Mục lục
Cô Dâu Của Diêm Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khó có được một lần nói chuyện với nhau, vậy mà chia tay không hề vui vẻ.

Anh của tôi nói đúng, quan điểm giữa tôi và Giang Lãnh không hề giống nhau, điều mà anh quan tâm nhất không phải là chuyện tình cảm.

Cũng giống như Thấm Thanh Hà, cho dù đã phục vụ anh ở Minh phủ hơn trăm năm về trước thì có sao chứ, cuối cùng trong mắt anh cũng chỉ là thuộc hạ, cho dù hiện tại có đầu thai chuyển thế sang kiếp sau thì vẫn cứ là thuộc hạ của anh, dường như vẫn chưa từng nhận được sự đối xử đặc biệt của anh.

"Muốn có con chỉ đơn giản là vì yêu bố của đứa trẻ", tôi cũng không biết những lời này có được coi là thổ lộ hay không, có lẽ là anh hiểu tôi muốn nói gì, nhưng anh sẽ không bao giờ đáp lại tôi.

Có lẽ tôi nên thu hồi lại cái hy vọng xa vời này của mình lại, có lẽ sự liên kết tình cảm duy nhất giữa chúng tôi chính là ngủ cùng nhau trêи giường vào ban đêm.

Anh của tôi từng hỏi rằng tôi có muốn đối một chiếc giường lớn hơn hay không, dù sao thì chiếc giường kia nhỏ quá, hai đứa lúc nào cũng phải nẵm dính vào nhau.

Nhưng tôi không muốn đổi vì tôi cảm thấy rằng một khi anh đạt được mục đích của mình thì anh sẽ không còn đến chỗ tôi ngủ vào mỗi đêm nữa, có lẽ cách một ngày thì đến một lần, có lẽ là dăm bữa nửa tháng đến một lần, có lẽ là nửa năm rồi một năm, sau đó là hai ba năm...

Hoặc có lẽ là không bao giờ...gặp lại nhau nữa.

Sau khi tan học, tôi thường xuyên tới thăm bố, thế nhưng cũng không giúp được gì nhiều, các dấu hiệu sinh tôn của ông ta, thế nhưng ông ta vẫn luôn ở trong trạng thái ngủ say.

Ông cố vẫn luôn sắp xếp người trong nhà thay phiên nhau tới chăm sóc cho bố của tôi, cứ liên tục như vậy.

Khi ở trong bệnh viện, tôi còn nhìn thấy người nhà họ Hầu nữa, đôi mắt của Hầu Bảo Ngọc đỏ hoe gật đầu với tôi từ phía xa, chắc là ông cụ Hầu không chịu được nữa.

Không biết liệu hôn của ông cụ Hầu về tới Minh phủ có gặp được vợ của mình không...

Nếu như tôi chết thì liệu có gặp được Giang Lãnh ở Minh phủ không? "Hả? Cảm ơn chúng ta...

Được rồi, được rồi, ở chỗ cũ đi"

Anh của tôi ngắt điện thoại, rồi ngẩng đầu nói với tôi: "Ông chủ Chung muốn mời chúng ta đi ăn cơm ở chỗ cũ."

"Em không muốn đi."Hãy click vào đây để ủng hộ 1 click quảng cáo cho tụi mình có động lực ra chương nhé!

Tôi bĩu môi: "Ông già kia suốt ngày chỉ vì lợi ích thôi, muốn gặp chúng ta xem ra lại có việc muốn nhờ, cứ thấy chúng ta tuổi còn trẻ thì cứ bắt lấy mà lợi dụng."

"Vậy bây giờ phải làm sao? Giang Lãnh vẫn còn chưa trở về, anh không thể để em ở nhà một mình được, chúng ta cùng đi đi, như vậy thì em đỡ phải nấu cơm...

Hơn nữa, em cũng có thể đi nghe một chút xem ông ta muốn làm gì, đỡ để cho anh bị người ta hãm hại"

"Được rồi"

Tôi nhanh chóng gật đầu, những lời này của anh ấy đúng là chọc vào điểm yếu của tôi mà, hiện tại bố của tôi lại đang hôn mê bất tỉnh, cho nên tôi và anh của tôi sống nương tựa lẫn nhau, tôi không thế để anh ấy đi đối mặt với nguy hiểm một mình được.

Ông chủ Chung thấy chúng tôi thì cứ cảm ơn không ngừng, với anh tôi thì cứ một câu là chàng trai trẻ, sau đó còn cười nói với tôi: "Cô Lan Lăng đã khỏe hơn chưa? Tôi nghe nói công việc xử lý lệ quỷ rất vất vả cho nên tôi muốn tặng cô một ít thuốc bổ, coi như là một chút tâm ý của tôi."

Ông ta khách khí như vậy, đơn giản là vì ông ta tiếc gia sản của mình, lúc đó ông ta sợ hãi tới mức cứ nói sẽ chia nửa gia sản cho tôi, hiện giờ đã giải quyết xong sự việc, đừng có nói một nửa, tôi thấy chỉ có một phần mười chỗ đó ông ta cũng thấy tiếc.

Tôi lười nhấc mí mắt lên, uể oải nói: "Chú Chung không cần khách khí như vậy, tôi không một nửa gia tài của chú đâu."

Ông chủ Chung cười với vẻ xấu hổ, nói: "Tôi mời hai người đến chính là vì việc này, hai người giải quyết chuyện lớn như thế giúp tôi, nhưng lại không hề nhắc đến chữ thù lao nào, vì thế nên tôi cảm thấy có chút ngại muốn hỏi xem hai người muốn thu phí này như thế nào?"

Anh tôi nhìn về phía tôi theo bản năng, anh ấy cảm thấy chuyện này đều là do tôi và Giang Lãnh làm cả cho nên giá cả thế này cũng sẽ do tôi quyết định.

"CÁc người mời nhà họ Trầm tới siêu độ oan hồn thì mất bao nhiêu?"

Tôi hỏi.

"A...

Ông cụ Thẩm bảo mấy người trẻ tuổi qua đây thì mất tầm khoảng 1 tỷ rưỡi, còn nghe nói nếu đích thân Thẩm Thanh Hà ra tay thì ít nhất là 10 con số trở lên"

Ông chủ Chung bĩu môi, dường như cảm thấy thu phí như vậy như thể đi cướp bóc của người khác vậy.

"Vậy thì lấy 1 tỷ rưỡi như nhà họ Thấm đi"

Tôi mở miệng khiến cho ông chủ Chung cảm thấy vô cùng kinh ngạc, chuyện siêu độ vong hồn giải quyết lệ quỷ là chuyện nguy hiểm như thế mà tôi chỉ ra giá 1 tỷ rưỡi, ông ta còn tưởng tôi đang nói giỡn.

"Cô Lan Lăng, cô gọi tôi một tiếng chú Chung, cho nên tôi không thể keo kiệt bủn xỉn với hai người trẻ tuổi như vậy được, tôi biết tiên viện phí của bố cô rất lớn, tôi rất ngưỡng mộ sự tự lập của hai người, cho nên các người muốn bao nhiêu thì cứ nói với tôi, tôi sẽ không từ chối đâu."

Chú Chung đập bàn nói.

Tôi cười cười lắc đầu: "Nói thẳng ra là lừa bịp tống tiên, cứ vậy đi chú Chung, chúng tôi không cần nhiều nữa đâu, càng nhiều thì lại càng thêm nghiệp chướng."

Tôi vừa mới dứt lời thì cửa lớn bị đạp mạnh ra khiến cho tôi cảm thấy hoảng sợ, vệ sĩ của chú Chung ngay lập tức xông lên đề phòng.

Người bước vào là một người trông rất trẻ, vì uống say mà ngã thẳng xuống mặt đất, bên cạnh anh ta là một người đàn ông trung niên đeo kính mặc tây trang vội vã giải thích: "

Thật sự xin lôi! Cậu Lâm uống hơi nhiều! Tôi thành thật xin lôi..."

Chú Chung vừa đứng lên thì nhìn thấy, vội vàng quát lớn bảo vệ sĩ ra nâng người trẻ tuổi kia dậy, ông ta vội đi lên nói: "Trợ lý Phương, đây là có chuyện gì vậy...Vị này chính là cậu Lâm sao?"

Anh của tôi kéo tôi lui sang một bên, anh ấy dùng tay ra hiệu, ý bảo tôi chớ có lên tiếng.

Vừa rồi suýt chút nữa tôi đã lớn tiếng kêu lên, người nằm té trêи mặt đất lại chính là cậu Lâm, sau lưng của anh ta có một bóng đen mờ mờ, thế nhựng người xung quanh lại không thể nhìn ra được.

"..

Em đừng nói gì cả!"

Anh của tôi nhắc nhở tôi.

Tôi mím môi yên lặng gật đầu, lui sang một bên quan sát.

Người gọi là trợ lý Phương đeo kính mắt màu vàng lấy khăn tay ra xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, nói với chú Chung: "Ông Chung, cũng không biết cậu Lâm bị làm sao mà vừa bước vào phòng liên ngồi xuống, đột nhiên sắc mặt lại trắng bệch, tôi hỏi cậu ấy rằng có phải cậu ấy cảm thấy không thoải mái hay không thì cậu ấy lại lắc đầu.

Sau khi uống được vài ly rượu thì cậu ấy run rẩy đứng lên khiến cho tôi cảm thấy vô cùng hoảng sợ, tôi định đưa cậu ấy tới bệnh viện thì không ngờ đột nhiên cậu ấy lại ngất xỉu! Chuyện này...

Có phải quấy rầy mọi người đang bàn chuyện không?"

Chú Chung vội xua tay nói: "Không sao cả, chúng tôi chỉ là đang ăn cơm với nhau mà thôi, cậu vẫn nên nhanh chóng đưa cậu Lâm tới bệnh viện đi, tôi sẽ phái thêm 2 tên vệ sĩ lái xe đi theo các cậu."

Anh ta vừa mới nói xong thì tôi nhìn thấy một bản tay nho nhỏ của cái bóng đen ở sau lưng của cậu Lâm đè nặng hai vai của cậu Lâm xuống, rồi từ từ đến gân hơi thở của anh ta rồi bất đầu hút khí.

Đây chính là quỷ hại người mà! Chẳng lẽ chúng tôi cứ trơ mắt đứng nhìn như vậy sao? Động tác của anh tôi còn nhanh hơn cả tôi, anh ấy nằm lấy tiền Ngũ Đế trong tay, bấm tay niệm thân chú ném về phía trước khiến cho bóng đen kia ngẩng đầu lên với vẻ ngạc nhiên, đôi mắt đỏ sậm nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Tiên Ngũ Đế không có tác dụng gì với nó, dường như bóng đen rất tức giận muốn cảnh cáo chúng tôi không được nhúng tay vào việc của người khác.

"Hừ...

Mẹ nó, không ngờ con quý này lại lợi hại như vậy, thế mà nó lại dám ngang ngược như vậy."

Anh của tôi có chút khó chịu, ở đây có người biết chuyện, vậy mà con quỷ này lại dám ngang nhiên hại người như vậy ư? Rõ ràng là nó không coi chúng tôi ra gì! Tôi triệu hồi tiểu quỷ sai, khi hai người bọn họ mang theo dây chuyền xuất hiện thì liền sửng sốt: "Thưa nữ chủ nhân, thứ này...

Không thuộc sự cai quản của chúng tôi "

"Hả?"

Đôi mắt của bóng đen kia đỏ như máu, nhìn thế nào cũng là quỷ mà? Tên tiểu quỷ sai khẽ bước đến bên cạnh tôi, nhỏ giọng nói: "Tên Quỷ hồn này...

Nó có chủ đấy ạ, có người hao tổn chính âm đức dương thọ của mình để tạo ra nó cho nên chúng tôi không thể câu được...

Lại có âm sai không câu được quỷ hồn ư? Đột nhiên bóng đen kia nhe nanh với tôi khiến cho chiếc nhắn trêи tay của tôi tỏa ra ánh sáng màu đỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK