Mục lục
Cô Dâu Của Diêm Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Hửm?” Người đàn ông trung niên thoáng sửng sốt: “Có… có ý gì?”
“Từ ánh mắt đầu tiên ông nhìn chúng tôi thì ánh mắt của ông đã bán đứng ông.” Lăng Hạo thản nhiên mở miệng.

“Những người khác nhìn thấy chúng tôi đều rất kinh ngạc mà ánh mắt của ông lại hoàn toàn không giống, nhất là lúc nhìn tới cô Hàn, hoàn toàn là sắc mặt vui mừng khi con mồi tới cửa.”
“Mặt khác, trong trà của ông có bỏ thêm Huyền Hương thảo.

Uống một ngụm xong, không tới ba phút thì sẽ hôn mê.”
“Tôi nói có đúng không?”
Tê!
Nghe được lời nói của anh, Hàn Đồng Linh ngồi một bên hít một ngụm khí.

Nếu biết trong trà có độc thì sao Ngài sứ giả còn uống chứ?
“Hửm?” Sau khi nghe được lời của Lăng Túc Nhiên, một cỗ sát khí tràn ra từ trên thân thể người đàn ông: “Anh là ai?”
“Nói cho tôi biết hang ổ của các người thì tôi sẽ tha cho ông một con đường sống!” Lăng Túc Nhiên thản nhiên mở miệng.
Bọn đạo chích cấp bậc này làm sao che giấu được trước mặt Vua vùng Tây Lưu chứ.

Từ lúc Lăng Túc Nhiên đi tới đầu thôn đã tra qua hơi thở của của người đàn ông bên ngoài nhà, trừ người trước mắt này thì những người khác chỉ là thôn dân bình thường.

Người này xen lẫn trong thôn xóm này, rất hiển nhiên là canh me người khác lên núi, nếu gặp được con mồi tất nhiên cũng không thủ hạ lưu tình.

“Hừ!” Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng.

“Thật là dõng dạc mà, mày đã uống trà rồi, một phút đồng hồ nữa thì xảy ra chuyện gì mày cũng không biết nữa, còn dám nói tha tao một con đường sống, thật là buồn cười mà!”
“Ông thật vô liêm sỉ!” Hàn Đồng Linh khẽ kêu lên: “Lấy thuốc giải ra đây!”
“Ha ha, độc trong Huyền Hương thảo không có thuốc giải, chỉ có thể chờ một lúc lâu sau tự động bài tiết.” Người đàn ông trung niên nhìn Hàn Đồng Linh rồi liêm liêm môi khô.
“Vị mỹ nữ này, cô đừng vội, chờ tôi giết chết người đàn ông của cô xong thì sẽ đưa cô lên núi.”
“Người đẹp tuyệt sắc như cô, các anh em trên núi nhất định sẽ yêu chiều cô, tuyệt đối sẽ khiến cô muốn ngừng mà ngừng không được.”
“Tôi giết ông!” Hàn Đồng Linh biến sắc, giơ tay tấn công.

“Cô Hàn, cô không phải là đối thủ của ông ta, trước tiên ngồi ở một bên nghỉ ngơi một chút đi.” Lăng Túc Nhiên lại mở miệng.

“Cậu Lăng nhưng anh…” Hàn Đồng Linh lo lắng.

“Nếu loại độc dược cỏn con này có thể khiến tôi trúng chiêu thì không biết tôi đã chết bao nhiêu lần rồi.” Lăng Túc Nhiên cười nhạt.

“Có ý gì? Mày không trúng độc sao?” Người đàn ông trung niên thoáng sửng sốt: “Không thể nào, rõ ràng là mày đã uống trà rồi!”
“Vừa nãy tôi đã cho ông cơ hội, là bản thân ông không quý trọng.” Lăng Túc Nhiên không trả lời ông ta.

“Hừ! Mặc kệ mày có trúng độc hay không thì đều đi chết cho tao!” Trong lòng người đàn ông trung niên mơ hồ bất an.

Sau khi nói xong, giơ tay tấn công về phía Lăng Túc Nhiên, khí thế trên người lập tức phát ra, Chiến tướng cảnh giới đỉnh phong!
Hàn Đồng Linh ở một bên kìm lòng không đậu mà rùng mình.

Bang!
Người đàn ông trung niên còn chưa lao ra được vài bước thì đã bị một đạo kình phong đảo qua, cả người bay ngược ra ngoài, va trúng hai cái bàn phía sau rồi gục xuống, trên người gãy ba bốn cái xương sườn.

“Chiến Thần cảnh giới?” Sau khi há mồm phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc kinh ngạc hô lên: “Mày… mày rốt cuộc là ai?”
“Tôi họ Lăng, đến từ Tây Lưu!” Lăng Túc Nhiên mở miệng nói ra thân phận của bản thân.

“Cái gì?” Người đàn ông trung niên kinh hô ra tiếng, cả người run lên: “Anh… anh là Ngài sứ giả?”
Làm người trong võ đạo, tuy ông ta chưa từng thấy qua Lăng Túc Nhiên nhưng sao lại chưa từng nghe qua đại danh Ngài sứ giả được chứ!
“Chúc mừng ông, trả lời đúng rồi!” Lăng Túc Nhiên thản nhiên mở miệng.


