Nghĩ đến phải đối mặt với sự "Quan tâm" của quý nữ kinh thành, Nhu Gia cả người đều hỏng mất.
"Mẫu thân, hoàng đế cữu cữu sao lại đối xử với con như thế, hôm nay chính là sinh nhật con!"
Dù cho muốn giáng nàng xuống thành hương quân, muốn xử phạt nàng, không thể đẩy về sau một ngày sao?
Chỉ cần không phải hôm nay, nàng liền sẽ không mất mặt trước rất nhiều người!
Trên mặt Phúc Trinh đều là vẻ yêu thương.
"Đứa nhỏ ngốc, hoàng đế cữu cữu của con nếu không chọn ở hôm nay ra chỉ, làm quyền quý cả thành thấy con chật vật, sao có thể làm các triều thần nguôi giận, làm cho bọn họ không hề cắn chặt con không bỏ được? Con chịu qua lần giáo huấn này, ngày sau hành sự nhất định không thể lại lỗ mãng, mặc kệ con muốn làm gì, đều phải thương lượng trước cùng mẫu thân, con mau đi rửa mặt chải đầu trang điểm, mẫu thân đã phái người đi đón tên Trình Khanh kia tới tham gia Hội Thưởng Mai!"
"Mẫu thân, mẫu thân mời Trình Khanh tới Hội Thưởng Mai?"
Nhu Gia cả người đều bị xấu hổ buồn bực bao phủ!
Nàng sống đến 18 tuổi đều xuôi gió xuôi nước, chưa từng có mất mặt giống như vậy.
Quá mức nhất là còn kêu Trình Khanh tới nhìn một màn này.
Chính mình vẫn là con đẻ của mẫu thân sao?
Có lẽ Trình Khanh kia mới là con đẻ của mẫu thân!
Nhu Gia tức giận lại khó chịu, nước mắt rơi xuống.
Phúc Trinh ngồi xuống bên cạnh nữ nhi.
"Đúng vậy, ta đã phái người đi mời Trình Khanh, đợi hắn tới Hội Thưởng Mai, con ở trước mặt nhóm quyền quý trong kinh thành hướng hắn xin lỗi, nói ân oán giữa hai người đều là mâu thuẫn nhỏ, về sau sẽ không tìm Trình Khanh gây phiền toái nữa…… Ta biết con thực ủy khuất, mẫu thân đã khi nào hại con chưa? Con hiện tại cần phải thu hồi ủy khuất của chính mình lại, mẫu thân cam đoan với con, chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, những gì hiện tại con mất đi đều có thể lấy trở về được."
Phúc Trinh nói, Nhu Gia cái hiểu cái không.
Nhưng có một điều có thể xác định, mẫu thân sẽ không hại nàng!
Nàng hiện tại không phải huyện chúa, là hương quân.
Kia lại như thế nào?
Chỉ cần mẫu thân vẫn là Trưởng công chúa, nàng vẫn cứ là con gái của Trưởng công chúa.
Tiếng khóc của Nhu Gia từ thút thít biến thành khụt khịt, khụt khịt khựng lại, chậm rãi dừng khóc.
"Nữ nhi đều nghe mẫu thân."
Phúc Trinh gật đầu, "Hài tử ngoan, mẫu thân biết con trước nay đều không ngu ngốc, con chỉ là tính tình nóng nảy, chỉ cần con nguyện ý bình tĩnh suy nghĩ một chút, nhất định biết làm như thế nào là đúng. Chẳng lẽ con là nữ nhi của ta, Hoàng Thượng và Thái Hậu nhất định phải thích con sao? Tự nhiên không phải, bọn họ thích con, là bởi vì con làm cho người ta thích, là bởi vì thời gian bọn họ và con ở chung so với nhóm hoàng nữ đều nhiều hơn, nếu Hoàng Thượng và Thái Hậu vẫn luôn giận con, thật lâu không triệu kiến con, như vậy bọn họ liền sẽ quên con. Ở hoàng thất, người bị quên có kết cục gì, con thấy được còn ít sao!"
Bị quên đi, chính là thất sủng.
Nghĩ đến hoàng đế cố ý chọn ở sinh nhật chính mình hạ chỉ, Thái Hậu lại phái hai ma ma ra cung dạy dỗ quy củ cho chính mình, Nhu Gia liền không rét mà run.
Hoàng đế và Thái Hậu sủng ái nàng là có nguyên nhân, là sẽ thay đổi, nhưng mẫu thân yêu nàng liền sẽ không, mẫu thân khẳng định sẽ giúp nàng.
"Mẫu thân, con biết nên làm như thế nào, con về sau sẽ không bao giờ xúc động như vậy nữa."
"Hài tử ngoan, mẫu thân tin tưởng con. Người tới, trang điểm đổi trang phục cho hương quân."
Phúc Trinh chính miệng sửa lại xưng hô, bọn tỳ nữ mới dám đem ‘ huyện chúa ’ biến thành ‘ hương quân ’. Nếu trưởng công chúa không lên tiếng, ai cũng không dám kêu Nhu Gia là hương quân trước, lấy tính tình Nhu Gia, phong hào này là nhục nhã cực lớn.
Chờ bọn tỳ nữ trang điểm chải chuốt xong cho Nhu Gia, Phúc Trinh mới lấy chuỗi vòng ngọc Thái Hậu tặng cho Nhu Gia đeo lên cổ nàng.
"Hôm nay con sẽ gặp phải khiêu khích không ít, con đều không cần phải xen vào, con cần thiết phải nhẫn chút tức giận nhất thời này, con chịu ủy khuất càng nhiều, càng có thể giành được thương tiếc của hoàng đế cữu cữu và Thái Hậu. Nhu Gia, mẫu thân lại cảm thấy lần này là một cơ hội, cáo biệt với con của hôm qua, nghênh đón một con hoàn toàn mới, càng tốt hơn."
Không trải qua kiếp nạn, cũng không biết cần thay đổi.
Phúc Trinh Trưởng công chúa nhớ tới Thái Hậu nói tính cách Nhu Gia không thích hợp làm Hoàng Hậu, càng không tin tà.
Chẳng lẽ Hoàng Hậu đương nhiệm trời sinh liền đã thích hợp làm mẫu nghi thiên hạ?
Phúc Trinh nhớ rõ Hoàng Hậu khi còn trẻ tính tình cũng không nhỏ, theo tuổi tác chậm rãi lớn hơn, vẫn luôn không sinh được con, mới trở nên hiền lương thục đức.
Đương nhiệm Hoàng Hậu đều có thể đè nén bản tính xuống, biến thành bộ dáng hiện giờ, Nhu Gia tự nhiên cũng có thể làm được!
Hai mẹ con đều ăn diện lộng lẫy, cầm tay nhau đi mai viên, một bộ phận khách khứa đã tới.
Hai ma ma Thái Hậu phái tới đi đằng sau yên lặng không hé răng.
Vừa rồi Trưởng công chúa lại có thể nhờ các nàng, về sau đối với Nhu Gia huyện…… Không, đối với Nhu Gia hương quân nghiêm khắc dạy dỗ hơn, nếu hương quân có bất luận địa phương nào thất lễ, nhất định phải chỉ ra, cũng đốc xúc hương quân sửa lại!
Hai ma ma tuy là phụng ý chỉ của Thái Hậu tới phủ Trưởng công chúa dạy dỗ Nhu Gia, nhưng sau khi tới vẫn luôn bị Trưởng công chúa để đó không dùng.
Các nàng cũng tương đối thanh tỉnh, không có ỷ vào là người của Thái Hậu mà ở trong phủ Trưởng công chúa tự cao tự đại.
Thái Hậu muốn dạy dỗ quy củ cho Nhu Gia, chờ thêm đoạn thời gian có lẽ lại thay đổi chủ ý, các nàng cảm thấy chính mình giống tới đây đi ngang qua sân khấu.
Hiện giờ lại là Trưởng công chúa chủ động nhờ các nàng nhất định phải nghiêm khắc với Nhu Gia, hai ma ma đều thập phần ngoài ý muốn.
Nhu Gia hương quân biến thành tính tình như hôm nay, không phải đều do Trưởng công chúa sủng ra tới sao?
Nhu Gia hương quân đều đã 18 tuổi, sao có thể nói sửa liền sửa!
……
Trình Khanh nghĩ đi xem chê cười của Nhu Gia, lại không dự đoán được Trưởng công chúa sẽ phái xe ngựa tới đón nàng đi tham gia ‘ Hội Thưởng Mai ’!
Mạnh Hoài Cẩn vẫn còn đang ở Trình gia không rời đi, nghĩ nghĩ nói muốn đi cùng Trình Khanh.
"Trưởng công chúa là người thông minh, sẽ không ở trên Hội Thưởng Mai làm khó dễ ngươi."
Trình Khanh cũng không hỏi Mạnh Hoài Cẩn có thu được thiệp hay không.
Mạnh Hoài Cẩn muốn đi phủ Trưởng công chúa, sẽ không bị sập cửa vào mặt.
Hội Thưởng Mai chính là nơi để giao tế, cũng là nơi cho nam nữ chưa lập gia đình tương thân.
Đã là hội xem mắt, liền không thể thiếu tài nguyên chất lượng tốt, Mạnh Hoài Cẩn đi đến nơi nào cũng là tài nguyên liên hôn chất lượng tốt…… Lại nói tiếp, Mạnh sư huynh cũng đã 23, 24 tuổi, hiện tại vẫn không có ý tưởng cưới thê, chẳng lẽ là sau khi mất đi mới phát hiện tâm ý của chính mình đối với Dung cô cô, vô pháp tiếp thu tiểu nương tử khác?
Trên xe ngựa, Trình Khanh muốn nói lại thôi, khiến Mạnh Hoài Cẩn xem đến rất là khác thường.
"Ngươi có gì có thể nói thẳng, không cần lại nhìn lén ta."
"Sư huynh, ta không nhìn lén ngươi, ta là quang minh chính đại nhìn."
Trình Khanh da mặt dày, một chút đều không có ngượng ngùng khi bị bắt gặp nhìn lén.
Nàng đối với Mạnh Hoài Cẩn không có tà niệm, dù cho nhìn một cái, kia cũng chỉ thuần túy là thưởng thức, cũng không chột dạ.
Mạnh Hoài Cẩn lấy nàng không có biện pháp, cũng liền tùy ý nàng quang minh chính đại "nhìn lén", so về kiên nhẫn, Mạnh Hoài Cẩn cũng không thua ai, tổng phải chờ tới khi Trình Khanh không nhịn được chủ động mở miệng.
Xe ngựa phủ công chúa vừa to vừa rộng, ngồi vô cùng không tồi, trên xe có trà có bánh, thậm chí còn có bàn cờ.
Mạnh Hoài Cẩn thấy nàng không chạm vào trà bánh trên xe ngựa, liền đề nghị cùng Trình Khanh chơi cờ.