chưởng lên phản công liên tiếp ba thế võ mới phá vỡ được hai thế chưởng và chỉ của Huỳnh Ỷ Vân. Lão ta cất giọng âm u cười :
- Quả đúng như già đây đã đoán chính cô đã lấy được pho Giáng Long kinh. Thế võ kỳ tuyệt vừa rồi có tên là “Phẩu long tẩy tủy”, nhưng đáng tiếc là cô mới lĩnh hội được ba phần mười sự tinh thâm của nó mà thôi. Cô nên hiểu, con người chớ quá ỷ lại vào sự thông minh của mình, cũng như trong lúc đắc thời không nên quá buông lỏng dục vọng. Việc cô xâm nhập vào Ngũ Hành Cốc hôm nay chính là một sai lầm to tát ! Huỳnh Ỷ Vân nghe qua không khỏi kinh hãi, thầm nói :
“Lão ta làm thế nào biết được thế đánh vừa rồi của mình, chính là xuất xứ từ pho Giáng Long kinh?” Nên biết, pho Giáng Long kinh chính là quyển sách để lại đời sau của Đạt Ma Tổ Sư, những môn võ tuyệt học ghi chép trong ấy là những môn võ tiếng tăm vang dội mấy trăm năm qua trong võ lâm. Thế mà Ngôn Như Băng chẳng biết được xuất xứ của môn võ ấy, trái lại, còn chỉ đích danh thế võ ấy nữa. Bởi thế Huỳnh Ỷ Vân đối với niềm tin cho rằng Giáng Long kinh là môn tuyệt học hiếm có trên đời, đã bắt đầu có ít nhiều lay chuyển ! Ngôn Như Băng đã đoán hiểu được tâm trạng ấy của Huỳnh Ỷ Vân nên mỉm cười nói :
- Có phải bang chủ cảm thấy rất bất ngờ về việc già đây đã nhận ra thế võ tuyệt học trong pho Giáng Long kinh ấy không ?
Nói đến đây, lão ta dừng lại trong giây lát, rồi tiếp :
- Thực ra, chuyện ấy nếu nói huỵch toẹt thì không có gì là lạ cả, vì già đây tuy là người tính tình lạnh lùng cô độc, không còn muốn dính dấp gì với giới giang hồ nữa, nhưng đối với mọi việc trong võ lâm thì lúc nào cũng để ý đến và hoàn toàn hiểu biết rất tường tận. Như ngay việc riêng của bang chủ đây, trước khi bang chủ đặt chân vào miền Tây tỉnh Tứ Xuyên là già đã được tin mật báo rồi ! Pho Giáng Long kinh chính là quyển sách chép tay của Đạt Ma Tổ Sư. Tất cả những điều ghi chép trong pho kinh đều cao thâm tuyệt vời, nếu lĩnh hội được tất cả, thì có thể dựa vào đó để tung hoành trong thiên hạ. Tuy nhiên, sự cao thâm của pho kinh, cũng như ý nghĩa từng chữ một quả rất khó khăn, không dễ gì lĩnh hội cho hết. Chính vì thế, mà pho kinh bỏ xó trong gian lầu tàng trữ kinh sách của phái Thiếu Lâm như một đống giấy lộn ! Về sau có Sỹ Thiền đại sư là người trong phía Thiếu Lâm, bất ngờ tìm thấy được pho Giáng Long kinh, nên vui mừng như điên, bỏ ăn bỏ ngủ, nghiên cứu suốt đêm, quyết tâm khổ luyện để làm rạng rỡ cho môn phái Thiếu Lâm. Nhưng ông ta vì bị người đồng môn đố kỵ, đánh cắp bộ kinh ấy, ném xuống một cái giếng xưa mất tích ! Trong pho Giáng Long kinh chia ra thành sáu chương, ba chương đầu tuy dễ học, nhưng khó đạt đến mức tinh thâm, riêng ba chương sau thì lại càng khó khăn hơn nữa. Trước đây, Sỹ Thiền đại sư trong một dịp nói chuyện với già có đề cập đến những điều ghi chép trong pho Giáng Long kinh mà ông ấy còn đang băn khoăn nghi ngờ, nên già đây cũng biêt một hai điểm ! Huỳnh Ỷ Vân nói thầm :
“Té ra là thế !” Bỗng khi ấy, sắc mặt của Ngôn Như Băng càng trở nên lạnh buốt, nói :
- Phi Phụng bang chủ, giờ đây sao cô chưa chịu bó tay chờ trói đi ? Cô nên biết là ở trong Ngũ Hành Cốc này, từ xưa đến nay không ai lọt vào đây mà còn sống trở về cả ! Huỳnh Ỷ Vân cười nhạt :
- Chưa hẳn thế đâu ! Dứt lời, nàng liền vung tay lên, sử dụng toàn những thế võ tuyệt học ghi chép trong pho Giáng Long kinh để tấn công về phía Ngôn Như Băng. Mỗi một thế võ cũng đều tuyệt diệu khó lường, rít gió ào ào trên không, nghe thực khủng khiếp.
Ngôn Như Băng “hứ” một tiếng lạnh lùng rồi vung đôi chưởng ra đỡ thẳng. Với võ công thượng thặng, khổ luyện mấy mươi năm của lão ta, nên đánh ra thế nào cũng hết sức ác độc, hiểm hóc.
Huỳnh Ỷ Vân trông thấy sở học của Ngôn Như Băng cao sâu rộng rãi, gần như bao gồm tất cả các đường võ tuyệt nghệ của các môn phái trong võ lâm, nên hết sức kinh ngạc. Vì thế, sau mấy mươi đường võ là nàng đã cảm thấy hết sức mệt nhọc.
Trong gian phòng chứa thuốc này rất chật hẹp, nên nàng cảm thấy rất vướng chân vướng tay, hơn nữa, một thế đánh của Ngôn Như Băng buộc nàng phải sử dụng đến ba thế võ mới đỡ được, để giữ cho mình khỏi bị chiến bại.
Ngôn Như Băng vì sợ đổ vỡ số lọ thuốc của lão ta trong gian phòng, nên những luồng kình lực tấn công Huỳnh Ỷ Vân chỉ sử dụng một nửa là lão ta lại phải thu trở về.
Bỗng nhiên, Ngôn Như Băng xoay tròn thân mình, rồi vọt người lên cao ba thước, giương cả mười ngón tay ra, bắt từ trên nhào lộn người xuống như một con chim ưng đang chụp lấy một con thỏ. Trong khi đó, mười ngón tay của lão ta cũng không ngớt búng ra liên tiếp ! Tức thì, Huỳnh Ỷ Vân bỗng khẽ “hự” lên một tiếng khô khan, rồi cả thân người lảo đảo, lồng ngực phập phồng, hơi thở hổn hển....
Ngôn Như Băng lộ sắc tươi cười, đôi mắt sáng ngời như hai luồng điện, gằn giọng :
- Bang chủ, nếu cô có thể lĩnh hội hết được tinh túy của Giáng Long kinh, thì già đây thực sự không phải là đối thủ của cô. Nhưng chỉ đáng tiếc là cô mới biết được chút ít mà đã quá tự hào nên mới bị thương dưới “Thập tuyệt chỉ” của già đây ! Nói đến đây, lão ta lên giọng tằng hắng hai tiếng, rồi tiếp :
- Phi Phụng bang chủ, lai lịch của cô có những điều bí ẩn không thể nói ra cho người ngoài biết và sự bí ẩn đó có tương quan đến cả cục diện võ lâm. Già đây có ý muốn biết những điều bí ẩn đó, vậy mong cô hãy thẳng thắn giãi bày cho ! Trong khi ấy, Huỳnh Ỷ Vân cảm thấy chân khí trong cơ thể đều cuồng loạn, vì bị đình trệ, máu huyết trong người cũng bị bế tắc, nhất thời, võ công bị phế đi quá nửa, nên không khỏi hết sức đâu lòng, lệ trào mi mắt như muốn tuôn rơi. Nhưng cũng may là nàng nhờ có tấm vải che mặt nên đối phương không trông thấy được thái độ kinh hoàng, đau đớn ấy của nàng.
Sau khi nàng nghe qua câu nói của Ngôn Như Băng, thì không khỏi giật bắn người. Vì những sự bí ẩn về nàng, có một tầm quan hệ rất to tát, đâu thể nói ra cho kẻ khác biết được. Do đó, nàng im lặng không trả lời ra sao cả.
Ngôn Như Băng trông thấy Huỳnh Ỷ Vân không trả lời câu hỏi của mình thì lửa giận nổi lên bừng bừng, mặt tràn đầy sát khí, quát to :
- Già đây nghĩ tình cô là thân gái, nên không nỡ hành hạ thân xác của cô, vì làm như vậy thì già đây quá nhẫn tâm. Nhưng nếu cô không bằng lòng nói, thì già đây bắt buộc không thể nào hành động khác hơn.
Vừa nói, lão vừa cất bước tiến từng bước một về phía Huỳnh Ỷ Vân.
Bởi thế, quả tim của Huỳnh Ỷ Vân không ngớt nhảy rộn lên, nghe thình thịch, đầu óc quay cuồng, đôi mắt tối sầm lại.
Bỗng nhiên, ngay lúc ấy, cô gái áo tía mở to đôi mắt ra, kêu lên :
- Thưa cha ! Ngôn Như Băng nghe qua tiếng thưa ấy, không khỏi giật mình. Từ nãy giờ, ông vẫn tưởng là nàng đã chết dưới tay của Huỳnh Ỷ Vân rồi, nên không để ý nhìn đến, do đó, ông vô cùng oán hận Huỳnh Ỷ Vân.
Giờ đây, ông chẳng quay trở lại đỡ cô gái áo tía mà chỉ nhắm thẳng Huỳnh Ỷ Vân lao vút tới.
Lúc bấy giờ, Huỳnh Ỷ Vân đã mất hết sức kháng cự, nhưng trông thấy Ngôn Như Băng lao tới, trái lại, nàng rất thản nhiên không xem cái chết vào đâu nữa.
Liền đó, Ngôn Như Băng chụp lấy cánh tay mặt của nàng, đặt năm ngón tay của lão lên mạch của Huỳnh Ỷ Vân, cười nhạt nói :
- Thì ra trước khi đến Ngũ Hành Cốc, cô đã dùng một thứ thuốc rất độc ! Trong Ngũ Hành Cốc này, chẳng có vật gì là không độc cả, hễ ai trúng phải thì sẽ chết ngay. Cô đã nghĩ ra cách lấy độc trừ độc quả là hết sức thông minh. Nhưng chỉ đáng tiếc là sự thông minh của cô hoàn toàn vô dụng. Giờ đây, tôi niệm tình cô chưa sát hại ái nữ của tôi, nên bằng lòng để cho cô một thời hạn ba tiếng đồng hồ suy nghĩ kỹ về hai đường sống chết. Nếu bằng lòng nói thật cho tôi nghe về lai lịch của cô, thì tôi có thể để cho cô được sống ! Nói dứt lời, lão ta liền buông lỏng năm ngón tay ra, quay người nhảy thẳng đến trước mặt cô gái áo tía nói :
- Linh nhi, con đã là sao rồi ?
Cô gái áo tía cười ảo não nói :
- Thưa cha, giữa cha và số người của lão tặc Vô Tình Tú Sĩ ai thắng ai bại, mau nói cho con biết đã ?
Ngôn Như Băng nói :
- Bọn họ đã bị trong thương, thảm bại rút lui rồi ! Cô gái áo tía nói :
- Đáng tiếc là con không được chính mắt trông thấy ! Huỳnh Ỷ Vân bỗng lên tiếng nói :
- Ngôn cốc chủ, người con gái của ông cũng sống không hơn nửa tiếng đồng hồ nữa đâu ! Ngôn Như Băng cười nhạt nói :
- Già đây nếu không cứu được tính mệnh của con gái mình, thì thật nào xứng danh với cái tên thần y của mình nữa ?
Vừa nói, lão ta vừa bồng cô gái áo tía dậy, đi thẳng đến một cái giá gỗ đựng thuốc. Tức thì, chiếc giá gỗ ấy và cả tấm vách đá liền tự động lui vào phía trong, chừa trống một cánh cửa. Ngôn Như Băng bồng ái nữ bước nhanh vào trong đó.
Liền đó, chiếc giá gỗ kia lại nhanh nhẹn đóng kín lại như cũ, chẳng hề nghe có một tiếng động.
Đến chừng ấy, Huỳnh Ỷ Vân mới bừng hiểu ra, tại sao vừa rồi Ngôn Như Băng đã tiến đến sát lưng mình không hề nghe một tiếng động như vậy.
Bỗng nhiên, chiếc giá gỗ ấy lại hé mở. Ngôn Như Băng từ trong thò đầu ra nói :
- Phi Phụng bang chủ, cô hãy suy nghĩ cho chính chăn đi....
Câu nói của lão ta chưa dứt, thì Huỳnh Ỷ Vân đã ngắt lời :
- Ngôn cốc chủ, ông cũng chớ nên quá đắc ý làm gì. Vì ái nữ của ông nếu không được tôi ra tay cứu chữa thì dù ông là một thần y tên tuổi vang dội trong giới giang hồ, cũng không có cách nào cứu sống được cô ta đâu ! Ngôn Như Băng gằn giọng :
- Một mạng phải đền một mạng, không lỗ lãi gì đó mà sợ ! Nói dứt lời, ông ta lại thụt đầu vào trong, tức thì chiếc gỗ lại đóng kính như cũ.
Huỳnh Ỷ Vân cảm thấy hoàn toàn thất vọng nên đôi dòng lệ tuôn trào như một xâu ngọc trai bị đứt dây.
Huỳnh Ỷ Vân nhờ có võ công cao cường nên đã vận dụng nội công thượng thặng của mình để chế ngự không cho thương thế trầm trọng hơn nữa. Trong khi đó, nàng cũng không ngớt suy nghĩ một mưu chước để thoát nguy, Thời giờ đã trôi qua từng phút. Vết thương do “Thập tuyệt chỉ” gây ra trong người nàng đang nóng bỏng và đau đớn như bị lửa đốt, khi giảm nhẹ, lúc nặng thêm, khiên xương cốt trong người nàng như bị rã rời không còn sức lực gì cả ! Đột nhiên, qua một hồi chuyển động rất khẽ trên bức vách đá, tức thì cánh cửa bí mật đã mở ra và Thiết Chỉ Thư Sinh Lữ Khưu Mộ Bình từ ngoài bước vào.
Chiếc áo dài màu xanh của Lữ Khưu Mộ Bình đang mặc trên người đã bị rách nát nhiều chỗ, tóc râu rối phờ, xem dáng điệu rất lôi thôi lếch thếch, sắc mặt giận hầm hầm.
Qua dáng điệu và thái độ ấy của ông ta, không cần ai nói cũng có thể biết được là trong khi lẻn vào gian nhà đá này, ông ta đã đụng vào cạm bẫy và đã bị thương không phải nhẹ.
ông ta vừa nhìn thấy Huỳnh Ỷ Vân ngồi dựa lưng vào một cái giá gỗ, lồng ngực phập phồng, hơi thở hổn hển thì không khỏi sửng sốt, nhưng rồi lại lộ vẻ tươi cười ngay.
Huỳnh Ỷ Vân trông thấy tia mắt của Lữ Khưu Mộ Bình khác lạ thì không khỏi giật bắn người, vì nàng biết Lữ Khưu Mộ Bình không phải là người trong Ngũ Hành Cốc. Bởi thế, nàng đã nắm chặt ba mũi “Tú hoa châm” trong lòng bàn tay, thủ thế để chờ tấn công đối phương.
Lữ Khưu Mộ Bình mỉm cười nói :
- Cô nương, cô đã bị thương rồi hay sao ?
Huỳnh Ỷ Vân im lặng không trả lời.
Lữ Khưu Mộ Bình tỏ ra rất luống cuống, nhưng dù sao lão ta vẫn là người rất sâu sắc nên lại mỉm cười nói :
- Nếu tại hạ đoán không sai thì cô nương chắc chắn là bang chủ Phi Phụng Bang, một nhân vật tên tuổi vang dội cả phía Nam lẫn phía Bắc sông Trường Giang, có một lai lịch đầy bí mật mà không ai được biết ?
Huỳnh Ỷ Vân lại giật bắn người nói :
- Xin tôn giá cho biết lai lịch và làm thế nào lại có thể đi được vào đây ?
Lữ Khưu Mộ Bình nói :
- Tại hạ là một kẻ vô danh bất tài tên gọi là Lữ Khưu Mộ Bình và mọi người tặng cho cái biệt hiệu Thiết Chỉ Thư Sinh. Vì vừa rồi trên đường đi, tôi thấy cô nương xâm nhập vào sơn cốc chỉ có một mình nên sợ cô nương gặp phải điều nguy hiểm, do đó, tôi mới âm thầm theo dõi ở phía sau và vào đến nơi đây ! Huỳnh Ỷ Vân nghe qua, tâm can không khỏi ớn lạnh. Hiện giờ, nàng đang bị thương bởi “Thập tuyệt chỉ” của Ngôn Như Băng, nên dù cho những tay võ công tầm thường, bất thần tấn công nàng thì nàng cũng không có cách gì chống cự lại được cả. Qua lời nói cũng như thái độc của Lữ Khưu Mộ Bình, nàng đoán biết ông ta là người không có ý tốt, nên cố gắng giữ sự trầm tĩnh cười nhạt nói :
- Bổn bang chủ và tôn giá chẳng hề quen biết nhau, cũng chẳng phải là người có sự giao thiệp trong vòng đạo nghĩa, vậy cần gì phải lo nghĩ đến việc bổn bang chủ xâm nhập vào vòng nguy hiểm ? Nếu chẳng phải là kẻ có một dụng tâm gì thì hành động ấy thực làm cho người ta khó hiểu ! Đôi mắt của Lữ Khưu Mộ Bình bỗng chiếu ngời ánh sáng lạnh ngắt, sắc mặt tràn đầy sát khí, cười ha hả thực to nói :
- Cô nương quả là người ăn nói thẳng thắn, chẳng có điều gì che giấu cả ! Nói đến đây, bỗng giọng nói của ông ta trở thành lạnh lùng :
- Tôi đây có ý muốn nhờ cô cho biết Hàn Thiết Quan Âm, Giáng Long kinh và Ngô Câu kiếm hiện giờ ở đâu và lấy đó để làm điều kiện cứu thoát cô ra khỏi nơi này, cô thấy sao ?
Huỳnh Ỷ Vân nói :
- Ba bảo vật ấy hiện giờ đều ở trong tay Ngôn Như Băng cả. Bổn bang chủ vừa bị Ngôn Như Băng đánh trọng thương và lão ta đang ở cách vách gian nhà đá này. Tôn giá cất tiếng cười to như thế là đã tự tìm lấy cái hại đến cho mình rồi đó ! Lữ Khưu Mộ Bình nghe qua sắc mặt không khỏi biến hẳn, đôi mắt đầy vẻ sợ sệt, kinh hoàng thối lui ra sau một bước lắc đầu nói :
- Cô nương, có phải cô định bịa đặt để dọa tại hạ không ?
Huỳnh Ỷ Vân cười nhạt nói :
- Nếu ông không tin thì ở yên tại đây chờ đợi trong giây lát sẽ biết.
Lữ Khưu Mộ Bình cười lạnh lùng nói :
- Cô nương, tại hạ nào phải đứa trẻ lên ba ? Cô nương đã đánh trọng thương ái nữ của Ngôn Như Băng, vậy lão ta làm thế nào bằng lòng tha chết cho cô ? Hơn nữa, cô nương đến đây mục đích là tìm lấy “Cửu chuyển phản hồn đơn”, trong khi đó thì Hàn Thiết Quan Âm, Giáng Long kinh và Ngô Câu kiếm cô không hề hỏi đến một lời. Như vậy, cũng đủ biết là ba bảo vật ấy, cô nương đã được biết hiện giờ nó ở đâu hoặc cũng rất có thể là nó đã rơi vào tay cô nương rồi ! Huỳnh Ỷ Vân không khỏi thầm kinh hãi, bèn cười nhạt nói :
- Ba vậtấy nếu đã rơi vào tay tôi thì trong thiên hạ không còn ai có thể đối địch nổi, vậy Ngôn Như Băng làm thế nào đánh trọng thương tôi được ? Riêng ông, tại sao lại an nhiên đi vào đây để nói chuyện với tôi như thế ?
Nói đến đây thì thương thế trong người nàng bỗng trầm trọng hơn.
Sau một hồi run rẩy toàn thân, hơi thở của nàng đã hết sức khó nhọc.
Lữ Khưu Mộ Bình xoay qua đôi tròng mắt một lượt, miệng mỉm cười đầy vẻ sâu độc, nói :
- Bất luận là cô nương biện giải như thế nào, tại hạ vẫn tin chắc rằng cô nương nhất quyết không chịu nói, thì tại hạ đành phải thất lễ với cô nương rồi đó ! Vừa nói, ông ta vừa đưa chân tràn nhanh tới, rồi lại chớp nhoáng vung cánh tay mặt lên, giương thẳng năm ngón tay ra, nhằm tấm vải che mặt của Huỳnh Ỷ Vân chụp xuống.
Huỳnh Ỷ Vân tức giận nạt to một tiếng, tức thì bao nhiêu chân lực mà nàng đã vận dụng từ nãy giờ liền được dồn ra cánh tay phải. Ba mũi “Tú hoa châm” đã cùng một lúc lao vút ra, hơn nữa, vì khoảng cách giữa hai người quá gần, nên chỉ trong chớp mắt là nó đã bay đến đích ngay.
Lữ Khưu Mộ Bình vừa trông thấy cánh tay xinh xắn của Huỳnh Ỷ Vân vung lên đã kịp thời ứng biến một cách thần tốc. Ông ta ngã người nhào lộn ra sau, nên may mắn tránh được hai mũi “Tú hoa châm” vừa bay đến. Nhưng nào ngờ còn một mũi nữa đã ghim thẳng vào “Tất nhãn huyệt” nơi chân trái của ông ta. Thế là Lữ Khưu Mộ Bình chỉ kịp cảm thấy toàn thân tê buốt rồi ngã phịch xuống đất.
Huỳnh Ỷ Vân vì dùng sức quá nhiều, nên sau khi hạ được đối phương xong thì bỗng nàng cảm thấy trong cổ họng mằn mặn, kế đó, một ngụm máu tươi lại vọt ra ngoài. Chính vì thế nên tấm vải che mặt của nàng đã trở thành đỏ tươi. Đồng thời, nàng cũng gần như bị ngất lịm đi. Nhưng dù vậy, nàng vẫn cố gắng đem hết sức trong người để giữ thần trí được bình tĩnh khỏi bị hôn mê.
Lữ Khưu Mộ Bình nhanh nhẹn vùng người đứng lên. Thái độ có vẻ khoan thai, đầy vẻ hào hoa của ông ta trước kia, trong giờ phút này bỗng tan biến đi đâu cả. Ông ta mỉm cười ghê rợn, đôi mắt đầy vẻ hung dữ, thò tay nhổ mũi “Tú hoa châm” ghim tại “Tất nhãn huyệt” ra, nói :
- Bánh sáp đi mà không bánh qui lại, ấy là thất lễ ! Này cô nương, vậy chớ oán trách tại hạ là độc ác đấy nhé ! Bỗng nhiên, ngay lúc ấy có một giọng cười âm u lạnh nhạt vọng đến :
- Thân mình đã lâm vào ngõ bí thế mà còn ở đây hiếp đáp một cô gái, quả còn thua loài cầm thú nữa kia ! Lữ Khưu Mộ Bình không khỏi giật mình, kinh hãi đưa mắt nhìn lại, thì trông thấy người vừa lên tiếng nói chính là người đàn ông tự xưng là Triệu Hổ Thành ở Miêu Cương, cùng đi chung với ông ta khi nãy. Trong khi ấy, cánh cửa bí mật của gian phòng cũng không rõ đã được mở ra từ lúc nào. Bởi thế, ông ta ngạc nhiên nói :
- Ông anh.... ?
Đồ Lôi gằn giọng :
- Ai là anh em với ông đâu ?
Vừa nói, chàng vừa vung chưởng lên quét xéo về phía đối phương nhanh như chớp.
Lữ Khưu Mộ Bình vội vàng xô chưởng ra để đỡ....
Khi hai luồng chưởng lực chạm thẳng vào nhau thì Lữ Khưu Mộ Bình khẽ “hự” lên một tiếng khô khan, tức thì, cả thân người bị hất nhào lăn ra xa ngoài một trượng, té xuống đất nghe một tiếng “ầm” rồi hôn mê bất tỉnh luôn.
Liền đó, Đồ Lôi nhanh nhẹn tràn đến trước Huỳnh Ỷ Vân đưa tay chụp lấy nàng, kẹp dưới nách, rồi lao thẳng ra khỏi gian phòng đá.
Một mảnh trăng liềm thực sáng, chiếu rọi sắc bạc khắp cả bầu trời.
Dòng sông Gia Lăng uốn khúc như một con rắn, nước chảy thực siết, khiến tiếng sóng vỗ vào bờ rì rào không ngớt bên tai.
Tại nơi khu rừng trúc bên cạnh bờ sông, ngôi miếu Thủy Thần đứng sững giữa một khung cảnh tĩnh mịch....
Bỗng đâu có một bóng đen kẹp dưới nách một người, bay bổng trên không như một con hạc, lướt qua khỏi đầu những ngọn trúc, nhắm thẳng gian lầu ở phía sau miếu phi nhanh tới.
Liền đó, trong gian lầu bỗng có ánh lửa lóe lên, rồi ngọn đèn dầu được đốt sáng. Dưới ánh đèn mờ tỏ, đã thấy rõ bóng người tiến vào gian lầu vừa rồi chính là Đồ Lôi.
Đồ Lôi đặt Huỳnh Ỷ Vân nằm yên trên giường, rồi lui trở ra chiếc bàn kê gần cửa sổ, tựa hồ như đang nghĩ ngợi điều gì.
Huỳnh Ỷ Vân tuy bị trọng thương, nhưng tâm trí vẫn còn tỉnh táo.
Vuống khăn che mặt của nàng không rõ bị mất từ lúc nào, nên để lộ nguyên sắc mặt tiều tụy và tái nhợt, trên khóe miệng hãy còn vệt máu tươi.
Đôi tròng mắt của nàng khẽ lay động, chú ý nhìn qua khung cảnh trong gian phòng và theo dõi những cử chỉ khó hiểu của Đồ Lôi. Nàng không khỏi ngạc nhiên, băn khoăn trước khung cảnh này.
Sau độ khoảng thời gian dùng xong một chén trà, thì bỗng thấy Đồ Lôi cất tiếng than dài, rồi đột nhiên quay người mạnh dạn bước thẳng đến trước chiếc giường, thò tay lật nghiêng thân hình của Huỳnh Ỷ Vân....
Huỳnh Ỷ Vân thấy thế không khỏi hồn bay phách tán. Nhưng ngay khi ấy, Đồ Lôi đã đè một bàn tay lên “Mệnh môn huyệt” tại sau lưng nàng, rồi liền đó, nàng cảm thấy có một luồng hơi nóng truyền vào xương sống và chạy khắp tất cả bách huyệt trong cơ thể. Nhờ thế, chân khí trong người nàng đã dần dần được quy tụ trở lại, tinh thần nhờ thế cũng thấy phấn chấn hơn.
Sau đó, Huỳnh Ỷ Vân lại cảm thấy có hai ngón tay của Đồ Lôi đang điểm tại “Khí hải huyệt” phía dưới bụng của mình, nên không khỏi thẹn thuồng, lên tiếng trách :
- Hãy mau buông tay ra, nếu không thì cô nương đây sẽ mắng ông đó ! Vì Huỳnh Ỷ Vân vẫn là một cô gái, nên trước việc ấy nàng quá thẹn thuồng, giãy giụa định đứng lên bước xuống giường.
Ngay lúc đó, chính là lúc Đồ Lôi đang tập trung tinh thần để dồn nội lực chữa vết thương cho nàng, trên đầu khói trắng bốc lên mờ mịt.
Giờ phút ấy tối ư quan trọng, bởi thế, khi nghe Huỳnh Ỷ Vân nói thì Đồ Lôi hết sức hoảng hốt.
Nếu Huỳnh Ỷ Vân vùng dậy bỏ đi thì tất cả những công lao khó nhọc từ nãy đến giờ đều trở thành vô dụng cả. Vì vậy, Đồ Lôi bất đắc dĩ phải đưa hai ngón tay nơi bàn tay mặt đang đè tại “Mệnh môn huyệt” điểm thẳng vào “Tam tiêu huyệt” của nàng một lượt.
Tức thì, Huỳnh Ỷ Vân cảm thấy tứ chi đều mềm nhũn, không còn sức lực để giãy giụa nữa. Tuy thế, máu huyết trong người nàng vẫn vận chuyển đều đặn như thường. Huỳnh Ỷ Vân cảm thấy hết sức cuống quít, vừa gào mắng vừa bừng đỏ cả sắc mặt.
Đào Gia Kỳ tức Đồ Lôi vẫn là ngơ như không nghe, vì chàng đã khổ tâm suy nghĩ mới tìm ra được cách cứu chữa, vậy đâu có lý nào nửa chừng lại chịu bỏ dở hay sao ?
Huỳnh Ỷ Vân tuy biết Đồ Lôi chỉ có ý cứu mình, chứ thực sự thì chẳng có ý lợi dụng gì cả, nhưng nàng là một người con gái còn trong sạch, vậy đâu thể nào chịu đựng được việc một người đàn ông xa lạ mó đến thân người mình. Nếu thế thì có khác nào một viên ngọc trắng đã mang vết tỳ, sau này làm thế nào ngó đến mặt kẻ khác được ? Vì nghĩ thế, nên nước mắt nàng tuôn như mưa, cất tiếng quát mắng càng to hơn nữa.
Độ một tiếng đồng hồ sau, Đồ Lôi mới rút chưởng và chỉ trở về, rồi lại nhanh nhẹn vung cả mười ngón tay lên điểm như mưa xuống các huyệt đạo trên khắp cơ thể của Huỳnh Ỷ Vân.
Huỳnh Ỷ Vân vì quá xấu hổ, có ý nghĩ thà chết quách đi còn hơn, nên buột miệng nói :
- Sống nhục thì thà chết quách đi, vậy ông hãy làm ơn cho tôi ! Đồ Lôi bỗng lên tiếng nói :
- Cô nương, tại sao cô không nghĩ đến mối thù sâu như bể cả mà hiện cô đang mang trong người ? Thù nhà chưa trả thì làm sao chết đi được ? Mẫu thân và em trai đều bị giết chết một cách thảm thiết, đồng thời, hiện nay vết thương của cha cũng chưa bình phục. Vậy sự nặng nhẹ của cái chết, cô nương cần suy nghĩ chính chắn mới được ! Huỳnh Ỷ Vân nghe giọng nói của Đồ Lôi quá quen thuộc, nhưng nhất thời không thể nghĩ ra đấy là ai, nên không khỏi sững sờ một lúc, kinh ngạc hỏi :
- Ông làm thế nào biết được việc riêng của cô nương đây ?
Đồ Lôi mỉm cười không nói gì cả, trong khi đó đôi chưởng của ông ta bỗng nhanh nhẹn đè mạnh xuống “Nhũ trung huyệt” của nàng.
Huỳnh Ỷ Vân lại bừng đỏ sắc mặt, đôi mắt nhắm nghiền, khẽ than thầm. Nàng cố suy nghĩ mãi giọng nói quen thuộc của Đồ Lôi, cố tìm nhớ xem đấy là ai và mình đã gặp được nơi nào … ?
Một tiếng gà gáy sáng từ xóm nhà nông gian bên cạnh sông vọng lại. Bên ngoài cửa sổ ánh sáng cũng đã lặn, ngọn nến trên bàn cũng đã sắp tàn. Trong gian gác vì thế đã trở thành lu mờ hẳn.
Huỳnh Ỷ Vân bỗng buột miệng cất giọng trong trẻo kêu lên :
- Té ra là anh ! Huỳnh Ỷ Vân đã nghĩ ra được giọng nói ấy chính là Đào Gia Kỳ.
Lúc bấy giờ, vết thương do “Thập tuyệt chỉ” gây ra trong người nàng đã hoàn toàn bình phục. Do đó, tại “Tam tiêu huyệt” đã bị Đào Gia Kỳ điểm vừa rồi, cũng tự động giải trừ đi.
Trong lúc ấy, chân khí trong người của Đào Gia Kỳ đã bị hao tổn đi rất nhiều, nên bất thần té ngồi bẹp xuống đất, nhắm nghiền đôi mắt lại để vận dụng hơi thở trong người điều hòa lại khí huyết.
Huỳnh Ỷ Vân vội vàng ngồi dậy. Nàng đưa mắt chú ý nhìn Đào Gia Kỳ, nhưng không dám làm kinh động đến chàng, mà chỉ đứng bên cạnh trông nom chàng thôi.
Ánh bình minh đã ló dạng, một tia nắng sớm đã chiếu rọi vào gian lầu … Mồ hôi lạnh đã tuôn nhễ nhai khắp mặt Đào Gia Kỳ, nên số thuốc dị dung dùng để cải trang, cũng bị mồ hôi xóa đi cả, do đó, khuôn mặt anh tuấn và sáng láng như ngọc của chàng lại hiện rõ ra.
Huỳnh Ỷ Vân nói lẩm bẩm :
- Sao anh ta lại không nói cho người ta rõ ? Làm người ta … ôi chao ! Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời của nàng bỗng hiện lên một nụ cười dịu dàng, khiến ai nhìn thấy cũng đều phải say sưa, ngây ngất ! Ánh triều dương đã chói lọi rực rỡ ở góc trời phía Đông … Đào Gia Kỳ đã bình phục và mở to mắt ra. Chàng bất ngờ nhìn thấy đôi má của Huỳnh Ỷ Vân đang hây hây đỏ và lên tiếng trách mình :
- Đào công tử, nếu anh nói sớm là anh đã cải trang thì tôi nào có … Nói đến đây, bỗng nàng mỉm cười vui vẻ.
Đào Gia Kỳ không khỏi cảm thấy ngây ngất trong lòng, nhưng nghiêm sắc mặt nói :
- Nếu tại hạ chữa trị chậm trễ trong giây lát thì cô nương tất phải chịu ôm hận nghìn đời, việc ấy quá cấp bách, thì còn dư thời giờ đâu để tại hạ giải thích lắm lời ?
Huỳnh Ỷ Vân cất giọng buồn bã thàn dài :
- Nếu biết sớm được là Đào công tử, thì tôi cũng không bảo Vân nhi ra đi như vừa rồi !