Bịch bịch!
Nghe đến đó, người đàn ông trung niên không còn chút tâm lý may mắn nào, hồn xiêu phách lạc chạy đến trước mặt Lăng Túc Nhiên quỳ xuống.

“Cầu… cầu xin Ngài sứ giả tha mạng… Tôi… tôi cũng là bị bọn họ bức… Tôi lập tức mang ngài lên núi…”
Ông ta không nghĩ tới con kỳ lân huyền thoại của đất nước sẽ tự mình tới đây!
Ông ta cũng không biết tại sao Lăng Túc Nhiên uống chén trà có Huyền Hương thảo mà lại không hề hấn gì, nhân vật lớn lợi hại như vậy thì sao có thể trúng loại độc bình thường này được chứ.

Trong lòng đồng thời thay đám người trên núi cảm thấy bi ai, qua khỏi đêm nay e là không bao giờ có Âm Hư Tông tồn tại nữa.

Vút! Vút! Vút!
Ba cây ngân châm lao ra từ tay Lăng Túc Nhiên, đều cắm vào thân thể đối phương, phong ấn tu vi của người đàn ông.

“Dẫn đường!” Lăng Túc Nhiên tiếp tục mở miệng.

“Được… được rồi..”
Người đàn ông run rẩy đứng lên đi về phía cửa.

Dư nghiệt của Âm Hư Tông che giấu cũng thật kĩ, mọi người đi một tiếng đồng hồ mới đến nơi.

Ở một khe núi bí ẩn chỗ sườn núi vi vu có một cái trang viên nho nhỏ, kiến trúc bên trong thuần một màu gỗ, bên ngoài được sơn phù hợp với màu sắc một trường.

Bốn bề trang viên được bao phủ bới núi, còn có cây cối cao ngất, nếu không có người đàn ông này dẫn đường thì trừ khi là tra xét cả ngọn núi nếu không thì rất khó tìm thấy.

“Ngài… Ngài sứ giả, phía trước chính là…” Người đàn ông năng ngón tay chỉ về phía trang viên nói.

“Toàn bộ dư nghiệt của Âm Hư Tông đều ở đây sao?” Huyền Bàn mở miệng hỏi.

“Không… không phải, phòng ốc bên trong trang viên chủ yếu cung cấp cho tông chủ và vài vị trưởng lão cùng với đệ tử hạch tâm ở lại.” Người đàn ông đáp.

“Phần lớn những người khác đều có chỗ ở ở vùng ngoại ô Thân Khởi, chỉ là mỗi tháng sẽ trở lại nơi này tập trung tu luyện một thời gian.”
“Thương Lang, để cho anh em ở dưới ở lại nơi này đi, chúng ta đi vào xem tình huống trước rồi nói sau.” Lăng Túc Nhiên ra lệnh.
“Tuân mệnh.” Thương Lang mở miệng đáp.

Tất nhiên anh ta hiểu được bên trong có tình huống khác sẽ tạo thành thương vong không cần thiết.


Hai phút sau, năm người Lăng Túc Nhiên đi vào khu đất bằng phẳng của trang viên.

“Ai đó?” Hai gã đàn ông áo đen ở cửa vẻ mặt căng thẳng.

“Tôi, Trương Hùng!” Người đàn ông trung niên mở miệng đáp.

“Buổi tối ông đến đây làm gì? Bọn họ là ai?” Một gã đàn ông thoáng nhíu mày rồi đi tới.

Bịch!
Còn chưa đi tới trước mặt, Huyền Bàn nâng tay đánh một chưởng, gã đàn ông bay ngược ra ngoài khoảng mười thước rồi không có động tĩnh gì nữa.
“Hửm?” Đồng tử gã đàn ông khác co rụt lại, lập tức phóng vào trong trang viên.

Bịch!
Cổ tay Thương Lang vừa lật, một đạo hàn mang xẹt qua, thân thể gã đàn ông bị chém thành hai nửa.

A!
Hàn Đồng Linh xoay người nôn ra, quá máu me!
Oanh!
Đi vào cửa trang viên, Thương Lang lại nâng đao lên, cửa lớn nặng trịch của trang viên cứ như vậy bị phá vỡ.

“Ai đó?” Hai, ba mươi gã đàn ông đanh tuần tra bên trong trang viên vây quanh lại đây.

“Trương Hùng?” Người cầm đầu nhận ra người đàn ông trung niên liền tức giận mở miệng: “Ông bị thần kinh à? Bọn họ là ai?”
“Kêu tông chủ của các người lăn ra đây!” Huyền Bàn cao giọng mở miệng.

“Làm càn!” Người cầm đầu gầm lên một tiếng: “Dám đến chỗ này tìm chết à, thành toàn cho các người!”
Sau khi nói xong, phất phất tay: “Động thủ! Giết chết bọn họ!”
“Vâng!” Đoàn người đồng thanh đáp lại rồi lao về phái mấy người Lăng Túc Nhiên..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK